Bất luận Chu Hằng hay Long Đế, bọn họ đều hướng tới thắng lợi!
Bọn họ đều có khí chất trở thành Vương giả, về mặt chiến đấu càng có khuynh hướng tiến công chứ không phải phòng thủ! Niềm tin của bọn họ chính là dùng tiến công ồ ạt như thủy triều vĩnh viễn không ngừng để phá hủy đối thủ, mà không phải dùng tư thế phòng ngự chờ đến đối thủ sơ hở mà phát động phản kích.
Như vậy, chiến đấu liền trở nên vô cùng nguy hiểm!
Không phải nói bọn họ đều bỏ qua phòng ngự, mà là tập trung lực lượng vào tấn công đến đỉnh.
Hiệu quả rõ ràng nhất, là bọn họ công kích làm cho đối phương chồng chất vết thương!
Trên người Chu Hằng có những mảng đóng băng, máu thịt dưới lớp băng đó đã hoại tử hoàn toàn, còn Long Đế cũng không khá hơn, bị hắc kiếm chém trúng liền chảy máu đầm đìa! Với lực phá hoại kinh khủng của hắc kiếm, trừ khi cắt bỏ vết thương, bằng không miệng vết thương đó căn bản không thể khép lại, sẽ chảy đến cạn máu mới thôi!
Cấp bậc Tiên nhân dù chỉ là còn một giọt máu thì vẫn có thể khôi phục bằng một ý niệm, nhưng điều kiện đầu tiên là vẫn cần một giọt máu, nếu chạy đến cạn, vậy phải chết thật!
-- Vết thương bị hắc kiếm phá hoại, máu chảy ra cũng mất hết sức sống, tương đương máu hỏng!
Giao chiến hơn trăm chiêu, một người một rồng lùi lại trăm trượng, đều tùy ý xử lý vết thương trên người, cắt đứt máu thịt hoại tử tái sinh lại, hoặc là cắt bỏ vết thương không ngừng chảy máu.
Bọn họ lại đánh thành ngang tay!
Long Đế rất vội, thiêu đốt một giọt tinh huyết không thể duy trì hắn quá lâu, một khi hắn mất đi năng lực vận chuyển pháp tắc, làm sao còn chống lại được Chu Hằng? Hoặc là rút lui, hoặc là lại thiêu đốt một giọt tinh huyết!
Cách đầu tiên thì hắn không cần cân nhắc, vì hạ giới, hắn trả giá quá nhiều - nhìn trên người hắn không còn một món bảo khí thì biết, lấy ra toàn bộ để đổi lấy lần hạ giới này!
Trở về thì dễ, đi xuống quá khó, nếu không phải cục diện chết chắc, hắn tuyệt đối sẽ không trở về Minh giới.
Nhưng hắn còn có 100 giọt tinh huyết, thiêu đốt một giọt sẽ làm độ thuần khiết huyết mạch của hắn rớt xuống một đoạn! Mà hậu duệ thần thú coi trọng nhất là độ thuần khiết huyết mạch. Nếu hắn tổn thất hai giọt Chân Long Chi Huyết, nếu thế, sau khi trở về Long tộc hắn sẽ bị người ta khinh bỉ thấu!
--- Long tộc cao quý lại phải dựa vào thiêu đốt tinh huyết để hộ mệnh hay đạt đến mục tiêu, vậy không phải làm mất mặt tổ tông hay sao?
Hơn nữa, tổn thất một giọt tinh huyết cũng sẽ làm xếp hạng của hắn trong Long tộc bị giảm xuống, tổn thất hai giọt không thể tưởng tượng!
Vừa nghĩ tới những kẻ bình thường bị hắn giẫm lên, về sau lại có thể đứng trên đầu hắn, Long Đế liền có kích động muốn giết người, quả thật là quá sỉ nhục mà!
Nhưng đã thiêu đốt một giọt tinh huyết, nếu như từ bỏ như thế, không có thu hoạch gì, không phải hắn sẽ càng thêm không cam lòng?
Hắn gầm lên, tiếng ngâm không dứt, điên cuồng công kích Chu Hằng.
