Để chuẩn bị cho buổi khảo hoạch, cả phòng cô ai cũng chăm chỉ hẳn. Đúng là khi đụng đến quyền lợi của mình là con người sẽ bằng mọi cách bảo vệ quyền lợi của mình. Họ chăm chỉ đến mức mà cô gọi hỏi ai cũng k trả lời. Họ chăm chỉ đến mức mà mất đi cả bản tính thân thiện thường ngày. Nghĩ đến vậy cô mỉm cười tươi.
- ngủ sớm đi con. Đi làm mệt rồi
- mẹ ngủ trước đi mẹ. Con còn hoàn thiện nốt bản thiết kế. 2 ngày nữa phải nộp rồi mẹ. Nếu k chấm qua là con sẽ bị đuổi việc
- nghiêm trọng vậy sao
- vâng ạ
- mẹ à,
- ừ, con nói đi
- có tin tức gì của ba con chưa mẹ?
- .....
- con biết rồi. Mẹ đi nghỉ sớm đi mẹ
- ừ. Lo rồi mà nghỉ cho sớm đi
- vâng ạ
Đợi mẹ cô đi vào buồng nghỉ ngơi, đặt cây bút xuống bàn, cô đưa tay lên bịt chặt miệng lại, ngăn cho nhưng tiếng nấc phát ra.
Cô kìm nén lâu lắm rồi, 4 năm nay chưa bao giờ cô hỏi mẹ cô về việc ba cô. Cô sợ mẹ cô buồn, và cô sợ khi biết câu trả lời. Khi 4 năm k liên lạc, mất tích như thế.
Những giọt nước mắt cứ thi nhau rơi xuống, đôi mắt cô nhoè đi. Những hình ảnh thân thương trong ngôi nhà cũ lại hiện về. Cô khóc, cho đến khi những giọt nước mắt khô lại cô mới ngừng suy nghĩ về ba cô.
Hít một hơi thật sâu, tự an ủi bản thân mình. Cô lại cầm cây bút lên và bắt đầu vẽ. Cô vẽ về ngôi nhà cô ước mơ, về nội thất và thiết kế các căn phòng ngủ mà cô thích. Mai này có tiền, cô sẽ thiết kế căn nhà như thế này, cô thích căn nhà ấm cúng, về đến nhà là cảm giác gia đình ấm cũng luôn hiện lên.
Cô k có ý tưởng rõ ràng, chỉ biết là cô thích thì cô vẽ, cô vẽ theo sở thích, theo ước mơ của mình...
- tất cả mọi người nộp lại bản thiết kế cho chúng tôi. Để chúng tôi sẽ lên tổng công ty nộp.
- nhanh nhanh nộp nào.
- tôi cần một thư kí đi cùng
Trưởng phòng nói, cả phòng cười nghiêng ngả. Chi nhánh chúng tôi ở vùng quê, nên điều kiện vật chất k có nhiều. Thế nên các quyền lợi của trưởng phòng cũng như nhưng trưởng phòng khác ở các chi nhánh khác chịu thiệt thòi hơn rất nhiều.
- a ơi, e nghĩ để cái Chi nó làm thư kí cho anh lên đó.
- phải đó. Chi xinh gái, cao ráo trắng trẻo. Làm thư kí cho sếp là đungs nhất. Chứ bọn em lùn béo như thế này, a sẽ xấu mặt mất thôi.
- phải đó, lên đó thế nào sếp cũng gặp các trưởng phòng khác. Thư kí của họ đều xinh đẹp, vậy thư kí của sếp chúng ta cũng phải thật xinh đẹp.
.....
Tất cả mọi người đều bình chọn cô sẽ làm thư kí đi cùng với trưởng phòng lên trên tổng công ty. Cô chỉ biết cười trừ khi thấy các chị bình chọn rôm rả như vậy.
- thôi thôi, quyết định vậy đi. Cô Chi sẽ đi cùng tôi. E chuẩn bị đi, 10" nữa chúng ta sẽ đi ngay bây giờ
- vâng
Cô nói rồi quay trở lại bàn sắp xếp đống tài liệu cho gọn gàng, rồi xuống dưới cổng chi nhánh.
- mẹ à, hôm nay có thể con về muộn, mẹ cứ ăn trước đi. Đừng chờ cơm con
- con đi đâu à
- con phải đi cùng trưởng phòng xuống dưới tổng công ty nộp bài khảo hạch.
- xuống dưới thành phố đó hả con
- vâng mẹ
- có ổn k con
- k sao đâu mẹ. Mẹ đừng lo lắng quá
Tắt máy, mặc dù cô nói mẹ cô k cần lo lắng cho cô, nhưng chính bản thân cô lại là người lo lắng nhiều nhất. Khi mới nghe các anh, chị bình chọn cô đi cùng trưởng phòng. Lồng ngực cô đã đập liên hồi, cảm giác hồi hộp lo lắng, háo hức cứ đen xen nhau. Khiến cô cảm thấy ngột ngạt.
Cô vừa háo hức được đi, lại vừa lo lắng khi được đi. Tâm trạng cô bây giờ hoà tan có nhiều dòng cảm xúc khiến cô cảm thấy khó chịu vô cùng. Có điều gì ở thành phố mà khiến cô lại thấy háo hức như vậy.
