Ở Chu Hằng dẫn đường, hai người rất nhanh giết tới địa phương phát hiện Địa Nham Vân Thạch.
Lúc này nơi này đã bị đào ra một cái sơn động, ẩn ẩn có âm phong đánh úp lại, khiến lông tơ người ta dựng thẳng.
- Chúng ta, thật sự đi vào sao?
Lâm Phức Hương co sau lưng Chu Hằng nói, có hắc kiếm làm cây đuốc, tuy rằng chiếu xạ không phải rất xa, nhưng cũng đủ để nàng xem hoàn cảnh chung quanh .
- Phải!
Chu Hằng gật gật đầu, tính cách hắn nói liền làm, không chần chừ chút nào, lập tức đạp bước đi vào.
- Tên tiểu tử thúi này!
Lâm Phức Hương giẫm chân, vội vàng cũng đi theo.
Chừng nửa năm, nơi này đã đào rất sâu, hai người Chu Hằng đi chừng trăm trượng cũng không đạt tới cuối, mà âm phong kia cũng thành càng thêm rét lạnh, khiến Lâm Phức Hương không ngừng run rẩy, không phải lạnh, là sợ!
Chu Hằng chấn chấn hắc kiếm trong tay, không ngừng múa may ở trước người, lập tức, âm phong bị đẩy ra, dường như e ngại hắc kiếm.
- Quỷ hẹp hòi, ngươi nói thật, bổn tiểu thư đưa cho ngươi kiếm còn ở đó hay không?
Lâm Phức Hương nũng nịu nói, gặp Chu Hằng trầm ngâm không nói, lại nói:
- Không có quan hệ, kiếm đã đưa ngươi, dù hỏng rồi cũng không có việc gì!
- Vậy là tốt rồi!
Chu Hằng nhẹ nhàng thở ra, hắn cũng thật không muốn bị đại tiểu thư điêu ngoa này nhớ thương cả ngày.
- Cái gì, ngươi làm hư?
Lâm Phức Hương giận dữ, tay hung hăng bấm một cái ở bên hông Chu Hằng.
Chút lực tay ấy của nàng đối với cường giả Tụ Linh Cảnh mà nói quả thực chính là gãi không đúng chỗ ngứa, Chu Hằng tự nhiên không thèm để ý chút nào, nhưng hắn đồng dạng cũng là thiếu niên, bị người lừa tự nhiên khó chịu, nói:
- Không phải ngươi nói, kiếm tặng cho ta sao!
- Bổn tiểu thư cũng không nói về sau sẽ không thu hồi !
Lâm Phức Hương lại ăn vạ:
- Được rồi, hiện tại bổn tiểu thư muốn thu hồi, ngươi trả đis!
- Càn quấy!
Chu Hằng xuy xuy.
- Hừ hừ, ngươi thật nói đúng, bổn tiểu thư chỉ thích như vậy!
Lâm Phức Hương không cho là nhục, ngược lại dào dạt đắc ý.
Chu Hằng không khỏi bại lui, gặp được người như vậy, nói rõ lí lẽ hiển nhiên vô dụng.
- Di!
Hắn đột nhiên dừng lại, phía sau Lâm Phức Hương đang đắc ý, nào dự đoán được hắn lại đột nhiên dừng lại, lập tức đụng phải người của hắn.
- Ôi!
Nàng che mũi hừ nói, đánh lên một gã cường giả Tụ Linh Cảnh cùng đụng vào một bức tường kỳ thật không có gì khác nhau.
- Quỷ hẹp hòi, lại chỉnh bổn tiểu thư, bổn tiểu thư muốn đánh ngươi
- Ngươi xem!
Chu Hằng nhường, chỉ chỉ phía trước.
Lâm Phức Hương cũng không khỏi kêu nhẹ một tiếng, sơn động đào lên đã đến cuối, phía trước lại xuất hiện một sông ngầm!
Chu Hằng thấp người, thân thủ tìm tòi ở trong sông, tuy rằng nước sông lạnh như băng, nhưng nước suối trong núi âm hàn, điều này rất bình thường, xa xa không thể so sánh cùng hàn đàm tuyệt cốc.
- Ngươi chờ ở đây, ta vào nước tìm tòi!
Chu Hằng quay đầu nói với Lâm Phức Hương.
- Không được, bổn tiểu thư cũng phải đi!
Lâm Phức Hương vội vàng nói.
Chu Hằng lắc đầu, nói:
- Sông ngầm không biết sâu bao xa, vạn nhất quá lâu, ngươi sẽ ngộp chết ở bên trong!
- Ta sẽ bơi trở về ở trước khí tuyệt!
Lâm Phức Hương kiên trì :
- Thật là, ngươi một người nam nhân như thế nào như đàn bà vậy!
Xoạt, nàng giành trước nhảy vào trong sông ngầm.
Đây là nữ nhân làm loạn!
Chu Hằng hít một hơi thật sâu, cũng thả người nhảy vào trong sông.
