Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 665: Thiết đầu công

Nói là sắp tới đáy, nhưng một ngày sau, Chu Hằng mới là người đầu tiên chạm đáy.

Đây là một không gian rất lớn, mà nơi hắn đứng là nơi giao nhau, bị một vách núi lớn cản lại. Nói cách khác, toàn bộ không gian này giống như một cái hố đào từ đất ra, mà bây giờ hắn đang ở đáy hố.

Bầu trời nơi này khẳng định có đỉnh, nhưng trên bầu trời thường thường xẹt qua ánh sáng đủ màu sắc, nhanh như thiểm điện, lại ngăn cách hết thảy năng lực cảm ứng, đứng ở chỗ này căn bản không biết trời cao bao nhiêu!

- Mau thả bổn tiểu thư xuống! Băng Tú Lan liên tục vuốt ngực Chu Hằng.

Chu Hằng tiện tay thả nàng xuống, hắn tò mò nhìn xung quanh.

Cũng có nhiều người leo xuống, trong đó có Chu Thống và con lừa đen, bọn họ đều đi tới bên cạnh Chu Hằng, cùng hắn ngắm nhìn phiến thiên địa xa lạ này.

- Đến tột cùng đây là đâu? Con lừa đen lẩm bẩm nói.

- Có một loại sát khí cường liệt! Chung Cổ Phong không biết từ lúc nào tiến lại, đồng tử lóe lên chiến ý cuồng nhiệt, hai tay cầm hai thanh chủy thủ, năm ngón tay nắm quá chặt mà trắng bệch.

Chu Hằng gật đầu, tuy rằng hắn không phải vua giết chóc, nhưng cũng hiểu sát đạo, nơi này tràn đầy sát khí đáng sợ, còn có một đạo khí tức cao quý không cách nào hình dung được, tuy rằng qua mấy triệu năm cũng vẫn còn mạnh mẽ.

Trong lúc nói chuyện, mọi người đã nhao nhao tản ra, mỗi người đều có ý định riêng, mọi người ở cùng một chỗ có lẽ an toàn, nhưng cũng có nghĩa là bảo vật sẽ có nhiều người cạnh tranh hơn.

- Huynh đệ, ta đã quen độc hanh. Vốn còn phải quan tâm ngươi một chút, hiện tại xem ra ngươi đã không cần. Vậy ca ca ta đi trước một bước! Chu Thống cười thoải mái, thân hình vọt lên, trong nháy mắt đã đi xa mấy chục dặm.

- Ta cũng quen một mình hành động! Chung Cổ Phong lạnh lùng nói, cũng không chờ Chu Hằng trả lời, bay người rời đi.

Chu Hằng thở dài, nhìn về phía con lừa đen và Băng Tú Lan, nói: - Ta rất hy vọng hai người các ngươi cũng nói như vậy.

- A phi, ngươi cái tên Chu tiểu tử không có lương tâm này. Lúc trước bổn tọa chiếu cố ngươi cỡ nào, ngươi bây giờ cánh cứng còn muốn qua sông đoạn cầu, con bất hiếu a!

- Ngươi là chuẩn tỷ phu của bổn tiểu thư, bổn tiểu thư đương nhiên phải đi theo ngươi!

Một lớn một nhỏ này lại trước sau như một, không biết xấu hổ, đều hùng hồn tuyên bố theo chân Chu Hằng.

Chu Hằng cũng không phải muốn đuổi bọn hắn đi, nhưng hai người này da mặt cũng quá dày đi.

- Đi thôi!

- Đi đâu? Con lừa đen cùng Băng Tú Lan đều hỏi.

- Đi tới trung tâm! Chu Hằng chỉ phía xa, hắn mơ hồ có loại cảm giác, có lẽ tất cả đáp án đều ở đó.

Bọn họ xuất phát, đi sau khi đi được một khoảng, bọn họ đều dừng bước.

Trên mặt đất, nằm ngang một khối nham thạch, treo lơ lửng giữa trời. Khối nham thạch rất lớn. Dài nghìn trượng, rộng trăm trượng, mà ở trên nham thạch lại có năm dấu vết sâu, mỗi một dấu đều dài hơn mười trượng, rộng chừng ba xích, sâu hơn trượng!

Có mấy người đang quan sát năm vết kia, cũng trao đổi với nhau. Còn vươn tay vẽ vời.

Chu Hằng nhìn khối nham thạch, đó dường như không phải tới từ đây. Phảng phất như nơi khác tới, bởi vậy bị cắm xuống đất, rất không hợp với hoàn cảnh xung quanh.

Nhìn năm vết kia, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một màn hai tồn tại cường đại đại chiến, một người tóm một tảng đá lớn đập người kia, sau đó bên kia chụp ra một chưởng, mạnh mẽ đánh bay khối đá kia, để lại năm cái dấu tay!

