Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 425: Hắc Tuyết Tán

Nguyệt Ảnh Thánh Nữ tiếp tục tấn công, nàng tuyệt đối không tin phòng ngự thân thể của Chu Hằng có thể thật sự đạt đến trình độ này, mà là thúc đẩy bí pháp nào đó!

Nếu là Pháp kỹ, như vậy khẳng định không thể kéo dài mãi.

Nàng là Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh, linh lực sinh sôi không ngừng, còn sợ không hao chết được mỗi một tên Thần Anh Cảnh?

Ầm! Ầm! Ầm!

Nàng điên cuồng đánh phá không ngừng, đánh cho Chu Hằng bay tán loạn, bày ra toàn bộ thực lực của Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh.

Quả thật mạnh mẽ, mạnh mẽ đến lòng người kinh hoàng, thậm chí Lệ Vô Cực không chết, đánh với nàng cũng chỉ có nước bại trận!

Nhưng gặp phải tên biến thái như Chu Hằng, chiến lực có mạnh hơn nữa cũng vô dụng, công kích lực lượng đơn thuần không thể tổn thương được hắn, điều này làm Nguyệt Ảnh Thánh Nữ có cảm giác muốn điên cuồng, tên này chịu đòn được quá đi chứ!

Nàng cực độ khó chịu, nhưng Chu Hằng lại càng thêm khó chịu, bởi vì hắn là bên chịu đòn mà!

Tuy rằng mỗi một đòn đánh lên chỉ như gãi ngứa cho hắn, nhưng cứ bị đánh mãi không trả đòn được, tự nhiên không phải chuyện gì hay ho đối với Thiên Tôn vừa đột phá Hóa Thần Cảnh.

Nhưng Nguyệt Ảnh Thánh Nữ quả thật mạnh mẽ, chiến lực ngập trời, oai hùng vô địch, mỗi một đòn đánh ra kéo theo hào quang ngập trời, lực lượng to lớn, tốc độ cực nhanh luôn vượt xa Chu Hằng.

Đối mặt kẻ địch như thế, hắn chỉ có thể phòng thủ bị động, nhưng phòng thủ ngàn lần vạn lần, chỉ cần sót một chiêu là sẽ đánh hắn bay tứ tung, cẩn thận mấy cũng sơ sót, chuyện này cũng đành bó tay.

Nào có đạo lý ngàn ngày phòng cướp!

Hắn cũng bừng lên lửa giận, quát: - Ngươi có đủ chưa?

Nguyệt Ảnh Thánh Nữ vốn đã rất buồn bực, nàng đường đường là Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh cũng không thể tổn thương được Chu Hằng, chẳng lẽ thật phải đợi nàng thành tiên mới báo được ác thù? Nhưng nghe được giọng tức giận của Chu Hằng, nàng không khỏi vui vẻ.

Quả thật nàng đánh không đau, không tổn thương được Chu Hằng, nhưng ghê tởm hắn còn không phải là chuyện vui vẻ?

Không phải tên này rất là kiêu ngạo hay sao, vậy đánh tan nhuệ khí của hắn!

Nguyệt Ảnh Thánh Nữ liền lên sức, tựa như vừa ăn tiên đan, đánh rất là có tinh thần, sắc mặt sắp tỏa sáng. Nàng vận chuyển linh lực, một chưởng một chưởng đánh Chu Hằng, tựa như mèo vờn chuột.

- Không phải ngươi rất cuồng sao, tiếp tục cuồng đi?

- Có phải không phục? Đánh trả đi!

- Nhận thua như vậy? Đúng là tên không có nghị lực!

- Một mạch Vạn Cổ, không có thứ tốt!

Nàng càng nói càng giận, như coi Chu Hằng thành Vạn Cổ Đại Đế năm đó, nhớ tới vị Đại Đế kia "bội tình bạc nghĩa" với ân sư, thế công càng dồn dập, hận không thể đánh Chu Hằng thành mảnh vụn.

