Phong, có người nói chết là một loại tự do. Như vậy, nếu ngươi cho ta tự do, ta sẽ tiếp nhận nó.
Mộc Thanh Lưu bị chính suy nghĩ của mình khiến cho không biết nên khóc hay cười. Đàm luận tử vong thì đàm thật nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng áp dụng lên hành vi thực tế, nào có đơn giản nói chết thì chết như vậy…… Nhưng là, một sát thủ được xếp vào hạng thượng đẳng như “Phong Hành” muốn một người chết thì dù người đó có giãy dụa trước lúc sắp chết cũng đều là quá dư thừa, mặc dù người đó chính là hắn.
Nói về hiện tại…… Trước mắt, tình huống của hắn dường như rất khác lạ……
Hay là nói chết chính là có thể nghe thấy thanh âm tim đập rõ ràng như vậy?
Cố hết sức vươn tay về phía chỗ sâu trong đêm tối, lại ngoài ý định chạm lên một cái vật thể nguội lạnh.
…… Xúc tua một mảnh ướt át và sền sệt, mùi máu tươi gay mũi tùy ý đập vào mặt, thỉnh thoảng có mùi ôi thối gì đó nương theo gió lạnh thấu xương cuốn đến trên da thịt.
Cảm giác lại quá chân thật làm cho Mộc Thanh Lưu thoáng dừng lại…… Chẳng lẽ hắn thật sự là xác chết vùng dậy?
Kinh nghi (kinh ngạc do dự) bất định, ôm tâm tính tò mò mở to mắt, lại bị vũ điệu tuyết bay đầy trời chạm đến mà thoáng nghiêng mặt đi. Đập vào mắt chính là cánh đồng tuyết ngân sắc (màu bạc) mênh mông bát ngát, tuyết trắng gào thét…… Còn có, trước mắt là một đống thi thể trong biển máu đầy kinh hãi.
Thi thể đầy đủ tứ chi chỉ có một vết cắt đỏ tinh tế chảy ra từ trên cổ, người ra tay cần phải là sát thủ kinh nghiệm lão luyện, đắn đo sâu cạn vừa vặn, một đao trí mạng và có thể rất nhanh thu lại lần vung đao tiếp theo. Vừa rồi, tay của hắn đúng là đã đụng phải một cái cổ cứng ngắc!
Mộc Thanh Lưu có chút bất đắc dĩ nhìn một tay máu đỏ, cười nhẹ tự giễu, mặc cho tuyết bay ở lòng bàn tay chậm rãi hòa tan, hòa tan hết thảy huyết sắc nóng bỏng này.
Vừa rồi còn đang suy nghĩ Phong như thế nào lại thất thủ không giết chết mình, nhưng khi trông thấy thi thể này thì phút chốc đã nghĩ thông suốt– rõ ràng là một xác chết bị bức vùng dậy cách một ngàn năm, trong nháy mắt đã đi đến nơi không rõ.
Người bất hạnh trước mắt này đang mặc một bộ quần áo bó sát người, ống tay áo rộng bào, niên đại cùng với nơi hắn sinh tồn không thể là một……
Cực lực tập trung nhìn về phía xa trong cuồng phong bão tuyết, lại tức cười phát hiện một tràng cảnh làm hắn thở dài.
Thây ngã ngàn dặm, những chỗ tuyết lân cận đều bị nhuộm thành màu đỏ. Càng không ngừng có người ngã xuống, càng không ngừng có người bay lên, một luồng sóng chém giết giống như sẽ không ngừng. Những người kia đều huy kiếm hướng về một hướng, trong lúc nhất thời đao kiếm phản xạ ánh mặt trời mà bắn ra kim quang làm cho người ở giữa như tinh hà củng nguyệt (dải sao vây quanh trăng)!
