Chu Hằng còn không biết xảy ra chuyện gì, ngày hôm qua sau khi hắn chơi đùa cùng chúng nữ một đêm, liền giống như trước kia, ở trong đình viện nhìn lá rụng, nhìn mây bay theo gió, luôn cảm thấy hắn đưa tay là có thể với tới trời, có một cảm giác kỳ diệu.
Cho tới khi Dương Lan Hinh chạy tới kéo hắn ra ngoài, hắn mới biết Dương Thiết Hổ muốn gặp mình.
Nếu đổi thành người khác, lần đầu tiên gặp nhạc phục khẳng định sẽ hoảng sợ, nhưng mà Chu Hằng tố chất gì? Hơn nữa, Dương Thiết Hổ cũng chỉ là một trong số đó thôi, trải qua nhiều lần, thì cũng không biết sợ là gì nữa.
Theo Dương Lan Hinh đi qua hành lang, rất nhanh hai người đi tới một khu vườn ưu nhã, trong vườn có một lương đình, đã có bốn người đang ngồi ở đó rồi.
Dương Thiết Hổ, Lưu Tử Sương, Lâm Tài Tuấn, Lưu Hàn Diệp, vốn còn có thêm Vương Nguyên Long, đáng tiếc đã chết trong tay cường đạo tinh hải rồi.
- Cha, Nhị thúc! Dương Lan Hinh chào hỏi Dương Thiết Hổ và Lưu Tử Sương, sau đó kéo Chu Hằng tới, ánh mắt đầy vẻ cầu khẩn.
Với thân phận Dược sư tam tinh hiện tại của Chu Hằng, hoàn toàn không cần phải thi lễ với Dương Thiết Hổ và Lưu Tử Sương, ngược lại thì hai người này phải vuốt mông ngựa Chu Hằng đấy. Dã Mã Thành không biết có bao nhiêu gia tộc thực lực còn mạnh hơn cả Dương gia muốn có cũng không được đấy!
Tên này rất ương ngạnh, chỉ có dùng vũ khí mềm mới tạm thời khiến hắn cúi đầu.
Chu Hằng không khỏi cười thầm trong lòng, hắn kiệt ngạo không thiện ý không sai, nhưng đối với trưởng bối cho tới bây giờ vẫn chưa thất lễ, điều kiện tiên quyết là trưởng bối này cũng có bộ dạng trưởng bối.
Hắn ôm quyền với Dương Thiết Hổ và Lưu Tử Sương xoay mình thi lễ, nói: - Vãn bối Chu Hằng, ra mắt Dương bá phụ, Lưu thúc thúc!
Dương Lan Hinh thấy vậy mặt mày hớn hở, lang quân yêu dấu cho mình mặt mũi như vậy. Nàng tự nhiên vui ra mặt, ngọt ở trong lòng. Mà Lưu Hàn Diệp và Lâm Tài Tuấn thấy nàng như vậy đều mắng thầm, càng ôm hận Chu Hằng.
- Hừ! Dương Thiết Hổ hừ một tiếng, hắn trước là chủ, sau cũng không thích Chu Hằng. Giờ phút này thấy Chu Hằng chỉ là Nguyệt Minh Hoàng nhìn thấy mình không ngờ chỉ ôm quyền thi lễ cũng không hạ bái, cho nên trong lòng càng không thoải mái.
Nguyệt Minh Hoàng bái Nguyệt Minh Đế là chuyện đương nhiên!
- Cha! Dương Lan Hinh vội vàng chạy đến bên cạnh Dương Thiết Hổ nũng nịu kêu lên, thuận tiện kéo góc áo cha mình.
Dương Thiết Hổ chỉ có một cô con gái này, tự nhiên vô cùng yêu thương, con gái làm nũng cũng tiêu bớt nửa phần hỏa khí. Hắn không thích Chu Hằng nhưng mà con gái hắn thích thì làm sao đây?
