An Nhược Trần hài lòng nhìn Chu Hằng, con rể này sát phạt quyết đoán, không chút nào úy kỵ nào, tuyệt đối tiền đồ vô lượng!
Lúc này, trên khán đài vừa xì xào, tiếp đó biến thành một mảnh sóng triều.
- Cái gì, An Nhược Trần không ngờ đột phá tới Khai Thiên Cảnh!
- Hắn không ngờ thật bước ra một bước này!
- Ở toàn bộ Hàn Thương Quốc cũng có thể xông pha, cho dù Độc Huyết Tông cũng phải nghĩ lại, muốn hưng sư động chúng, xuất động cao thủ đến trấn áp hay không?
- Độc Huyết Tông tuy rằng cường đại, nhưng thanh danh rất xấu, nếu như thật muốn tới, tuyệt hội sẽ khiến thế lực mạnh mẽ của Lãng Nguyệt Quốc tới trấn áp!
- Chu Hằng không ngờ là con rể An gia!
- Tiểu tử này đúng là cá chép vượt long môn, hiện tại ai còn dám ra tay với hắn? Cường giả Khai Thiên Cảnh a, đây chính là cường giả chiến lực mạnh nhất Hàn Thương Quốc!
Lữ Tố Nga mặt xám như tro tàn, nàng biết thù của mình là tuyệt đối báo không được, cho dù nàng đột phá Sơ Phân Cảnh làm thịt Chu Hằng, cũng chắc bị lửa giận của An Nhược Trần đốt sạch. Chẳng những nàng phải buông bỏ ý niệm báo thù, còn phải nghĩ biện pháp chống lại sự phẫn nộ của Chu Hằng, dù sao nàng đang âm thầm động tay chân vài lần.
Liễu Thừa Tuấn cũng như cha mẹ chết, hiện đang cho hắn 1 vạn lá gan cũng không dám chống lại Chu Hằng, hậu thuẫn của người ta không biết cao hơn hắn bao nhiêu!
- Hừ!
Liễu Thánh Kiệt lại hung hăng nắm chặt tay, An Ngọc Mị từng là một trong đối tượng mà hắn thầm mơ ước, thậm chí có thể nói là hắn coi trọng nhất, sau lưng có một lão tử Ích Địa tam trọng thiên, nếu như có thể cưới được nàng liền có thể vượt xa đối tượng điện chủ còn lại, độc bá Hắc Thủy Điện.
Không nghĩ tới An Ngọc Mị không ngờ thành nữ nhân của Chu Hằng!
Vì sao cố tình là Chu Hằng? Một con kiến căn bản hắn không để vào mắt, quả thực là đang tát lên mặt hắn!
Hơn nữa, con kiến này chính là song linh thể, không gian đan điền ít nhất gấp năm lần thậm chí gấp sáu lần người thường, lại còn nắm giữ Thế Cảnh! Đối thủ như vậy nếu không sớm ngày loại bỏ, quả thực khiến hắn ăn ngủ không yên.
Không tiếc bất cứ giá nào, nhất định phải xử lý hắn!
Liễu Thánh Kiệt nhắm hai mắt lại, bắt đầu tự hỏi.
...
An Nhược Trần làm theo ý mình, sau khi vỗ vỗ bả vai Chu Hằng, phiêu nhiên đi ra.
Thời điểm hắn nhận được tin tức ngọc bài truyền của ái nữ, đúng là thời khắc mấu chốt đột phá, thiếu chút nữa khiến hắn bị tẩu hỏa nhập ma! Cũng may mà vượt qua được liền vội vàng chạy đến giải nguy cho Chu Hằng.
Hiện tại nguy cơ giải trừ, hắn phải đi về củng cố cảnh giới trước, nếu không đan điền vừa mới sáng lập rất có thể sẽ sụp đổ, rơi trở lại Ích Địa Cảnh.
Chuyện nguy hiểm như vậy hắn không gượng dậy nổi.
