Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 147: Ai dám xông vào giết không tha (2)

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mặc Nhi trắng bệch như tờ giấy, ngẩn ra một hồi lâu mới nói, "Bọn họ muốn làm cái gì?"


"Vương phi, Tiết công công mang đến khẩu dụ của hoàng thượng, nói là muốn làm tang cho vương gia, xây mộ chôn quần áo cùng di vật." Thị vệ dè dặt nói.


Trong ánh mắt Tô Mặc Nhi là một mảnh băng hàn, đôi môi khẽ mở, lạnh lùng nói, "Đuổi bọn họ đi ra ngoài!"


Bây  giờ Phong Đạc sinh tử không rõ, mà hoàng đế lại gấp gáp muốn làm tang cho hắn như vậy?


Đều nói tình đời lạnh bạc, hôm nay nàng mới chân chính cảm nhận được!


Thị vệ cảm thấy cả kinh, không khỏi nhắc nhở, "Vương phi... Tiết công công là người do Hoàng thượng phái tới ..."


"Ngươi sợ?" Tô Mặc Nhi nhàn nhạt liếc hắn một cái, ra lệnh, "Niếp Nghị, ngươi đi đuổi bọn họ ra ngoài hết cho ta! Triệu tập tất cả ám vệ, bảo vệ vương phủ, trước khi ta chưa trở về, không cho phép bất cứ kẻ nào bước vào vương phủ một bước, nếu có người nào dám xông vào, giết không tha!"


Một ngày không tìm được Phong Đạc, thì một ngày nàng còn ở vương phủ, nàng tuyệt đối không cho phép có người đến phá hư một phương yên tĩnh này!


Niếp Nghị và Phong Dương đều bị khí thế đột nhiên bộc phát của Tô Mặc Nhi làm rung động, người trước mắt này không hề yếu ớt như trong tưởng tượng, ngược lại cỗ khí thế vương giả trên người lại càng thể hiện ra giống như Phong Đạc!


"Thuộc hạ tuân mệnh!" Niếp Nghị không dám trì hoãn, gọi thị vệ kia lui ra sau, rồi một thân một mình đi đến sảnh phòng trước ‘chăm sóc’ những người kia!


Không tìm được thi thể của chủ tử, hắn cũng không muốn chỉ đơn giản như vậy mà tin là chủ tử đã chết, vương phi có thể vì chủ tử làm được một bước này, hắn thật sự rất bội phục!


Gương mặt Phong Dương ít khi nghiêm trang, trịnh trọng nói, "Tam tẩu muốn đi nơi nào, Phong Dương sẽ một đường dùng hết toàn lực bảo vệ người! Phụ hoàng một khi đã chứa lòng riêng, thì sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ này, Tam tẩu tạm thời rời khỏi đế đô này cũng tốt!"


"Ta sẽ không để cho bọn họ dám làm càn ở nơi của Phong Đạc !" Tô Mặc Nhi nhíu nhíu mày, trong đôi mắt tràn đầy quyết tuyệt.


"Tam tẩu có thể tin vào ta?" Phong Dương đột nhiên hỏi.


Tô Mặc Nhi nghi hoặc nhìn hắn, không hiểu ý tứ của hắn, nhưng nàng vẫn khẳng định gật đầu nhẹ, "Ta tin."


"Vậy thì tốt rồi. Ta từng theo sư phụ học phương pháp kết giới, chỉ cần dùng kết giới bao quanh vương phủ, thì sẽ không sợ những người kia dám cứng rắn xông vào!" Phong Dương nghiêm túc đề nghị.


Tô Mặc Nhi suy tư một hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, "Được, ngươi muốn làm như thế nào?"


"Chỉ cần một giọt máu của Tam tẩu làm tâm trận thôi, còn những chuyện còn lại thì cứ giao cho ta!"


Tô Mặc Nhi không chút do dự từ trên đầu rút trâm bạc xuống, trực tiếp cắt vào ngón tay, chảy ra một giọt máu.


Phong Dương từ bên cạnh cầm một cái ly, hứng lấy, dặn dò, "Vân Phàm, Nguyệt Bích, các ngươi dẫn Tam tẩu đi trước, đi ra khỏi đế đô về hướng đông cách hai mươi dặm có một quán trà, Tam tẩu cứ ở đó chờ ta là được."


"Phong Dương, ngươi không cần đi với ta, lúc này ngươi nên đi tìm nàng." Tô Mặc Nhi cảm kích với hắn.


Những ngày ở chung tới nay, nàng có thể nhìn ra được hắn vô cùng nhớ tới người trung nhân của mình, nếu không phải Phong Đạc phân phó hắn chiếu cố cho nàng, thì hắn đã sớm đi tìm người trong lòng của hắn rồi.


"Thời gian ước hẹn còn sớm, bây giờ ta không gặp được nàng." Phong Dương ôn nhu nới, "Huống chi, trước khi Tam ca đi muốn ta chiếu cố Tam tẩu cho tốt, mà ta một khi đã đáp ứng thì ta nhất định sẽ làm được."


"Cám ơn ngươi, Phong Dương."


"Tam tẩu không cần phải khách khí. Phong Dương còn muốn nói một câu nữa, Tam tẩu cần phải nhớ lấy, sau khi Tam tẩu ra phủ, bất cứ có chuyện gì xảy ra, cũng không được trở về. Ta muốn bố trí trận pháp này lấy máu Tam tẩu làm tâm trận, khi nào Tam tẩu trở về thì trận pháp sẽ tự phá, đến lúc đó, chỉ như kiếm củi ba năm thiêu một giờ."


"Ta nhớ kỹ. Chỉ là những người trong vương phủ này thì nên làm cái gì bây giờ?"


Nếu như để bọn họ ở trong vương phủ, thì bọn họ còn có thể sống sao?


"Tam tẩu yên tâm." Phong Dương trấn an nói, " Chuyện này ta sớm đã nghĩ tới, ta sẽ an trí cho bọn họ một cách thỏa đáng. Tam tẩu, tối này chúng ta gặp ở quán trà."