Trước nhẫn nhịn, sau lại cùng con gái mình nói chuyện, loại công tử bột này có gì tốt, trên đường tùy tiện có thể gom được một bó to.
- Ngồi đi! Hắn phất tay áo, mặt không cười, chỉ chỉ hai chỗ trống. Ý bảo Chu Hằng và con gái ngồi xuống.
Chu Hằng nhìn lại, trong lòng không thoải mái.
Đây cũng không phải hai chỗ tốt gì, một cái thì ở bên cạnh Dương Thiết Hổ, một cái khác thì ở giữa hai người Lưu Hàn Diệp và Lâm Tài Tuấn! Đây không phải rõ ràng muốn tách hắn và Dương Lan Hinh ra sao?
Cẩu nhật!
Chu Hằng liếc nhìn Lưu Hàn Diệp, đúng là tên này ngồi ở giữa hai chỗ trống kia.
Cố ý!
Chu Hằng không khách khí đi tới, vỗ vỗ vai Lưu Hàn Diệp nói: - Nhường một chút?
Gì? Bảo hắn nhường chỗ ngồi?
Lưu Hàn Diệp vốn muốn cười híp mắt nhìn Chu Hằng túng quẫn ở trước mặt Dương Thiết Hổ. Nào ngờ chỉ trong chớp mắt Chu Hằng đã dẫn lửa lên đầu hắn? Hắn cố ý ngồi ở giữa hai chỗ trống này đấy.
Kể từ đó, mặc kệ Chu Hằng lựa chọn ra sao, hắn đều bị tách ra khỏi Dương Lan Hinh!
Ai ngờ Chu Hằng căn bản không chịu thiệt, không ngờ trực tiếp đuổi hắn đi! Dựa vào cái gì? Hắn chính là con trai độc nhất nhị gia chủ Dương gia à, Chu Hằng tính là rễ cây hành cây hẹ gì, bất quá chỉ là loại hàng hóa rẻ tiền ôm đùi nữ nhân mà thôi.
Hắn trăm lần, ngàn lần khinh thường Chu Hằng.
Lưu Hàn Diệp làm bộ nhìn trời, giống như không nghe được Chu Hằng nói gì vậy.
Nhìn hai người ám đấu, Lâm Tài Tuấn âm thầm cười lạnh, tốt nhất là hai người này đấu tới đồng quy vu tận, hắn sẽ thừa dịp được như ý. Hắn xấu hổ vì thân phận là ngoại thích của Dương gia mà thôi, còn không bằng Lưu Hàn Diệp, Dương gia bất cứ lúc nào cũng có thể đá văng hắn ra ngoài đấy.
Lưu Hàn Diệp có Lưu Tử Sương chống lưng, Chu Hằng lại có biểu muội bao bọc, mỗi một người đều mạnh hơn hắn. Bởi vậy hắn muốn cướp lấy chức vị gia chủ Dương gia, thì tốt nhất là hai người này đều chết đi.
Chu Hằng tươi cười, hắn cũng không phải là người có thể chiếu theo lẽ thường! Bàn tay đưa ra, hắn tóm cổ Lưu Hàn Diệp, trực tiếp xách hắn lên, ấn ngồi xuống vị trí phía trên, sau đó nhìn Dương Lan Hinh như không có chuyện gì xảy ra nói: - Đến đây ngồi đi.
Dương Lan Hinh dịu dàng cười ngồi gần phụ thân, Chu Hằng lại tùy tiện ngồi vào chỗ cũ của Lưu Hàn Diệp.
Toàn trường lập tức yên tĩnh.
- Ngươi, ngươi ngươi, ngươi... Lưu Hàn Diệp lúc này mới tỉnh táo lại, đưa tay chỉ mũi Chu Hằng, khuôn mặt tuấn tú tức giận tới đỏ bừng, căn bản không nói nên lời.
Dương Thiết Hổ và Lưu Tử Sương cũng không nghĩ tới lại có tình huống này, đều hơi ngẩn ra. Tuy nhiên hai người là hạng người mưa gió gì mà chưa trải qua, sau khi ngẩn ra lập tức khôi phục lại.
