Vào một ngày tháng bảy âm lịch. Gió thu thổi mùi thơm hoa cỏ dại, cũng là ngày tốt để Ngưu Lang cùng Chúc Nữ đoàn tụ hằng năm. Đám mây như vải ren che khuất đi một phần của mặt trăng. Gió tây thổi liên hồi cuốn lên những lá khô rơi sớm bay tứ tung khắp ngọn đồi. Côn trùng xung quanh vang lên khúc nhạc nỉ non như truy điệu cho một sinh linh vừa mới khuất.
Trong đêm với ánh trăng mới lú ra, những bóng ma trơi lập lòe ẩn hiện trong bãi tha ma này làm tăng thêm phần lạnh lẽo và vắng tanh của khu mả nhà họ Vạn. Bỗng nhiên có một tiếng cuốc kêu rợn người, làm cho ánh nguyệt cô độc cũng phải tiến vào đám mây đen, làm mặt đất trở nên tăm tối, tối đen đến nỗi không nhìn thấy năm ngón tay. Chờ đến khi bóng nguyệt hết sợ lú ra khỏi đám mây đen thì đã thấy một bóng người đang đứng bên một nấm mồ mới chôn ban sáng.
Từ chỗ màu đất, với giấy vàng bạc, nén hương cây nến còn đó làm cho ta càng xót xa cho người mới khuất. Chẳng mộ bia mà cũng chẳng bảng gỗ ghi tên. Trông tình cảnh này cho ta biết là người chết có lẽ là một người phiêu bạt chết ở xứ lạ quê người, được mọi người hảo tâm chôn cất và không biết họ tên mà không ghi được mộ bia chứ nếu không thì người nghèo nhất cũng có mộ bia bằng gỗ.
Nhưng nếu xác chết là một người xa lạ sao lại có một người lạ che mặt đang đứng đây nhìn. Y đang vừa la lên vừa từ sau lưng lấy ra một cái xẻng nhỏ, cúi xuống đào xới như điên, làm đất cát đắp nấm mộ tung về một phía.
Xem tình hình người lạ mặt này có lẽ là một tên ăn trộm đồ vật trong mồ. Nhưng người nằm trong mồ là kẻ phiêu bạt làm gì có vòng vàng để mà lấy. Có điều lạ là tên đại hán này tay chân khỏe mạnh, sức lực phi thường, xem ra chẳng phải là một tên ăn trộm bình thường. Có thể là một nhân vật hữu danh trong giang hồ. Ngôi mộ đó xem ra tưởng tiêu điều đơn giản, nhưng dưới lớp đất vàng lại là kết cấu đá sỏi vững chắc. Mặc dù mộ mới chôn đất còn ướt nhưng cũng không dễ dàng đào đối với một người không có võ công. Tên này quả phi thường, chỉ bỏ ra một thời gian ngắn đã đào được rất sâu và đã hiện lên cỗ quan tài bằng gỗ quý.
Dưới ánh trăng, người lạ kêu nhẹ một tiếng và bỏ xẻng xuống, nhảy mình xuống huyệt, dùng đôi tay rắn chắc mở nắp quan tài một cách dễ dàng mặc dù có đóng đinh rất chặt.
Nằm trong quan tài là một thiếu nữ rất đẹp. Nhìn cách trang điểm chải tóc, đó là một cô dâu sắp về nhà chồng. Thiếu nữ chỉ độ tuổi mười tám, mắt miệng đều đẹp. Mặc dù hiện là một xác chết song đã được trang điểm với nét mặt còn sắc sảo như một mỹ nhân đang ngủ. Cái chết của thiếu nữ làm cho người ta thương tiếc. Chưa nhìn thấy được đôi mắt và thân hình nhưng với khuôn mặt như vậy, chúng ta có thể đoán ra đó là một tuyệt sắc giai nhân, đôi mắt cũng nhất định sẽ rất truyền cảm, thu hút mọi người khi nàng còn sống.
Người lạ đào mồ này cũng phải trố mắt ngạc nhiên trước vẻ đẹp của nàng. Nhìn xuống thân hình của nàng, tên này đột nhiên thò bàn tay phải chộp lấy xiêm y trên ngực nàng nuốt nước bọt lẩm nhẩm :
- Mỹ nhân! Ôi mỹ nhân! Nàng chết oan uổng quá... một mình ở đây thật lạnh lẽo cô đơn... để ta cùng nàng... ở đây qua... đêm.