Hiện tại ai cũng biết Chu Hằng là con rể của hắn, người nào dám động vào một sợi lông măng của hắn, không sợ lửa giận của một vị cường giả Khai Thiên Cảnh diệt sạch sao? Dù tính muốn xuống tay với Chu Hằng cũng phải tiến hành lén lút, bí ẩn, nếu không hậu quả cũng không ai chịu nổi.
Chu Hằng mang theo tam nữ An Ngọc Mị về An gia trước, khách điếm là khẳng định không thể ở, nếu không khẳng định ngay cả cánh cửa cũng bị người ta đạp vỡ, mà An gia? Ai dám tiến vào!
Mới vừa trở lại An gia, thấy người tới bái phỏng nối liền không dứt, không có biện pháp, ai bảo An Nhược Trần bây giờ là cường giả Khai Thiên Cảnh duy nhất Thiên Hàng Thành! Trước kia 9 ngọn núi liên thủ còn có thể chống lại An Nhược Trần được, hiện tại thì mạnh yếu đã phân.
Đây tuyệt đối là nghiền ép, ai mà không lo sợ.
An Ngọc Mị bảo người hầu từ chối khéo, ai cũng không thấy, tuy nhiên khi biết được Nguyễn Giai Oánh tới bái phỏng, xuất phát từ tôn trọng với Thiên Bảo Các, lại nói Nguyễn Giai Oánh từng cầu tình cho Chu Hằng, An Ngọc Mị vẫn để cho nàng đi vào.
Nguyễn Giai Oánh đưa tới một đống lớn lễ vật, với chúc mừng An Nhược Trần đột phá Khai Thiên Cảnh. Cường giả như vậy ở Hàn Thương Quốc chỉ đếm được một bàn tay, có thể tiến vào cảnh giới này, liền có tư cách chia xẻ trọng khí trong nước, coi trọng như thế là phải.
An Ngọc Mị thay mặt cha cám ơn, nhận lấy lễ vật, chỉ liếc mắt một cái có thể nhìn ra được, mục tiêu của Nguyễn Giai Oánh thật ra là Chu Hằng, lại khiến cho nàng giống như ăn dấm, rất nhanh đưa đối phương đi.
Chuyện này tự nhiên phải thẩm vấn Chu Hằng.
- Tiểu sắc lang, thành thật nói đi, quan hệ của ngươi và nữ nhân kia của Thiên Bảo Các là thế nào?
An Ngọc Mị thay một cái váy ngủ mỏng, vừa mới tắm rửa xong, tóc đen còn nhem ướt, bắp thịt còn bóng nước càng thêm kiều diễm.
- Nữ nhân kia không đơn giản!
Chu Hằng nhướng mày, khi lần đầu tiên tiến hành trắc nghiệm linh thể hắn không có kinh nghiệm, để hắc kiếm oanh phá Linh Tinh Trụ, về sau tuy rằng hắn che giấu, nhưng cũng không thể giải trừ hoài nghi của Nguyễn Giai Oánh, hiện tại lại đuổi tới Thiên Hàng Thành này.
Hắn tuyệt không tin Nguyễn Giai Oánh bôn ba tìm kiếm chủ nhân cho Thiên Bảo Các, loại chuyện hoang đường này hắn tin mới là lạ.
- Đương nhiên không đơn giản, người ta chính là đệ nhất mỹ nữ Hàn Thương Quốc à!
An Ngọc Mị nằm lỳ ở trên giường, co đôi đùi đẹp lên, áo ngủ rũ xuống, lộ ra hai cẳng chân bóng loáng trắng như tuyết, chọc người ta thèm nhỏ dãi.
Nếu An Nhược Trần đã ở trước mặt mọi người thừa nhận thân phận con rể của Chu Hằng, vậy nàng có tự nhiên thoải mái ngủ chung một phòng với Chu Hằng, mà làm như vậy đỡ cho hai nữa nhân Lâm Phức Hương, Cổ Tư ăn trộm nam nhân của nàng.
Nàng bây giờ khá vừa lòng với Chu Hằng.
