Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 342: Lan Phi trả thù


Theo Nam Cung Hoành giống như một cái hồ lô chùi từ trên tường xuống dưới, Vũ Phi cùng Anh Phi đều giống như thấy quỷ, há thật to cái miệng nhỏ nhắn, sau đó nhìn Lan Phi với ánh mắt sợ hãi.
Nàng ta sao dám xuống tay?
Tuy rằng Nam Cung gia không còn vinh quang rực sáng, nhưng dù sao trên danh nghĩa Nam Cung Hoành vẫn còn là người thống trị của Hàn Thương Quốc, hơn nữa dưới uy áp tích góp xưa nay, Anh Phi cùng Vũ Phi vẫn luôn xem Nam Cung Hoành trở thành như thiên thần, không dám có chút thất kính.
Nhưng bây giờ, không ngờ vua của các nàng bị người một bàn tay đánh bay đi, hơn nữa người ra tay còn là "Hảo" tỷ muội của các nàng trước đây!
"Quái! Nữ nhân này uống lộn thuốc hay sao?"
Trong nỗi khiếp sợ, thậm chí các nàng không nghĩ tới tại sao Lan Phi có thể tát Nam Cung Hoành bay đi, mà chỉ có một loại sợ hãi như trời sắp sụp xuống: "Hoàng đế bị đánh!" Nhưng chỉ sau chốc lát, các nàng đều lộ ra vẻ cười lạnh.
Dám đánh Hoàng thượng, như vậy Lan Phi dù đã trở về thì có sao, Nam Cung Hoành không lập tức xử tử nàng cũng không tệ, khẳng định sẽ không có khả năng tranh giành tình cảm với các nàng!
Lan Phi là người từng trải, sao lại không biết suy nghĩ của hai nàng kia, không khỏi lộ ra một tia cười lạnh, thầm nói: "Hai nữ nhân này thật đúng là quá đần độn!"
- Tiện nhân!
Nam Cung Hoành bật nhảy dựng lên, hắn giơ tay chùi máu tươi nơi miệng, trong ánh mắt như muốn phun ra lửa. Hắn vốn bởi vì thân phận biến hóa lớn mà tính tình thay đổi, hiện tại lại bị một cái tát của kẻ từng là nô tì, sao có thể không khiến hắn phẫn nộ, giống như con chó điên!
- Bổn vương phải mạnh mẽ dập chết đồ đê tiện ngươi! Hắn nói mà mắt đỏ bừng bừng, đâu còn có chút gì phong thái của đế vương.
"Bốp!" Lan Phi lại tung một cái tát, quất mạnh vào gò má bên kia của Nam Cung Hoành, lần nữa đánh hắn bay đi: "Ầm" một tiếng, đụng vào trên vách tường, "rào rào rào..." rơi xuống rất nhiều mảnh tường vỡ vụn.
- Nam Cung Hoành! Nếu ngươi còn dùng lời lẽ dơ bẩn, ta sẽ đánh ngươi răng rụng đầy đất! Lan Phi hừ nhẹ nói, nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý.
Trước kia, Nam Cung Hoành chính là ông trời của nàng, là người nàng phải hao phí hết tâm tư chiều chuộng. Đừng nhìn ở mặt ngoài nàng vinh quang rực sáng, nhưng trong hậu cung tràn ngập đao quang kiếm ảnh vô hình, chỉ cần nàng thất sủng, khẳng định sẽ bị đối thủ cạnh tranh nuốt đến xương cốt cũng không còn, để phòng ngừa nàng trỗi dậy!
Bởi vì chính nàng đã từng làm như thế!
Đừng nói người trong hậu cung tâm ngoan thủ lạt, đây còn không phải là một tay của Nam Cung Hoành đạo diễn thành hay sao? Hắn chỉ thích nữ nhân tranh giành tình cảm, dù sao mỹ nữ tính là gì, khắp thiên hạ chụp một nắm một bó to, với nội tình của hoàng thất muốn bồi dưỡng đến Sơ Phân Cảnh là không hề khó khăn.
Lan Phi trước kia vô cùng kính sợ Nam Cung Hoành, nhưng bây giờ theo tu vi bản thân nàng bước vào Khai Thiên Cảnh. Sau lưng còn có chỗ dựa Chu Hằng kia, đương nhiên nàng không còn mảy may ý sợ hãi, mà đã biến đổi kính sợ này trở thành vô cùng phẫn nộ.
