Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 293: Xấu xí

Ý hướng tới, không gì cản nổi!
Chu Hằng đột nhiên có một loại hiểu ra, tựa như nắm giữ một ít mấu chốt hình thành Thần chích.
Vực là sát chiêu chân chính của cường giả tuyệt thế Kết Thai Cảnh, mà ý thức càng mạnh mẽ, dẫn động linh khí thiên địa cũng càng nhiều, uy lực càng mạnh! Mà cái gọi là Thần chích chính là thể hiện cụ thể hóa của ý thức, lực ý chí càng mạnh, Thần chích cũng càng mạnh.
Lần này có thể nói hắn gặp họa được phúc!
Dưới áp bức của Cố Lăng Phỉ, ý thức của hắn cuối cùng hoàn thành một lần lột xác, thoát thai hoán cốt, hình thành tồn tại như thực chất.
Hiện tại hắn thậm chí có thể thi triển một một loại năng lực của Kết Thai Cảnh!
Đáng tiếc, trình độ linh lực của hắn quá yếu, không thể phát huy được uy lực chân chính của những năng lực này. Cũng chỉ có như là Vực, không cần linh lực của hắn vượt qua Cố Lăng Phỉ, chỉ cần cỡ này là đủ, sẽ có thể đánh cho Cố Lăng Phỉ không có sức chống trả!
Nghĩ hơi xa rồi.
Chu Hằng thu hồi ý tưởng bay tít mù, linh lực khác lạ không ngừng bị trục xuất khỏi thân thể, cả người hắn lưu chuyển hào quang màu vàng, tất cả thương thế nhanh chóng khôi phục. Chỉ cần vài nhịp tim, xương gãy của hắn nối liền, máu thịt tái sinh, giống như chưa hề bị thương.
Tổn thất là thể chất Phệ Kim tộc của hắn! Lại phải cắn nuốt không biết bao nhiêu kim loại mới bù lại được!
- Chu Hằng, ngươi không sao chứ? Chúng nữ tới tấp quan tâm thăm hỏi, nhất là Ứng Mộng Phạm, ngồi ở đằng sau ôm cả người hắn vào trong lòng, nói thế nào cũng không chịu buông ra.
Đầu dựa vào bộ ngực to như núi của nàng, mềm nhũn thoải mái, Chu Hằng tự nhiên sẵn lòng hưởng thụ thêm, cũng không ngồi dậy, mỉm cười với chúng nữ, nói: - Không sao rồi!
- Chu Hằng, ngươi định làm thế nào?
Hàn Vũ Liên nhíu chặt mày liễu.
Mọi người biết Cố Lăng Phỉ có ước hẹn 10 ngày với Chu Hằng, khi nhìn thấy Chu Hằng không có chuyện gì liền thở phào, sau đó lộ ra vẻ buồn bực.
- Điêu phụ kia căn bản là ép buộc người ta, 10 ngày, làm sao mà đánh bại bà ta được!
- Vô sỉ quá đáng!
- Chu Hằng, chúng ta làm sao đây?
Chúng nữ xôn xao một hồi, nhưng đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ đến không thể lay chuyển, ngoài oán giận ra thì có cách nào khác?
Chu Hằng trầm ngâm hồi lâu, nói: - Thành hôn cũng phải cần có hai người mới được!
Ánh mắt chúng nữ sáng ngời, phu quân này lại muốn cướp cô dâu?
- Nhưng mà, khẳng định bà lão kia sẽ đề phòng, đến lúc đó khẳng định các nàng Hương Hương sẽ bị theo dõi nghiêm ngặt, ngươi đi cứu người, nói không chừng ngay cả bản thân cũng lọt vào trong đó!
- Trước đó dù là Đông Linh Tiên Trì có người ra mặt giải vây cho ngươi, nhưng nếu ngươi xông vào, tội danh quá lớn, nói không chừng sẽ bị giết tại trận!
- Ả điêu phụ kia khẳng định cố ý đào hố chờ ngươi nhảy vào, đúng là âm độc mà!