Mười tám tuổi là Tụ Linh nhị trọng thiên đỉnh phong tuy rằng không tính quá kinh diễm, nhưng mà đan điền không gian gấp tám lần thường nhân, có được hai loại huyết mạch lực, thậm chí nắm giữ Thế Cảnh, mỗi một cái tùy tiện nói ra cũng làm cho người ta chấn động, huống chi đều tập trung trên người hắn!
Hơn nữa, nàng đã bị Chu Hằng gạo nấu thành cơm, chẳng lẽ còn đi tìm nam nhân thứ hai?
Nàng mỹ miều nhìn Chu Hằng, bộ dạng tên này tuy rằng không tính rất anh tuấn, nhưng mà nhìn kỹ, kiếm mi lãng mục, ánh mắt kiên định, gương mặt cương nghị kia tràn đầy mị lực nam nhân!
Hơn nữa hắn ở trên giường còn dũng mãnh như vậy, bình thường nàng vẫn nghe đồn một ít, nam nhân khác cũng không lợi hại như vậy!
Đúng là làm cho nàng sướng lên tiên, lại có chút sợ sệt!
Phi phi phi, sao lại luôn muốn những thứ này, đúng là xấu hổ muốn chết.
Gương mặt xinh đẹp An Ngọc Mị ửng đỏ, diễm mị không thể tả, khiến Chu Hằng nhìn mà ánh mắt đăm đăm.
- Tiểu sắc lang, lấm la lấm lét!
Nàng đáp lại một cái mị nhãn nói, nói là hờn dỗi, không bằng nói là đang câu dẫn Chu Hằng.
Quả nhiên, Chu Hằng trúng chiêu, hôm nay hắn đã trải qua một trận huyết chiến, mặc dù dưới áp lực rất lớn hoàn thành đột phá, thành công nắm giữ thế, nhưng sau khi buộc chặt thì cũng cần phải thả lỏng.
Mà một vưu vật trời sinh đúng là chế phẩm tốt nhất.
Hắn nhảy trên giường, ngồi ở bên cạnh An Ngọc Mị.
- Ngươi sao không cởi giày lại nhảy lên giường!
An Ngọc Mị vội vàng thét lên chói tai, mặc dù nàng đúng là đang khiêu khích, nhưng mà Chu Hằng cũng quá tùy ý, vội vàng giúp Chu Hằng cởi giày. Nàng đưa lưng về phía Chu Hằng, nhổng mông lên cao, bởi vì tư thế này cho nên áo ngủ lại bó chặt, cho nên hoàn toàn lộ ra hai cái mông trồn vểnh, giống như một trái đào chín muồi.
Chu Hằng lập tức quen mắt, một tay vỗ lên.
- A!
An Ngọc Mị lập tức run run một cái, quay đầu lại cho Chu Hằng một cái hận hận xem thường, lại bổ tới Chu Hằng, đè hắn xuống người nàng.
- Giầy còn chưa cởi đâu, đừng làm dơ giường của ta!
Nàng vẫn còn đắn đo những chuyện này.
- Chuyên tâm chút đi!
Chu Hằng hai chân đạp vào nhau đẩy giầy rơi xuống, hôn lên môi nàng mút mút, hôn An Ngọc Mị đến thần hồn phiêu phiêu, ngay cả áo ngủ bị cởi khi nào cũng không biết.
Cho tới tận khi cái vật thể dài cứng của Chu Hằng tiến vào thân thể nàng, cái cảm giác khoái cảm mạnh mẽ kia mới khiến nàng tỉnh lại, khiến nàng lạc vào trong biển khoái lạc.
Nàng không kìm nổi bắt đầu yêu kiều rên lên, khiến nam nhân trên người càng tiến vào dũng mãnh hơn.
Một lần lại một lần, nàng không ngừng mà phiêu đãng trong cực lạc, rốt cục đạt tới cực hạn, méo miệng cầu xin tha thứ với Chu Hằng:
- Tiểu sắc lang, ta không chịu nổi nữa, ngày mai ta đi mua cho ngươi vài thị nữ, ngươi tha cho ta đi!
