Hắc kiếm động!
Chu Hằng sửng sốt một hồi mới phản ứng được, vị này không ngờ chủ động phản ứng?
Trong đống kim loại này có bảo vật tuyệt thế!
Chu Hằng lập tức nóng mắt, lần này hắc kiếm phản ứng mạnh hơn trước kia, cho dù thời điểm cảm ứng được Cửu Huyền Thí Luyện Tháp cũng không mạnh như vậy à.
Đến tột cùng là cái gì?
- Chu công tử, ngươi làm sao vậy? Thấy Chu Hằng thất thần, Nguyễn Giai Oánh liền vội vàng hỏi.
- Không có gì, cám ơn các ngươi! Chu Hằng thật lòng nói, có thể khiến cho hắc kiếm phản ứng mạnh như vậy, tuyệt đối là... Tiên vật! Đột nhiên chiếm được một kiện tiên vật, ai lại không kích động chứ?
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng không kịp hàn huyên nhiều với hai nàng, mời mẫu thân sắp xếp chỗ ở cho hai nàng, hắn trước thả tam nữ Tiêu Họa Thủy ra, sau đó một mình chui vào trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp.
Kim loại dưới đất đã sớm được thu vào, một đống giống như ngọn núi nhỏ cũng không biết là kiện nào là tiên vật khiến hắc kiếm phản ứng?
Không sao, hắn có thể luyện hóa từng cái.
Thi khai năng lực Phệ Kim tộc, Chu Hằng tiện tay nắm lên một khối kim loại, ý niệm trong đầu vừa động, khối kim loại này liền hóa thành chất bụi xám, tinh hoa hóa thành một giọt chất lỏng màu tím, xoa quanh lòng bàn tay hắn.
Tiếp tục cắn nuốt!
Gần nửa ngày sau, trên mặt đất chỉ còn lại một khối kim loại màu xám tro.
Hắn vẫn chưa cảm giác được trước đó cắn nuốt được tài liệu vô cùng trân quý gì, mà hắc kiếm trong đan điền vẫn đang kịch liệt rung động.
Chính là nó!
Chu Hằng cầm lấy khối kim loại này nhìn kỹ, chỉ thấy nó nhìn qua không có gì lạ, tuy rằng hắn có tinh huyết Phệ Kim tộc, có năng lực cảm ứng kim loại nhất định, nhưng khối kim loại này không được tốt lắm.
Hắn bắt đầu cắn nuốt.
Giống như phong hoá vậy, lớp ngoài khối kim loại này nhao nhao rơi xuống, rất nhanh xuất hiện một giọt tinh thể bằng hạt đậu, mặt ngoài có vô số mặt cắt, Chu Hằng liếc mắt một cái, nhưng mà không đếm được số lượng bao nhiêu.
Lực lượng của thiên địa là vô tận, nhưng mà một khối tinh thể nho nhỏ lại có nhiều mặt cắt như vậy thì rất không tầm thường!
Đây là tiên vật sao?
Trong đan điền, hắc kiếm kịch liệt chấn động. Nhưng mà Chu Hằng lại chút không cảm giác được tinh thể này có gì đặc dị.
Tinh thể này giống như kim cương vậy, toàn thân trong suốt, bởi vì quá nhiều mặt cắt, ánh sáng không ngừng chiết xạ, phát ra ánh sáng vô cùng xinh đẹp.
Chu Hằng nhìn kỹ một cái mặt cắt, chợt cảm thấy trong đầu đau đớn. Dường như có vô số tin tức truyền vào, nhưng không có một thứ hắn có thể lý giải được, chỉ khiến đầu hắn ung lên.
Cổ quái như vậy!
Chu Hằng nói, nếu khối này là tiên thạch thì còn may, hắn có thể trực tiếp luyện hóa hấp thu, nhân gian có loại linh thạch đề thăng tốc độ tu luyện rất tốt, vậy Tiên giới cũng phải có tiên thạch tương tự chứ?
Nhưng bất kể Chu Hằng hấp thu như thế nào. Tinh thể này cứ giống như đá cứng, căn bản không có bất kỳ phản ứng nào.
