- Ân, Thế Cảnh? Thanh niên Ích Địa Cảnh Hoàng gia sáng ngời ánh mắt.
Thế Cảnh!
Vô luận là những người Hoàng gia đó hay là năm người Triệu Hàn Vũ đều lộ ra vẻ kinh ngạc, tuy rằng Thế Cảnh không nắm giữ khó khăn giống Vực Cảnh, nhưng trong một quốc gia nhiều lắm có chừng mười người có thể tiến vào tầng thứ này!
Không quan hệ với cảnh giới, thuần túy là nắm giữ đối với tài nghệ.
Cho nên có thể một cái võ giả Tụ Linh Cảnh nhỏ nắm giữ Thế, có thể một cường giả Khai Thiên Cảnh vẫn như cũ không có đầu mối. Nhưng có thể khẳng định, võ giả có thể nắm giữ thế tuyệt đối có tiền đồ lớn!
Khó trách ba người Đường Vãn căn bản không phải địch thủ của Chu Hằng, có thế, quả thật có tư cách ngạo thị cùng thế hệ! Muốn chống cự lại thế, hoặc đồng dạng nắm giữ Thế, hoặc có được lực lượng cường đại hơn xa.
Trong ánh mắt Triệu Hàn Vũ, Thường Sư Sư dâng lên hy vọng, nhưng lập tức lại ảm đạm - vô địch cùng giai thì như thế nào, đối phương có cường giả Ích Địa Cảnh, dưới lực lượng tuyệt đối nghiền ép, Thế Cảnh thì thế nào?
Chu Hằng mỉm cười, nói: - Ta nói rồi các ngươi đừng hối hận ! .
- Ha ha, Thế Cảnh thì thế nào! Hoàng Mính Chi cười lạnh một tiếng, hắn đưa tay phải ra, chậm chậm nắm chặt: - Xem ta đả bại ngươi như thế nào! .
Hắn ỷ vào sau lưng có cường giả Ích Địa Cảnh làm chỗ dựa, không hề cố kỵ.
- Nằm xuống cho ta! Hắn hét lớn một tiếng, tung quyền đánh tới Chu Hằng.
Ba!
Chu Hằng quạt tới một cái tát, trong tiếng vang thanh thúy, Hoàng Mính Chi lảo đảo trở ra, trên mặt tràn đầy khó hiểu.
Như thế nào Hoàng Tuyên Phong không ra tay?
Hoàng Tuyên Phong chính là cường giả Ích Địa Cảnh, chính là thân đệ đệ Hoàng Mính Chi, chính vì như thế. Hoàng Mính Chi mới dám không chút kiêng kỵ ức hiếp đám người Chu Hằng, bất kể tạo thành họa gì, Hoàng Tuyên Phong đều có thể thay hắn giải quyết!
Nhưng lần này là thế nào!
Những người Hoàng gia khác cũng đều phi thường kỳ quái, Hoàng Tuyên Phong phi thường bao che khuyết điểm, thanh danh đối với gia tộc vô cùng trọng thị. Huống chi chiến đấu là thân ca ca của hắn, thế nào đều dốc lòng bảo vệ, như thế nào để Hoàng Mính Chi bị người tát vỡ mặt?
Hoàng Tuyên Phong lại có khổ khó nói, hắn cũng không phải không muốn ra tay, mà ở trong nháy mắt ra tay hắn bị một cỗ áp lực đáng sợ chấn nhiếp, dường như động một ngón tay sẽ vỡ nát toàn thân. Loại áp lực này khiến hắn ngạnh sinh dừng lại hành động xuất thủ.
Hắn không thể giải thích tại sao có cảm giác như vậy, lại không có khả năng nói ra!
Đường đường cường giả Ích Địa Cảnh lại còn bị một cỗ cảm giác hù dọa? Đây không phải bảo người chê cười sao?