Xoẹt một tiếng, áo hồng cô dâu trên mình nàng đã bị tên này xé rách, lộ ra chiếc áo lót và nước da trắng ngần bên trong. Người lạ nhìn vào và có ý đồ xấu tiếp theo, nhưng chỉ thấy xác chết ngồi dậy, giơ tay phải tát một cái chát vào mặt hắn. Vào cảnh này nếu một người thường chắc hồn vía đã lên mây mà kinh hoàng bỏ chạy, nhưng người lạ này quả là một tay cao thủ. Bàn tay xác chết vừa chạm má trái hắn, hắn đã búng mình ra khỏi huyệt.
Nhưng cũng lạ, xác chết vả xong một cái bạt tai, lại giống như không có gì xảy ra từ từ nằm xuống thẳng băng trong quan tài.
Lúc này người lạ mặt mới hoàn hồn, trừng mắt nhìn vào xác chết xem có động tĩnh gì nữa không. Khi không thấy động tĩnh gì hắn mới bắt đầu hoài nghi chuyện lúc nãy xảy ra có thật không. Nhưng lấy tay sờ lên má trái vẫn còn cảm giác đau.
Đích thật là có chuyện này xảy ra rồi, nhưng giải thích ra sao? Lại qua đi chốc lát, xác chết có chút cử động, nhưng lần này không nhổm dậy mà chỉ rung động hai tay kéo khép lại phần y phục bị người lạ xé. Cử chỉ này làm hắn lạnh buốt mình muốn trốn chạy, nhưng hắn vẫn đứng đó. Không phải hắn không muốn trốn, nhưng hắn đã thừ người đứng như trời trồng, toàn thân lạnh toát mồ hôi. Thời gian trôi qua, xác chết như không còn cử động nữa, người lạ lại lấy can đảm, mắt sáng lên nghiến răng :
- Ta không sợ ma quỷ. Nếu nàng có là ma, đêm nay ta cũng muốn âu yếm nàng...
Vừa nói xong, hắn lấy tư thế định nhảy xuống huyệt lại. Nhưng khi sắp nhảy xuống, hắn nghe có tiếng động đâu đó liền hô lên :
- Ai đó?
Tiếp theo nghe một tiếng thét, mình hắn đã bị một sức mạnh đẩy văng ra xa nơi huyệt hơn mười trượng. Liền đó có một trung niên đang đứng sừng sững ở miệng huyệt, vận thanh y, tay vuốt ba chòm râu dài. Người trung niên nói :
- Ta biết trước mi lòng dạ không tốt, quả thật như vậy...
Người lạ la lên :
- Liêu Văn Hùng! Mi nói bậy bạ gì, ta đến đây là xem có ai ăn trộm đồ vật trong mồ không. Chẳng ngờ...
Liêu Văn Hùng nói :
- Không biết ai đã đào bới nấm mồ kia?
Người lạ nói dối :
- Nếu khi nãy tôi không đến thì chắc có người đã lấy mất đồ vật trong mồ...
Họ Liêu lạnh lùng nói tiếp :
- Không sai. Nếu chính ta không kịp đến, sẽ có một màn kịch bỉ ổi ở đây.
Người lạ làm bộ ngạc nhiên :
- Ngươi nói sao?
Liêu Văn Hùng chậm rãi nói :
- Ta nói sao trong lòng ngươi hiểu cả. Khi nãy ai nói mặc dù nàng đã thành ma ta vẫn muốn âu yếm với nàng?
Người lạ liền xụ mặt xuống hổ thẹn. Liêu Văn Hùng nói tiếp :
- Võ công của ngươi có cao hơn ta, nhưng ngươi muốn giết người diệt khẩu cũng không dễ đâu.
Người lạ bị khựng lại đoạn cười mỉm nói :
- Liêu huynh! Huynh lâu nay đi đâu? Huynh đệ ta là đồng môn mà. Không lẽ vì chuyện hiểu lầm nhỏ này...
Họ Liêu lạnh lùng nói :
- Chuyện nhỏ à? Đào mồ mả, toan giở trò bỉ ổi với xác chết mà chuyện nhỏ à? Theo luật là hành quyết, hay theo quy củ võ lâm quyết không dung tha được...
Người lạ mặt đau khổ năn nỉ :
- Liêu huynh, cuộc đời của đệ, huynh rất hiểu mà. Đệ không làm điều gì ác chỉ mắc chút bệnh này thôi, rất may huynh đã đến kịp, chưa xảy ra chuyện gì. Xưa nay người ta thường nói, không coi mặt vàng cũng phải coi mặt Phật. Giúp đệ giấu kín chuyện này nhé.
