Editor: Tử Sắc Y
Ánh mắt hoàng đế hơi trầm xuống, nụ cười trên mặt cũng dần dần biến mất, không vui nói, "Tô Mặc Nhi đã gả cho Phong Đạc trước rồi, ngươi không biết sao!"
Phong Mục cảm thấy hoảng sợ, vội quỳ xuống, giải thích ra, "Phụ hoàng, nhi thần nhớ rõ, Tô Mặc Nhi không lấy thân phận của Tam vương phi, cũng không được điền vào gia phả của hoàng thất, hơn nữa Tô Mặc Nhi còn chưa bái đường với Phong Đạc bái đường. Vì vậy nhi thần cho rằng, hiện tại nàng vẫn là nữ nhi của Tô tướng quân như trước."
Sắc mặt hoàng đế càng thêm âm trầm, Phong Mục thoáng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại cúi đầu, khẩn cầu, "Nhi thần ái mộ Mặc Nhi đã lâu, mong rằng phụ hoàng thành toàn!"
"Quả thực là hồ nháo! Cho dù Tô Mặc Nhi không là vương phi của Phong Đạc, thì bọn họ đã là phu thê rồi!" Hoàng đế chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Phong Mục.
Bình tĩnh lại, hoàng đế bình thản nói ra, "Trẫm sẽ cho ngươi thêm một cơ hội nữa, cho ngươi nói một thỉnh cầu lần Diie64n.dda2nle6qu1yd9o6n nữa. Chuyện này, trẫm chỉ xem là ngươi nhất thời hồ đồ!"
"Phụ hoàng! Nếu như nhi thần nói, hiện tại là Mặc Nhi vẫn còn thân xử nử?" Phong Mục nói rất kiên định.
Tô Mặc Nhi cảm thấy tim nhảy dựng lên từng nhịp, khuôn mặt nhỏ nhắn đã hơi trắng bệch.
Lời này của Phong Mục là có ý gì? Nếu hoàng đế không tin, không lẽ hắn còn muốn cho người đến nghiệm thân hay sao?
Bàn tay nhỏ bé, đột nhiên bị một bàn tay to lớn ấm áp bao bọc lại.
Tô Mặc Nhi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại, là Phong Đạc ôn nhu nhìn nàng, trấn an nói, "Có bản vương ở đây, không có việc gì."
Những lời này, nàng nghe hắn nói rất nhiều lần, mỗi lần đều làm cho lòng người an ổn lại như thế. Giống như chỉ cần có hắn ở đây, tất cả đều không cần lo lắng.
Tô Mặc Nhi theo bản năng khẽ gật đầu, tim đang treo lên cũng dần dần bình tĩnh lại.
Trên đài cao, sắc mặt hoàng đế thay đổi liên tục, nhưng lại không đành lòng trách phạt Phong Mục, chỉ có thể trầm giọng hỏi, "Ngươi có chứng cớ gì có thể chứng minh lời ngươi nói!"
"Phụ hoàng có thể thỉnh ma ma trong cung đi kiểm tra một chút, tự nhiên là có thể chứng minh lời nhi thần nói là sự thật!"
"Được ! Người đến..."
"Từ từ! Phụ hoàng!" Phong Kỳ đột nhiên đứng dậy, ngăn cản nói, "Nhi thần còn có chuyện muốn bẩm báo!"
"Chuyện gì?" Hoàng đế nghi hoặc nhìn về phía Phong Kỳ.
Phong Kỳ thi lễ một cái với hắn, mới nói, "Phụ hoàng, ngươi còn chưa xem con mồi nhi thần săn được, làm sao mà người lại nói là nhị Vương huynh thắng chứ?"
"Trẫm đã thấy rồi. Là một ít bên cạnh ngươi kia, không đủ bằng số lượng Phong Mục săn được." Hoàng đế nhàn nhạt nói ra.
"Phụ hoàng, nhi thần săn con mồi, không chỉ là chừng này!" Phong Kỳ nói xong,sai người mang lên một ít con mồi lên sân mà lúc trước hắn đã săn được.
"Phụ hoàng, những con mồi này đều là lúc trước nhi thần săn được, bởi vì mang theo trên người không tiện, nên sớm đã cho người đem về."
Trên mặt hoàng đế thoáng lóe lên vài phần kinh ngạc, phân phó với người bên cạnh mình nói, "Tiểu Thanh Tử, đi lên đếm xem, xem hai người bọn họ ai săn được nhiều con mồi hơn!"
"Là!"
Phong Mục từ khi Phong Kỳ đứng lên cắt đứt lời hoàng đế nói, thì liên tục buồn bực một hồi.
Lúc này thấy tình cảnh như thế, không khỏi hung hăng trừng mắt với Phong Kỳ. Phong Kỳ nhướng nhướng mày, không thèm để ý mà nhếch môi cười với hắn.
Một lát sau, Tiểu Thanh Tử hồi báo, Phong Mục săn được bốn mươi ba con, mà Phong Kỳ, săn được bốn mươi bốn!
Hoàn toàn chỉ chênh lệch nhau một con!
"Ngươi cố ý!" Phong Mục cắn răng nghiến lợi hỏi.
Phong Kỳ rất là vô tội nói, "Nhị Vương huynh, lúc trước vòng kiểm tra thứ hai ta thắng ngươi, ngươi nói ta làm bừa, hiện tại lại là ta thắng, ngươi còn nói ta là cố ý sao? Nhị Vương huynh, ngưd.iienn.da/nlle,d.oo.nnơi có phải là thật sự không chịu nổi được thua cuộc hay không?"
"Ngươi... ! !"
"Phong Mục, chấp nhận thua cuộc!" Hoàng đế nói uy nghiêm, "Ngươi làm chuyện như thế, làm sao còn có nửa điểm phong độ của vương gia chứ!"