4 năm cô chưa 1 lần đặt chân xuống dưới thành phố này. Nhiều dự án được xây dựng lên đẹp hơn, những toà nhà được cải tạo khang trang hơn. Dưới thành phố đúng là cái gì cũng phát triển k như ở trên cô đang làm việc. Muốn phát triển cũng khó.
Xe dừng lại trước toà nhà cao vút, toàn bằng kính. Biển hiệu logo C&K sáng rực khiến ai đi qua cũng phải dừng chân ngắm nhìn.
- đi thôi Chi. Đẹp quá hả
- vâng ạ, tổng công ty mình đẹp quá
- đây là bên ngoài thôi. Vào bên trong e còn ngạc nhiên nữa
Trưởng phòng cười đi trước, cô xách cặp táp theo sau. Vào bên trong, cô choáng với thiết kế của nơi này. Đúng là công ty chuyên về thiết kế có khác, thật quy mô. Đủ để người ta vừa nhìn thôi là đánh giá có nên hợp tác làm việc hay k. Người lãnh đạo tập đoàn này quả thực giỏi.
Theo chân trưởng phòng lên phòng giám thị nộp các bản khảo hạch. Trong khi ngồi chờ trưởng phòng nói chuyện, cô đứng dậy đi một vòng quan sát.
- trưởng phòng, em xin phép đi thăm quan 1 chút được k ạ
- được, e đi đi. Nhanh chóng rồi quay lại chúng ta đi về.
- vâng
Cô đi một vòng tham quan mấy phòng làm việc trên sảnh. Họ làm việc thật chuyên nghiệp, ai cũng chăm chỉ làm việc, k ai làm việc riêng trong giờ làm việc. Bảo sao hiệu suất và hiệu quả k cao cho được. Được làm việc ở tổng công ty này cô chắc chắn sẽ được rèn dũa nhiều.
Tham quan hết một vòng, cô bước vào thang máy,
" toà nhà này có 45 tầng.."
Cô đưa ngón tay bấm tầng 45 tầng cao nhất. Trong đầu cô k ngừng suy nghĩ, k biết trên đó là gì nhỉ.
Ting
Tiếng thang máy báo đã đến nơi, cửa thang máy mở ra. Cô bước ra, bên ngoài hành lang vắng tanh k một bóng người.
- chẳng lẽ tầng này công ty k sử dụng đến. Thật là phí mà.
Cô bước hẳn ra ngoài, tầng này khác với những tầng khác. Tất cả các phòng đều bằng kính, mà cô lại k nhìn được bên trong có gì.
Cô bước lại căn phòng to nhất gần với cô nhất. Mỗi bước cô đi, lồng ngực cô lại đập mạnh, cảm giác hổi hộp, thi thoảng lại nhói lên. Cô đưa ánh mắt nhìn, dí sát mặt vào kính để nhìn bên trong mà vẫn k nhìn thấy gì. Tác giả thu huong
Anh vừa kí xong đống văn kiện thư kí mang lên. Đặt bút xuống, đưa tay lên day day hai huyệt thái dương. Anh thở dài nhìn về phía cửa, hình ảnh người con gái đang loay hoay bên ngoài hiện lên trong con ngươi của anh. Hình ảnh người con gái suốt 4 năm anh da diết nỗi nhớ, hình ảnh người con gái đã khoá chặt trái tim anh.
- là em....
Anh lẩm bẩm.
- k, k phải em, làm sao e có thể xuất hiện ở đây, làm sao e vào được đây?
Chắc do anh làm việc mệt mỏi và nhớ mong cô nhiều quá nên mới như vậy. Anh cứ thế nhìn, nhìn mãi, ngắm mãi.
Anh đưa tay nhìn đồng hồ của mình, nếu là mơ, là ảo giác thì sao a lại nhìn thấy cô lâu như vậy. Hoặc đây k phải là mơ.
Anh như bừng tỉnh chạy lại phía cửa, thế nhưng khi anh mở cánh cửa ra thì bên ngoài k có ai, cánh cửa thang máy vừa kịp khép lại.
Anh bấm liên tục thang máy, nhưng hầu hết toàn thang đang xuống chứ k có thang lên. Anh liền theo đường thang bộ chạy xuống.
- nhanh lên Chi. E làm trễ giờ chúng ta về rồi đấy
- e xin lỗi trưởng phòng ạ.
Cô cười cười ngại ngùng, để trưởng phòng đợi cô mãi, cô đúng là tắc trách quá.
Anh mồ hôi nhễ nhại chạy xuống đến cổng công ty, ngang dọc anh đều đảo mắt nhìn, k thấy bóng dáng cô.
" Phương Chi- có phải là em "
- chủ tịch, sao anh đứng ngoài này vậy ạ
Tiếng thư kí vang lên, anh ta quay sang nhìn thư kí.
- a đi đâu? A k trên phòng trực????
- tôi đi ra ngoài giải quyết bên đấu thầu xây dựng. Tôi có báo cáo với chủ tịch rồi đấy ạ.
- sao lại để cho người lạ lên phòng làm việc tôi.
- người lạ? Là ai ạ
- tôi k nhìn rõ mặt
- vậy ạ, vậy để tôi lên xem lại camera ạ
- camera????
- vâng ạ
Phải, sao anh có thể quên đi chứ. Tổng công ty chỗ nào chẳng lắp camera, hơn nữa lại là nơi a làm việc thì càng phải có chứ. Chỉ cần quan sát camera là biết có phải ảo giác hay k. Nhưng anh vẫn có một niềm tin đó chính là cô.
......