Dương Thiết Hổ người cũng như tên, oai phong lẫm lẫm, chuyện gì cũng lộ ra trên mặt, lập tức quát to: - Chu Hằng, không được vô lễ! Mà Lưu Tử Sương lại âm trầm hơn nhiều, rõ ràng là con hắn nếm thiệt, nhưng mà hắn lại phải cười, khuyên Dương Thiết Hổ: - Đại ca, người trẻ tuổi phải có cá tính, chỉ là phấn chấn thôi.
- Phấn chấn? Ta thấy hắn giống cường đạo thì có! Dương Thiết Hổ là loại người trong mắt không được có sạn, ánh mắt chiếu tới Chu Hằng. Hắn là Nguyệt Minh Đế đỉnh phong, khí thế nặng như tòa núi cao.
- Cha... Dương Lan Hinh vội vàng điệu đà kêu lên, vẻ mặt đáng thương nhìn về phía phụ thân.
Dương Thiết Hổ vốn một bụng lửa giận, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đáng yêu này của con gái, lòng lại mềm ra, hắn cũng chỉ có một đứa con gái như vậy, ở trong lòng hắn, tất cả không quan trọng bằng đứa con gái này đấy.
Hắn vốn chuẩn bị mắng giận Chu Hằng một phen, thậm chí đá Chu Hằng ra ngoài, cũng không cho ai mặt mũi, nhưng tình cảm nữ nhi lại không thể không nhìn! Hắn thở dài trong lòng, phất tay áo, nói: - Hàn Diệp, ngươi là người rộng lượng, chớ để ở trong lòng!
Khen một câu, việc này cũng không tính bỏ qua!
Ta... kháo! Lưu Hàn Diệp kinh ngạc trố mắt, mặt đầy ủy khuất.
Ta căn bản không có rộng lượng gì à, ngài chớ nghĩ cho ta quá tốt à, vẫn nên hung hăng trừng phạt Chu Hằng một phen đi!
Nhưng mà Dương Thiết Hổ đã khen, hắn còn cố cầm không buông, không thể nghi ngờ gì sẽ bôi nhọ hình tượng của mình ở trong lòng Dương Thiết Hổ à! Hắn không khỏi nhìn lại cha mình, chỉ thấy Lưu Tử Sương hơi lắc lắc đầu với hắn, ý bảo hắn tạm thời không nên nổi đóa.
Ngay cả mình lão tử đều như vậy, hắn cũng chỉ có thể tạm thời nuốt cục tức này xuống.
Lâm Tài Tuấn cười lạnh trong lòng, Chu Hằng và Lưu Hàn Diệp càng đấu càng hung càng tốt, tốt nhất là đồng quy vu tận!
- Tinh Phong Thí Luyện chỉ còn mười ngày nữa sẽ bắt đầu, các ngươi nên chuẩn bị cho tốt một chút, đồng tâm hiệp lực, tìm lấy cơ duyên của mình! Dương Thiết Hổ nể mặt con gái không truy cứu Chu Hằng, nhưng vẫn phải đánh động một cái, dù sao Lưu Tử Sương cũng ngồi ở bên cạnh.
Ba danh ngạch Tinh Phong Thí Luyện phân biệt cho Dương Lan Hinh, Lưu Hàn Diệp và Lâm Tài Tuấn, Dương Thiết Hổ ở trước mặt Chu Hằng nới vậy, tương đương là sát muối lên chỗ đau của Chu Hằng, gõ đúng là rất có đả thương.
Lưu Hàn Diệp rốt cục cười được, dùng ánh mắt mong đợi nhìn về phía Chu Hằng, hắn không kịp chờ đợi muốn thấy được vẻ mặt thất vọng và khổ sở của Chu Hằng rồi.
Nhưng để hắn thất vọng là, Chu Hằng vẫn mỉm cười giống trước, dường như căn bản chưa nghe Dương Thiết Hổ nói gì vậy.