- Chu Hằng, đừng nên mạo hiểm!
Các nàng lo lắng là có lý, Đông Linh Tiên Trì có cường giả Thần Anh Cảnh trấn giữ, cộng thêm ngọn núi này vốn đã vô cùng cổ quái, có thể vừa vào liền sẽ bị phát hiện ngay, có khi không kịp thi triển Tấn Vân Lưu Quang Bộ, tiến vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, vậy là đã bị đè chết rồi!
Khóe miệng Chu Hằng nhếc lên một tia cười, nói: - Ai nói ta muốn đi cứu các nàng Mị nhi?
Chúng nữ đầu tiên là sửng sốt, nhưng nhanh chóng hiểu ra ngay.
- Thì ra, ngươi muốn bắt lấy huynh đệ họ Ngũ!
- Đúng rồi, không có chú rể cũng không kết hôn được!
Hàn Vũ Liên vẫn lộ ra vẻ quan tâm, nói: - Ngoại tông cũng là đầm rồng hang hổ, nghe nói có cường giả Kết Thai Cảnh, chưa biết chừng còn có cường giả Thần Anh Cảnh!
Chu Hằng cười ha hả, nói: - Núi giữa không dễ đi, là bởi ta không thể ngụy trang mình thành nữ nhân. Nhưng còn các núi khác, hắc hắc, ta có Ẩn Tức Phù, sẽ không ai chú ý tới ta!
Chỉ cần thoáng thay đổi hình dạng, hắn chạy vào ngoại tông, người ta thấy được cũng không để vào lòng, nhưng ở núi giữa thì hoàn toàn không thực hiện được, chỗ đó chỉ có nữ nhân thôi!
Nhìn như hoang đường lớn mật, nhưng có tồn tại Ẩn Tức Phù, mọi chuyện liền có khả nắng
Vài giờ sau, trời đen gió lớn, đúng là đêm tốt để giết người.
Chu Hằng không dẫn theo bất kỳ ai, chỉ để Hàn Vũ Liên bảo hộ mọi người, miễn cho hắn đi rút củi đáy nồi, người ta cũng đi tới rút củi nhà hắn.
Muốn biết chỗ ở của huynh đệ họ Ngũ cũng rất dễ dàng, Chu Hằng tùy tiện bắt một người ném vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, hỏi ra chỗ liền đánh ngất, đợi xong rồi ném hắn ra là được.
Hắn đi đường chỉ dùng bộ pháp bình thường, mặt mũi càng cực bình thường, người ta nhìn qua một lần căn bản sẽ không ghi nhớ vào lòng.
Dù nơi này là ngoại tông, nhưng từ trên xuống dưới có không biết bao nhiêu người, vừa có lão tổ Kết Thai Cảnh, cũng có tu luyện giả mới vừa tu luyện, Chu Hằng không lộ khí tức thì sẽ không dẫn tới người ta hoài nghi, ngược lại càng làm người ta lười chú ý.
Đương nhiên, nếu như Chu Hằng khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu hấp thu linh khí tu luyện, vậy thì tuyệt đối khác, khẳng định sẽ có vô số người chạy đến chất vấn hắn.
Nhưng Chu Hằng lại quên một chuyện, Đông Linh Sơn thật sự quá cao!
Tốc độ của hắn dù là không chậm, nhưng cũng không thể nói là nhanh, còn ngọn núi này cao đến vạn trượng, thời gian một đêm có thể đi được bao xa? Dù cho huynh đệ họ Ngũ đều ở vị trí ở giữa, vậy một đêm cũng không thể đến được.
Hết cách, muốn không làm lộ thân phận, hắn chỉ có thể đi bằng tốc độ này, nếu hắn sử dụng lực lượng vượt quá Luyện Thể Cảnh, lại không thể hiện ra khí tức tương ứng, vậy sơ hở này lớn như trời rồi.
Ẩn Tức Phù chỉ che giấu hơi thở, không thể thay đổi khí tức, điều chỉnh khí tức.