Chu Hằng cũng rất gấp.
Hắn đã dùng hết Cửu Nguyên Hồi Linh Đan, linh lực trong cơ thể không đủ để chống đỡ cho hắn đánh được bao lâu. May mắn, Hỗn Độn Thiên Kinh không cần hắn tiêu hao linh lực để vận chuyển, chỉ cần dùng thần thức kết nối với khí linh là được.
Ít nhất làm hắn có được năng lực tự vệ!
Nếu đã thế, sao không điên cuồng một chút?
Ánh mắt Chu Hằng chớp động thần quang, còn tiếp tục kèo dài thì cùng lắm hắn sẽ không thua, nhưng cũng không thể thắng được Long Đế. Mà hắn còn một chiêu tuyệt sát.... Lăng Thiên Cửu Thức!
Một chiêu giải quyết chiến đấu!
Làm luôn!
Dù cho hắn không thể một chiêu xử lý Long Đế, toàn thân hao hết linh lực nằm trong trạng thái suy yếu nhất, nhưng Hỗn Độn Thiên Kinh lại có thể tự động vận chuyển để bảo hộ hắn, hoàn toàn không cần phải lo sẽ bị Long Đế giết ngược lái
Khẳng định hắn sẽ kiệt sức, đó là chuyện sớm muộn, vì sao không thừa lúc coi như còn đầy đủ lực lượng mà liều mình một chuyến?
Chỉ là, phải tìm được thời cơ tiến công tốt nhất.
Long Đế nôn nóng vừa lúc cho Chu Hằng cơ hội, đối phương càng thêm chú trọng tiến công, có nghĩa sẽ suy yếu mặt phòng ngự!
Ánh mắt Chu Hằng nghiêm lại, ý tưởng ban đầu của hắn là muốn đẩy Long Đế về Minh giới, nhưng bây giờ hắn càng muốn một kiếm giết bỏ đối thủ này, vĩnh viễn kết thúc hậu họa!
Bất kỳ thành công nào, cũng cần trả giá thật lớn!
Hắn hít sâu, mạnh mẽ thúc đẩy Hỗn Độn Thiên Kinh, hoàn toàn thu hồi phòng ngự, toàn lực trấn tới Long Đế.
Thế này là muốn quyết tử chiến hả?
Long Đế cười lạnh, đối phương không nhịn được? Có phải là kiệt sức rồi không? Vậy tới đây liều mạng đi!
Từ bỏ phòng thủ, có nghĩa là công kích càng thêm sắc bén, càng thêm nguy hiểm!
Nếu hắn lựa chọn phòng ngự, như vậy tràng cạnh sẽ bị Chu Hằng chiếm lấy thượng phong, sẽ làm chiến trận giằng co. Nhưng nếu hắn cũng lựa chọn tiến công, như vậy dù rằng nguy hiểm, nhưng cũng sẽ làm cho chiến đấu mau phân chia thắng bại.
Chẳng lẽ hắn đường đường là thiên kiêu Long tộc lại sợ một tên tiểu nhân vật hạ giới?
Long tộc kiêu ngạo không cho phép hắn lùi bước, huống chi hắn cũng không muốn tiêu hao tinh huyết nữa, cách công kích từ bỏ phòng ngự này vừa đúng hợp ý hắn!
Vậy tới đánh đi!
Long Đế rít gào, tiếng rồng ngâm vang rung chuyển trời đất, hai chân vỗ xuống, mỗi bên ngưng tụ thành một quả cầu băng lớn, đánh về phía Chu Hằng.
Thân mình Chu Hằng nhoáng lên, biến thành hai người, một cái đẩy Hỗn Độn Thiên Kinh, toàn thân lưu chuyển hào quang năm màu, một cái khác thì tay trần đánh về phía Long Đế.
Một cái là người thật, một cái là thần tướng!
Bên nào mới là thật?
Long Đế không thể nào phân tán công kích, như vậy sẽ không đạt đến hiệu quả một chiêu chí mạng, hắn nhất định phải đưa ra lựa chọn!
