Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 516: Phong Ẩn Hồ!!

Khoan hãy nói, Dương Lan Hinh thật có tâm tư giết người đoạt bảo.

Bách Quỷ Kiếm thật sự quá mức thần kỳ, 100 linh lực quỷ vật khiến cho nàng đến bây giờ còn sợ hãi! Tuy rằng nàng cũng không biết uy lực Bách Quỷ Kiếm chân chính, nhưng làm một thổ địa Tiên giới, nàng khẳng định không thiếu hiểu biết đối với Tiên khí, cũng có thể đoán được ra một hai.

Năm đó Tiên giới đại loạn, tất cả tinh cầu đều bị đánh bể, không biết mất bao nhiêu bảo vật, có một hai kiện Tiên khí cấp bậc Sáng Thế Cảnh rơi xuống Phàm giới cũng không hiếm lạ.

Chu Hằng nhập Nguyệt Minh Cảnh liền có được chín đạo trăng khuyết, hiện tại còn không có bao nhiêu ngày, hắn đã thêm một vầng trăng khuyết, đây là loại tiến bộ nghịch thiên nào?

Mặc dù nói Nguyệt Minh nhất trọng thiên tăng lên dễ dàng hơn nhiều so với Nguyệt Minh nhị trọng thiên, nhưng đây cũng là tương đối a, muốn ngưng tụ thành một vầng trăng sáng, thông thường tiên nhân Nguyệt Minh Cảnh phải tu luyện ít nhất ngàn năm!

Chu Hằng mới vài ngày mà thôi!

Loại thiên tài này, khiến Dương Lan Hinh đều có loại kích động hưng phấn thét chói tai bị!

Nếu Chu Hằng có thể bảo trì tốc độ tiến cảnh như vậy, vậy hắn chẳng phải vài năm sau có thể trở thành Sáng Thế Đế quét ngang thiên hạ?

Nàng hiện tại lo lắng một chuyện, chính là trước khi thực lực Chu Hằng lớn có thể khiến cho hắn cam tâm tình nguyện ở lại Dương gia hay không, đây mới là mấu chốt!

Chu Hằng đi tới ngọn núi, hắn có thể cảm ứng được trong ngọn sơn phong này chứa khí kim loại, nồng đậm như vậy, nếu hắn cắn nuốt những kim loại này, như vậy thể chất của hắn có thể một lần kích động tiến đến Nguyệt Minh Cảnh!

Thể chất cấp bậc tiên nhân tuyệt đối không thể so sánh cùng linh lực cấp bậc tiên nhân, có lẽ thể chất cấp Nguyệt Minh nhất trọng thiên thì tương đương với lực lượng một vầng trăng khuyết, nhưng chân con muỗi nhỏ nữa cũng là thịt!

Hơn nữa, Chu Hằng xem cũng không phải lực lượng gia tăng, mà là phòng ngự tăng lên!

Khi hắn có được thể chất Tiên khí Nguyệt Minh Cảnh. Không thể nghi ngờ tăng lên năng lực sinh tồn thật to.

Oanh!

Hắn đánh một quyền vào trên núi đá, 10 vầng trăng khuyết toàn bộ khai hỏa, lập tức đánh ra một cái hố sâu đạt hơn trượng. Hắn tiếp tục oanh kích, không ngừng mở rộng hố sâu.

Dương Lan Hinh nhìn hành vi hắn quái dị, lại không hỏi, chỉ một bên nhìn.

Nàng đã coi Chu Hằng thành thiên tài yêu nghiệt nhất, mà thiên tài luôn có suy nghĩ khác người bình thường, ngẫu nhiên nổi điên, làm chuyện không bình thường cũng có thể hiểu.

Nàng nghĩ Chu Hằng muốn nhìn kim loại quý hiếm nơi này một chút, nhưng khoáng thạch, nguyên kim loại đều ở chung với nhau với vật liệu đá hỗn hợp. Không trải qua tinh luyện cùng ngoan thạch không mấy khác biệt.

Chu Hằng điều tức một trận sau, linh lực đã khôi phục, hắn đứng lên muốn tiếp tục, nhưng trong lòng dâng lên một cỗ cảnh giác mãnh liệt.

Hắn ngưng hữu quyền, 10 vầng trăng phát ra, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng thẳng diệu thiên địa. Mà quyền màu vàng mang theo uy thế Khai Thiên Ích Địa đánh thẳng phía Dương Lan Hinh.

Dương Lan Hinh tự nhiên cả kinh, không nghĩ tới Chu Hằng lại đột nhiên ra tay với mình!

