- Không tệ lắm, tiểu tử lại để cho ngươi lừa đến một cái tiểu mỹ nhân! Lão lừa đảo nhìn Ứng Mộng Phạm, rất nhanh lắc lắc đầu - Đáng tiếc, đầu óc không linh quang! .
Chu Hằng vừa động trong lòng, nói: - Tiền bối, có thể có trị liệu phương pháp? .
Tuy rằng bộ dáng lão nhân này như kẻ lừa đảo, nhưng phía trước cho Phá Hư Lục quả thật vô cùng cường đại, cho hắn giải vây vài lần nguy, xưng một tiếng tiền bối tuyệt đối không sai.
- Đau lòng, cái này lão phu cũng bất lực! Lão lừa đảo lắc lắc đầu, nhưng lập tức trừng mắt, nói: - Xú tiểu tử, ít đổi chủ đề, 10 triệu linh thạch thượng phẩm đâu? .
Sắc mặt Chu Hằng tối sầm, nói: - Lần trước không phải nói 10 triệu linh thạch hạ phẩm? Hơn nữa, đó là ngươi ép mua ép bán, ta cũng không đáp ứng! .
- Ai, tiểu tử tuổi còn trẻ mà đầu óc đã không sáng a! Lão lừa đảo lắc lắc đầu, một bộ dáng tiếc hận thay Chu Hằng.
Lão gia hỏa này thật sự đáng đánh a!
Chu Hằng chép miệng, nhưng hắn không có khả năng ra tay đối với ân nhân, thứ hai hắn càng không biết lão nhân này sâu cạn như thế nào, với hắn nghĩ, lão nhân này 10 có tám, chín là cao thủ tuyệt thế thâm tàng bất lộ, thật sự đánh hắn chưa chắc có thể thắng.
- Trước thiếu! Chu Hằng cũng rất xấu nói.
- Xú tiểu tử, ngươi như thế nào so với lão phu còn không biết xấu hổ hơn? Lão lừa đảo vội vã nói.
Cái này coi như là tự thừa nhận không biết xấu hổ!
Cực phẩm như vậy quả thật có thể so sánh cùng con lừa đê tiện, Chu Hằng cũng hồ ngôn loạn ngữ, dù sao hắn so chiêu cùng con lừa đen nhiều lần, công phu miệng cũng đã đạt tiểu thành.
- Ân? Lão lừa đảo đột nhiên sửng sốt, dùng cái mũi dùng sức ngửi hai cái - Tiểu tử, trên người ngươi có bảo bối! .
Bảo bối?
Chu Hằng sửng sốt một chút, bảo vật trên người của hắn cũng không ít, hắc kiếm, Cửu Huyền Thí Luyện Tháp còn có một khối tiên cấp tài liệu không rõ tác dụng. Lão lừa đảo có thể đoán được?
- Lão già, cái mũi chó của ngươi thật linh! Chu Hằng trêu nói.
- Nói thật! Lão lừa đảo nghiêm mặt một chút - Ngươi có phải có một khối tinh thể toàn thân trong suốt, có nhiều góc cạnh, lớn bằng cỡ đậu tương hay không? .
Lão lừa đảo nói là tiên liệu!
Chu Hằng chỉ do dự trong nháy mắt, liền đem ra viên tinh thể cất chứa tùy thân, mấy ngày này lúc rãnh rỗi hắn lấy ra nhìn lại xem, nhưng như thế nào cũng không nghĩ ra cái gì.
Hắn trình tự không đủ, căn bản không đủ tư cách vận dụng loại cấp bậc tiên vật này!
- Quả nhiên! Lão lừa đảo lập tức tỏa ánh sáng hai mắt, đoạt mất tinh thạch giơ lên ở giữa không trung không ngừng mà xem, mặt nhăn lại giống như hoa nở rộ.
- Lão già, đến tột cùng là vật gì? Chu Hằng tò mò hỏi.
- Thiên Huyền Linh Tinh! Lão lừa đảo thuận miệng hồi đáp.
- Có ích lợi gì? Chu Hằng truy vấn.
- Trình tự tiểu tử ngươi thật quá thấp , đối với ngươi căn bản vô dụng! Lão lừa đảo rốt cục thu hồi ánh mắt, trên mặt tràn đầy biểu tình hài lòng, dường như tửu quỷ chiếm được một lọ rượu ngon tuyệt thế.
- Uy uy uy. Ngươi cũng không biết đi? Chu Hằng khách sáo.
- Lão phu không biết? Lão lừa đảo nhảy dựng lên, nhưng lập tức liền ỉu xìu , suy sụp thở dài - Lão phu quả thật cũng không biết! .
- Vậy sao ngươi biết đây là đồ tốt? Hơn nữa, ngươi phát hiện như thế nào? Chu Hằng kỳ quái hỏi, rõ ràng không ăn khớp a.
Lão lừa đảo dừng một hồi, nói: - Thu thập Thiên Huyền Linh Tinh, chính là sứ mệnh lão phu! .