Một cái tát này thật giòn tan, lúc này Nam Cung Hoành cùng Anh Phi, Vũ Phi mới ý thức có chỗ không đúng: Nam Cung Hoành chính là Ích Địa tam trọng thiên, thực lực cường đại cỡ nào, ở Hàn Thương Quốc có thể trấn áp hắn cũng chỉ có ba người!
Thế nhưng Lan Phi nói như thế nào tát vào mặt liền tát? Đây hoàn toàn là thực lực cấp bậc nghiền ép!
Trên mặt Nam Cung Hoành vừa lóe lên vẻ phẫn nộ, lại vừa hưng phấn, nói: - Lan Phi! Ngươi bây giờ là loại cảnh giới nào?
Lan Phi tâm tình đang tốt, cười khanh khách nói: - Khai Thiên nhị trọng thiên!
Khai Thiên Cảnh! Quả nhiên là Khai Thiên Cảnh!
Nam Cung Hoành, Anh Phi, Vũ Phi đã đoán được, nhưng nghe chính miệng Lan Phi nói ra, trong lòng vẫn không nhịn được kinh hoàng một trận! Khai Thiên Cảnh nha! Có thể tung hoành khắp Hàn Thương Quốc! Chân chính có thể phân đất vạch biên giới, trở thành người chủ của một non sông xã tắc!
- Ái phi! Ái phi!
Nam Cung Hoành hai mắt tỏa sáng, hưng phấn đến nước miếng đều chảy ra: - Ái phi trở về thật đúng lúc! Nàng bây giờ là Khai Thiên nhị trọng thiên, cảnh giới còn cao hơn so với Tiêu Vũ Ngân cùng Thiên Quân Tử! Ái phi! Hãy thay bổn vương trấn áp hai lão quỷ kia, bổn vương phong nàng làm hoàng hậu, cùng chung hưởng giang sơn!
Nghe nói hắn định phong Lan Phi làm hoàng hậu, Anh Phi cùng Vũ Phi đều lộ ra ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tị, các nàng luôn tranh giành nhau, không phải là vì ngôi vị hoàng hậu này sao?
Lan Phi không khỏi cười ha hả, ba người này đến bây giờ còn không hiểu rõ tình trạng của mình hay sao?
"Bốp!"
Nàng lại tung ra một cái tát, đánh vào trên mặt của Nam Cung Hoành, giòn tan, vang dội, nhưng nàng đã khống chế một chút lực lượng, cũng không có đánh Nam Cung Hoành bay đi.
- Tiện nhân! Ngươi muốn tạo phản ư? Nam Cung Hoành mặc dù biết Lan Phi là Khai Thiên Cảnh, nhưng tâm lý ưu thế từ trước tới nay, hắn lựa chọn bỏ quên điểm ấy, chỉ cảm thấy hắn thân là Hoàng đế, địa vị chủ nhân bị khiêu chiến cùng sỉ nhục cực lớn!
Ở trong mắt hắn, các phi tần hậu cung cũng chỉ là đồ chơi mà thôi!
"Bốp! Bốp! Bốp!" Lan Phi không ngừng vung tay, trong tiếng tát liên tiếp giòn tan, răng trong miệng Nam Cung Hoành từng cái phun ra, khóe miệng trào đầy máu tươi, hai gò má sưng phù, trong chật vật lộ ra vẻ dữ tợn.
Rốt cục đã thức tỉnh ba người Nam Cung Hoành!
Lan Phi chính là Khai Thiên nhị trọng thiên đấy! Bản thân nàng đủ để chiếm giang sơn này giành lấy ngôi vị hoàng đế của Hàn Thương Quốc, cần gì Nam Cung Hoành hắn?
Khai Thiên Cảnh nha!
Nữ nhân này biến mất vài năm, đến tột cùng chiếm được kỳ ngộ gì?
Lan Phi tát đến lúc hài lòng, thu tay về, cười khanh khách ngồi xuống một bên, ánh mắt đảo qua Anh Phi cùng Vũ Phi, nói:
- Hai người các ngươi, lại đây quỳ xuống liếm chân cho ta!
