368L Nặc danh:
Nhưng mà anh ấy không có đánh tôi.
Có điều khỏi nghĩ cũng biết, chẳng phải ảnh đột nhiên bộc phát lương thiện không đành lòng đánh tôi, sự thật chỉ là vì ảnh không kịp đánh mà thôi, cho nên theo một mức độ nào đó mà nói thì lầu 364 cũng có tiềm năng nhất định làm nhà tiên tri đó.
Đương nhiên mấy thành viên khác cùng nhóm không trực tiếp xốc lều lên xông vào, có lẽ vì thấy trời từ từ sáng lên mà chúng tôi bên này vẫn chưa có động tĩnh gì, cho bên bọn họ mới gọi điện thoại cho anh giai.
Nháy mắt chuông điện thoại vang lên trong chiếc lều yên tĩnh, tôi lập tức giật mình, đầu óc hoàn toàn tỉnh táo trở lại.
Anh giai đẩy tôi ra khỏi người ảnh, ngồi dậy sờ soạng tìm di động đặt cạnh gối, cả quá trình thậm chí còn không hề liếc nhìn tôi lần nào.
Nhưng mà không hiểu có phải ảo giác của tôi không, chứ mà một giây trước khi môi tôi rời khỏi môi ảnh, đại khái là khoảng 0,5 giây trước khi chuông reng á, tôi có cảm giác đầu lưỡi của anh ấy nhẹ nhàng liếm môi tôi một cái.
Khi tôi còn đang đắm chìm trong suy đoán và cân nhắc điều khiến mình vô cùng khiếp sợ này, anh giai đã đứng dậy cúp điện thoại rồi, thuận tiện còn liếc nhìn cái thằng vẫn còn ngồi trong chăn chưa nhúc nhích là tôi đây, giơ mũi chân đá đá chân tôi một cái, sau đó mới lướt qua tôi đi mở lều ra: “Ngồi tụng kinh hả? Còn chưa chịu rửa mặt đánh răng?”
Được rồi, là ảo giác không sai.
Kế tiếp chỉ là mấy chuyện vụn vặt thôi. Tôi đi theo sau anh giai ra ngoài lấy nước đánh răng rửa mặt, trong lúc đó còn như thằng mất hồn cầm nhầm bàn chải của anh ấy.
Chả hiểu sao, tôi cầm bàn chải của ảnh nặn kem đánh răng trước mặt ảnh, vậy mà ảnh lại chẳng hề nhắc nhở tôi. Tới tận khi tôi đút bàn chải vào miệng rồi mới nhận ra mình đã lại phạm sai lầm to cỡ nào.
Động tác của tôi khựng lại rõ ràng, anh giai lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi rút cái bàn chải màu xanh nước biển ra khỏi miệng, căng da đầu đưa nó tới trước mặt của anh ấy, vẻ mặt xin lỗi nói: “Trả, trả lại cho anh nè?”
Trong lúc hỏi còn hơi nói lắp vì ánh mắt sắc bén quá mức của ảnh.
Sau đó quả nhiên anh giai trả lời chẳng khác gì dự đoán của tôi, giọng nói lộ đầy vẻ cạn lời: “Cậu cho là tôi còn muốn hả?”
Tôi lập tức thức thời lắc lắc đầu, muốn nói chi bằng đi tới cửa hàng tiện lợi gần nhất mua một cái bàn chải mới, chưa kịp mở miệng thì đã thấy đối phương xoay người quay lại lều.
Tôi cầm bàn chải tự động đứng đợi một lát, anh giai đã cầm một cái bàn chải khác chui ra khỏi lều. Tôi liếc mắt nhìn ảnh từ xa, ý định đầu tiên là không nhịn được mà cảm thán, anh giai đây gọi là lo trước khỏi họa không sai.
Nhưng chờ anh ấy tới gần tôi mới càng lúc càng thấy bàn chải tự động trong tay anh ấy có cảm giác quen thuộc hết hồn.
Cuối cùng đến khi ảnh cầm lấy ống kem đánh răng trong tay tôi nặn ra bàn chải, tôi mới nhận ra, muốn nói lại thôi, anh giai đang cầm chính là bàn chải của tôi.
Tôi thấy lông bàn chải của anh giai rất mới, có lẽ là vì đi leo núi nên mới mua đầu bàn chải mới ở cửa hàng tiện lợi ở trường. Cái bàn chải tôi mang theo tuy cũng tương đối mới, nhưng mà tôi đã dùng trong ký túc xá rồi, chỉ là vừa khéo gần đây tôi mới đổi đầu bàn chải thôi.
Tôi trơ mắt nhìn anh giai đút bàn chải của tôi vào miệng ảnh, rồi mới xoay đầu nhìn gương mặt đầy bối rối của tôi, nhồm nhoàm chất vấn: “Chẳng lẽ cậu còn muốn tôi dùng cái bàn chải cậu đã đánh qua rồi?”
Tôi vội vàng lắc đầu, hơn nữa trong nháy mắt ngắn ngủi đó cũng đồng thời nuốt luôn ý định nói ra sự thật vào bụng, làm bộ như không xảy ra chuyện gì đút bàn chải của anh giai vào miệng lần nữa.
Sau đó mọi người ngồi thành một hàng cùng ngắm mặt trời mọc, cả buổi sáng dường như anh ấy chọn cách mất trí nhớ, không hề nhắc lại hai vụ việc ngoài ý muốn khi thức dậy ban nãy.
