Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 382: Vạn dao xuyên thân

- Tên Cổ Viêm kia tuyệt đối là kẻ biến thái! Con lừa đen nhìn thấy cảnh này, da mặt liên tục co giật, toàn thân đều run lên.

- Vậy ngươi có đi hay không? Chu Hằng đã đi về phía trước.

- Đương nhiên, đây nhưng là tiên vật của bổn tọa! Con lừa đen vội vàng theo lên.

Chu Hằng một chân bước vào thông đạo. Lập tức, áp lực khủng bố ập tới, hẳn chỉ cảm thấy chân kia của mình nặng như núi, khiến hắn suýt nữa ngã nhào. Hắn vội vàng ưỡn người, dừng lại thế ngã, nhưng cái chân kia vẫn còn hạ xuống, giẫm lên mũi nhọn.

Phốc!

Dao nhọn hoàn toàn phớt lờ linh lực phòng ngự của hắn, lại càng dễ dàng đâm phá thể chất mạnh mẽ hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo. Trực tiếp từ mu bàn chân hắn xuyên ra, máu tươi lập tức trào ra.

Đau, đau, đau!

Chu Hằng không khỏi nhếch miệng, ai cũng không phải là kim cương sắt thép, không đau không cảm giác còn là người sao?

Thân hình hắn động, chân thứ hai cũng bước vào. Bước ra một bước, đạp xuống." Phốc" lại là một dòng máu tươi trào ra.

Ở trước mặt những mũi dao nhọn này, phòng ngự căn bản không có hiệu quả!

Hơn nữa, ngay cả thể chất vượt qua pháp khí Kết Thai Cảnh kia của Chu Hằng đều dễ dàng bị đâm thủng như đậu hũ, cho dù lấy ra pháp khí Thần Anh Cảnh, Hóa Thần Cảnh lại có tác dụng gì. Khủng bố cũng là phận bị dễ dàng đâm rách!

Chẳng những không tạo nên tác dụng, còn có thể

Chu Hằng nhấc chân đi tới, bàn chân rút khỏi mũi nhọn, máu tươi phun trào. Hắn vội vàng dùng linh lực ngăn lại, sau đó một cước bước ra, đạp xuống dưới, lại bị mũi nhọn đâm xuyên qua.

Toàn thân linh lực hắn đều đang chống cự áp lực lớn trong thông đạo, nếu không cả người hắn đều sẽ phủ phục xuống đất. Lúc đó vạn dao xuyên tim, hắn tuyệt đối chết hoàn toàn triệt để.

Đây thật sự là khảo nghiệm về ý chí, dũng khí!

Con lừa đen nói không sai, tên Cổ Viêm kia tuyệt đối là biến thái!

Chu Hằng oán thầm không thôi, nhưng bước chân lại không hề ngừng, lúc này tốc độ càng chậm càng chịu nhiều đau khổ.

- A... A... đau chết bổn tọa rầu! Con lừa đen cũng bắt đầu xông quan, đứng thẳng như người, dùng hai chân sau bước đi, đồng dạng máu lừa tung tóe. Nó căn bản không có tôn nghiêm đáng nói, đau đớn tự nhiên là hô lên ầm ĩ.

Chu Hằng cười ha hả nói: - Con lừa ngươi không phải bốn chân đi dường sao?

- Vô nghĩa, bốn chân không phải là bị đâm bốn cái? Nếu không phải nhảy không được, bổn tọa đều muốn một chân đi đường! Con lừa đen nhe răng nói.

Dao nhọn này đâm vào người đau đớn vô cùng, nói nhảm có thể chuyển dời bộ phận lực chú ý, cũng xem như là một loại phương pháp trị thương.

Bốn người một lừa đều muốn rất nhanh đi tới, chỉ là thông đạo này áp lực vô cùng lớn, bọn họ căn bản không triển khai được tốc độ. Sau suốt nửa ngày, bọn họ cũng mới đi được khoảng chục dặm!