Nàng thật sự không thể lý giải hành vi Chu Hằng, bọn hắn bây giờ đồng hội đồng thuyền, như thế nào Chu Hằng cũng không có đạo lý ra tay đối với mình! Hơn nữa, Chu Hằng tuy rằng bất phàm, yêu nghiệt, nhưng cảnh giới lại chỉ 10 vầng trăng khuyết, như thế nào là đối thủ của nàng?

Chu Hằng dù tính ra tay, cũng phải sử dụng các loại Tiên khí Bách Quỷ Kiếm tiến hành đánh lén, dùng nhục quyền oanh kích chẳng phải rất không đạo lý?

Chẳng lẽ. Tên này trúng tà?

Đó cũng không phải không có khả năng!

Tiên giới không biết có bao nhiêu tà tu, sau khi bọn họ bỏ mình tà khí lại bất diệt, bám vào trên nước chảy xuống từ trên núi, ai đụng tới sẽ bị ảnh hưởng, giống như Tuyệt Tiên Thành Khổng gia năm đó. Nghe nói có một tộc nhân kỳ tài ngút trời bị ma khí ảnh hưởng, hung tính quá độ không biết giết bao nhiêu người!

Chu Hằng vừa rồi oanh kích núi đá, nói không chừng đánh trúng một tảng đá nhuộm tà khí!

Nàng xoay chuyển tâm niệm nhanh chóng, ở trong nháy mắt có vô số ý niệm trong đầu, trong nháy mắt làm ra quyết định, chỉ phòng ngự, tuyệt không phản kích!

Quyền màu vàng chớp động thiên địa, mang theo ý chí vô thượng dập nát hết thảy.

Thình thịch!

Một kích này đánh vào trong không khí!

Ông, trên không khí lập tức hiện lên một đạo dao động, một con yêu thú đột nhiên xuất hiện, chiều dài mười trượng, chiều cao 4 trượng, toàn thân màu xám, bộ dáng giống hồ ly, có 3 cái đuôi.

Chu Hằng vừa vặn đánh vào móng vuốt yêu thú này chém ra!

Thời gian dường như đình trệ trong nháy mắt, nhưng cũng vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt sau, phía sau yêu thú hình hồ hiện lên bốn đạo nửa vầng trăng, lực lượng kinh khủng vận chuyển, thình thịch, Chu Hằng lập tức bị một bàn tay đánh bay ra ngoài.

- Nghiệt súc!

Dương Lan Hinh nũng nịu một tiếng, cho tới bây giờ nàng tự nhiên biết Chu Hằng cũng không phải trúng tà, càng không phải muốn đánh lén mình, mà là phát hiện địch tấn công trước! Nàng vừa thẹn vừa giận, thân là Nguyệt Minh Hoàng không ngờ thần ý còn không sâu sắc bằng Nguyệt Minh Vương, sao có thể không cho nàng phẫn nộ?

Nàng chém ra một chưởng, đánh tới yêu thú hình hồ ly.

Yêu thú hình hồ ly cấp tốc chạy, khi nó chạy ra hơn trăm trượng, thân hình không ngờ trở nên trong suốt, sau đó hoàn toàn biến mất ở trong không khí, dường như chưa từng tồn tại qua.

Chu Hằng đã nhanh quay ngược trở lại, khóe môi nhếch lên máu tươi.

- Đó là cái yêu thú gì? Hắn có chút kinh ngạc, phía trước đụng phải ấu thể Tinh Mị tuy rằng có được cấp bậc Nguyệt Minh Hoàng đỉnh phong, nhưng trên thực tế cũng chỉ là man lực, cũng không phải tu luyện giả.

Nhưng đầu yêu thú này bất đồng, nó có được 4 nửa vầng trăng, lại còn tỏ vẻ nó hiểu được tu luyện.

Hơn nữa, đầu yêu thú này che dấu hơi thở, nếu không Chu Hằng không có thần ý vô cùng cường đại, hắn có khả năng bị đánh lén mới biết.

Dương Lan Hinh hơi hơi suy tư một trận, đột nhiên vỗ bàn tay mềm, nói: - Đó là Phong Ẩn Hồ! .

- Phong Ẩn Hồ? .

- Yêu thú đã sớm diệt sạch trong truyền thuyết! Loại yêu thú này trời sinh am hiểu ẩn nấp khí tức, chỉ có ăn công kích hoặc phát ra công kích mới có thể hiện ra bộ dạng, rất khó lòng phòng bị! Dương Lan Hinh giải thích, gương mặt xinh đẹp quyến rũ lập tức trở nên vô cùng tái nhợt.