- Ngươi, ngươi thật to gan! Hoàng Mính Chi đưa ngón tay chỉ Chu Hằng, hắn sanh ra là thiên chi kiêu tử, địa vị cao cao tại thượng, đợi cho đệ đệ ngang trời xuất thế, hắn càng vô pháp vô thiên. Chưa từng bị người bạt tai như thế!
Vô cùng nhục nhã!
- Mính Chi, trở về! Hoàng Tuyên Phong đột nhiên lên tiếng: - Chúng ta đi! .
Hắn tin tưởng mình không phải tâm huyết dâng trào, cỗ áp lực kia thật là đáng sợ, hắn tuyệt không muốn đợi tiếp nữa ở chỗ này!
Tuy rằng Hoàng Mính Chi không muốn, nhưng càng không dám chống lại đệ đệ thiên tư xuất chúng, chỉ đành đần mặt đi trở về.
Năm người Triệu Hàn Vũ đều nhẹ nhàng thở ra. Nếu sự tình có thể hòa bình như vậy dĩ nhiên không thể tốt hơn, tuy rằng bọn họ cũng không biết vì cái gì Hoàng gia rõ ràng chiếm hết thượng phong lại phải đột nhiên rời đi, ngay cả bảo vật như Cửu Nguyệt Phong Quả đều bỏ được.
- Ra tay đối với ta, có tiện nghi rời đi như vậy sao? Chu Hằng đột nhiên nói.
Cái tiểu tử khốn nạn này!
Đường Vãn, Tề Thản, Lữ Như Chi đều nổi giận trong lòng, tiểu tử này tuy nắm giữ Thế, trên bản chất vẫn là Sơ Phân Cảnh mà thôi, không ngờ nghĩ có thể chống đỡ cùng Ích Địa Cảnh
Người ta chịu chủ động rời đi cũng không tệ , ngươi còn muốn hùng hổ dọa người! Chính ngươi muốn chết thì quên đi, chớ liên lụy cùng bọn họ a!
Nếu bọn họ biết mình không địch lại Chu Hằng nắm giữ thế, giờ phút này đã sớm xông lên đập chết tên hãm hại người này .
- Tiểu tử, ngươi còn muốn thế nào? Hoàng Mính Chi vốn không cam lòng, bây giờ trên mặt còn đang nóng, lập tức quay đầu, trên mặt tràn đầy thô bạo.
- Chịu nhận lỗi không? Chu Hằng mờ nhạt nói.
- Ta bồi thường lỗi mẹ của ngươi! Hoàng Mính Chi phun. - Ta thao ngươi - - .
Ba!
Hắn còn chưa nói hết, toàn bộ đầu đột nhiên rời cổ bay lên, một đạo máu tươi lập tức phun ra từ nơi cổ, dường như suối phun cao hơn trượng!
Sắc mặt Chu Hằng băng hàn, hắn hận nhất chính là có người nhục mạ người nhà của hắn, nhất là cho tới bây giờ chưa từng gặp mặt mẹ ruột. Kể từ khi biết mẫu thân chưa chết, hắn tràn đầy nhu tình, ở trong mắt hắn, mẫu thân không thể nghi ngờ là nữ nhân đẹp nhất ôn nhu nhất trên đời, không chấp nhận được bất cứ người nào nhục mạ!
Hoàng Mính Chi miệng nói thô tục, dám sỉ nhục Triệu Khả Hân, Chu Hằng tự nhiên không có gì khách khí, một quyền đánh ra trực tiếp đánh bay đầu của hắn!
Thình thịch, Hoàng Mính Chi đoạn cổ văng lên một đoạn thời gian thật lâu mới rốt cục hoàn toàn chết hết, hai đầu gối mềm nhũn té quỵ dưới đất, ầm ầm nằm xuống.
Chết!
Lúc này, mọi người mới phản ứng được, Hoàng Mính Chi đã chết!
Chu Hằng làm!
Trời, tiểu tử này thật sự quá liều, dám giết người trước mắt cường giả Ích Địa Cảnh!