Tiến vào Tụ Linh Cảnh sau, hơi thở võ giả vô cùng dồi dào, một hơi ít nhất có thể nghẹn hai ba giờ, cộng thêm lực lượng đáng sợ, cho dù du động ở đáy nước tốc độ cũng sẽ không chậm bao nhiêu, hai ba giờ có thể bơi ra rất xa.
Bởi vậy, Chu Hằng cũng không lo lắng bơi không đến cuối, đó là nơi phát ra Tà khí.
Với tốc độ của hắn tự nhiên rất nhanh vấp phải Lâm Phức Hương, đưa tay bắt lấy nàng, kéo nàng về phía trước bơi nhanh.
Hắn như cá lội, thân thể phá mở dòng nước, đi nhanh về phía trước.
Sông ngầm rất dài, rất dài, cho dù với tốc độ Chu Hằng, gần mười phút vẫn không nhìn thấy cuối, mà lúc này, Lâm Phức Hương nín một hơi đã dùng hết một nửa.
Chu Hằng ngừng lại, dùng tay phải khoa vòng vòng, ý tứ là mang Lâm Phức Hương trở về.
Lâm Phức Hương lại lắc đầu liên tục, hai tay không ngừng xoa xoa, tuy rằng Chu Hằng xem không hiểu, nhưng có thể đoán được ý của đối phương, phải đánh cuộc cuối dòng sông cũng không xa.
Đây cũng không phải là chủ ý gì tốt, nhưng tính tình Lâm Phức Hương cũng đồng dạng bướng bỉnh, đã tự mình bơi về phía trước.
Chu Hằng bất đắc dĩ, đành phải lại lần nữa mang theo nàng bơi nhanh về phía trước, mà hắn cũng không tin sông ngầm nầy thực sự dài như vậy.
Nhưng mà, sự tình luôn không như sở liệu, rất nhanh lại trôi qua10 phút, nhưng sông ngầm vẫn không có ý tứ đến cùng!
Thân thể Lâm Phức Hương bắt đầu rồi run rẩy, khí tức Luyện Huyết Cảnh tuy rằng xa xa dồi dào hơn thường nhân, nhưng hai mươi phút cũng không chênh lệch bao nhiêu, nhiều nhất ba mươi phút tất phải hít thở không thông mà chết!
Chu Hằng đẩy nhanh tốc độ hơn, dưới chân điểm liên tiếp.
Lại năm phút đồng hồ sau, Lâm Phức Hương đã mất đi ý thức, toàn dựa vào Chu Hằng kéo mà đi.
Rầm!
Chu Hằng vạch nước ra, rốt cục bơi tới đối diện !
Hắn ôm Lâm Phức Hương đến trên bờ, trái tay cầm cổ tay của đối phương, đẩy vào một đạo linh lực.
- Ngô
Lâm Phức Hương kêu lên một tiếng đau đớn, chu cái miệng nhỏ, hộc ra vài hớp nước sạch, sau đó từng ngụm từng ngụm hô hấp,
Chu Hằng đưa mắt đảo qua, chỉ thấy phía trước rõ ràng lại xuất hiện một cái sơn động, mà trong không khí bốn phía thì nhấp nhô ánh sáng đỏ nhàn nhạt, tản ra một loại tà ác không nói ra được.
Hắn hiện tại có thể kết luận, đúng là loại khí tức này thông qua sông ngầm truyền tới sơn động đối diện, mà sau khi sơn động bị đào ra, truyền bá những độc khí này ra.
Tuy nhiên, đây thật sự là độc khí sao?
- Xú tiểu tử, chúng ta ở đâu?
Lâm Phức Hương còn quỳ rạp trên mặt đất.
Chu Hằng quay đầu nhìn sang nàng, đang lúc muốn nói chuyện, lại chấn động mạnh một cái!
Lâm Phức Hương hoàn toàn không biết tư thế của mình bây giờ có bao nhiêu câu hồn đoạt phách!
Lúc này đã là tháng năm, thời tiết cực ấm, cộng thêm Lâm Phức Hương tiến vào Luyện Huyết Cảnh, hàn thử bất xâm, tự nhiên đã sớm đổi lại váy mỏng. Hiện tại toàn thân nàng ướt đẫm, váy dài lập tức gắt gao dán tại trên người của nàng, hoàn toàn vẽ ra dáng người nàng mê người.
Mảnh mai tinh tế, phong đồn đĩnh kiều!
Nhất là tư thế nàng bây giờ, đẩy cái mông nhỏ vểnh lên thật cao , vải vóc ướt đẫm gắt gao dán ở trên thân, lộ rõ hình dáng mượt mà, đẹp không sao tả xiết.
Kỳ thật mông của nàng cũng không lớn, nhưng cùng eo nhỏ nhắn mảnh mai đặt chung một chỗ đối lập, nổi lên mông đẹp đầy đặn , tròn vo khiến người ta chảy nước miếng.
Dù Chu Hằng một lòng nhào vào võ đạo, nhưng dù sao cũng là thiếu niên huyết khí phương cương, thấy một màn như vậy chỉ cảm thấy bụng dưới phát nhiệt, có cỗ xao động không rõ, dường như muốn ôm người xinh đẹp trước mặt vào trong ngực mới có thể thở bình thường lại.