Chinh phục một vưu vật xinh đẹp, Chu Hằng tự nhiên có cảm giác thỏa mãn mãnh liệt, hắn cười ha ha, ôm An Ngọc Mị không bỏ nói:
- Lần này tạm thời bỏ qua cho ngươi, ngủ đi!
- Vậy ngươi còn không rút ra đi, như vậy ta làm sao ngủ được!
An Ngọc Mị liếc mắt hắn.
- Ta lui một bước, ngươi cũng lui một bước, cứ như vậy!
Chu Hằng rất bá đạo.
- Vậy ngươi không thể động!
- Không nhúc nhích!
Một lát sau, giường lại kêu lên.
- Ngươi giở trò!
An Ngọc Mị yêu kiều hừ nói.
- Động đất!
An Ngọc Mị trợn trắng mắt, tiểu tử này da mặt dày như tường thành.
...
An Ngọc Mị muốn mua cho Chu Hằng vài thị nữ, với giảm áp lực cho mình, loại hiện tượng này rất phổ biến, nam nhân có tiền, có địa vị đều có vài phòng phu nhân, vì tranh thủ tình cảm, mỗi một phu nhân bình thường đều có mấy thị nữ cùng nhau hầu hạ trượng phu, dù sao thị nữ không có địa vị gì, cũng có dược vật tránh thai, không có khả năng gà mái trở thành phượng hoàng.
Chu Hằng đối với nhục dục thuần túy không có một chút ý tưởng, tự nhiên không có khả năng để An Ngọc Mị làm như vậy, lại để An Ngọc Mị không an lòng, còn nghĩ Chu Hằng luôn luôn đánh chủ ý lên Lâm Phức Hương và Cổ Tư, cho nên lại cảnh giác với hai nàng.
Ngày hôm sau, Cổ Tư trở về Cô Tuyệt Tông, nàng và Cổ Lộ vẫn không tránh được một phen sinh tử ác chiến, mà ở trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp chiến đấu lâu như vậy, tuy rằng không thể đột phá đến Sơ Phân nhị trọng thiên, cũng không có thể nắm giữ Thế Cảnh, chiến lực tăng lên một khoảng.
Lâm Phức Hương nương nhờ An gia, An Ngọc Mị lộ rõ ý muốn đuổi nàng đi, nhưng mà nàng cũng cố ý nghe không ra, ý chí chiến đấu lại trào dâng.
Chu Hằng rất là buồn cười, cũng có chút cảm động, liền truyền Nguyệt Ảnh Tâm Quyết cho nàng.
Đây vốn là thứ lấy được từ trưởng lão Cửu Linh Tông, coi như là nhân quả.
Hắn cũng không nặng bên này nhẹ bên kia, tự nhiên cũng truyền cho An Ngọc Mị, tuy nhiên An Ngọc Mị cũng không tu luyện, bởi vì công pháp nhà nàng cũg không kém nó, cũng là Địa cấp hạ phẩm.
Chu Hằng lúc này mới biết được, Nguyệt Ảnh Tâm Quyết là công pháp Địa cấp hạ phẩm, so với công pháp Cửu Linh Quyết của Cửu Linh Tông trấn phái còn mạnh hơn rất nhiều, Cửu Linh Quyết là công pháp Nhân cấp trung phẩm.
Lâm Phức Hương đắc ý, An Ngọc Mị lại như ăn dấm chua, Chu Hằng lại không chịu trách nhiệm bế quan tu luyện.
Hắn phải luyện hóa lực lượng do hắn kiếm hấp thu từ trên người Thượng Quan Kỳ và Tả Hồng Trần.
Vận khí tốt, nói không chừng hắn có thể đột phá lên thẳng Sơ Phân Cảnh!
Chu Hằng tiến vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, hắc kiếm trở lại thế giới đan điền, lập tức phóng xuất ra từng đợt sóng lực lượng cường đại, rất nhanh tràn đầy không gian đan điền hắn.
Có thể tấn công Tụ Linh tam trọng thiên!