Sắc mặt của Hoàng Tuyên Phong cực kỳ khó coi, hắn đối với cái thân ca ca này vẫn có cảm tình rất sâu, trơ mắt nhìn huynh trưởng chết yểu ở trước mắt mình, tâm tình tự nhiên khó chịu không thể tả!
Lúc này cũng không áp lực gì ngăn cản hắn ra tay, nhưng tốc độ Chu Hằng thật sự quá nhanh, mau đến mức hắn căn bản không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ thấy đầu Hoàng Mính Chi trống rỗng bay lên.
Đáng ghét!
Hắn không biết áp lực lúc trước là xảy ra chuyện gì, có thể là nơi đây quá mức hung hiểm, tự nhiên mà vậy sinh ra áp lực. Mà hắn là Ích Địa Cảnh duy nhất giữa sân bởi vậy cũng chỉ có hắn mới có thể cảm ứng được.
Nguyên bản hắn muốn rời khỏi hung địa này, nhưng thân ca ca đã đột tử trước mắt, hắn tuyệt đối không thể rời đi như không có chuyện gì xảy ra.
[CHARGE=3]
Tiểu tử này, nhất định phải trả giá thật lớn!
Sắc mặt Hoàng Tuyên Phong lạnh như băng, nói: - Các ngươi xử lý những người khác, tiểu tử này, ta muốn tự tay chém hắn thành mảnh nhỏ! Hắn chỉ vào Chu Hằng.
- Tuân lệnh! Năm người Hoàng gia còn lại đều ầm ầm xác nhận.
- Chu Hằng, hết thảy đều là ngươi làm hại! Đường Vãn hét lớn.
Cường giả Ích Địa Cảnh quyết định tự mình xuất thủ! Bọn họ đều sẽ chết, mà Chu Hằng chính là đầu sỏ gây nên!
- Câm miệng! Chu Hằng hừ lạnh một tiếng, khí thế phát ra, Đường Vãn lập tức trắng bệch sắc mặt.
- Chết! Hoàng Tuyên Phong đã giết lại đây, bàn tay to triển khai, đen nghịt giống như một đám mây đen.
Ba!
Chu Hằng quất tới một cái tát, giòn tan, vang dội, lập tức làm mọi người chấn ngốc .
Tình huống gì? Như thế nào Hoàng Tuyên Phong cũng bị đánh?
Mặt dễ đánh đập như vậy sao?
Thực lực Chu Hằng vượt qua Hoàng Tuyên Phong một mảng lớn?
Điều này sao có thể!
Mọi người đều ngốc , ngay cả Hoàng Tuyên Phong cũng bối rối.
- Hỗn đản! Hoàng Tuyên Phong rất nhanh thanh tỉnh lại, lập tức giận tím mặt. Hắn không ngờ bị bạt tai, hắn đường đường cường giả Ích Địa Cảnh không ngờ bị người bạt tai!
Nhất định phải giết tiểu tử này!
Hai tay hắn chập lại, một đạo liệt hỏa bốc lên ở trên tay, đánh về Chu Hằng.
Đây là huyết mạch lực của hắn, cũng là mấu chốt hắn có thể ngạo thị cùng thế hệ, khiến tu vi hắn tiến cảnh rất mạnh. Sớm đột phá đến Ích Địa Cảnh
Ba!
Lại một tiếng tất giòn tan, Hoàng Tuyên Phong lại trúng một cái cái tát, không trì hoãn chút nào.
Một chưởng này cuối cùng đều đánh thức mỗi người!
Chu Hằng tuyệt không thể nào là Sơ Phân Cảnh, cho dù nắm giữ Thế thì như thế nào, kém một cái đại cảnh giới căn bản tăng lên không đủ!
Ích Địa Cảnh
3 người Đường Vãn lập tức tái, bọn họ không ngờ hô hô quát quát nửa ngày đối với một cao thủ Ích Địa Cảnh Còn lại đang uy hiếp Chu Hằng, đây không phải tự tìm đường chết sao?