Phi, tiểu tử này đúng là giả bộ!
- Đại bá, ta nhất định sẽ giành giật vị trí tốt nhất cho Dương gia chúng ta, cố gắng tiến vào trước trăm! Hắn khoác lác nói.
Phốc, Lâm Tài Tuấn không kìm nổi lộ ra vẻ châm biếm.
Trước trăm? Thật con bà nó khoác lác, Dương gia trước đó tổng cộng tám lần tham gia Tinh Phong Thí Luyện, nhưng thành tích tốt nhất cũng loẹt vào trước 1000 mà thôi! Đây cũng không phải là cạnh tranh ở Dã Mã Thành, mà là cả Tây Hợi Thành đấy!
- Ha ha, nam nhân thì phải có dã tâm! Dương Thiết Hổ không nhẹ không nặng khen một câu, hắn lòng biết rõ thực lực ba người Dương Lan Hinh không đủ lấy được thứ hạng trước trăm, nhưng hắn cũng không thể đả kích à.
- Muốn giành thì phải giành hạng nhất đi! Chu Hằng chen lời nói.
Một câu nói ra, mọi người đều á khẩu.
Lưu Hàn Diệp đã thổi da trâu (ý nói tâng bốc), Chu Hằng lại khen đểu, trực tiếp tâng bốc lên trời. Thứ nhất? Hắn dám nói a! Hơn nữa mặt còn mang vẻ dễ như nhặt đá trên đường.
Dương Thiết Hổ sắc mặt âm trầm, rất là không thích Chu Hằng.
Hắn cũng chỉ khoa trương khen Lưu Hàn Diệp mà thôi, làm sao lại để ý chứ? Nhưng mà Chu Hằng lại khen đều, ở trước mặt hắn còn khoác lác nói lấy danh đầu, người trẻ tuổi này đúng là tự cao, tự đại, thiển cận.
Hơn nữa, Tinh Phong Thí Luyện cũng không liên quan tới hắn, cần gì hắn chen miệng vào, tỏ vẻ gì, nói ra mục tiêu gì?
Con gái sao lại coi trọng loại hoa gấm này?
Con rể như vậy hắn tuyệt đối không cần!
Lưu Hàn Diệp và Lâm Tài Tuấn đều có chút hả hê nhìn Chu Hằng, bọn họ tự nhiên vui mừng nhìn Chu Hằng xấu mặt ở trước mặt Dương Thiết Hổ.
- Người trẻ tuổi, làm người có dã tâm không phải sai, nhưng quan trọng là chân vẫn phải đạp trên mặt dất, biết mình có thể làm gì, không thể làm gì! Dương Thiết Hổ trầm giọng nói, giọng điệu rất bất mãn.
Dương Lan Hinh thì lại thở dài, nàng còn chưa nói thực lực của Chu Hằng cho cha mình biết, nếu như Dương Thiết Hổ biết Chu Hằng chẳng những là Dược sư tam tinh, hơn nữa ở thời điểm Nguyệt Minh Vương còn có được 21 vầng trăng, thì tuyệt đối sẽ không nói như vậy.
Nàng nhích đầu ngón tay luồn vào bàn tay Chu Hằng, nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo Chu Hằng nhẫn nhịn không nên tức giận.
Chu Hằng không khỏi cười, hắn cũng không phải hẹp hòi như vậy.
- Đúng vậy, đại bá, hiện tại lại có vài người tự cao tự đại, coi trời bằng vung, không biết trời cao bao nhiêu, đất rộng bao nhiêu? Lưu Hàn Diệp đã nếm thiệt nhiều trước mặt Chu Hằng, cơ hội đến tự nhiên phải bỏ đá xuống giếng.
- Người như thế chính là con sâu làm rầu nồi canh, sẽ liên lụy cả gia tộc! Lâm Tài Tuấn cũng hùa theo.
Chu Hằng sắc mặt phát lạnh, đây là buộc hắn phải phẫn nộ sao?