Dưới uy thế cùa Khai Thiên Cảnh chấn nhiếp, Vũ Phi cùng Anh Phi nào dám có nửa điểm do dự, vội vàng chạy tới, rối rít quỳ gối hai bên Lan Phi, cúi đầu lè lưỡi liếm giầy Lan Phi.
- Ha ha ha ha... Lan Phi cười ha hả: - Hai tiện nhân các ngươi, cuối cùng đánh không lại ta! Các ngươi cũng rất muốn ngồi ở trên ghế này chứ? Đáng tiếc, vĩnh viễn các ngươi không có cơ hội này!
Vũ Phi cùng Anh Phi cũng chỉ là lắc lắc mông liếm không ngừng, đây là thủ đoạn các nàng lấy lòng Nam Cung Hoành, nam nhân kia thích nhất là nhìn bộ dáng lắc lắc mông dâm đãng của các nàng...
Lan Phi đưa mắt nhìn về phía Nam Cung Hoành, cười lạnh nói: - Nam Cung Hoành! Có muốn biết mấy năm này ta ở đâu? Lại vì sao có thể tăng lên tới Khai Thiên Cảnh hay không?
Muốn! Quá muốn!
Đừng nói Nam Cung Hoành, chính là Vũ Phi cùng Anh Phi cũng nhao nhao dựng lỗ tai lên, nếu như có cơ hội các nàng cũng muốn nắm lấy, trở thành cường giả Khai Thiên Cảnh, giẫm đạp Nam Cung Hoành dưới đất, xử tử lăng trì hai nữ nhân kia!
- Lúc trước, là ta bị Chu Hằng, Hằng thiếu mang ra khỏi hoàng cung! Mấy năm này, ta luôn luôn đi theo bên cạnh Hằng thiếu, hắn cho ta tu luyện công pháp Thiên cấp thượng phẩm, còn ban thưởng cho ta linh thạch thượng phẩm, các loại đan dược!
Lan Phi cười khanh khách nói, trong giọng nói đầy ý kiêu ngạo.
Là đáng để kiêu ngạo! Ngẫm lại Nam Cung Hoành có được nội tình của Nam Cung gia, đường đường là vua của một nước, nhưng phải dừng lại ở Ích Địa Cảnh đã bao lâu?
Thiên phú của hắn so ra còn kém Lan Phi hay sao? Hiển nhiên không có khả năng!
Thế mà Lan Phi chính là người sau vượt lên trước, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy năm liền đạt tới Khai Thiên nhị trọng thiên, thậm chí còn cường đại hơn so với Nam Cung Trường Không lúc còn sống. Sao có thể không làm cho người khác hâm mộ?
Nam Cung Hoành lại là sắc mặt tối sầm: sau khi Lan Phi mất tích, hắn sớm có dự cảm Lan Phi khẳng định sẽ trở thành đồ chơi của người khác, đỉnh đầu bị cắm sừng khiến hắn rất buồn bực! Hành động tìm kiếm tung tích Lan Phi thẳng đến lúc hắn mất hoàng quyền mới dừng lại. Ở trong lòng Nam Cung Hoành, nếu không tìm thấy Lan Phi, kết quả tốt nhất chính là nữ nhân này đã bị người giết diệt khẩu, đỡ phải kích thích hắn!
Nhưng bây giờ, chẳng những Lan Phi xuất hiện, hơn nữa nam nhân đùa bỡn nữ nhân của hắn lại là Chu Hằng, tên đã giết Nam Cung Trường Không, là đầu sỏ gây nên thảm trạng từ đó về sau Nam Cung gia đi xuống thần đàn kia!
Vừa nghĩ tới hình ảnh Chu Hằng dán sát trên thân thể tuyệt đẹp của Lan Phi kia nhích động, trong mắt Nam Cung Hoành lập tức phun ra lửa. Thời điểm nắm giữ không biết quý trọng, nhưng sau khi mất đi, Nam Cung Hoành mới nghĩ đến thân thể Lan Phi là mê người đến mức nào, bộ ngực đầy đặn kia, bờ mông trắng như tuyết kia... mỗi một dạng dư vị đều làm cho hắn vô cùng tưởng nhớ!
Thế nhưng lúc này hết thảy đều chỉ có thể bị cừu nhân của hắn hưởng thụ!
"Phốc!" Nam Cung Hoành hộc ra một ngụm máu tươi, tức giận đến cả người run run.