Vút Vút Vút - Lúc này rốt cuộc lại có người sau đi tới trước thông đạo, tổng cộng bảy người.

Cường giả Thần Anh Cảnh tự nhiên mỗi người đều là thiên tài, mặc dù có chút chênh lệch nhưng cũng không đến mức như trời và đất. Càng về sau, ngộ tính của mọi người lại càng đến gần. Lần này cùng tới bảy người, nói không chừng lần sau chính là 20 người cùng đi.

Mười dặm đối với cường giả Thần Anh Cảnh mà nói như trong gang tấc, hai đầu đều có thể nhìn thấy đối phương. Nhìn thấy bốn người Chu Hằng đều là máu chảy đầm đìa đạp dao nhọn mà đi, những người phía sau đều lộ ra vẻ khiếp sợ.

Cường giả Thần Anh Cảnh lại có ai là ngốc, nhìn thấy một màn như vậy còn không rõ là chuyện gì xảy ra sao?

Thông đạo này căn bản không có khả năng bay vượt qua!

Nhưng ai lại cam lòng từ bỏ? Hơn nữa, vốn cho rằng bọn họ đã tụt hậu quá nhiều, nhưng cửa ải trước mặt lại không liên quan ngộ tính, chỉ cần có đủ nghị lực, dũng khí là có thể vượt qua. Chính là lúc để bọn họ vãn hồi tình thế bất lợi!

Xuất phát!

Bảy người phía sau cũng bắt đầu đi tới, lập tức y y a a rên khẽ. Đây dù sao không phải đau trên thân chó, khoan thẳng lòng người, thế nào cũng không thể phớt lờ.

- Chu tiểu tử, cõng bổn tọa một đoạn đi. Bổn tọa mất máu quá nhiều, sắp tráng niên mất sớm! Con lừa đen lại bắt đầu giở giọng đê tiện.

- Nếu ngươi có thể trèo lên lưng ta, ta liền cõng ngươi một đoạn! Chu Hằng nói, nhưng tốc độ lại không hề giảm, trong lòng hắn như đá tảng. Lúc trước liên tiếp đột phá đều là xương cốt toàn thân đều bị chấn nát, thống khổ phải chịu mãnh liệt hơn lúc này không biết bao nhiêu lần.

Đây quả thật là rất đau, nhưng hắn hoàn toàn kiên trì được.

- Chu tiểu tử, ngươi không có nghĩa khí! Con lừa đen kêu quái dị, nhưng không dám tăng nhanh tốc độ. Đây là vấn đề tiết tấu, một khi phá hỏng như vậy mức độ đau đớn không thể nghi ngờ sẽ gia tăng thật lớn.

Tốc độ của Chu Hằng càng lúc càng nhanh, vượt qua ba người Hồng Cẩn Du, Đồng Lê Hân, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, trở thành dẫn đầu.

Cổ Viêm nói, truyền thừa này cuối cùng chỉ có thể bị một người có được, như vậy hắn dù chờ đợi con lừa đen cũng không có ý nghĩa. Cùng lắm thì, hắn đạt được truyền thừa Tiên cấp, sau đó đem tiên thuật dạy cho con lừa đen là được. Hắn cũng không phải người hẹp hòi.

Ba người Nguyệt Ảnh Thánh Nữ chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Hằng đi tới phía trước bọn họ, tuy rằng không cam lòng không chịu phục, nhưng áp lực nơi này quá lớn, tốc độ không phải dễ dàng là có thể tăng lên. Hơn nữa một khi gia tốc, mức độ đau đớn bọn họ thật không dễ dàng thích ứng lại sẽ biến hóa.

Thông đạo này không biết dài bao nhiêu, cũng không phải cắn răng một cái là có thể kiên trì đi qua, mà là trận chiến trường kỳ!

Vừa nghĩ như thế, ba người Nguyệt Ảnh Thánh Nữ cũng không vội. Hiện tại thứ nhất cũng không phải là thứ nhất sau cung. Chu Hằng hiện tại xung động như vậy, nói không chừng sẽ chết ở giữa đường.