Chu Hằng cũng nổi giận, giữa hắn và Nguyệt Ảnh Thánh Nữ vốn không có thù hận sâu đậm gì, lần đó ôm ấp một cái cũng là vì Nguyệt Ảnh Thánh Nữ công kích trước. Hơn nữa hắn không ôm lại sẽ lãnh đủ đại sát chiêu của đối phương, chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.

Nói lại bị hắn nhìn thấy hết ngọc thể thì sao chứ, tính ra cũng phải quy tội danh lên đầu Cổ Viêm, mắc mớ gì tới hắn?

Hắn chưa từng chủ động trêu chọc Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, tại sao cứ nữ nhân này luôn bám hắn không tha?

Coi hắn không biết nóng giận hả?

- Bà tám, có phải ngươi thích ta hay không, cứ luôn quấn sống quấn chết lấy ta? Thích ta thì nói đi, tuy rằng tư sắc của ngươi không làm được nữ nô của ta, nhưng ba nữ nô của ta cũng đang thiếu người hầu, ta cũng có thể cho ngươi một cơ hội! Chu Hằng lớn tiếng nói.

Nguyệt Ảnh Thánh Nữ vừa nghe, lập tức nổi giận, mái tóc đen xõa tung lên, trong mắt phát ra sát khí vô tận.

Dám... dám trêu chọc nàng như thế?

Nàng là ai? Thánh nữ Đông Linh Tiên Trì, lúc này lại là Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh, ở trên thế gian này, ngoài trời cùng đất ra, chỉ có Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh lớn nhất, lại dám đùa giỡn nàng như vậy, sao không làm nàng tức điên được?

Nhưng giận thì giận, nàng quả thật không cách nào làm Chu Hằng câm miệng.

- Không được nói bậy nói bạ! Nguyệt Ảnh Thánh Nữ quát lớn, lửa giận tràn ngập hóa thành công kích, đánh càng nhanh càng mạnh hơn.

- Chỗ này lại không có người ngoài, ngươi có thừa nhận cũng không sao, nam nhân đẹp trai như ta, có tiền đồ như thế, ngươi thích ta cũng là bình thường! Chu Hằng miệng lưỡi bậy bạ, lăn lộn với con lừa lâu như thế, hắn đổi trắng thay đen, nói bậy luôn tuồn cứ tự nhiên mà thành.

- Ta... ta muốn giết ngươi! Nguyệt Ảnh Thánh Nữ hoàn toàn nổi điên, hai tay vung lên, đánh ra những bàn tay che trời, uy thế vô cùng.

Vốn là nàng dùng kiếm, nhưng theo tu vi của nàng tiến vào Hóa Thần Cảnh, bảo kiếm Thần Anh Cảnh ban đầu tự nhiên không dùng được nữa, phàm khí lại càng không cách nào để nàng thi triển toàn lực, cho nên dứt khoát không dùng binh khí.

Nhưng đạt đến cảnh giới như nàng, có binh khí hay không cũng chỉ là thêu hoa trên gấm, tuy rằng đánh ra một chưởng, nhưng kình khí hóa thành ngàn vạn lưỡi kiếm, đủ để nháy mắt xé nát lão tổ Thần Anh Cảnh thành phấn bụi!

Chu Hằng hồn nhiên không sợ, đả kích đơn thuần lực lượng này chỉ có thể đánh văng hắn, nhưng căn bản không tổn thương được hắn.

- Ôi, ngẫm lại ngươi cũng đáng thương, đã làm lão xử nữ mấy vạn năm, cái loại tịch mịch đó, ta hiểu mà! Hắn vừa tiến hành phản kích, vừa lộ ra vẻ đồng tình.

Ngươi biết cái gì!

Nguyệt Ảnh Thánh Nữ rất muốn tát hắn thật mạnh, nhưng tiến hành cận chiến với một tên biến thái sức trâu kinh người, thể chất mạnh mẽ quá cỡ, nghĩ thế nào cũng không phải là chuyện gì lý trí, lúc trước nàng đã chịu thiệt rồi!

Nàng biết Chu Hằng đang chọc giận nàng, nhưng nghe những lời khốn kiếp như thế, nàng làm sao nhịn được?

