“Là Aoko hẹn tôi tới, chỗ này cũng có ý nghĩa đấy chứ, rất thích hợp cho tu luyện của phù thuỷ. Còn người này… chính là tình nhân định mệnh của cậu sao?” Akako ôm quả cuầ thuỷ tinh, vẻ mặt bí hiểm nhìn Conan.”Phẩm vị của ngươi rất đặc biệt.”
“Cảm ơn quá khen.” Nghe được có người nói tiểu trinh thám là người yêu định mệnh của mình, Kaito không khỏi cũng thấy hài lòng, thế nhưng, vừa nghe Hakuba mở miệng, Kaito lại lập tức cảm thấy tụt mood trở lại
“Kaitou KID, ngươi cho rằng chạy đến những chỗ như thế này, bản thiếu gia sẽ không bắt được ngươi sao? Vừa lúc, ta cũng có một kỳ nghỉ dài, thuận tiện giám thị ngươi một chút.” Hakuba ưu nhã làm động tác vuốt tóc quen thuộc
“Aoko, sao cậu biết tớ tới đây?” Biết chuyện này chỉ có bác quản gia thôi mà….
“Là bác quản gia nhà cậu nói cho tớ biết.” Aoko đi lướt qua Kaito, đem hành lý vào trong nhà, cô đương nhiên sẽ không nói cho Kaito là cô van nài mẹ cậu ấy dữ lắm bà mới đi hỏi giúp cho cô đấy…
“Sao lại thế được…?” Kaito bắt đầu nghi ngờ. Jii-chan trước nay rất kín miệng, sao có thể nói ra được….
“Kaito, tôi ăn xong rồi, tôi về phòng trước nhé…”
“A, tiểu trinh thám, Edogawa Conan!!!” Nghe được giọng mừng rỡ gọi tên mình, Conan liền quay lại
“Anh Hakuba, đã lâu không gặp.”
“Không ngờ lại gặp em ở chỗ này.” Cuộc gặp bất ngờ này làm cho Hakuba nghĩ chuyến đi này thật không uổng, cho dù bây giờ không đấu với Kaitou KID đi nữa, thì cậu chắc chắn cũng sẽ có thu hoạch…
“Hờ hờ hờ…” Kaito rên thầm, hết đụng mấy đứa nhóc kia thì lại gặp phải thằng tự kỷ này, chuyến đi lần này lại thê thàm nữa rồi…
“Sao em quen biết Kuroba”
“Dạ ảnh là cháu bên ngoại của em trai ông bác của chị họ em, nên thi thoảng cũng có gặp dần dần thành quen ạ” Conan cười giả lả
“Quan hệ thật phức tạp nhỉ” Hakuba định tiến lại ẵm Conan lên, nhưng bàn tay liền bị bạt mạnh một cái
“Kuroba, cậu làm gì vậy?” Xoa xoa mu bàn tay đỏ chát, Hakuba buồn cười nhìn khuôn mặt khổ qua của Kaito, biểu tình người này sao cứ như chồng lớn đi bắt kẻ thông dâm vậy a….
“Tiểu trinh thám, sao em quen được cái thằng tự kỷ này vậy?”
Nói ra thật vừa ý, Conan gật đầu, trong đầu cậu cũng nghĩ điều tương tự. Thật ra,Conan cũng không thân thiết với Hakuba cho lắm, từ trước tới giờ cũng chỉ vô tình đụng mặt hai lần thôi
“Là lần đó đó…” Conan nháy mắt với Kaito một cái, lần đầu cậu gặp Hakuba không phải Kaito cũng ở đó sao? Sao lại quên rồi… “Em và chú Mori được mời đi một buổi tiệc kì lạ, lúc đó, anh Hakuba đã tới trước rồi, anh ấy còn đem theo một con ưng Watson rất oai phong nữa…” Oai tới mức cậu muốn vặt lông ăn cho rồi
“Thì ra là thế.” Nhất thời bực bội quá nên quên mất, được rồi, lần trước tên tóc vàng kia nhìn Conan chỉ có xa lạ, cùng lắm thì là đôi thủ, nhưng bây giờ ánh mắt lại thân thiết hơn vài phần. Tóm lại là phải cách ly!
“Kaito, anh lại hạ quyết tâm gì nữa vậy?” Thấy ánh mắt Kaito trở nên kiên định, Conan lại thấy lòng mình phát hoảng lên. Người này lúc nào cũng làm ra toàn mấy chuyện quỷ quái, lần này, có đúng hay không lại muốn xách cậu tới cái quán quái gở nào khác nữa????
