338L Nặc danh:
Lúc tôi thu dọn đồ đạc xong cùng anh giai ra khỏi ký túc xá mới phát hiện, thì ra những người khác đều đi trước hết rồi, chỉ có mình anh ấy ở lại chờ tôi.
Trong lòng tôi lập tức cảm động vô cùng, lúc anh ấy dừng lại hỏi tôi muốn ăn sáng cái gì, tôi không hề nghĩ ngợi từ chối luôn: “Không cần ăn sáng đâu, còn ăn thì chắc không kịp tàu mất.”
Anh giai nheo mắt lại liếc nhìn tôi: “Tôi ở lại chờ cậu, kết quả tôi còn chưa kịp ăn sáng.”
Tôi sửng sốt, hoàn toàn không hề tính tới vụ đối phương cũng chưa ăn, mau chóng sửa miệng phụ hoạ: “Vậy vẫn nên ăn sáng rồi hãy đi.”
Gần ga chỗ chúng tôi có một nhà hàng tiểu long bao Hàng Châu cực đông khách, tôi với anh giai quyết định đến đó ăn.
Lúc đẩy cửa vào, ông chủ rất nhiệt tình chào đón hỏi tụi tôi muốn ăn gì. Tôi mặt không đổi sắc liếc liếc mấy cái lồng hấp ông chủ đặt trước quầy, một lồng chắc đâu khoảng bảy cái bánh bao.
Nếu là bình thường, mình tôi có thể ăn một hơi hết một lồng bánh bao cộng thêm một lồng sủi cảo hấp, có điều lúc ấy tôi không muốn để lại ấn tượng tôi là một thùng cơm ăn rất nhiều với anh giai, cho nên tôi hết sức cẩn thận chỉ gọi một lồng bánh bao cùng một chén cháo đậu xanh.
Gọi xong nghe anh giai nói với ông chủ, cũng chỉ gọi một lồng bánh bao và một chén cháo gạo lứt. Trong lòng tôi lén lút thở dài một hơi, khẳng định lần nữa quyết định của mình là vô cùng chính xác.
Chúng tôi chân trước vừa mới tìm được bàn trống ngồi xuống, chân sau ông chủ đã bưng đồ ăn ra tới nơi rồi. Tôi cắm đầu ăn sáng, ăn xong bảy cái bánh bao mới ngẩng đầu nhìn anh giai ngồi đối diện, ảnh bưng chén cháo, trước mặt còn dư lại năm cái bánh bao.
Bảy trừ năm còn hai.
Thiếu chút nữa tôi đã không che giấu được vẻ kinh ngạc trên gương mặt, đương nhiên tôi không ngốc đến độ cho rằng đây là mức ăn bình thường của ảnh, chỉ lựa lời mở miệng hỏi một câu: “Anh thấy ăn không ngon hả?”
Anh giai nhấc mắt liếc tôi một cái, hỏi ngược lại: “Cậu ăn no chưa?”
Tôi do dự một chốc xem nên nói thật hay là nói dối, cuối cùng lại trùng hợp tìm được một câu hỏi rất khéo léo: “Anh ăn hết nổi rồi hả?”
Anh giai gật gật đầu, đẩy lồng bánh bao còn dư tới trước mặt tôi, tuỳ ý mở miệng nói: “Hồi nãy bạn cùng phòng có mua cho tôi một ly sữa bò, bây giờ tôi ăn không nổi, còn lại cậu ăn giúp tôi đi.”
Tôi vẫn hơi khiếp sợ với sức ăn của ảnh, vừa ăn giúp bánh bao còn dư lại vừa nhồm nhoàm hỏi: “Nhưng mà một ly sữa bò với một chén cháo cũng đâu nhiều lắm đâu.”
Hình như là anh ấy bị tôi hỏi đến mức hơi phiền, giọng nói nghe có vài phần nghiến răng: “Tôi say xe ăn ít chút không được à”?
Tôi vội vàng cười với ảnh một cái: “Được, đương nhiên là được.”
Lúc này sắc mặt ảnh mới dịu lại, gõ bàn cảnh cáo: “Ngậm miệng lại ăn nhanh lên.”