Tuy rằng trong lòng tôi hơi thở phào nhẹ nhõm, tự nhủ với mình xem như đã thoát khỏi trận đòn của ảnh, nhưng mà lòng lại không khỏi mất mát chút xíu.
Tôi thề, thật sự chỉ một chút xíu xíu thôi.
Gần giữa trưa chúng tôi mới dọn dẹp ba lô xuống núi, sau đó ngồi xe buýt về.
Lên xe buýt chỗ ngồi cạnh anh giai bị một thành viên khác chiếm trước tôi mất rồi, hình như là có việc gì đó muốn hỏi anh ấy, cho nên mới ngồi xuống cạnh ảnh luôn.
Ngồi xuống là phải ngồi hơn hai tiếng, cả đường tôi không hề được ngồi cạnh anh giai mà ngồi cạnh bạn cùng phòng má lúm đồng tiền của ảnh, chuyện này khiến tôi khó tránh khỏi có chút thất vọng và khó chịu.
Nhưng mà bất ngờ nhất là Lúm Đồng Tiền bình thường nhìn không tồi, nào ngờ trên xe lại chẳng thân thiện với tôi chút nào. Tôi cũng không biết có phải vì tôi chiếm chỗ khiến cậu ấy không thể ngủ cùng một lều cùng ra cùng vào với anh giai như mọi ngày, cho nên Lúm Đồng Tiền mới không thích tôi lắm hay không.
Tóm lại là vì tôi chơi rất mệt, vừa thả lỏng là buồn ngủ ngay.
Cuối cùng giống như bữa đi hôm trước, nghiêng đầu tựa lưng vào ghế ngủ mất, hơn nữa đầu cũng ngả qua từng chút từng chút.
Trong lúc mơ mơ màng màng vẫn có thể nhận thấy đầu mình nhẹ nhàng gục lên vai Lúm Đồng Tiền. Lúc ấy lòng tôi biết là không ổn lắm, hơn nữa đại não còn ra lệnh cho cơ thể mau mở to mắt ngẩng đầu dậy, nhưng mà mí mắt với đầu thật sự quá nặng nề, cho nên lòng có thừa mà sức không đủ.
Tôi hoàn toàn không đoán được là, có lẽ lúc ấy bạn học Lúm Đồng Tiền cực kỳ khó chịu với việc tôi xem vai cậu ấy thành gối đầu, lập tức đưa tay đẩy đầu tôi ra.
Đẩy đầu thôi hình như còn chưa đủ, mấy ngón tay nắm cằm tôi còn không hề khách khí dùng sức, hất đầu tôi về phía lối đi bên cạnh.
Tôi không hề đề phòng, vừa mở mắt là đầu đã va vào đùi người đang đi ngang qua.
Có điều lúc tôi ngẩng đầu dậy định mở miệng xin lỗi thì phát hiện người đi ngang qua thì ra lại là anh giai. Oán hận trong lòng lập tức bay sạch, vì sợ mới thức dậy mặt sẽ vừa đỏ vừa hằn vết gì nên tôi chưa dám ngẩng mặt lên đối diện tầm mắt đối phương.
Tôi chọn cách quay đầu qua phía Lúm Đồng Tiền ngồi cạnh cửa sổ, lễ phép dịu giọng xin lỗi: “Ngại ghê, tại tôi mệt quá.”
Nói xong mới phát hiện tốc độ tay của Lúm Đồng Tiền nhanh như chớp, rõ ràng một giây trước vừa hất đầu tôi ra, một giây sau hai tay đã yên yên ổn ổn vòng trước ngực.
Phảng phất như người vừa mới vô cùng bất mãn hất tôi ra không phải cậu ấy, mà là anh giai đi ngang qua bên tay trái tôi vậy.
So sánh xong, rốt cuộc tôi cũng phát hiện, cùng là bạn cùng phòng nhưng quả nhiên bạn cùng phòng của tôi tương đối đáng yêu hơn.
369L Đây là giang sơn trẫm đánh chiếm được: Khụ khụ, một trai thẳng qua đường như tôi cũng không nhịn được muốn nói một câu, tôi cũng cảm thấy bạn cùng phòng của chủ thớt đáng yêu hơn bạn cùng phòng của anh giai nhiều.
370L Bạn cùng phòng đẹp trai tới mức ****: Tôi đệt, bạn cùng phòng của anh giai oan như tuyết rơi tháng sáu vậy đó chủ thớt ơi! Tôi dường như thấy được cảnh bạn cùng phòng của anh giai chỉ hận không thể giơ hai tay lên trời thề chứng minh trong sạch!
371L Anh giai có thiếu bạn trai không: Tôi là một ảo ảnh, tôi chưa từng xuất hiện trong tâm trí chủ thớt.
372LNgười kế thừa chủ nghĩa xã hội: Quốc khánh sắp qua một nửa rồi mà chủ thớt mới kể tới chuyện xuống núi.
373L Không vẽ được SSR không đổi danh: Tôi khóc, vốn dĩ hôm nay hẹn Lộ Bách với Đồ Bạch tới làm người mẫu cho nhóm chúng tôi, kết quả cả hai đều bỏ bom tôi, người tới cuối cùng lại thành Giang Triều với Ninh Trí Viễn.
374L Bạn gái thứ 10 của Giang Triều: Là tôi đọc sót mấy chương hay sao vậy? Bây giờ tôi có hơi hồ đồ, Danh ca không phải cậu vốn hẹn với Giang Triều và Ninh Trí Viễn hả.