Con người ai cũng thích nhỏ nhẹ mềm dẻo, nên Liêu Văn Hùng nói :
- Túc huynh! Ta muốn giúp giấu đi chuyện này, nhưng e rằng không giấu nổi.
Người lạ thở phào như nhẹ nhõm một phần :
- Cảm tạ Liêu huynh. Chỉ cần huynh đừng hé môi, mọi việc để tiểu đệ sẽ thu xếp chu đáo cho người chết nhé.
Liêu Văn Hùng vẫn chưa an tâm, ánh mắt nhìn xuống xác chết nói :
- Người chết chỉ cần nơi yên nghỉ. Thôi huynh đệ ta bắt tay vào việc lấp lại đi!
Người lạ đó họ Túc tên Bảo Nguyên. Y hình như đang nhìn vào huyệt nói :
- Liêu huynh! Huynh đã thấy sự việc khi nãy, chắc huynh cũng thấy có gì lạ. Người chết có cái gì đó biến hóa. Thật lạ kỳ! Nếu chẳng phải đệ trông thấy tận mắt chắc cũng không tin.
Liêu Văn Hùng nói :
- Túc huynh! Huynh bỏ cái khăn che mặt được không. Bịt mặt làm cái gì?
Túc Bảo Nguyên liền tự động bỏ mạng xuống. Hiện ra một khuôn mặt trạc ngũ tuần, thanh liêm hiền từ. Thật không thể lấy mạo tượng người. Không thể tin người định dâm ô với xác chết là người có tướng mạo như thế. Túc Bảo Nguyên kể lại từ đầu sự việc khi nãy.
Họ Liêu sau khi nghe xong suy nghĩ một lúc đoạn nói :
- Nếu không do huynh kể chắc ta cũng không tin có chuyện như thế xảy ra. Có lẽ Túc huynh làm chuyện đồi bại, hồn mượn xác cảnh cáo huynh.
Đoạn nói tiếp :
- Ma quỷ mà biết tát tai, biết kéo áo, lại còn nằm xuống tự nhiên thật là ngàn năm một thủa.
Câu nói vừa dứt, đột nhiên có một người đang đứng trước mặt, nét mặt khác thường, hai mắt vẻ kinh hãi, trong mình như có luồng hơi lạnh thổi ra, khi nhìn kỹ mới thật kinh hoàng. Thì ra đó là xác chết dưới huyệt đang đứng đó tự lúc nào. Mặc dù nét mặt diễm lệ nhưng cũng làm cho người rùng mình. Túc Bảo Nguyên nói nhẹ :
- Đấy! Huynh tin chưa?
Lạ thay xác chết sau khi đứng đó lại không có hành động gì. Họ Liêu và họ Túc cả hai không hẹn cùng nhìn về xác chết một cách chăm chú. Túc Bảo Nguyên nói :
- Chúng ta đều là kẻ tương đối có hạng trong võ lâm, vì thế sẽ không vì một xác chết mà khiếp sợ. Vậy theo ý tôi, chúng ta hợp sức hủy nó đi.
Liêu Văn Hùng trả lời :
- Xem ra nó đối với chúng ta không có ác ý. Vả lại nghĩ cũng tội nghiệp nàng ta đã chết một cách oan uổng, chúng ta không cần làm việc bất nhân. Chỉ cần nó không hại chúng ta là được rồi. Chúng ta cùng nhau đưa nàng ta xuống huyệt và lấp đất là được rồi.
Túc Bảo Nguyên gật đầu :
- Vậy chúng ta không nên chậm trễ nữa.
Cả hai bắt tay vào việc, từ từ đưa nàng trở về hố huyệt.
Ngay lúc đó, từ trên cao một tiếng niệm Phật vang lên :
- A di đà Phật! Thiện tai! Thiện tai! Xin hai vị thí chủ dừng tay ngay.
Cả hai giật mình dừng lại, nhìn quanh không thấy ai, chỉ thấy mồ mả san sát kề bên rừng núi. Nơi đây là một đồi trọc, có rất ít cây cối, vậy người này đang ẩn thân nơi đâu đây?
