Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 142: Chờ ta trở lại (8)

Phong Đạc đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn xem Linh Hàm không ngừng dò xét muốn phá huỷ luồng điện quang.


Người chung quanh thấy cục diện thật vất vả mới ổn định này, toàn bộ đều vội vã muốn rời khỏi.


Phong Đạc lạnh lùng cười một tiếng, giơ cánh tay lên, hết một luồng điện sáng màu tím này đến một luồng điện theo chỉ dẫn đánh về phía Linh Hàm.


Hoàng đế nghe tin bên ngoài phủ đã xảy ra chuyện, bất chấp uy nghiêm, mà bước nhanh ra ngoài.


Mà một màn trước mắt này, hoàn toàn khiến hắn đứng đờ người!


Linh Hàm bị điện quang bao quanh, hoàn toàn nhìn không ra tiên tử cao quý ưu nhã như ngày xưa tiên.


Một thân đồ cưới, đã vỡ nứt ra không còn hình dáng gì, để lộ ra màu áo y phục trắng, vươn đầy máu đen!


Phong Đạc đắm chìm ở trong thống khổ mất đi Tô Mặc Nhi, hoàn toàn mất đi lý trí. Một khắc không ngừng công kích Linh Hàm. Hắn vốn có năng lực một kích có thể làm cho nàng tan thành mây khói, nhưng hắn lại không muốn làm cho nàng nhanh chết như vậy, hắn nhất định, muốn cho nàng nhận lấy hết thống khổ!


Nếu đã dám tổn thương Mặc Nhi của hắn, vậy thì nàng nhất định phải trả giá gấp trăm lần!


"Phong Đạc! Dừng tay! Ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không!" Hoàng đế cảm thấy hoảng hốt, mắt thấy thể lực của Linh Hàm không chống đỡ nổi, nhưng Phong Đạc vẫn không có ý muốn bỏ qua nàng.


Ánh mắt Phong Đạc run lên, ánh mắt lạnh như băng quét về phía hoàng đế.


Ánh mắt sắc bén đó, như là căm hận không thể bầm thây vạn đoạn hắn!


Hoàng đế bị hù dọa mà trong lòng run lên, theo bản năng tránh né khỏi ánh mắt của hắn.


Lệ khí quanh thân Phong Đạc tăng lên, vài luồng sấm sét theo luồng điện sáng màu tím, bỗng nhiên nổ vang lên ở trên trời!


"A!" Linh Hàm đột nhiên kêu thảm một tiếng, chật vật ngã xuống đất.


Toàn thân trên dưới, không ngừng tuôn ra màu đỏ tươi như máu!


Không đến một lát, đã nhiễm đỏ một phương.


Phong Đạc thu hồi điện quang vây khốn Linh Hàm, bước chân trầm ổn, từ từ đi tới trước mặt Linh Hàm, từ trên cao nhìn xuống nàng.


Linh Hàm đau đến cả mặt cũng đều nhanh nhíu lại, ở trên mặt đất lăn lộn, khiến cho lòng người phải kinh hoàng.


Phong Đạc mặt không đổi sắc nhấc nàng từ dưới mặt đất lên, xách đến trước mặt, từng chữ từng từ nói, "Mặc Nhi đâu?"


Linh Hàm khinh miệt cười cười, nói đứt quãng, "Nàng... Nàng đương nhiên là... Chết rồi!"


"Đã như vậy, thì ngươi đi cùng, chôn cùng nàng đi!" Thanh âm Phong Đạc lạnh lẽo đến cực điểm.


Nhẹ buông tay, Linh Hàm liền tầng tầng té trên mặt đất, phát ra một tiếng kêu thảm thiết đến tê tâm liệt phế.


Ý niệm của Phong Đạc vừa động, trên không bỗng dưng chợt lóe qua vài luồng điện quang màu tím, mang theo lực lượng cường đại, trực tiếp công kích về phía tiên tử Linh Hàm!


"Không cần!" Linh Hàm hét lớn một tiếng, "Ta nói, ta nói, ta nói cho ngươi biết nàng ở nơi nào!"


Lông mày Phong Đạc nhướng lên, điện quang dừng ở trên đỉnh đầu Linh Hàm cách một trượng.


"Nói."


"Nàng ở đây... Ở chỗ này..." Linh Hàm nơm nớp lo sợ từ bên hông lấy ra một cái hà bao tầm thường, đưa cho Phong Đạc.


Phong Đạc nhận lấy, đánh cũng không đánh mở cũng không mở, nói với Linh Hàm, "Thần chú."


Cong người Linh Hàm chuyển động tới lui, Phong Đạc đã sớm nhìn thấu tâm tư của nàng, cảnh cáo nói, "Ngươi tốt nhất là nên thành thật nói thần chú cho ta, nếu không, hiện tại ta liền cho ngươi tan thành mây khói!"


Sắc mặt Linh Hàm trắng bệch, yên lặng đọc lên thần chú chính xác.


Hà bao trong tay Phong Đạc, trong nháy mắt bay lên bầu trời, từ từ, trở nên lớn lên.


Phong Đạc nhìn chằm chằm, cho đến khi động đen lần nữa hình thành.


Chỉ là, lần này, tất cả lực lượng đều đến từ trong động đen đi ra, chứ không phải là muốn hút người đi vào.


Linh Hàm thừa dịp Phong Đạc không để ý đến đây, muốn chạy trốn, không ngờ, Phong Đạc trực tiếp làm pháp thuật, vây khốn nàng ngay tại chỗ!


Dần dần, trong động đen hiện ra một nữ tử bạch y.


Nàng nhắm lại hai mắt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên khuôn mặt tuyệt mỹ, không khỏi làm người ta muốn thương yêu.


Thấp thỏm trong lòng Phong Đạc, đột nhiên đã bình tĩnh lại...