Hắn vội vàng nhắm mắt lại gọi thầm Nguyệt Ảnh Tâm Quyết, chỉ là lần này lại không có tác dụng, chỉ cảm thấy cả người khó chịu.
- Này, quỷ hẹp hòi, bổn tiểu thư đang nói chuyện với ngươi!
Lâm Phức Hương không nghe thấy Chu Hằng trả lời, lập tức quay đầu lại nói, thấy Chu Hằng như lão tăng ngồi xếp bằng, không khỏi cười hì hì, đi tới vươn tay bóp mũi Chu Hằng.
Làn gió thơm ập vào mũi, Chu Hằng nguyên bản nóng khô khó nhịn, không khỏi kích động trong lòng, vội vàng lại lần nữa đem đè ép cỗ tà khí trở về, quay đầu trầm giọng nói:
- Không nên hồ nháo!
- Người ta đang hỏi ngươi chính sự, đây là đâu?
Nàng mất đi ý thức một đoạn thời gian.
- Một đầu sông ngầm khác, ta cũng không biết!
Chu Hằng đưa tay trái ra, vận chuyển huyết mạch lực, một đạo lửa tím lập tức thiêu đốt:
- Hong khô quần áo một chút!
Nếu ai biết Chu Hằng lấy huyết mạch lực dùng để sấy khô quần áo, tuyệt đối sẽ mắng to hắn phá sản.
- A!
Lúc này Lâm Phức Hương mới phát hiện đường cong chính mình lộ ra hết, vội vàng ôm tay trước ngực, ngồi chồm hổm, trừng mắt Chu Hằng:
- Lưu manh!
Thật sự là trả đũa!
Rõ ràng chính mình không nên cậy mạnh xuống nước, nếu không phải mình cứu giúp, nàng phải vứt cái mạng nhỏ nhét vào trong sông ngầm!
Chu Hằng lắc lắc đầu, quyết đoán bỏ qua ý tưởng cãi cọ cùng nàng, mà là bỏ lực chú ý vào sơn động trước mặt.
Nếu đến nơi này, vậy dĩ nhiên phải tìm tòi , chỉ không biết phía trước còn có bao nhiêu nguy hiểm!
Cũng không lâu lắm, Lâm Phức Hương đã hơ khô quần áo, nàng chu cái miệng nhỏ nhắn đứng lên, trên mặt hãy còn bất mãn đối với Chu Hằng.
- Đi thôi!
Chu Hằng đi tới trước.
- Chờ ta một chút!
Lâm Phức Hương vội vàng đi theo, nơi này âm trầm đáng sợ, không người bồi ở bên cạnh, thế nào nàng cũng sẽ bị dọa ngất.
Hắc kiếm tản ra u quang nhàn nhạt, ở địa phương bóng tối như trăng sáng, chỉ dẫn con đường.
Nửa tiếng, một giờ, ba giờ!
- Quỷ hẹp hòi, ta đói bụng rồi!
Lâm Phức Hương sầu mi khổ kiếm nhìn Chu Hằng.
Vị đại tiểu thư này nghĩ đến đến chơi phải không?
- Nhẫn một chút, sắp chấm dứt!
- Ngươi ở đây suốt nửa giờ trước đã nói như vậy!
- Lần này là thật sự!
- Trước ngươi cũng nói như vậy!
- Chấm dứt nói chuyện!
Chu Hằng đột nhiên dừng lại, phía trước trong sáng rộng mở, hiện ra một cái không gian thật lớn, trên bầu trời dường như bao phủ tầng mây màu máu đỏ, tản phát ra ánh sáng yếu ớt, không phải rất sáng ngời, nhưng cũng đủ để thấy rõ phiến thiên địa xa lạ này.
Đây là một tòa bình nguyên, mà ở địa phương vô cùng xa xôi, có một vỏ trứng gà hình nửa vòng tròn chụp, che lấp mặt đất, màu trắng ngà, thi thoảng tạo nên một tầng gợn sóng.
Không hoa không cây cỏ, một mảnh hoang vắng.
- Ta đã biết, nơi này khẳng định là đại lục trầm xuống sau địa chấn!
Lâm Phức Hương vỗ tay nói.
- Bầu trời xảy ra chuyện gì?
Chu Hằng chỉ chỉ đỉnh đầu.
- Thật là đỏ!
Chu Hằng thở dài, nhắm thẳng vào màn hào quang xa xôi màu trắng ngà, nói:
- Chúng ta đi nơi đó!
- Tốt nhất nơi đó có gì đó ăn, nếu không bổn tiểu thư chặt ngươi nướng thịt!
Hai người đi về phía trước, bùn đất tương đối xốp, dường như giẫm nát trong tuyết, một cước sâu một cước mờ nhạt.
Thình thịch!
Đột nhiên ngay lúc đó, một đạo hắc ảnh chạy vọt ra từ trong đất bùn, lao về phía hai người.