Chu Hằng rảo bước tiến tới, thể chất mạnh mẽ của hắn tuy rằng không ngăn được dao nhọn phá thể, nhưng dùng để chống cự lại áp lực trong thông đạo lại có thể tạo nên tác dụng thật lớn. Giảm bớt thật nhiều linh lực tiêu hao, khiến hắn có thể tốc độ cao đi tới.

Hắn bước đi kiên định, không hề tạm dừng, tốc độ lại càng lúc càng nhanh, rất nhanh liền kéo giãn khoảng cách với đám người Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, con lừa đen. Hắn biến thành một điểm nhỏ, rốt cuộc hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Tuy rằng Chu Hằng cực lực khống chế máu lưu động trong cơ thể, nhưng khi dao nhọn phá thể, máu tươi căn bản không thể ức chế. Sau khi đi một ngày một đêm, máu của hắn sớm đã chảy khô một lần.

Hắn tiêu hao linh lực, hút linh lực thiên địa, cuồn cuộn không ngừng bổ sung, nhưng gò má của hắn bởi vì mất máu quá nhiều mà trở nên vô cùng tái nhợt, chỉ có trong ánh mắt thần quang lóe lên, trở nên càng ngày càng sáng ngời.

Đây tương đương với vạn kiếm xuyên thân, một hai lần còn có thể nhịn được, nhưng sau ngàn vạn lần, đau đớn tích lũy vô cùng kịch liệt. Khiến hắn mồ hôi lạnh từng tầng chảy xuống.

Nhưng cái này vẫn không sánh bằng mức độ xương cốt đều vỡ nát từng cây khi hắn đột phá!

Đi tới! Đi tới! Đi tới!

Trong lòng hắn chỉ còn lại ý niệm này. Sau hai ngày hai đêm, ngay vào lúc Chu Hằng đã chết lặng chỉ còn lại ý niệm tiến tới này, phía trước cuối cùng xuất hiện một lối ra.

Sau khi sửng sốt một lát, hắn mới phản ứng lại, sau đó lộ ra nụ cười.

Nhưng dù là như vậy, hắn vẫn phải một giờ sau mới đi tới lối ra.

Khi hai chân giẫm trên sàn nhà lạnh băng, Chu Hằng đã không có một tia cảm giác. Hắn quay đầu lại nhìn một cái sau đó một cước bước ra ngoài.

Phịch!

Hắn lại lần nữa rơi vào trong một ao nước, bọt nước tung tóe, một mảnh ôn nhuận ập tới. Mí mắt hắn nặng nề, không tự chủ được lâm vào hôn mê.

Cũng không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân tinh khí thần đều đạt tới đỉnh điểm. Huyết khí trong cơ thể bắt đầu cuồn cuộn như thủy triều, không còn một chút tổn hại.

Ao nước này cũng là Bảo Dịch!

Chu Hằng hấp thu một chút, nhưng lập tức liền lộ ra vẻ thất vọng. Bảo Dịch này đối với thân thể tổn hại mà nói là vật đại bổ, nhưng đối với nâng cao tích lũy linh lực, lớn mạnh Thần chích lại cũng không có trợ giúp quá lớn.

Nhưng chân muỗi nhỏ mấy cũng là thịt!

Hắn không chút do dự ngồi xuống, có chỗ tốt đương nhiên phải chiếm. Nếu đã không thể mang đi như vậy phải liều mạng hấp thu, có thể hấp thu bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Lạc Tuyết Chân Kinh triển khai, Chu Hằng hấp thu dược lực trong ao nước, linh lực trong đan điền chậm rãi tăng lên.

Bảo Dịch này đối với linh lực tăng lên quả thật trợ giúp không lớn, nhưng đối với rèn thể lại hết sức có ích, đại bộ phận dược lực đều tẩm bổ thân thể hắn. Xương cốt toàn thân giống như cột đại đạo, tỏa ra sắc bóng lóng lánh, thậm chí khiến hắn có loại ảo giác trực tiếp hợp với thiên đạo, từ đây phi thăng.