Thời gian chỉ có một nháy mắt ngắn ngủi, hắn không thể ước đoán được dụng ý chân chính của Chu Hằng, nhưng theo hắn thấy thì tự nhiên là Hỗn Độn Thiên Kinh có uy hiếp lớn hơn, vừa nghĩ vậy liền đẩy hai móng vuốt về phía Chu Hằng nắm giữ Hỗn Độn Thiên Kinh.
Ầm!
Tiếng nổ nặng nề vang lên, hào quang chói lọi, quả cầu băng trên hai móng vuốt của Long Đế hóa thành vô số mảnh vụn, còn thần quang hộ thể năm màu của Chu Hằng cũng tán loạn, vuốt rồng đánh thẳng vào Chu Hằng.
Trải qua một đòn đối chọi, lực phá hoại của hai bên đều suy yếu cực độ.
Ầm!
Nhưng vuốt rồng quét tới, Chu Hằng lại không chút cản trở bị đánh thành vũng máu, cặn bã bắn tung!
Long Đế trước tiên là vui vẻ, nhưng sau đó sửng sốt, cuối cùng là cả kinh!
Đập chết đối thủ, hắn tự nhiên vui vẻ, nhưng hắn lập tức phản ứng lại, nhất định đây chỉ là một đạo thần tướng của Chu Hằng, thế mới không chịu được một chiêu! Nhưng vì sao Chu Hằng lại giao chí bảo như Hỗn Độn Thiên Kinh cho thần tướng vận chuyển, thế này không phải là đẩy chân thân vào tình huống nguy hiểm hay sao?
Nhất định có mưu đồ lớn!
Nhưng không còn Hỗn Độn Thiên Kinh, đối phương có thể vận chuyển ra được chiến lực thế nào? Hắn lại không phải chưa giao thủ với Chu Hằng, thời gian dài như thế, hắn đã hiểu rõ lực công kích của Chu Hằng!
Trả giá bằng một đạo thần tướng, đổi lại một chiêu đánh hắn, lấy thương đổi thương. Thoạt nhìn là quyết liệt, dũng khí có thừa, nhưng trên thực tế lại ngốc không biên giới, một đạo thần tướng "đáng giá" hơn nhiều so với bị chém một kiếm.
Hừ hừ! Tiểu tử này đã vội đến rối loạn tấc lòng!
Long Đế vươn một vuốt chụp tới Hỗn Độn Thiên Kinh, đây là cơ hội cướp lấy tốt nhất, chỉ cần lấy được Hỗn Độn Thiên Kinh, cho dù là bộ Thiên Kinh này sẽ không nhận hắn là chủ, nhưng cũng sẽ suy yếu mạnh chiến lực của Chu Hằng!
Chỉ dựa vào bản thân Chu Hằng, làm sao có thể chống lại được sức mạnh cùng lực lượng pháp tắc của hắn chồng lên?
Tiểu tử này đang tự tìm đường chết!
Thân hình Chu Hằng tiến nhanh, trong lòng không còn ý nghĩ gì khác. Oong, tế ra hắc kiếm, tâm thần hắn hợp nhất, kiếm ý Lăng Thiên Cửu Thức lưu chuyển hùng hồn.
Tối cao tối thượng, ngay cả Ngũ Hành Phù Văn cũng không thể sánh bằng!
Kiếm ra!
Kiếm khí màu đen tung hoành, cả thiên địa lập tức u ám, không còn ánh sáng!
Cái gì!
Long Đế đã không kịp phát ra tiếng kinh hô, hắc kiếm ầm ầm đánh tới!
Hắn làm sao cũng không ngờ, một kiếm này lại hung ác như thế, bá đạo như thế, diệt thần tuyệt tiên như thế!
Đối phương hy sinh một đạo thần tướng, thậm chí không tiếc tạm thời từ bỏ Hỗn Độn Thiên Kinh, chính là vì đổi lại một kiếm náy
Nếu không phải lòng tham của hắn quấy phá, không giơ vuốt cướp lấy Hỗn Độn Thiên Kinh, lúc này khẳng định còn có lực phòng ngự, nhưng bây giờ thì sao? Nhất định phải chọi cứng!