“Tiểu trinh thám, anh giờ đưa em về phòng nhé, hôm qua bàn chân em bị nhức mà?”
“Em….” Tui nhức chân hồi nào trời…
“Mấy cuậ cứ tự nhiên đi, ăn gì làm gì không cần khách khí, còn có mấy gian phòng trống các cậu cũng cứ tự nhiên” Như vậy cũng tốt, ngày hôm qua đã được trải nghiệm không có tiểu trinh thám ở cạnh liền cô đơn thế nào. Cho dù cậu ở cạnh, anh phải rất thống khổ kiềm chế, nhưng anh nguyện ý, còn hơn đi chơi với nhau mà mỗi người một nơi như vậy. Đám người kia không hẹn mà đến tuy có thật đáng ghét, nhưng bên cạnh đó cũng có mặt không tồi, đã cho anh một cái cớ….
“Kaito, chân tôi có bị nhức gì đâu?” Tới thang lầu, Conan nhỏ giọng hỏi
“Tiểu trinh thám, tôi….” Bây giờ anh lại phải tìm cớ với Conan
“Thôi bỏ đi, nếu cho là tôi bị thương thì anh liệu hồn hầu hạ cho thật tốt đi” Conan cũng thừa biết tên này gấp quá nên bịa chuyện, không thèm tra hỏi nữa. Để thời gian nghĩ cách đày ải hắn còn hơn. Dù sao cậu cũng đang là một đứa trẻ, bị người ta ôm hay cõng đều không mất mặt, so với lúc là người lớn có khi còn tự nhiên hơn. Với lại đối phương là Kaito, cậu đã sớm không có gì dị nghị với anh….
“Tuân mệnh, nữ vương bệ hạ.” Ôm Conan theo kiểu công chúa, Kaito cười khoái chí. Anh cũng biết, tâm của tiểu trinh thám đã hướng về anh rồi…
“Các cậu có cảm thấy cách Kaito ôm con nít có gì lạ lạ không?” Nhìn bóng lưng hai người dần khuất ngay thang lầu, Aoko không khỏi phát sinh nghi vấn
“Có gì đâu, nhóc Conan cũng dễ thương mà” Hakuba vuốt vuốt tóc, cậu nhóc đó nếu để cho cậu ôm, cậu cũng rất thích
“Chuyện lạ hàng năm đều có, giờ có thêm một chuyện cũng không tính là gì” Akako móc ra một cái khăn tay lau lau quả cầu thuỷ tinh “Quả cầu ma pháp nói cho ta biết, ngày hôm nay sẽ phát sinh chuyện kỳ quái gì?”
“Chuyện gì vậy?” Aoko hiếu kỳ hỏi.
“Bí mật, thiên cơ bất khả lộ.” Akako đặt ngón trỏ lên môi làm điệu bộ vô cùng bí mật, không ngờ Aoko lại gấp gáp hiếu kỳ đến sắp bốc hoả, còn Hakuba lại cứ nhìn về phía thang lầu… Cậu ta không phải rất thích Akako sao? Hiếm lắm mới có dịp đi cùng cô, vậy mà cậu vẫn cứ như cũ ngó mãi lên tầng trên…
“Oi oi oi…các cậu cũng kỳ lạ lắm nha”
“Kỳ lạ cũng không tính là gì, quan trọng là…quan trọng là bây giờ đi chọn phòng!!!”
“Tớ cũng đi.” Thấy Akako muốn đi, Hakuba cũng nhanh đi theo, cốt là tranh chọn cho được cái phòng ở cạnh Conan
“Hakuba, cậu động xuân tâm rồi”
Nếu là bình thường, Hakuba nghe xong ắt sẽ phải hết hồn, nhưng không ngờ, câu trả lời vừa thừa nhận, vừa bình thản, “Nếu xuân tâm của tớ vì thằng nhóc kia mà động, vậy thì cũng rất xứng đáng….”
“……………”
“Vậy cậu nói xem, kết cục sẽ thế nào?” Nhớ tới lần trước tại Thuỷ tộc quán vô tình gặp được Conan, Hakuba lập tức nhận biết ngay người thằng nhóc thích chính là Kuroba
“Yêu một người vốn không nên yêu, đã định trước là một hồi bi kết rồi.” Akako già dặn lắc đầu, làm Hakuba thấy có vẻ không thích hợp lắm…
“Thì là cũng có cơ hội, không nên nói theo kiểu tuyệt vọng như thế” Thân là một người xuất thân danh giá, công tử ưu nhã, là một trong những thám tử nổi danh, nếu từ bỏ ngay như vậy, thì không đúng với khí chất của Hakuba này rồi.