Giọng nói lan tứ phía chứng tỏ đó là một người võ nghệ cao cường, nội công thâm hậu đã dùng “Lục hợp truyền âm”. Trong lúc hai người còn đang ngơ ngác không biết làm sao giọng nói lại tiếp :
- Gặp nhau là hữu duyên. Bần ni đã trông thấy nên không thể không can thiệp. Nghiệp chướng hãy mau nằm xuống đó đi!
Nói cũng lạ. Vâng theo giọng nói, xác chết đang đứng liền quay về nằm vào huyệt. Lúc đó hai người cũng đã nhìn thấy một lão ni thân hình thấp lùn, mặt đỏ. Sự xuất hiện của bà càng thêm huyền bí như là hóa thân của xác chết nổi lên từ trong huyệt.
Tuy là cao thủ võ lâm, Liêu Văn Hùng và Túc Bảo Nguyên không biết được đối phương từ đâu đến và đến tự lúc nào. Lão ni nói :
- Nhị vị không cần biết ta là ai. Bây giờ hãy trả lời câu hỏi của ta. Hồi nãy nhị vị đã làm gì và thấy gì ta cũng biết và thấy như vậy. Bần ni muốn hỏi vị nữ thí chủ này đã chết lúc nào?
Liêu Văn Hùng trả lời :
- Bẩm đại ni sư! Nàng đã chết cách đây sáu thời khắc.
Lão ni sáng mắt hỏi :
- Lai lịch của nàng thế nào? Tại sao nàng chết?
Liêu Văn Hùng nói :
- Điều này...
Lão ni lại giục :
- Bát Quái Thần Chưởng Liêu Văn Hùng và Nhất Bút Âm Dương Túc Bảo Nguyên lại sợ nói ra sự thật à. Chỉ có lai lịch và nguyên nhân cái chết của một cô gái yếu đuối cũng không dám nói ra sao?
Cả hai đều phải đỏ mặt. Liêu Văn Hùng trầm ngâm nói :
- Đại ni sư! Nàng chết ra sao và lai lịch thế nào điều đó liên quan... quá lớn. Tại hạ không thể nói được vì sợ bị thủ tiêu...
- Có chuyện này sao? Bần ni là đệ tử nhà Phật, nhị vị có thể tin ở nơi ta mà thổ lộ.
Liêu Văn Hùng miễn cưỡng :
- Nhiệt tình của đại ni sư họ Liêu này không dám từ chối. Nhưng để cẩn thận, tại hạ xin dùng chân khí truyền âm kể lại.
Chỉ thấy miệng Liêu Văn Hùng nói nhưng không có tiếng, người ngoài không nghe được. Lúc đó chỉ có lão ni đôi mắt long lên, hiển nhiên trong lòng rất xúc động. Chốt lát câu chuyện đã kể xong. Lão ni thở dài :
- Thế gian này lại có thảm kịch bi thương thế sao? Luân thường ở đâu? Đạo lý ở đâu?
Nhìn sang xác thiếu nữ nằm đó, nói tiếp :
- Hóa ra vị nữ thí chủ này sau khi chết còn quá nhiều uất khí.
Đoạn quay nhìn sang hai người :
- Nhị vị có thấy sự nguy hiểm khi nãy không. Không phải bần ni cố ý hăm dọa. Nhị vị tuy là cao thủ võ lâm nhưng nếu không có bảo kiếm trong tay, nhị vị lúc nãy đã bị nữ quỷ hút máu. Nếu nó uống được máu nhị vị thì sinh linh xung quanh trăm dặm sẽ khốn đốn đấy.
Liêu Văn Hùng và Túc Bảo Nguyên nghe ớn da gà. Lão ni quay sang họ Túc nói tiếp :
- Vị thí chủ này trong lòng ẩn ý bất lương, nhưng để xác chết không hấp thụ được dương khí nhiều để biến thành ma nên công tội bằng nhau. Nay bần ni sẽ cố gắng hết sức để trừ khử chất độc trong cơ thể nàng. Trước mắt vẫn chưa đoán được kết quả vì bần ni tu luyện chưa cao chỉ có thể nguyện cầu thêm Phật tổ từ bi.
Dừng lại một lúc lão ni lại tiếp :
- Xác nàng bần ni sẽ mang đi, nhị vị thí chủ lấp mồ mả y như cũ. Công đức này có thành hay không phải chờ ba ngày sau mới có kết quả. Vì vậy bốn ngày sau nhị vị đến đây, vì sự an toàn của nhị vị mong nhị vị phải có mặt.
Lão ni mở lời từ biệt, cuốn theo xác thiếu nữ mang đi rất nhanh.