[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Chương 7-1

“Há há..... Há há.....” Một tràng cười quái dị phát ra từ gương mặt đẹp trai tiêu sái nào đó làm cho người đang đi bên cạnh chấn động đến toàn bộ dây thần kinh đều run lên bần bật.

“Kuroba Kaito, tôi lạy anh đừng có cười như vậy nữa được không?” Cả người cậu đều nổi da gà cả rồi, Conan liếc xéo Kaito, ôi, gương mặt của Kudo Shinichi, hình tượng của Kudo Shinichi 17 năm gầy dựng đều bị anh huỷ trong gang tấc rồi…

“Tôi vừa nghĩ đến tiểu trinh thám cả ngày hôm nay sẽ hầu hạ tôi, làm tôi hưng phấn kiềm không được…”

“Tôi bây giờ là một thằng nhóc con, nếu anh làm chuyện gì khác thường là tôi gọi cảnh sát gông cổ đó…”

“Tiểu trinh thám, em thật không thấu hiểu tâm ý nam nhân gì cả…” Kaito cười đến khoái trá làm Conan không tránh khỏi tim đập thình thình....

“Anh đừng có làm chuyện gì quái gở đó.” Hai chân Conan run run rồi giật lùi lại, né ra xa Kaito một khoảng coi như là tạm an toàn.

“Tiểu trinh thám!” Thấy thái độ của Conan, Kaito khó chịu nhăn mặt nhíu mày, anh giương tay tới bế thốc Conan lên, để xem em còn né đi đâu được nhé….

“Kaito, bỏ xuống!” Đây là giữa đường giữa xá nha.

“Conan kìa…” Giọng của đám thám tử nhí đột nhiên truyền tới làm Conan đứng hình, tèn ten, cả hình tượng Edogawa Conan cũng xong luôn rồi…

“Conan, cậu thật là, lớn đầu rồi mà còn bắt người ta ẵm” Mitsuhiko nhìn Conan ra chiều khinh bỉ


Giề, tư cách đâu khinh bỉ tôi đó…

“Đúng đó, Conan, xuống đây chơi với bọn tớ đi.” Ayumi kéo kéo tay áo Conan, đối với người cô thích, cô vẫn muốn ở cạnh cậu lâu lâu một chút.

“Tớ…” Conan đang định mở miệng thì đột nhiên đôi mắt Kaito nheo lại đầy nguy hiểm.

“Xin lỗi nhé mấy nhóc, mấy đứa nhận nhầm người rồi, đây là em gái của anh, không phải là Conan gì mà mấy nhóc nói tới đâu.”

Em gái? Conan hiện tại không chỉ dây thần kinh mà cả cơ vòng, cơ mặt, mô mỡ, xương, sụn, tế bào da, tế bào chết đều đồng loạt giựt tưng tưng lên rồi. Kaitou KID, ăn trộm cũng cần trí tưởng tượng bay xa vậy sao?

“Nó thích mặc đồ như con trai vậy đó, anh đang dẫn nó đi lựa mấy bộ váy cho nữ tính hơn này”

“Con gái à?” Genta soi Conan từ đầu tới chân “Thế nhưng thực sự giống Conan quá đi.”

“Đúng vậy, cái cằm túm túm giống y…”

“Đúng vậy, còn có bản mặt đơ đơ cũng rất giống…”

Hả? Cằm túm? Mặt đơ? Thì ra trong mắt các người ta là như vậy… Conan nhất thời á khẩu không biện giải được gì…

“Chúng ta đi mua quần áo đây, tạm biệt nha mấy bạn nhỏ” Kaito xoay người rời đi, nhưng phát hiện đám thám tử nhóc vẫn lẽo đẽo theo phía sau…

“Mấy nhóc, còn có chuyện gì sao?”

“Em… Bọn em cũng muốn nhìn hình dạng Conan lúc làm con gái thế nào.”

Phụt~~~ Kaito cuối cùng nhịn không được mà cười ra tiếng… Tội nghiệp tiểu trinh thám bị ép tới tuyệt lộ luôn rồi, anh vốn chỉ muốn nói qua loa cho thoát khỏi đám nhóc, thừa cơ ghẹo Conan thôi, lần này coi bộ không giả gái là không xong rồi…

Conan hắc tuyến, thằng Kaito chết giẫm, không lẽ bắt cậu mặc thật sao? Đắng lòng nhìn Kaito ôm đi cậu đi một mạch thẳng vào một shop thời trang thiếu nhi, lại tuyệt vọng nhìn đám quỷ phía sau vẻ mặt phơi phới mong được nhìn ngắm, Conan chỉ còn biết thở dài. Trời muốn diệt ta!