Lan Phi thấy thế trong lòng thật thống khoái, cố ý nói: - Vũ Phi, Anh Phi, hảo hảo hầu hạ, Hằng thiếu ở trên giường thật lợi hại, mỗi lần đều làm đi làm lại khiến ta mấy ngày không xuống giường được, ta đang muốn xem xét mấy mỹ nữ cùng nhau hầu hạ hắn! Hai người các ngươi có đủ sức hay không?
Vũ Phi cùng Anh Phi vừa nghe nói, liền vội vàng gật đầu không ngừng, cướp lời nói: - Ta đủ sức, nhất định có thể thay tỷ tỷ chia sẻ!
Lan Phi chính là theo Chu Hằng mới thăng tiến như diều gặp gió, nếu các nàng có cơ hội như vậy, chẳng phải là cũng có thể trở thành cường giả Khai Thiên Cảnh!? Trước không nói địa vị tăng lên do thực lực mang tới, mà chỉ riêng tuổi thọ tăng thêm 700 năm đó, sao các nàng có thể kháng cự?
"Phốc!" Nam Cung Hoành lại phun ra một ngụm máu tươi: người này làm cho hắn bị cắm sừng còn không tính, còn muốn mang đi thêm hai người?
Hắn không phải là vị vua chuyên bị cắm sừng đâu!
- Nam Cung Hoành! Năm đó ngươi thật đúng là uy phong, vốn không xem ta là con người, muốn thế nào là làm thế đó! Lan Phi căm hận nói, ánh mắt lộ rõ hung quang: - Hôm nay ta cũng cho ngươi nếm thử một chút mùi vị bị người chơi đùa!
Nàng lướt thân hình ra ngoài tẩm cung, không lâu lắm liền trở lại, hơn nữa không phải một người, mà còn có một đám đông binh sĩ đi theo vào.
- Làm nổ tung cái mông của hắn cho ta! Lan Phi chỉ chỉ Nam Cung Hoành, nói.
- Cái gì! Chúng binh sĩ đều mở to hai mắt, lộ ra vẻ sợ hãi.
Bọn họ tự nhiên nhận được Lan Phi. Tuy rằng lấy làm lạ nàng đã biến mất mấy năm như thế nào đột nhiên xuất hiện, nhưng đây cũng không phải là chuyện bọn họ cần quan tâm, khi Lan Phi ra lệnh bảo bọn họ đi theo vào tẩm cung, tuyệt đối không nghĩ tới Lan Phi lại truyền lệnh cho mình: đại nghịch bất đạo như thế.
Trong lòng của người dân bình thường, Nam Cung Hoành vẫn là Hoàng đế, là người chủ một quốc gia!
- Không dám sao? Lan Phi hừ lạnh một tiếng, thả ra khí tức Khai Thiên Cảnh, khiến mỗi người đều từ đáy lòng hiện lên hàn ý. Nàng chỉ vào một tên binh sĩ, quát: - Ngươi là thứ nhất!
- Không... không...
Người kia sắc mặt trắng bệch, run giọng lắc đầu.
"Bốp!" Lan Phi cách không đánh ra một chưởng, cái đầu người nọ lập tức nổ tung, đi đời nhà ma.
- Ngươi... lên! Lan Phi chỉ vào tên binh sĩ thứ hai.
Có người đầu tiên chết yểu ở trước mặt, người này kính sợ Nam Cung Hoành như thế nào đi nữa so ra cũng kém uy hiếp tử vong trắng trợn này, lập tức bắt đầu cởi quần ra.
- Làm càn! Đều cút ra ngoài cho bổn vương!
Nam Cung Hoành gầm lên nói.
- Câm miệng! Lan Phi cách không tung một chưởng, lập tức Nam Cung Hoành kêu thảm một tiếng, không gian đan điền bị Lan Phi mạnh mẽ chấn nát, linh lực tiết ra sạch sẽ, từ nay về sau hắn không khác gì với người phàm.
Tên binh sĩ thứ hai đi lên trước, cởi long bào của Nam Cung Hoành ra, lột phía dưới, sau một hồi lâu, dưới ánh mắt nhìn chòng chọc của Lan Phi, hắn liền nằm úp sấp trên lưng của Nam Cung Hoành.
- A... Nam Cung Hoành phát ra tiếng kêu thảm thiết giống như lệ quỷ gào...
- - - - - oOo- - - - -