Cũng may dù hắn chỉ có thể sử dụng tốc độ chậm này, nhưng bản thân là cường giả Sơn Hà Cảnh, hắn hoàn toàn có thể đi cả ngày lẫn đêm, cũng không đến mức có người đặc biệt chú ý theo dõi hắn được?
Suốt ba ngày sau, Chu Hằng mới đi tới chỗ ở của huynh đệ họ Ngũ, nó cho đúng hơn, là chỗ ở của Ngũ Thiên Hữu. Hắn đi vòng vòng, vừa cẩn thận lưu ý tình huống xung quanh.
Đến đêm khuya, hắn vẫn không thấy Ngũ Thiên Hữu trở về, liền quay sang chỗ Ngũ Thiên Anh, thần thức quét qua, bên trong không có ai.
Sao mà hai huynh đệ đều không có?
Chu Hằng suy nghĩ, dù sao cũng nhàn rỗi, liền vào trong phòng lục soát kỹ càng một lần, nói không chừng bên trong có phòng tối gì đó. Nếu ở chỗ này không tím được, vậy quay sang chỗ Ngũ Thiên Hữu tìm lần nữa.
Vừa tìm, quả thật làm hắn tìm thấy, lật một tấm ván sàn lên,có một đường hầm đi xuống lòng đất.
Sao mà cứ thích làm phòng tối, mật thất gì đó, nếu thật bị người ta chú ý, thế này có tác dụng gì chứ!
Chu Hằng thả nhẹ bước, theo đường hầm đi tới, vòng vo mấy lượt, đằng trước mơ hồ truyền đến âm thanh, chỉ là âm thanh này dường như có chút.... không bình thường.
Ở cuối đường hầm, xuất hiện một căn nhà đá, bên trong truyền ra tiếng hít thở hồng hộc, loại thở dốc chỉ phát ra lúc nam nữ làm tình.
Chỉ là, nam nữ làm tình không phải chuyện gì xấu lắm, có cần cố ý làm ra một cái phòng tối, vậy có rắc rối quá không chứ?
Chẳng lẽ, nữ nhân trong này cũng giống như Ứng Mộng Phạm, đều không thể gặp người được?
Chu Hằng đi tới cửa, nhìn vào bên trong.
Khè, khẩu vị nặng thật!
Bên trong quả thật đang làm chuyện mưa gió, nhưng không phải chỉ là hai người, mà la ba người! Một nữ hai nam!
Loại chuyện một nam hai nữ, Chu Hằng có thể tiếp nhận, dù sao hắn cũng thích, thậm chí sẽ gọi cả Hàn Vũ Liên, Tiêu Họa Thủy, bốn nàng cũng tiến lên. Nhưng một nữ nhiều nam, ngẫm nghĩ thôi cũng có cảm giác quá sức ghê tởm.
Nữ nhân kia đưa lưng về phía Chu Hằng, thân thể vừa trắng lại mịn màn, toàn thân phản xạ sáng bóng mê người, vô cùng gợm cảm. Nàng nhếch mông to tròn xoe lên thật cao, nghênh đón nam nhân phía sau tấn công, còn thân trên cúi xuống, chôn mặt vào giữa chân của một nam nhân khác, đang không ngừng mút liếm sột soạt.
- A.... a.... a Tiếng thở của hai nam nhân ngày càng nặng nề, tiếng va đập bộp bộp bộp vô cùng mạnh, trong tiếng kêu như thú rống, hai nam nhân run run người, hồi lâu sau mới ngừng lại được.
- Đệ, nghe nói mấy ngày nay Chu Hằng kia không ra khỏi khách sạn, chỉ sợ bị thương không nhẹ! Một nam nhân nói.
Hắn vừa mở miệng, Chu Hằng không cần nhìn mặt cũng biết hắn là Ngũ Thiên Hữu, như vậy một tiếng "đệ" này cũng biểu lộ rõ nam nhân kia là Ngũ Thiên Anh đệ đệ của hắn. Thật đúng là huynh đệ ruột mà, ngay cả nữ nhân cũng cùng nhau cưỡi, không hề kiêng kỵ!