Chỉ là Hoàng Tuyên Phong cũng đủ để trấn áp bọn họ không có lực phản kháng chút nào, huống chi Chu Hằng ngay cả tát Hoàng Tuyên Phong cũng có thể tùy ý quất loạn?
Đôi mắt Thường Sư Sư phóng tia sáng kỳ dị, giống như mê muội nhìn Chu Hằng.
Trên đời này cũng không thiếu cao thủ Ích Địa Cảnh, nhưng còn trẻ giống như Chu Hằng, Ích Địa Cảnh cường thế như vậy thật là ít ỏi , nếu như có thể khiến một cái như vậy làm chồng, còn có cái gì chưa đủ ?
Sáu người Hoàng gia thì mỗi người như ngây ngô, lúc này bọn họ biết đá phải thiết bản!
- Không, không phải Ích Địa Cảnh, Khai, Khai Thiên Cảnh! Hoàng Tuyên Phong run giọng nói, trên thân Chu Hằng mặc dù có Ẩn Tức Phù. Nhưng sau khi tự mình giao thủ, hắn tự nhiên có thể cảm ứng được khí thế đối phương khủng bố vô biên!
Xa xa vượt ra khỏi hắn!
Như vậy, chỉ có Khai Thiên Cảnh !
Hắn vừa nói ra, mọi người đều có loại cảm giác té xỉu. Khai Thiên Cảnh a, phóng tới bọn họ tông môn, trong gia tộc đều là cấp lão tổ. Là đối tượng bọn họ cần cung kính sùng bái!
Trừ bỏ Triệu Hàn Vũ, Thường Sư Sư ra, mọi người đều phát run, nhát gan trực tiếp sợ tới mức không khống chế !
Tôn nghiêm cường giả không thể xâm phạm!
Bọn họ lại muốn đánh giết đối với một cái cường giả Khai Thiên Cảnh, lại ép lại đoạt, đây không phải tự tìm đường chết sao?
Triệu Hàn Vũ không sợ, là bởi vì nàng cũng không đắc tội Chu Hằng, nhưng lại bảo vệ nơi chốn, mà Thường Sư Sư không sợ, là bởi vì nàng có chủ ý, thời điểm nghe được Chu Hằng là Khai Thiên Cảnh, ý tưởng của nàng liền kiên cố hơn!
Nhất định phải làm nữ nhân Chu Hằng!
Chu Hằng nâng Cửu Nguyệt Phong Quả lên, nói: - Còn muốn đoạt sao? .
- Không dám! Không dám! Hoàng Tuyên Phong đều muốn khóc, nếu sớm biết ngươi là Khai Thiên Cảnh, ai dám đến đoạt a?
Con bà nó, đầu năm nay cao thủ như thế nào đều thích giả heo ăn lão hổ, không che giấu tung tích sẽ chết a!
Bây giờ mạng nhỏ bọn hắn ở một ý niệm Chu Hằng!
- Yên tâm, ta không có sát niệm lớn như vậy! Chu Hằng cười cười, lời ra khỏi miệng lập tức khiến mọi người nhẹ nhàng thở ra, cường giả Khai Thiên Cảnh nhất ngôn cửu đỉnh, không cần thiết trêu chọc bọn họ.
- Tuy nhiên .
Chu Hằng một câu biến chuyển, khiến tất cả mọi người giật thót tim: - Tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát khỏi! .
Ngón tay hắn bắn liên tục, phốc phốc phốc, chín đạo kình khí đánh ra, chỉ nghe một mảnh tiếng kêu thảm thiết vang lên, trừ bỏ Triệu Hàn Vũ, Thường Sư Sư ra, những người khác đều ôm đũng quần, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Bọn họ bị phế của quý!
- Cút! Chu Hằng lạnh lùng quát.
- - - - - - - - - - oOo- - - - - - - - - -