May là chúng nó không hề hoài nghi cậu chính là Conan, nói đi cũng phải nói lại, trẻ con thật đúng là đơn thuần, chỉ có tụi nó mới tin là thật thôi chứ ai mà……

Haizzz

——————

Nhân viên cửa hàng đem thật nhiều váy áo rực rỡ loè loẹt tới, Conan trừng mắt nhìn đống vải xanh đỏ tím vàng, lại liếc xéo mắt tới Kaito. Hừ, hắn ta cư nhiên đang cười man rợ! Còn có phía sau, những ánh mắt lấp lánh chờ mong, Bạn gì ơi ~~ đi thử đồ nhanh đi~~~

Tui thật sự phải mặc sao trời?

Lẽ nào anh danh một đời Thám tử lừng danh Conan đều bị huỷ hoại sao?

Có lẽ nào….

“Tiểu trinh…. Tiểu Nam a, em lại không tự mặc được à, anh tới mặc giúp em nha.”

“Không cần, tránh xa tui ra….” Conan trề môi đẩy Kaito ra xa. Hơ hơ, bớt giỡn, cậu là thám tử lừng danh nha, việc gì phải sợ mấy cái vặt vãnh này, muốn cười thì cười đi!

Đợi Conan thay đồ xong liền bước ra trình diễn trước mặt mọi người, thật khả ái nha, nhưng hình như có gì đó không đúng…

Kaito nhìn một chút liền tức tốc lôi Conan vào trong phòng, gỡ kính mắt ra đồng thời đội thêm tóc giả. OK, ra show tiếp. Bọn nhóc đều trợn mắt há mồm, Trời ơi! Thực sự là như búp bê nhaaa, dễ thương quá trời quá đất.

“Ê, trả mắt kính đây.” Conan muốn đoạt lại liền bị Kaito nhanh chóng né đi, gập cặp kính lại rồi ném đi đâu mất tiêu….

“Thật xinh quá đi” Genta và Mitsihiko đồng thời đỏ mặt, cả Ayumi cũng ngây cả người. Hoá ra Conan nếu là con gái thì đáng yêu đến thế à…

“Được rồi, mấy nhóc ơi, nhìn cũng nhìn rồi, mau về nhà thôi.” Nhìn thấy Conan sắp nộ khí xung thiên, Kaito liền nhanh chóng bế mạc buổi trình diễn, hối thúc cả đám về nhà.

“Nhưng mà….” Vẫn còn muốn ngắm a…

“Chúng ta đi thôi.” Genta đột nhiên đề nghị, phải rồi, cả đám không thể phí thời gian vui chơi cả ngày được, còn biết bao nhiêu là trò. Nếu muốn nhìn nữa, sau này kêu Conan cải trang thành con gái mà nhìn là được rồi.

Nhìn bóng lưng ba đứa mất dạng, Conan đột nhiên rùng mình… Dự cảm không lành…

“Chúng ta cũng đi thôi.”

“Đi? … Mặc như vầy mà đi?”

“Thì sao? Như vậy mới không ai nhận ra em, chàng thám tử đáng yêu của ta.”  Trong thiên địa người thích Conan thực sự rất nhiều, lỡ mà gặp phải người quen, tiện miệng trò chuyện vài câu lại khuân luôn Conan của anh đi thì sao…

“Tôi giả thành con gái nhìn kỳ cục lắm….” Cậu đã từng cải trang thành Haibara, nhưng lần này và về sau dễ mà gặp được cái chuyện tốt đẹp như thế nữa đâu. Toàn là giả thành bộ dạng dị hợm gì đâu không.

“Đâu có kỳ cục? Dễ thương lắm í, làm tôi chỉ muốn….” Ăn em, muốn nói như vậy. Mà thật Shinichi nếu như giả gái, chắc anh sẽ nghỉ thở luôn quá.

“….” Quên đi, như vậy cũng tốt, chí ít không có nhân nhận ra mình….

“Vậy chúng ta đi thôi.”