Đáng tiếc, dù là như vậy trên xương cốt của hắn cũng không có phù văn hình thành, so với Hoặc Thiên kém xa!

Linh lực tích lũy của hắn chậm rãi tăng lên, Thần chích cũng lớn mạnh với tốc độ cực kỳ chậm rãi.

Ba ngày sau.

Tõm! Tõm! Tõm! Tõm!

Trong bốn tiếng rớt xuống nước liên tục, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, Đồng Lê Hân, Hồng Cẩn Du cùng với con lừa đen đều cắm đầu ngã vào. Đáng tiếc là, bọn họ tới quá muộn, dược lực trong ao nước này đã bị Chu Hằng hấp thu gần như khô kiệt.

Lúc trước Nguyệt Ảnh Thánh Nữ từng đạt được ưu đãi, khi phát hiện dược lực còn sót lại trong ao nước đã không nhiều, lập tức mày liễu nhướng lên, biết đã bị Chu Hằng hấp thu sạch sẽ. Nàng cũng rất dứt khoát, thân hình vọt một cái bay khỏi ao nước, khoanh chân ngồi xuống điều tức để khôi phục lượng lớn linh lực tiêu hao.

Đồng Lê Hân và Hồng Cẩn Du cũng không ngoại lệ. Thông qua thông đạo dài như vậy, bọn họ đều tiêu hao lượng lớn linh lực, cũng chảymất lượng lớn máu tươi. Cái này cũng không phải ngày một ngày hai là có thể khôi phục đến trạng thái đỉnh.

Mà bọn họ cũng không có cách nghĩ như vậy, chỉ cần thoáng khôi phục một chút linh lực liền tiếp tục đi tới. Vì tiên duyên lúc này không liều mạng còn đợi khi nào?

- Con lừa, đã chết chưa? Chu Hằng hướng về phía con lừa đen nói.

- Còn kém một hơi. Yên tâm, bổn tọa nhất định sẽ không chết trước ngươi! Con lừa đen ra vẻ như người xếp bằng trên đất.

- Vậy thì đi thôi! Chu Hằng đem con lừa đen xách ngược, rảo bước đi tới.

- Móa, ngươi không thể cõng bổn tọa sao?

- Vậy ta buông tay nhé?

- Đừng, ngươi liền kéo bổn tọa đi, bổn tọa sẽ tưởng tượng ở trong lòng đang cưỡi trên lưng ngươi!

Con lừa đê tiện này thật đúng là không chịu thiệt thòi!

Chu Hằng kéo con lừa đen đi tới. Sau khi ra khỏi nhà đá này, trước mặt lại là một thông đạo thật dài.

Hắn tiếp tục đi tới, sau khi đi nửa ngày con lừa đen cuối cùng khôi phục nguyên khí, tự nhiên không chịu bị Chu Hằng kéo nữa, tự mình co giò chạy.

Một người một lừa lại đi nửa ngày, phía trước không đường.

Chặn bọn họ lại là một vách đá, bên cạnh có chữ viết, viết: - Không được vận chuyển linh lực, dùng sức mạnh thân thể toàn lực oanh kích!

- Đây là ý gì? Con lừa đen hỏi.

- Không biết, ngươi thử xem! Chu Hằng giật giây.

- Chu tiểu tử, ngươi thật không phải đồ tốt! Con lừa đen ngôn từ chính nghĩa.

- Những lời này từ trong miệng ngươi nói ra, thế nào đều giống như một câu nói đùa!

Con lừa đen cười hắc hắc, sau đó tiếp: - Bổn tọa tuy rằng linh lực khôi phục gần đầy, nhưng thân thể bị hao tổn cần điều dưỡng một chút. Nếu muốn toàn lực oanh kích, như vậy bổn tọa vẫn là điều chỉnh một chút.

Đúng lúc này, chỉ nghe phía sau truyền đến tiếng xé gió rất khẽ, hóa ra ba người Nguyệt Ảnh Thánh Nữ đã chạy tới.