Phụng mệnh làm việc?
Chu Hằng mày nhăn lại. lão lừa đảo tuy rằng không đáng tin cậy giống con lừa đen, nhưng căn cứ hắn đoán, thực lực tuyệt đối sẽ không đơn giản, bởi vì hắn bây giờ căn bản nhìn không ra lão nhân này sâu cạn!
Nếu đối phương cũng có bảo vật như Ẩn Tức Phù, như vậy thực lực lão lừa đảo khẳng định quá mạnh mẽ, căn bản không phải hắn có thể nghiền ngẫm .
- Lão già, ngươi đến tột cùng là tu vi gì? Chu Hằng không kìm nổi hỏi.
- Xú tiểu tử. Quản người ta nhiều chuyện như vậy để làm chi, hảo hảo tu luyện, chung quy có một ngày ngươi sẽ đạt tới trình tự lão phu... Ân, so với lão phu luôn phải kém một chút! Lão lừa đảo khoác lác nói.
Lão gia hỏa này. Thời khắc mấu chốt như thế nào giống như con lừa đê tiện vậy!
- Tiểu tử, viên Thiên Huyền Linh Tinh này sung 10 triệu linh thạch, chúng ta xem như thanh toán xong ! Lão lừa đảo chuyển đề nói chuyện.
- Đi! Chu Hằng gật đầu.
- Xú tiểu tử, ngươi thật đáp ứng? Ngược lại lão lừa đảo lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Không cần a, vậy ngươi trả lại cho ta! Chu Hằng vươn tay.
- Phi phi phi, vào túi lão phu, làm sao còn có đạo lý móc ra! Lão lừa đảo vội vàng thu hồi Thiên Huyền Linh Tinh, sau đó lại không cam lòng nói, - Tiểu tử, đồ chơi này phi thường trân quý! .
- Vô nghĩa, nhìn dáng vẻ của ngươi sẽ biết! Chu Hằng nhún vai.
- Hắc hắc, tiểu tử ngươi hào phóng như vậy, lão phu có chút ngượng ngùng! Lão lừa đảo sờ ở trên thân, dường như đang tìm cái gì.
[CHARGE=3]
Chu Hằng không khỏi dựng lông tơ lên, nói: - Lão già, ngươi chẳng lẽ muốn chà xát một thân ghét? .
- Tìm được rồi! Lão lừa đảo nhếch miệng cười, đưa tay móc ra, trong tay cũng thêm một hộp gỗ cẩm màu - Lão phu từ trước đến nay không thích thiếu nhân tình, tuy rằng tiểu tử ngươi cũng không biết giá trị Thiên Huyền Linh Tinh, lão phu hoàn toàn có thể kiếm lãi, nhưng thái độ lão phu làm người chính trực như thế, tâm không đành lòng a! .
Hắn tự biên tự diễn, khiến Chu Hằng tức giận đến tái mặt, tuy rằng Chu Hằng cũng không biết sử dụng Thiên Huyền Linh Tinh, nhưng tuyệt đối hiểu được đó là tiên vật, có thể dẫn động hắc kiếm!
Lão lừa đảo đưa hộp gỗ cho Chu Hằng.
- Lão già, đây không phải một đống rác rưởi vô dụng đi? Chu Hằng mở hòm ra, chỉ thấy bên trong là 12 con nhân ngẫu, không quá nửa xích cao, hình thái khác nhau, nam nữ đều có.
Đó cũng không phải pho tượng loài người, mà có điểm không đâu vào đâu, tỷ như cánh dài, cái đuôi dài, đầu rồng thân người , kỳ quái, có vẻ người điêu khắc rất có sức tưởng tượng.
- Chọn một cái! Lão lừa đảo nói.
Chu Hằng thiếu chút nữa phun máu, chẳng qua là nhân ngẫu mà thôi, cũng không phải thứ tốt gì, lại còn chỉ chịu cấp một cái, lão nhân này giống cùng con lừa đen, keo kiệt quá mức a!
Không, so với con lừa đen có phóng khoáng hơn, đổi là đầu con lừa đê tiện, tuyệt đối là thu nhận Thiên Huyền Linh Tinh sau xoay người chạy. Muốn kiếm được bảo bối từ trên thân đầu con lừa kia, khó như lên trời!
Nhìn thấy đồ chơi, Ứng Mộng Phạm lập tức đến đây, ở trong hộp chọn lựa lấy, một hồi cầm lấy cái này một hồi cầm lấy cái kia, mỗi một món đều yêu thích không buông tay, để cho nàng liên tiếp phát ra tiếng cười khanh khách.
- Chọn một cái ngươi thích! Chu Hằng cười nói.
- Muốn hai cái! Ứng Mộng Phạm cò kè mặc cả.
- Người ta chỉ chịu cấp một cái! Chu Hằng mặc dù nói với Ứng Mộng Phạm. Nhưng ánh mắt lại liếc lão lừa đảo.