Nhưng nếu nói lấy tay đánh ra, vậy thì cũng quá lớn đi. Hơn nữa, năm vết kia thấy thế nào đều giống như vết móng tay.

Vết móng tay? Chu Hằng trong lòng vừa động, hắn nghĩ tới phiến vảy rồng kia, nếu năm vết này là Chân Long lưu lại, vậy có thể giải thích được rồi.

Trận đại chiến năm đó, từ trên mặt đất đánh tới lòng đất, giống người nham thạch, Lam Tinh Thụ đều chết ở bên ngoài, mà nơi này có lưu lại mấy cỗ thi thể Sáng Thế Đế hay không?

Đến tột cùng có bao nhiêu cường giả quấn vào cuộc chiến năm đó? Là vì cái gì chứ?

Càng biết nhiều, Chu Hằng càng mê mang.

Hắn tùy ý đánh ra một quyền, đánh tới khối nham thạch kia, thình thịch, nham thạch không chút nhúc nhích, ngay cả rung động cũng không có.

Thật cứng rắn!

Chu Hằng lại ngưng một quyền, lần này hắn vận chuyển 99 mảnh vỡ phù văn, tổ hợp thành một cái tiểu phù văn công kích, thần huy màu vàng lưu chuyển, hắn xuất ra 11 vầng mặt trời, đột nhiên oanh kích khối nham thạch.

Đây là một kích toàn lực của hắn! Oanh!

Lại một tiếng nổ nặng nề vang lên, Chu Hằng bị lực phản chấn bắn trở về, cổ tay cong lại, xương tay bị gãy!

Xương của hắn hiện tại mạnh nhưu pháp khí Nhật Diệu Cảnh à.

Con lừa đen và Băng Tú Lan đều biến sắc, một quyền này chân cho Chu Hằng gãy tay, nhưng nham thạch dưới lại không chút dấu vết.

Vậy tồn tại lưu lại dấu vết lúc trước mạnh bực nào?

Chu Hằng vận chuyển phù văn trị liệu, xương gãy rất nhanh khép lại, hắn núi người, dùng chỉ bắn nham thạch.

- Tiểu tử, đánh lại đi, tảng đá này cũng không phải đá rắn gì, chỉ là đá thường thôi.

Hỏa Thần Lô ở trong đan điền hắn nói.

- Làm sao có thể? Chu Hằng không tin lắc đầu, nếu là đá thường, hắn một quyền có thể đấm vỡ mấy vạn khối.
Sao lại không có khả năng? Nó mặc dù là đá thường, nhưng được một người mạnh hơn ngươi vô số lần, dùng linh lực rót vào, tính chất tự nhiên trở nên vô cùng cứng rắn! Theo bổn tọa phỏng đoán, đây chính là một ngọn núi bị mạnh mẽ luyện hóa tới trình độ này. Hỏa Thần Lô nói.

Xít!

Một ngọn núi bị ép nhỏ như vậy, tự nhiên cực kỳ chắc chắn, nhưng vậy cần có năng lực bực nào?

Sáng Thế Đế!

Chiến trường năm đó có rất nhiều Sáng Thế Đế, như vậy chí cường Tiên giới có được lớn năng lực như thế cũng không thần kỳ.

Ngọn núi này được Sáng Thế Đế dùng linh lực rót vào, nghiêm khắc mà nói cũng có thể xem như một kiện Tiên khí, đương nhiên. Chỉ có sức nặng và cứng rắn, cũng không có dị hiệu khác.

Chu Hằng thử nâng khối đá lên, nhưng mặc cho hắn nâng tới mồ hôi dầm dề, nhưng khối nham thạch này vẫn không nhúc nhích, không biết là nặng bao nhiêu!

Có lẽ ở bên ngoài, lực lượng Chu Hằng có thể nâng được một đỉnh núi, nhưng nơi này trọng lực quá lớn, chỉ có Sáng Thế Đế mới có thể làm ra công tích lớn như thế!

Mấy người bên cạnh nhìn Chu Hằng làm chuyện không biết tự lượng sức, không khỏi cười lạnh.

Dù tính Chu Hằng là Nhật Diệu Vương 11 luân, có lực lượng cấp bậc Nhật Diệu Hoàng, ở trong này có thể nói vô địch. Nhưng mà bọn họ cũng có Tiên khí bậc cao hộ thân, thúc giục mạnh mẽ tiêu hao với Chu Hằng, muốn bảo vệ mình cũng không thành vấn đề!

Bởi vậy, bọn họ không cần phải gây hấn với Chu Hằng, nhưng cũng không sợ đắc tội hắn.

Chu Hằng trong lòng khó chịu, dùng đầu đập lên khối nham thạch nà.

Để làm chi?

Dù tính bị cười nhạo cũng không cần dùng đầu đập đá à.