Giỏi cho tiểu tử! Đúng là tráng sĩ chặt tay, quá quyết liệt!
Long Đế thầm run sợ, tâm tính quả quyết này quá đáng sợ, hắn tuyệt đối không thể để cho Chu Hằng trưởng thành. Nếu như tiểu tử này chạy đến Minh giới, ngày sau nhất định thành rắc rối to! Dù cho hắn có phải thiêu đốt thêm 10 giọt hay 20 giọt tinh huyết, cũng phải xử lý tiểu tử này!
Chịu một kiếm thì sao, hắn cũng không phải chưa bị chém trúng!
Xẹt! Một kiếm động cửu thiên, bóng kiếm màu đen xẹt qua trời cao!
Phập!
Trên ngực Long Đế lập tức tuôn trào máu tươi, trên mặt rồng của hắn vẫn còn khiếp sợ không thể tin!
Phòng ngự của hắn, thân rồng vô cùng mạnh mẽ của hắn, lại không thể đỡ nổi một kiếm của Chu Hằng!
Lúc trước hắn chỉ là bị thương da thịt, bởi vì sau khi thiêu đốt tinh huyết, thân thể hắn vô cùng cứng rắn, dù cho hắc kiếm có thêm Ngũ Hành Phù Văn cũng chỉ chém rách da của hắn, làm hắn chảy chút máu mà thôi.
Nhưng bây giờ, một kiếm khủng bố đó lại trực tiếp xuyên thủng thân thể hắn!
Đâm xuyên qua trái tim của hắn!
Sinh mệnh lực của hắn đang nhanh chóng trôi đi, thần trí của hắn cũng đang nhạt nhòa, thức hải một mảnh tăm tối!
Hắn sắp chết!
Long Đế khó khăn nhận thức được điều này, nhưng hắn đã không còn sức làm ra động tác gì nữa, thậm chí suy nghĩ cũng khó khăn, mọi thứ trước mắt trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại một bóng người cao ngạo đứng trên cao.
Hắn lại bị một con kiến hạ giới giết chết!
Đường đường huyết mạch trực hệ Long tộc, nhất định ngày sau sẽ thành thiên kiêu nổi danh, thậm chí không có cả cơ hội trở về Minh giới, liền nhục nhã chết ở hạ giới!
Chết không nhắm mắt!
Nhưng vậy thì tính sao, khí tức của Long Đế bỗng nhiên đứt đoạn, thân thể hắn hóa thành Thiên long màu xanh dài 10 trượng, đột nhiên rơi khỏi bầu trời.
Chu Hằng cũng bắt đầu rơi xuống, muốn bay thì cần linh lực, dù cho hắn có được sức trâu Thăng Hoa Cảnh cũng không có tác dụng. Tay phải phất lên, đã thu thi thể Long Đế vào pháp khí không gian, đây chính là một con Chân Long đó, vật đại bổ mà!
Ầm!
Hắn rơi mạnh xuống đất, mạnh mẽ đập ra cái hố sâu. Vù! Hỗn Độn Thiên Kinh tự động bay trở về, nhập vào ngực Chu Hằng.
Long... Long Đế đã chết!
Chín Thiên Tướng đang chiến đấu kịch liệt liền thần trí đại loạn, đây là chuyện mà bọn họ làm sao cũng không ngờ tới! Bọn họ còn mơ mộng được Long Đế mang đi Minh giới, dùng tài nguyên ở Minh giới sẽ không cần tồn sức xông lên Tinh Thần Cảnh, nhưng ai ngờ chỉ chớp mắt, Long Đế hùng mạnh đến vô địch lại chết ở trong tay người Tiên giới!
Không thể tin nổi! Không thể tưởng tượng! Không thể chấp nhận!
Chín Thiên Tướng như chết cha chết mẹ, mất hết ý chí chiến đấu, nhưng 5 đại Long Hoàng làm sao lại thu tay, mà công kích càng mạnh hớn
Long Đế cũng bị Chu Hằng giết, làm sao các nàng lại không lập được công trạng?
----------oOo----------