- Không, phải hai cái! Ứng Mộng Phạm cầm 2 nhân ngẫu, giấu ở trước ngực đầy đặn, gương mặt xinh đẹp lắc lắc không ngừng.
- Một cái! Lão lừa đảo cũng thập phần kiên định.
Cọ xát nửa ngày, lão lừa đảo thế nào cũng không chịu nhả ra, Chu Hằng cũng chỉ đành khuyên Ứng Mộng Phạm buông lỏng một bàn tay ra. Để một cái nhân ngẫu vào hộp gỗ.
- Tiểu tử, đây cũng không phải món đồ chơi! Lão lừa đảo thận trọng - Nếu gặp được nguy hiểm không thể giải quyết, bóp nát nhân ngẫu, sẽ có trợ giúp không thể tưởng được! Tuy nhiên, không phải vạn bất đắc dĩ. Ngàn vạn không cần làm như vậy! .
- Lão phu còn có việc phải bận rộn, Xú tiểu tử, hữu duyên tái kiến! Lão nhân bỏ chạy, dường như mông có lửa đốt, trong nháy mắt mất tung ảnh.
Ngẫu nhân nọ thật sự là bảo vật?
Ứng Mộng Phạm bắt đầu còn thích không thôi, nhưng rất nhanh thì chán. Tiện tay vứt xuống một bên.
Chu Hằng lấy lên, chỉ thấy Ứng Mộng Phạm lưu lại là một tượng gỗ nữ tính, tuy rằng rất nhỏ, nhưng bởi vì chạm trổ thập phần cẩn thận, có thể thấy rất rõ bộ dáng gương mặt, ngũ quan tinh xảo, thậm chí còn có một cỗ mị ý mãnh liệt.
Hơn nữa sau lưng của nàng có hai luồng bóng đen nhìn không rõ. Dường như hai cái lá, Chu Hằng tùy ý sờ một cái, phát hiện trong nhân ngẫu có một đạo dao động khác thường, hình như là có sinh mệnh!
Thật sự là cổ quái!
Chu Hằng ném nhân ngẫu vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp. Có thể lão lừa đảo nói không sai, thứ này dùng được, gặp được phiền toái không giải quyết được rồi nói sau.
- Đã đói bụng! Ứng Mộng Phạm ở một bên lắc lắc cánh tay của hắn.
Chu Hằng gật đầu cười, kỳ thật bảo trì tâm tính không buồn không lo như vậy cũng không sai.
Tiến vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, sau khi mọi người cùng nhau ăn cơm xong, Chu Hằng cùng Ứng Mộng Phạm tiếp tục đi tới, đại tiểu hài bây giờ thời khắc đều phải dính vào trên người của hắn.
Tử Vong Sâm Lâm thậm chí còn lớn hơn so với toàn bộ Lãng Nguyệt Quốc, khu vực bên ngoài tuy rằng không tính hiểm ác, nhưng cũng không phải có thể phớt lờ , vì tốc độ hai người này cũng không nhanh.
Hơn mười ngày sau, hai người đi tới một tòa hẻm núi u ám.
Cũng không phải không nên đi đường này, nhưng phải vòng qua hai bên ngọn núi cao ngất trong mây, ít nhất phải đi bảy tám ngày, cho nên Chu Hằng vẫn quyết định xuyên qua hẻm núi.
Cái hẻm núi này được xưng là Đá lăn hẻm núi, đại bộ phận thời gian rất an toàn, nhưng có đôi khi sẽ trở thành hiểm địa cắn nuốt hết thảy sinh mạng, về phần tại sao như thế, bên trong đến tột cùng có hung hiểm gì, Tử Vong Sâm Lâm nguyên bản không có mấy người tiến vào, tự nhiên không có ai biết.
Chu Hằng bởi vì có Tấn Vân Lưu Quang Bộ cùng Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, cho nên mới tiết kiệm được dũng khí cùng thực lực.
Sơn cốc mờ tối im ắng không một tiếng động, đi ở bên trong bước chân rơi vào hơi chút trọng điểm đều có thể tạo tiếng vang giật mình, Ứng Mộng Phạm mặc dù tu vi Sơn Hà Cảnh, nhưng tâm tính nàng là tiểu hài tử nào có giác ngộ như vậy, tiếng bước chân vang ba ba ba.
Thông!
Xa xa truyền đến một đạo trầm đục nặng nề, dường như ở đáp lại.
Ứng Mộng Phạm cảm thấy thú vị, cũng dùng sức đạp xuống một cước, thông, tiếng bước chân không ngừng vọng ở trong sơn cốc.
Thông, xa xa vang lên một tiếng bước chân lần nữa, lần này, gần rất nhiều.
Chu Hằng nghiêm sắc mặt, thân thủ ngăn Ứng Mộng Phạm lại.
Thông! Thông! Thông!
Chỉ thấy một bóng người vô cùng cao lớn đi ra từ trong sương mù nồng đậm, trong tay cầm một cây trường mâu, trong ánh mắt tản ra lệ mang màu máu đỏ.
- - - - - - - - - - oOo- - - - - - - - - -