Có thể khẳng định một điểm, tinh thạch này tuyệt đối không đơn giản.
Cho dù hắc kiếm không phản ứng kịch liệt, chỉ nói hắn không thể dùng linh lực phá vỡ được nó là biết. Đừng nói chấn vỡ, linh lực của hắn đánh vào liền như trâu đất xuống biển!
Chu Hằng lại vận chuyển tử hỏa, nhưng mà cũng không có chút tác dụng.
Thậm chí hắn muốn dùng hắc kiếm cắt lên, nhưng ngẫm lại hắc kiếm tuy rằng sắc bén nhưng mà lực lượng bản thân hắn không đủ, không thể phát huy ra sự sắc bén vô kiên bất tồi của hắc kiếm, ngay cả cường giả Linh Hải Cảnh đều không thể đánh chém, huống chi là tinh thể thần bí này!
Trừ chắc chắn ra, tinh thể này dường như không có gì đặc biệt. Tạm thời thu lại vậy.
Chu Hằng cất tinh thể bên người, cũng không bỏ vào trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, đồ chơi này tuyệt đối rất huyền diệu, chỉ là trước mắt hắn không thể nhìn thấu. Bởi vậy hắn muốn nghiền ngẫm bất cứ lúc nào.
Lục Thần Phù muốn sản nghiệp kéo dài đến Lãng Nguyệt Quốc, đây là chuyện Chu Hằng rất là hoan nghênh, bởi vì tài liệu cao cấp chỉ có thể thông qua linh thạch, thậm chí linh thạch trung phẩm, thượng phẩm mới mua được, vùi ở trong Hàn Phong Quốc thì nhiều nhất chỉ có thể nhận được linh thạch trung phẩm, hơn nữa số lượng cực kỳ có hạn.
Hắn dầu gì cũng là chủ nhân trên danh nghĩa của Lục gia thương nghiệp. Người ta nếu đã đến đây, hắn tự nhiên cũng phải giúp mở ra cục diện. Chuyện buôn bán hắn không hiểu, nhưng có thể dùng lực lượng của mình dọn sạch chướng ngại cho Lục Thần Phù, miễn cho có người có mắt không tròng đến gây phiền toái.
Về buôn bán phô khai. Có Nguyễn Giai Oánh hiệp trợ, như vậy càng không thành vấn đề, thoạt nhìn hiệu buôn Lục gia rất nhanh có thể đặt chân tới Lãng Nguyệt Quốc, nhưng mà cũng phải xem đầu óc buôn bán của Lục Thần Phù nữa.
Đây cũng không phải là chuyện Chu Hằng cần để ý.
Ngày hôm sau, hắn bị Phong Liên Tình kéo đi tham gia Tranh Thiên Đại Tái.
Đại tái này tạm thời cử hành, tự nhiên không có quy định có khả năng hoàn thiện, nhưng võ giả không phải dùng quyền đầu nói chuyện sao, vậy thì đơn giản rồi! Võ đài!
Chỉ có một người có thể đứng trên đó cuối cùng, đó chính là người hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ Lãng Nguyệt!
Phong Liên Tình đi đánh, nhưng ngày hôm qua lại bị thảm bại!
Trên lôi đài này xuất hiện một tên quái vật, có tu vi Sơn Hà tam trọng thiên, quét ngang hết thảy!
Người này tên là Ứng Đông Vân, nghe nói chỉ 91 tuổi, là vũ khí bí mật của Ứng gia!
[CHARGE=3]91 tuổi, đặt ở phàm nhân đã là lão già bước chân vào quan tài, nhưng mà phóng tới giới võ giả lại không coi vào đâu. Sơ Phân Cảnh là có được 400 năm thọ nguyên, hơn chín mươi tuổi thì là khá trẻ.
Huống chi trên lý thuyết thọ nguyên của Sơn Hà Cảnh cao tới 1600 năm! Trướ kia chưa từng có nghe nói Ứng gia còn có một quái vật như vậy, nhưng mà hắn lại đột nhiên nhảy ra!