Y sam trắng như sương tuyết bay múa trong gió, thân hình thon dài tùy theo mỗi một động tác đều là cao quý ưu nhã đến cực điểm, mỗi một kiếm tung ra vừa ngoan độc lại vừa hoa lệ. Đến khi thị giác chuyển đổi, Mộc Thanh Lưu chứng kiến được gương mặt người nọ thì lại nhịn không được hiểu ý cười. Người có dáng vẻ bất phàm tuấn tú, trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo tựa như trăng lạnh nơi chân trời.
Như cảm thấy được ánh mắt bên này, mục quang lãnh đạm thoáng cái bắn qua, bên cạnh thành thạo huy kiếm xoáy thân tại hơn mười người vây công.
Hắn là đang nhìn mình?
Mộc Thanh Lưu đáp lại hướng hắn hữu lễ cười gật đầu, chỉ thấy đôi mắt đối phương hiện ra cảm giác lạnh lẽo tập trung ở trên người hắn hồi lâu, lại nhàn nhạt dời đi.
” Hoàng Di Nguyệt! Ngươi hôm nay độc thân tác chiến, còn không thúc thủ chịu trói?” Trong một mảnh hỗn loạn, cũng không biết là ai rống lên một tiếng, lại rõ ràng thấy được phảng phất lo lắng.
Nam tử lãnh đạm tuấn mỹ quả nhiên sóng mắt thoáng cái đều không biến hoá, trở tay loé lên một đạo kiếm quang, chợt nghe thanh âm” A” vừa cất lên liền không tiếp tục có tiếng động. Mọi người đều bị sợ làm cho thối lui vài bước, thầm nghĩ cách tránh xa…loại nam nhân Tu La này một chút.
Di Nguyệt? Tên rất đẹp, cũng rất xứng với người.
Bên này ngược lại thản nhiên ở một bên xem xét chiến cuộc, Mộc Thanh Lưu cảm thấy danh tự người nọ rất đáng để khen.
Lưu quang lướt ảnh, kiếm đi tựa nét bút. Đột nhiên, trước mắt dâng lên một tầng tuyết mỏng, gương mặt đẹp tựa trăng sáng lại bỗng chốc phóng đại xuất hiện ở trước mặt của hắn. Thiên hoàn địa chuyển, thoáng cái đưa hắn từ trong tuyết đọng túm ra, một tay ôm vào trong ngực, thân thể xẹt nhanh tự điện quang, cả quá trình bất quá chỉ trong nháy mắt!
Nhưng, ngay khảnh khác trục bánh xe biến tốc vẻn vẹn đó, một đao không chút lưu tình từ phía trên đánh xuống, một mảnh máu đỏ bỗng nhiên tách ra ở trên bờ vai tuyết trắng. Nam tử trước mắt đã bị thương, kẻ vây công không khỏi nâng cao sĩ khí, bốn phương tám hướng đánh úp lại kiếm chiêu lại nhanh thêm vài phần. Người này thân thủ quả thật bất phàm, có thể bị phái tới ám sát thì hắn làm sao có thể là thường nhân?
Phiên như kinh hồng, uyển như du long (Nhẹ nhàng như chim hồng khi bay qua biển, uyển chuyển mềm mại như rồng khi lượn chơi). Nam tử mặt không đổi sắc, hai đầu lông mày đọng lại đạm mạc, tỉnh táo trở mình từ trong tay áo trượt ra một thanh ảnh kiếm, đem mọi người vây vào trong đó.
Thanh âm của kiếm va chạm vng vọng, Mộc Thanh Lưu yên lặng cười nhạt, an nhiên mà nằm trong ***g ngực rộng lớn, thấp giọng nói:” Ngươi thả ta ra a, đừng làm cho ta liên quan đến ngươi.” Cho dù vướng thêm một người, nhưng nam tử này vẫn có thể thắng. Tại nơi chật hẹp này, chính mình lại khó tránh khỏi vướng chân hắn.
Có hảo ý nhưng nam tử lại giống như không có nghe thấy, tay cũng không có chút động tác buông lỏng. Mộc Thanh Lưu thấy thế chỉ đành cười khổ.