Đổi lại thành đối thủ khác, nàng trực tiếp nhấc chưởng trấn chết, nhưng giao đấu với Chu Hằng, nàng lại không chịu nổi tinh thần bị độc hại.

Nàng cũng là người hung ác, biết rõ Chu Hằng nói lung tung như vậy chỉ là vì làm nàng giận dữ bỏ đi, cho nên cố tình không để Chu Hằng toại nguyện. Đánh không tổn thương được Chu Hằng cũng không sao, nàng chính là muốn dùng tên này làm trái banh đánh chơi!

Dù sao, lực lượng của nàng vượt xa, chiếm được ưu thế tuyệt đối.

- Chu Hằng, dừng tưởng rằng nói bậy bạ là ta sẽ bỏ qua cho ngươi! Nguyệt Ảnh Thánh Nữ lạnh lùng nói, nàng dứt khoát đóng thính lực, mặc kệ cho Chu Hằng nói bậy bạ, nàng chính là muốn giày vò Chu Hằng, giày vò cho tiểu tử này khổ không nói hết, phải cầu xin nàng mới thôi!

Ầm! Ầm! Ầm!

Trên bầu trời không ngừng truyền ra tiếng va đụng mạnh, càng vang dội hơn cả sấm nổ chín tầng trời, từng đạo sóng xung kích tràn xuống, tàn phá mặt đất phía dưới.

May mà chỗ này đã sớm bị thiên tai xảy ra liên tục phá hoại đến gần hết, Chu Hằng cùng Nguyệt Ảnh Thánh Nữ dù đánh đến náo nhiệt, nhưng phá hoại trên cơ sở đã bị tàn phá, cũng không sao cả, dù sao còn có thứ gì nữa đâu mà cho bọn họ phá?

Trận chiến này, kéo dài đến ba ngày ba đêm còn chưa kết thúc.

Chu Hằng thật sự giận dữ, ba ngày qua hắn không ngừng làm bao cát chịu đòn, dù là không đau, nhưng mà uất ức! Hơn nữa Nguyệt Ảnh Thánh Nữ cũng đã có kinh nghiệm, căn bản không để ý tới lời nói lung của hắn, chỉ là điên cuồng oanh tạc, phải ép hắn cầu xin mới chịu!

Nếu đổi thành người khác thì có lẽ còn nhịn xuống cơn giận, nhưng Chu Hằng cũng là hạng tâm cao khí ngạo, muốn hắn cúi đầu trước Nguyệt Ảnh Thánh Nữ? Không làm được!

Hắn giận không nén được, nói: - Xú bà nương, ngươi đừng ép ta, bằng không đợi cho đến khi bị ta cởi quần đánh mông, ngươi chỉ còn nước khóc!

- Dâm tặc! Nguyệt Ảnh Thánh Nữ hét dài như phượng hót, đánh ba ngày ba đêm, lửa giận của nàng cũng không tiêu giảm nửa phần, ngược lại càng tăng mạnh thêm. Nghe lần này Chu Hằng trêu chọc trắng trợn như thế, nàng tự nhiên càng giận không át nổi.

Ầm!

Nàng tế ra Phiên Thiên Chưởng, dẫn động nhật nguyệt tinh tú, trấn xuống Chu Hằng.

Lúc trước phần lớn người tiến vào Cốt Điện Cổ Viêm đều học được tiên thuật này, nhưng người khác nhau sử dụng, uy lực tự nhiên hoàn toàn khác. Nguyệt Ảnh Thánh Nữ tiến vào Hóa Thần Cảnh, gần với tiên nhân nhất, cũng có thể phát huy tối đa uy lực của Phiên Thiên Chưởng này.

Như là toàn bộ trời đất này như chống lại Chu Hằng, muốn trấn áp hắn, đè xuống tận 18 tầng địa ngục, vĩnh viễn không thể trở mình!

Ầm!

Cả người Chu Hằng bị đánh rơi xuống đất, trực tiếp chìm sâu vào trong lòng đất.

- Hừ! Nguyệt Ảnh Thánh Nữ nào chịu bỏ qua, nhanh chóng lao xuống, lại đánh ra một chưởng, như muốn vĩnh viễn trấn áp Chu Hằng trong lòng đất.