Người này đột nhiên xuất hiện, có phải muốn vãn hồi mặt mũi của Ứng gia không?
Trước kia Ứng Sơ Thần bị đánh giống như con chó vậy, khuất nhục bò vòng quanh Đấu Thú Trường nửa vòng, sau Ứng gia không ngờ không trả thù, đúng là mặt mũi mất hết. Bởi vậy, Ứng gia mới cử hành Tranh Thiên Đại Tái này, dùng nó để quét ngang tất cả, vãn hồi mặt mũi.
Trừ Triệu Đoạt Thiên và Ứng Thừa Ân ra, toàn bộ Lãng Nguyệt Quốc còn có thiên tài yêu nghiệt dưới trăm tuổi, nhưng mà có tồn tại trấn áp Sơn Hà tam trọng thiên sao?
Không thể phủ nhận chiến lực của Chu Hằng, nhưng mà hắn nhiều lắm chỉ có thể liều mạng với Sơn Hà tam trọng thiên một chút mà thôi, thủ thắng thì tuyệt đối vô vọng, trước kia chống lại Ứng Hải Hoang là bằng chứng! Đương nhiên, Khai Thiên Cảnh có thể làm được như vậy, mọi người đã đủ nể phục Chu Hằng rồi!
Nhưng cùng với Sơn Hà tam trọng thiên tranh phong, Chu Hằng còn kém một chút!
Quán quân lần này, Ứng gia bắt buộc phải đoạt được cho nên bọn họ mới xuất động Ứng Đông Vân, người mà nghe cũng chưa nghe qua này.
Nội tình Ứng gia đúng là sâu không thấy đáy!
Phong Liên Tình kéo Chu Hằng qua, xả giận là thứ yếu, quan trọng là thắng được hạng đầu.
Được thưởng 3 viên Nguyên Tức Đan!
Nghe nói nó có thể mở rộng không gian đan điền võ giả dưới Linh Hải Cảnh nửa thành, tối đa chỉ dùng được 5 viên, hoàn toàn là thần vật chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết! Vô giá. Một viên khó cầu!
Ứng gia đúng là bỏ ra cái vốn lớn, nâng quy cách Tranh Thiên Đại Tái lần này lên rất cao, nhưng càng biểu hiện ra tình thế bắt buộc, 3 viên Nguyên Tức Đan này lại càng quý báu, Ứng gia thì càng không có khả năng để nó rơi vào tay kẻ khác.
Mà Ứng Đông Vân đủ để quét ngang hết thảy đối thủ!
- Tiểu Chu Tử, ngươi đi đả bại tên hỗn đản kia, phần thưởng chúng ta mỗi người một nửa, thế nào? Phong Liên Tình đẩy Chu Hằng từ trong đám đông chen ra. Theo thời gian, càng ngày càng nhiều cao thủ mạnh xuất hiện, người xem chiến đấu cũng càng ngày càng nhiều, nha đầu hoang dã hai mắt tỏa ánh sáng.
- Người ta nghe ngóng được, một viên Hỗn Nguyên đan có thể bán được 100 vạn linh thạch, sau đó người ta có thể mua được đồ ăn ngon.
Chu Hằng đầu đầy hắc tuyến. Bảo vật như vậy nàng lại muốn bán đi đổi linh thạch, không biết là phá sản hay là ngu xuẩn!
- Lúc trước không phải ngươi có rất nhiều tiền đánh bạc sao? Chu Hằng hỏi.
- Chỉ có chút xíu như vậy, người ta đã sớm ăn sạch rồi! Phong Liên Tình thở dài, vỗ vỗ đầu Tiểu Hôi: - Toàn bộ là do Tiểu Hôi, chính là nó ăn hết.
- Rống! Hôi Hùng rít gào tỏ vẻ kháng nghị. Nói đến ăn, nha đầu hoang dã này không kém chút nào đâu!
Chu Hằng cười ha ha một tiếng nói: - Nếu như ta đi đánh lôi đài, tại sao lại phải phân cho ngươi một nửa phần thưởng chứ?