Kiếp trước của hắn chỉ sống đến hai mươi bốn tuổi. Tuyệt thế nam tử này, thoạt nhìn tựa hồ là so với hắn còn nhỏ hơn vài phần, bất quá chỉ độ hai mươi mà đã kinh qua thời gian tinh phong huyết vũ như vậy?
Lời này của Mộc Thanh Lưu, lại đã hoàn toàn quên chính hắn năm đó mười tuổi cũng đã cùng Phong Hành trải qua bao mưa bom bão đạn sinh tử.
Vài giọt chất lỏng ấm áp rơi trên lưng, bỗng nhiên lôi thần trí rời rạc đang bị mở ra của hắn quay trở lại.
Máu, theo bả vai nam tử chảy xuống. Mộc Thanh Lưu trầm thấp thở dài, giương tay thay hắn lau đi một phần vết máu trước ngực, trong đôi mắt tinh khiết đen như mực là than tiếc, là ôn nhu.
Cúi thấp nhìn xuống dưới, một chút thần sắc kinh ngạc hiện lên đáy mắt sương giá của Hoàng Di Nguyệt. Hắn không dễ chịu nhăn lại đôi mày xinh đẹp, khẽ mở môi mỏng phong thanh vân đạm nói: ” Ta là phụ thân của ngươi.” Một tiếng nói nguội lạnh bàng quang, trong giọng nói nghe không ra mảy may cảm tình. Thậm chí, mắt của Hoàng Di Nguyệt đều không nhìn về phía hài tử trong ngực.
Phụ thân?
Mộc Thanh Lưu lúc này mới hơi chút dò xét thân thể của mình, tay ngắn chân ngắn, linh hoạt khéo léo…… Rõ ràng chỉ là bộ dáng một tiểu hài tử năm sáu tuổi!
Nguyên lai là như vậy……
Hiểu rõ cười nhạt, Mộc Thanh Lưu ngửa đầu, thần sắc nhu hòa nhìn qua nam tử.” Cha……” Từ trong đôi môi hồng nộn bay ra một chữ nhu nhẹ như vậy.
Âm thầm phỉ nhổ chính mình. Từng tuổi này rồi, da mặt cũng có thể dày như vậy.
” Ân.” Nam tử không đếm xỉa tới đáp lời.
” Hoàng Di Nguyệt, đối mặt với Tiêu Dao môn của chúng ta ngươi còn có tâm tư nói nhảm? Ngươi cũng biết Ảnh Trọng lâu hiện tại như thế nào? Đệ nhất sát thủ ngươi lại chống cự được sao?” Lại không biết là ai không biết sống chết gọi thẳng tên.
Ảnh Trọng lâu lâu chủ Hoàng Di Nguyệt, đó là một cái tên mà bất cứ ai cũng không dám nhắc đến, phảng phất trên mặt ba chữ nhuộm đầy vết máu loang lổ. Chỉ vì, Ảnh Trọng lâu là tổ chức sát thủ duy nhất trên giang hồ, có thể trở thành lâu chủ Ảnh Trọng lâu chỉ có một loại người– Ảnh Trọng lâu đệ nhất sát thủ!
Hoàng Di Nguyệt, đối với những người này mà nói, chính là một hồi ác mộng.
Chậm rãi, khóe miệng nam tử câu dẫn ra một tiếu dung nghiêng tuyệt thiên hạ. Kiếm vũ nhanh quay ngược trở lại, câu dẫn ra quang hoa đầy trời. Lại giống như một hồi vũ đạo kiều diễm mà thê lương.
Nhưng, Mộc Thanh Lưu chứng kiến khoảnh khắc gần trong gang tấc, sợ hãi trong mắt đột nhiên tăng cường.
“ Lưu Hoa kiếm…… Tàn vũ!” Rốt cục, một thanh âm run rẩy phun ra khiến toàn bộ kẻ sợ hãi.
Từ nay về sau, trong thiên địa lại tiếp tục không còn nửa điểm sinh khí.
Mộc Thanh Lưu có chút không khỏe, khẽ nhắm mắt.