- Ngươi còn chưa hết! Chu Hằng giận đến đỉnh điểm, không thể nhịn được nữa, tay phải nhoáng lên, trong tay xuất hiện một cái bình ngọc. Hắn đạp Tấn Vân Lưu Quang Bộ, nháy mắt bộc phát ra tốc độ có thể sánh với Hóa Thần Cảnh, tiến gần tới Nguyệt Ảnh Thánh Nữ.

Tuy rằng Nguyệt Ảnh Thánh Nữ không biết hắn có thủ đoạn gì, nhưng cũng không dám để cho hắn đến gần người, gót sen vội vàng đạp liên tục, lùi lại đằng sau. Nàng đạp một bước, trong hư không liền xuất hiện một đóa hoa sen, không khí lướt qua gợn sóng, tựa như tiên nữ Dao Trì đang đạp sóng mà đo.

Chu Hằng thúc đẩy linh lực trong cơ thể đến đỉnh điểm, trong thời gian ngắn ngủi tạm thời, tốc độ của hắn còn nhanh hơn Nguyệt Ảnh Thánh Nữ một chút!

Nhưng chỉ là nhanh hơn một chút, khoảng cách giữa hai người đang không ngừng thu nhỏ, Chu Hằng không cách nào lập tức áp sát người đối phương.

Lùi lùi lùi, tới tới tới!

Vị trí của hai người hiện tại hoàn toàn đảo ngược, đổi thành Nguyệt Ảnh Thánh Nữ lùi nhanh, nàng vừa lùi vừa đánh ra Phiên Thiên Chưởng. Nàng tự nhiên biết Chu Hằng hao tốn linh lực như thế là chắc chắc không thể duy trì lâu, chỉ cần kéo ra khoảng cách giữa hai người, như vậy Chu Hằng không còn cơ hội phản kích nữa.

Thân hình Chu Hằng lóe lên, mặc dù Phiên Thiên Chưởng là tiên thuật, nhưng Tấn Vân Lưu Quang Bộ của hắn cũng thế, hắn xuyên qua trong những cơn gió rít, thậm chí còn lợi dụng thân thể mạnh mẽ đón đỡ mấy lần kình lực, mượn lực mà đi, đẩy nhanh tốc độ.

Không ngừng tới gần! Tới gần! Tới gần!

Chu Hằng cảm giác được linh lực trong cơ thể đã hao hết, hắn đã không còn đủ sức vận chuyển Tấn Vân Lưu Quang Bộ!

Khoảng cách tới Nguyệt Ảnh Thánh Nữ còn bảy trượng.

Chu Hằng hừ một tiếng, ném ra bình ngọc trong tay, một cỗ ám lực bao bọc trên đó, lấy cơ sở từ Tấn Vân Lưu Quang Bộ cộng thêm sức mạnh cơ bắp của hắn ném ra, tốc độ thật sự đạt đến cực hạn.

Nguyệt Ảnh Thánh Nữ căn bản không thể tránh né, đánh đánh ra một chưởng. Bình ngọc kia cũng không biết Tấn Vân Lưu Quang Bộ, tự nhiên bị một đòn đánh trúng, bùm, bình ngọc vỡ nát, một đoàn Hắc Tuyết Tán lan ra.

Tuyết đen nhanh chóng mở rộng, nháy mắt cuốn qua trăm dặm, bao phủ cả Chu Hằng cùng Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, căn bản không có đường nào né tránh được.

Nguyệt Ảnh Thánh Nữ cũng không biết đây là vật gì, nhưng không dám coi thường, đã sớm đóng hô hấp, dùng linh lực hình thành lá chắn, dùng để ngăn cản tuyết đen xâm lấn. Nhưng như vậy cũng vô dụng, dược lực Hắc Tuyết Tán nhanh chóng xâm nhập, thẩm thấu qua lá chắn linh lực, trực tiếp đi vào cơ thể nàng.

- A... Nàng kinh hô một tiếng, rơi xuống từ trên bầu trời.

----------oOo----------