- Đó là do người ta gọi ngươi tới! Phong Liên Tình nói, chỉ là thấy Chu Hằng thờ ơ, liền ngượng ngùng vò vò góc áo: - Vậy, nhiều lắm người ta cho ngươi thân một chút!
- Phốc! Chu Hằng trực tiếp phun ra một ngụm nước miếng, cô nương hoang dã này từ đâu học được chiêu này?
Tuy nhiên nha đầu kia thấy thứ có thể ăn là ăn. Nhưng dáng người thon thả, tay, đùi trắng như tuyết, mông nhỏ, bộ dáng khờ khạo ngây thơ, lại phóng ra vẻ hoang dã mê hoặc, khiến tim người ta đập thình thịch.
Chu Hằng thở dài, nhưng mà hắn không muốn rước họa vào thân.
- Được rồi. Phân ngươi một viên! Hắn chịu không nổi nha đầu kia dùng dằng như vậy, mấu chốt là khóc ra cả nước dãi, nha đầu kia không biết vỗ mông ngựa Triệu Khả Hân đến nhường nào, hắn mà không đáp ứng, nha đầu kia khẳng định sẽ mời Triệu Khả Hân đến ép hắn.
Phong Liên Tình nghe vậy mới cười xinh đẹp, nhưng không an phận một hồi, liền thúc giục Chu Hằng nhanh đi lên đánh.
Chu Hằng cũng không lập tức đi lên, mà quan sát Ứng Đông Vân.
Hắn luôn cảm thấy người này có chút cổ quái, về phần cổ quái ở chỗ nào lại không nói ra được.
Ứng Đông Vân rất cường đại, đúng là rất cường đại, có chút tương tự Chu Hằng, chẳng những man lực rất lớn, hơn nữa thể chất mạnh mẽ, ăn một kích của võ giả cùng giai mà không sao, chỉ có pháp khí mới tạo thành uy hiếp với hắn.
- Còn ai dám lên chiến một trận không? Ứng Đông Vân nổi điên lên, mạnh mẽ xé đối thủ làm hai mảnh, máu tươi đầy trời, hắn cười ha ha, mỗi tay nắm một bàn tay tử thi đi lên vài bước, mắt ánh lên huyết quang nói: - Người Triệu gia đâu rồi? Chu Hằng đâu? Sao lại làm rùa đen rút đầu?
Chậm chầm nói, máu tươi nhỏ đầy đất, ánh mắt Ứng Đông Vân đảo qua, dưới đài không người nào dám nhìn thẳng mắt hắn, ý thức kiên định một chút thì cúi đầu, mà có vài người lại đặt mông ngồi trên đất.
Sát Lục khí!
Chu Hằng híp mắt lại, tên nam nhân này đúng là sống để giết chóc, cả người đều như một thanh vũ khí nhuốm máu!
Đúng, chính là cỗ cảm giác cổ quái này!
Ở trong mắt Chu Hằng, dường như đối phương không phải người, mà là một kiện pháp khí có thể cắn nuốt, kim loại!
Người này đến tột cùng tu luyện công pháp gì?
Cho dù Triệu gia có rất nhiều người có được huyết mạch xích kim cũng không để cho hắn có cảm giác kim loại như vậy, sao lại cố tình xuất hiện trên người tên này chứ?
- Chu Hằng, ngươi không phải rất cuồng sao? Sao lại không dám lên chiến một trận? Bởi vì liên quan tới Ẩn Tức Phù, Ứng Đông Vân cũng không phát hiện ra Chu Hằng, chỉ là quay sang đoàn người rống to, roẹt roẹt, hắn cầm hai mảnh tàn thi trong tay ném ra, máu tươi vấy lên đầy trời, đám người cả kinh thét lên chói tai.
Mọi người đều thầm kêu một tiếng không biết xấu hổ.
- Sơn Hà Cảnh khiêu chiến Khai Thiên Cảnh thì có bản lãnh gì, có giỏi thì đi đánh với Triệu Đoạt Thiên đấy!
- Đúng vậy, có bản lĩnh đánh với Triệu Đoạt Thiên đấy!
Trong đám đông lập tức vang lên tiếng cười nhạo. - - - - - oOo- - - - -