Lại một năm trôi qua, Lâm Ngữ Hoa cũng gả cho người, nhà xây cách vách Chu Hằng.
Nàng gả cho một nam nhân trung thực, nói năng không hay lắm nhưng mà thật thà hiền hậu. Chu Hằng cũng xem Lâm Ngữ Hoa là thân nhân, lúc hai người lập gia đình, hắn còn vận dụng lực lượng, thừa dịp hai người ngủ say cải thiện thể chất cho bọn họ.
Cũng không phải để cho bọn họ mạnh hơn, mà để cho quãng đời của bọn họ không đau không bệnh.
Ba năm sau, bọn họ sinh một người con trai tên là Lộ Đồng.
Tiểu tử kia vừa sinh đã khoẻ mạnh kháu khỉnh, vô cùng nghịch ngợm, rất thích bám lấy Chu Hằng, lên núi làm nương, giống mẫu thân hắn năm đó.
Sáu năm sau, một tu giả ngẫu nhiên đi ngang qua, sau khi phát hiện tiểu tử kia, liền nói Lộ Đồng tư chất không tồi, muốn dặm hỏi vợ chồng Lâm Ngữ Hoa để Lộ Đồng theo hắn trở lại Nộ Giang Tông tu luyện?
Hai vợ chồng thương lượng ba ngày, còn cố ý hỏi ý kiến của Chu Hằng, cuối cùng đồng ý để Lộ Đồng đi tới Nộ Giang Tông.
Nộ Giang Tông cách thôn ba vạn dặm, tuy rằng ở Minh giới, nhân loại sanh ra đã có tu vi Hóa Thần Cảnh, nhưng mà trọng lực của Minh giới vượt xa Phàm giới, 3 vạn dặm vẫn là khoảng cách cực xa đối với người thường.
Vợ chồng Lâm Ngữ Hoa cứ hai năm lại tới Nộ Giang Tông gặp Lộ Đồng một lần, mỗi lần trở về đều nói cho Chu Hằng biết tiểu tử kia cao bao nhiêu, tu vi tăng tiến thế nào.
Liên tục mười năm, nhưng tới năm thứ 10, vợ chồng Lâm Ngữ Hoa rời đi lại không trở về nữa.
Chu Hằng bước lên hành trình tìm kiếm, khôngcó dùng linh lực hoặc là pháp tắc, từng bước đi tìm vợ chồng Lâm Ngữ Hoa, một đường hỏi thăm, rốt cục biết được tung tích của vợ chồng Lâm Ngữ Hoa cách đó hai vặn dặm.
Bọn họ gặp phải cướp đường, không rõ sống chết.
Chu Hằng tìm được sơn trại của bọn cướp, trong cái hố thi thể vạn người phát hiện thi thể phu thân của Lộ Đồng... Thi thể đã thối rữa, lộ ra xương trắng. Nhưng mà vì Chu Hằng tự tay thi thuật qua cho nên hắn cảm ứng được khí tức mình lưu lại.
Sau đó, hắn tìm được Lâm Ngữ Hoa ở một gian phòng.
Trong gian phòng này... Tất cả đều là nữ nhân quần áo xộc xệch, mỗi người vẻ mặt chết lặng. Giống như cái xác không hồn.
Đây là nơi đám cướp đường tìm vui.
Lâm Ngữ Hoa hai mắt vô thần nhìn đỉnh đầu, sinh mệnh chi hỏa lung lay sắp đổ.