Nhìn không thấy địch nhân quả thật vô cùng đáng ghét, nếu không thể chủ động xuất kích tiêu diệt mối họa, mà phải phòng ngự chờ lọt vào công kích mới có thể biết được địch nhân đánh úp lại từ phương nào.

Chỉ có ngàn ngày làm tặc, nào có đạo lý ngàn ngày đề phòng cướp?

Bọn họ phải đợi một đoạn thời gian ở chỗ này, lo lắng đề phòng như vậy ai chịu nổi?

Chu Hằng cũng khẽ nhíu mày, công phu ẩn nấp của địch nhân quả thật vô cùng tốt, nếu hắn không có thần ý cực mẫn. Nhưng ngay cả như vậy, công kích sắp đến tới người hắn mới biết được.

- Ngươi đợi ở bên cạnh ta, không rời khỏi! Chu Hằng nói, cũng chỉ có như vậy mới có thể bảo đảm ở thời điểm Phong Ẩn Hồ phát động đánh lén, hắn có thể phản ứng kịp lúc - bất kể là đánh lén người nào trong bọn họ.

Dương Lan Hinh gật đầu, 2 mày liễu nhẹ nhàng nhíu.

Liên quan đến tánh mạng, nàng bình tĩnh như thế nào được!

- Đầu yêu thú này sao lại ở đây? Chu Hằng kỳ quái, nếu đi con đường tu luyện , lưu lại nơi linh khí loãng có tiền đồ gì, chẳng lẽ vì đánh lén người lưu lạc đến đây?

Cũng không đáng tin.

- Loại đại lục vỡ nát này mặc dù không cách nào hình thành linh khí, nhưng phía trước chúng nó lại thuộc tinh cầu, trong đó nói không chừng sinh ra tiên thạch! Dương Lan Hinh giải thích.

Chu Hằng lập tức hiểu được, linh khí nơi này rất loãng, nhưng dưới có tiên thạch a, đào tiên thạch ra hấp thu tu luyện cũng như nhau, thậm chí tiến bộ còn mau hơn rất nhiều!

Nhưng tiên thạch cũng không phải hàng hóa trên đường cái, 100 tòa đại lục vỡ nát khả năng nhiều nhất chỉ có một tòa mới có linh thạch.

Phong Ẩn Hồ tại đây, nói rõ tòa đại lục vỡ nát này tám thành là có quặng mỏ tiên thạch, mới có thể khiến nó ngựa nhớ chuồng không đi.

- Phong Ẩn Hồ trời sinh xảo trá, hơn nữa trừng mắt tất báo, nếu nó hận chúng ta, nhất định sẽ còn tới đánh lén! Dương Lan Hinh nói, đây đúng là nguyên nhân để cho nàng sầu mi khổ kiểm.

Nàng nói không sai, ở trong vòng nửa canh giờ kế tiếp, Phong Ẩn Hồ tổng cộng phát động bảy lần đánh lén, tuy rằng mỗi lần đều bị Chu Hằng phát hiện trước thời hạn, nhưng cái gọi là trước thời hạn cũng chỉ là phản ứng trong nháy mắt, chỉ tránh thoát kết cục phải chết.

Chu Hằng cùng Dương Lan Hinh đều bị thương không nhẹ không nặng, quần áo trên thân bị hồ trảo trảo có chút rạn nứt, Chu Hằng thì không sao, Dương Lan Hinh lại lộ ra một chút cảnh xuân, nhất là bên hông, chỉ cần nàng vặn vẹo động tác hơi lớn một chút sẽ lộ ra cả mông!

Đáng tiếc Phong Ẩn Hồ cũng không phải yêu thú hiếu sắc, mà là lãnh huyết thích giết chóc, tuy rằng Dương Lan Hinh điên đảo nhân gian, lại hiển nhiên còn không đạt tới trình độ ngay cả yêu thú đều có thể mê hoặc, điều này làm cho cảnh tượng người phun máu mũi cũng chỉ có thể không công tiện nghi Chu Hằng.

Chu Hằng lại thầm than trong lòng, con hồ ly kia tại sao có thể dùng mỹ nhân kế đối với hắn, nếu hắn đong đưa hoa cả mắt, hắn còn báo động trước như thế nào?

Nhưng Phong Ẩn Hồ có thể đánh úp lại bất cứ lúc nào, Dương Lan Hinh nào có thời gian thay quần áo, cũng chỉ có thể để ánh mắt của Chu Hằng không ngừng ăn đậu hủ.

- - - - - - - - - - oOo- - - - - - - - - -