Tôi lập tức vùi đầu ăn từng miếng từng miếng.
Ăn sáng xong chúng tôi gọi thẳng taxi tới ga tàu cao tốc luôn, may là vẫn kịp tập hợp với mấy người còn lại, kịp chuyến tàu kia. Chỗ ngồi tụi tôi mua là hai hàng ghế ba người.
Trên vé ghi là tôi với anh giai và cả bạn cùng phòng của ảnh ngồi cùng một hàng, hàng còn lại là ba người khác tôi không quen lắm. Bạn cùng phòng của anh giai ngồi sát lối đi, anh giai ngồi ở giữa, còn lại là chỗ của tôi sát cửa sổ.
Không biết vé là ai mua, lúc ấy từ sâu trong tim tôi rất muốn cất lời khen ngợi đối phương.
Tàu cao tốc tới thành phố gần núi Võ Công nhất mất khoảng hai giờ, sau khi khởi hành tôi nhìn phát ngốc ra ngoài cửa sổ một lát, thuận tiện cảm khái không ngờ chuyến đi du lịch chung của mình với anh giai lại tới nhanh như vậy.
Vài phút sau quay đầu lại, phát hiện bạn cùng phòng của anh giai đang cắm đầu chơi game, anh ấy thì đeo tai nghe nhắm mắt nghỉ ngơi, mọi người bắt đầu ai làm việc nấy, còn tôi vì mới thất thần mấy phút trước mà hoàn toàn mất đi cơ hội hoàn hảo để tán gẫu riêng với anh giai.
Thử hỏi trong cuộc đời hai mươi năm của tôi, có bao nhiêu cơ hội ngồi bên cạnh anh giai thế này chứ, còn tôi lại thẳng tay vứt bỏ cơ hội tốt sờ sờ người ta dâng tới tận mặt thế này.
Lúc đó tôi tiếc nuối và hối hận vô cùng, rốt cuộc đành lặng lẽ mở phần mềm chụp ảnh trên điện thoại lên, chụp lén mấy tấm ảnh góc nghiêng của anh giai, sau đó gởi cho bạn cùng phòng xem, kêu nó lựa giúp tôi tấm nào đẹp nhất, tôi muốn dùng làm hình nền di động.
Kết quả chẳng biết bạn cùng phòng đang làm gì, mãi mà không thấy trả lời tin nhắn WeChat của tôi. Tôi vừa lướt Weibo vừa chờ nó, chờ đến tận lúc buồn ngủ díu cả mắt mà WeChat vẫn im lặng như cũ.
Tôi đành phải rời khỏi giao diện Weibo, xoá hết trình đa nhiệm, sau đó cất điện thoại, kéo tấm che nắng cửa sổ xuống, hạ thấp ghế chuẩn bị ngủ.
Không biết tại sao, lúc cúi đầu chơi di động thì rõ ràng cảm thấy giây tiếp theo nhắm mặt lại là ngủ ngay, chờ đến khi thật sự ngả lưng lên ghế nhắm mắt chuẩn bị ngủ rồi, lúc nhắm mắt tối thui thì suy nghĩ trong đầu lại dần dần tỉnh táo hẳn.
Tôi nhắm mắt lại quay mặt về phía anh giai, nhịn không được lén lút hé mắt quan sát ảnh, đối phương vẫn đeo tai nghe nhắm nghiền mắt như cũ, giữ nguyên tư thế lúc tôi chụp lén hồi nãy luôn, giống như ngủ say lắm rồi vậy.
Tôi mở to hai mắt, ánh mắt trượt từ vành tai ảnh thẳng một đường xuống dưới, cuối cùng rơi vào bờ vai gần trong gang tấc của anh ấy. Đôi mắt tôi hơi nhấp nháy, trong lòng ngo ngoe rục rịch với bờ vai trống của đối phương.
Thử hỏi ai mà không muốn biết cảm giác dựa đầu vào vai người mình thích ngủ là thế nào? Chỉ riêng văn tôi viết trong đầu thôi đã không dưới mười chương rồi.
Tôi hồi hộp nhắm mắt, làm bộ giống như mấy người ngủ hay gục đầu vậy đó, để mặc đầu mình không ngừng gục lên gục xuống.