- Đương nhiên rồi... Ngũ Thiên Anh hừ lạnh một tiếng. - Dì ra tay, tiểu tử kia làm sao chịu được!
- Chúng ta có nên tiễn hắn thêm một đoạn đường?
- Hừ, ngươi chịu khổ còn chưa đủ hay sao? Hơn nữa, bọn họ còn một con đàn bà thối Linh Hải Cảnh, chúng ta đi còn không phải tự rước lấy nhục?
- Tiểu tử kia đúng là có diễm phúc lớn, bên cạnh toàn là mỹ nữ tuyệt thế, có mấy người còn muốn xinh đẹp hơn cả các nàng Hương Hương, quả thật muốn nhào lên chơi hết đám gái đó!
- Chờ ta đột phá Linh Hải Cảnh, vậy mọi chuyện đều sẽ thành hiện thực!
- Đệ, còn cần bao lâu nữa?
- Tối đa ba năm!
- Ha ha, thật là quá tốt!
- Đợi ta đột phá Linh Hải Cảnh, chuyện đầu tiên chính là bắt lấy Cố Lăng Phỉ, góp với lão tiện nhân này thành một đôi!
- Hắc hắc, bà dì lẳng lơ kia, ta đã sớm muốn cưỡi rồi, mỗi lần lắc lắc cặp ngực lớn đi tới đi lui trước mắt ta, ta cứ không nhịn được muốn tự tay sờ nắn!
- Mẹ, muội muội ngươi sẽ nhanh chóng giống như ngươi, cùng nhau vểnh mông lên cho hai anh em chúng ta chơi!
Ngũ Thiên Anh vỗ mông nữ nhân trần trụi.
Hai tên súc sinh này!
Ứng Thừa Ân yêu chị ruột đã làm Chu Hằng thầm hô biến thái, nhưng ít nhất tên kia còn không thật sự ngủ luôn chị ruột mình. Nhưng đôi huynh đệ này, lại đi cùng nhau đùa giỡn mẹ của mình, nhìn thế nào cũng như hai con súc vật khoát da người mà!
Sát khí của Chu Hằng tuôn trào, mặc kệ trước đó có ân oán gì với hai người này hay không, chỉ riêng chuyện ác hiếp mẹ này là đủ làm hắn phải giết!
- Mẹ, vừa nãy con chơi ngươi có có thích không? Ngũ Thiên Hữu vuốt mông tròn trắng mẩy của nữ nhân, cười dâm hắc hắc, cái thứ bên dưới lại cứng lên.
Nữ nhân thần sắc chết lặng, tựa như đã chết rồi.
Chu Hằng ho khan một tiếng, đạp bước đi ra.
- Ai! Huynh đệ Ngũ gia đồng thời quát lớn.
- Người giết các ngươi!
- Chu... Chu Hằng! Ngũ Thiên Hữu lập tức kinh hô.
- Ngươi chính là Chu Hằng? Ngũ Thiên Anh lập tức lấy ra một bộ quần áo bao quanh người, nếu đưa cái vòi cứng ra như vậy thì khí thế tự dưng yếu đi vài phần, hắn toát ra thần sắc dữ tợn. - Ngươi nghe được toàn bộ?
- Không những nghe được, còn thấy được trò xấu gì vừa rồi! Chu Hằng khoanh tay mà đứng.
- Vậy... ngươi chết đi! Ngũ Thiên Anh run tay phải, xuất hiện một thanh trường kiếm vàng nhạt, hắn vung kiếm chém tới, hào quang màu vàng bắt đầu lan tỏa như cơn sóng, chém từng đợt nối tiếp về phía Chu Hằng.
Chu Hằng trợn hai mắt, trên người lập tức trào ra rồng lửa màu tím, phát ra tiếng rít gào không âm, khí thế đáng sợ không thể nói hết quét qua, hai huynh đệ Ngũ gia đồng thời toàn thân run rẩy, phịch một cái quỳ sát đất.
Vũ khí không chiến mà thắng, vương giả trời sinh!
----------oOo----------