Cái gì gọi là lấy trứng chọi đá? Không đánh được lại còn tức như vậy. Người trẻ tuổi a. Đúng là thiếu kiên nhẫn! Thình thịch!

Chu Hằng đập đầu lên tảng đá, phù văn trên thiên linh cái bị va chạm tự động kích hoạt, bỗng nhiên bộc phát ra lực lượng vô cùng kinh khủng, rắc, rắc, rắc, khối nham thạch xuất hiện vết nứt như mạng nhện.

Ầm, trong nháy mắt cả khối nham thạch biến thành mấy vạn khối đá nhỏ!

Mấy người kia đều há hốc mồm. Con bà nó, thật dọa người a!

Bọn họ cũng đã nghe nói qua năm đó nơi này chiến trường Sáng Thế Đế đại chiến, tin tưởng này nham thạch và dấu vết kia là do Sáng Thế Đế lưu lại! Ngẫm lại xem, năm đó ngay cả Sáng Thế Đế vỗ cũng không nát khối nham thạch này, mà chỉ để lại 5 vết cào, cho thấy khối nham thạch này cứng cỡ nào.

Nhưng bây giờ... Không ngờ bị Chu Hằng dùng đầu đập nát bấy.

Chuyện này con bà nó còn không dọa người sao?

Ai bị hắn đập đầu lên người một cái... Xít. Chẳng phải Sáng Thế Đế cũng bị đập bể sao?

Mấy người kia đều lui ra phía sau vài bước, nhưng ngẫm lại còn chưa an toàn. Liền lui lại mấy bước nữa, dừng một chút, lại lui vài bước nữa, quá giật mình.

Chu Hằng cười ha ha, nói với con lừa đen và Băng Tú Lan: - Chúng ta đi!

- Mắt chó coi thường người! Sau khi con lừa đen đi hai bước còn quay đầu mắng một câu.

Tuy rằng bị khinh bỉ, nhưng mà mấy người kia lại không dám nhảy ra, vừa rồi một chiêu Thiết Đầu Công của Chu Hằng đã hoàn toàn dọa sợ bọn họ rồi. Đây quả thực là tuyệt phẩm tiên khí a, đụng đâu vỡ đó, bọn họ dù tế xuất Tiên khí cũng chẳng phải bị đập cho vỡ vụn sao!

Hai người một lừa tiếp tục đi tới, phía trước có một tia chớp chớp động, cách đã rất gần.

Chỗ này đương nhiên không có khả năng xuất hiện tia chớp chân chính, khi đám người Chu Hằng đến gần, liền phát hiện tia chớp này là do một thanh đại đao bị tàn phá phát ra.

Thân đao dù đã gãy, nhưng mà uy thế vẫn còn, thường chém ra một đạo đao khí rực rỡ, kinh diệu thiên địa!

Đây tuyệt đối là một thanh Tiên khí cấp bậc cực cao, tuy rằng hư hại, nhưng mà vẫn không mất đi hào quang ngày xưa, còn đang vận hết toàn lực chiến đấu. Nó thường thường chém ra một đao, đó là do ý chí Đao hồn đang chiến đấu.

Chính vì vậy, bảo đao này mặc dù là Tiên khí bậc cao, nhưng mà sau khi chém ra một đao, lại lập tức biến thành sắt thường, sau khi hấp thu linh khí thiên địa, lại chém ra một đao!

Linh khí thiên địa nơi này có hạn, cho nên không chịu nổi tiêu hao, bởi vậy cây bảo đao này phải mất thật lâu mới chém ra được một đao.

Đây là cơ hội cho mọi người cướp đoạt!

Rất nhiều người thừa dịp này cướp đoạt, nhưng buồn cười chính là, khi bảo đao súc tích đủ linh lực, bọn họ đều tán ra, nào dám chịu hứng một đao kia.

Nơi này áp chế cảnh giới mọi người, nhưng không áp chế uy lực bảo đao này.

Chu Hằng nghiêng mắt nhìn, nơi này cũng không chỉ có một tia chớp lóe lên, mà ít nhất có mấy chục đạo!

Nói cách khác, nơi này có ít nhất mấy chục món Bảo khí ngã xuống! Tràng đại chiến năm đó đến tột cùng thảm thiết cỡ nào?

- Chu tiểu tử, chúng ta mau đoạt bảo bối đi! Con lừa đen hai mắt tỏa ánh sáng, nước miếng chảy ròng.

Chu Hằng lắc lắc đầu, nói:

- Cho dù đây là Tiên khí tổn hại, chúng ta cũng không có tư cách đi thu đâu.

Tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng cũng là lời thật sự, ngay cả Sáng Thế Vương đích thân tới cũng không thể thu được, không may còn bị một đao chém chết đấy.

- Đi, chúng ta tiếp tục đi tới, bây giờ ta càng ngày càng hiếu kỳ rồi! - - - - - oOo- - - - -