Chủ nhiệm lớp cấp 3 đã từng nói với chúng tôi vô số lần, mọi việc đều phải để ý làm theo thứ tự. Cho nên lần đầu tiên tôi gật gù đầu hai cái trước, xong liền làm bộ nửa mê nửa tỉnh ngẩng đầu về lại vị trí cũ.
Lần thứ hai vẫn lặp lại như lần đầu tiên.
Nhưng chủ nhiệm lớp cũng từng không nề hà nhắc đi nhắc lại một câu khác, đó là quá tam ba bận.
Cho nên tới lần thứ ba, đôi tay rũ bên người của tôi không nhịn được nắm chặt, tiếng tim đập trong lồng ngực cũng càng lúc càng lớn.
Cái đầu tiên gật gà.
Cái thứ hai gật gù.
Rốt cuộc dù không mở to mắt, trong đầu tôi cũng tưởng tượng ra được cái nhìn của mấy người bên cạnh, đầu của tôi với vai của anh giai chỉ cách nhau có mấy cm.
Giây tiếp theo, tôi chọn cách phóng túng không khắc chế nữa, mím chặt môi để mặc cho đầu mình tựa vào vai anh ấy luôn —
Cuối cùng lại ngả vào hơi ấm anh giai lưu lại chứ không có ai ngồi đó.
Tôi không rõ nguyên nhân trợn mắt ngẩng đầu, anh giai đứng trước mặt tôi cúi đầu nhìn, ánh mắt còn có chút khó tin: “Ngủ trên tàu mà còn ngủ thành thế này, buổi tối ngủ trong lều chắc còn phải giúp cậu quấn một lớp dây thừng bên ngoài túi ngủ luôn hả?”
Tôi còn chưa kịp tỉnh lại khỏi việc phóng túng bị phát hiện, đã bị một nhát búa thứ hai từ trên trời giáng xuống đập tỉnh đầu óc.
Thì ra buổi tối ngủ trong lều không phải là chung một chăn. Không phải cái kiểu qua đêm cánh tay dựa sát đôi chân cọ cọ dưới chăn, mà là cái kiểu mỗi người chui vào túi ngủ cách xa nhau vạn dặm không liên quan gì nhau?
Trong lúc cực kỳ khiếp sợ và thất vọng, tôi ngồi thẳng lên dựa vào ghế mình, ngoài dự đoán là lần này tôi lại mau chóng ngủ mất.
339L Bạn cùng phòng đẹp trai tới mức ****: Chủ thớt, tôi là bạn cùng phòng của anh giai, tôi có thể nói chính xác cho cậu biết, trước khi anh giai đi ăn sáng với cậu đã ăn với bạn cùng phòng một lần rồi!
340L Đây là giang sơn trẫm đánh chiếm được: Chủ thớt, tôi là bạn cùng phòng của cậu, tôi có thể nói chính xác cho cậu biết, mấy tấm ảnh cậu chụp lén đều rất khó coi, không thích hợp làm hình nền.
341L Anh giai có thiếu bạn trai không: Chủ thớt, tôi là thành viên chung nhóm của anh giai, tôi có thể nói chính xác cho cậu biết, cậu chắc chắn sẽ mở mắt ra trên vai người ta.
342L Lộ ca thịnh thế mỹ nhan: Chủ thớt, tôi là thành viên chung nhóm thứ hai của anh giai, tôi có thể nói chính xác cho cậu biết, anh giai tuyệt đối không hề ngủ.
343L Không vẽ được SSR không đổi danh: Ngại quá cho hỏi một chút… mấy lầu trên đang chơi trò đội hình gì hả?
344L Bạn gái thứ 10 của Giang Triều: Cho nên là lầu trên à, cậu phá hư đội hình rồi đó. Nếu đã bị người khác ngắt lời thì tôi cũng không vào đội hình nữa, nhưng mà vẫn muốn nói chính xác cho chủ thớt biết, tựa lên vai người khác ngủ cũng không phải chuyện tốt đẹp gì đâu, quá cứng, toàn xương là xương không. Có lần tôi ngủ một giấc dậy, bị sái cổ luôn…