Tô Mặc Nhi đi theo và, Phong Đạc không chút khách khí ngồi ở trước bàn, nói với nha hoàn đang đứng một bên hầu hạ, "Truyền lệnh."
Tô Mặc Nhi có chút không chờ đợi được hỏi hắn, "Vậy ngươi dùng xong đồ ăn sáng, chúng ta có phải đi đem ngọc bội chuộc về không?"
Phong Đạc trong nội tâm tự dưng dâng lên một cổ lửa giận, bị ngăn ở trong ngực, có chút bị đè nén. Ngay tiếp theo lời hắn nói ra đều mang một chút ít tức giận, "Là!"
Tô Mặc Nhi hai tròng mắt sáng ngời, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vài phần mừng rỡ.
"Vương gia, vương phi, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong." Một lát sau, nha hoàn đến bẩm báo, Tô Mặc Nhi nhìn xem đã quen mắt, mấy ngày nay nha hoàn hầu hạ nàng đều giống như vậy.
Bất quá vừa nghĩ tới nàng(nha hoàn) xưng hô đối với nàng, Tô Mặc Nhi lập tức không bình tĩnh nổi.
Lông mày thanh tú khẽ nhăn lại, thần sắc kia thấy thế nào cũng ra sự rối rắm.
Đuôi lông mày Phong Đạc nhướng lên, làm như biết rõ những suy nghĩ trong nội tâm của nàng, nhưng là, hết lần này tới lần khác liền cố ý không để ý tới nàng, thản nhiên nói, "Lấy đi vào đi."
"Là." Vài nha hoàn nối đuôi nhau mà vào, theo thứ tự dọn xong đồ ăn sáng. Mà bát đũa, lại chuẩn bị hai bộ.
Tô Mặc Nhi rối rắm một hồi lâu, nhìn thấy cái bàn vốn là trống trơn giờ bày đầy mỹ thực, mà Phong Đạc đã nói rõ rồi, rốt cục nhịn không được nói với một nhóm người nói, "Các ngươi... Đi xuống trước đi."
Niếp Nghị cùng vài nha hoàn bên cạnh đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Phong Đạc.
Phong Đạc gật gật đầu, bọn họ lúc này mới rời đi.
Tô Mặc Nhi bên tai ửng đỏ, trong nội tâm còn không biết làm như thế nào để biểu đạt uyển chuyển ý của nàng.
Phong Đạc mắt nhìn thẳng đồ ăn sáng, động tác thập phần ưu nhã.
Bàn tay nhỏ bé của Tô Mặc Nhi nắm chặt quyền, nghĩ ngang, trực tiếp hỏi, "Phong Đạc, nếu như ta là vương phi của ngươi, vậy đêm tân hôn chúng ta có hay không... Có hay không gì kia..."
"Cái gì? Bản vương không hiểu ý của ngươi. Huống chi, thực không nói ngủ không nói, không thấy được bản vương đang dùng thiện sao?" Phong Đạc mây trôi nước chảy đem lời nàng muốn nói chặn trở về.
Thuận tiện hỏi một câu, "Ngươi không đói bụng sao?"
"Ách..." Tô Mặc Nhi yên lặng không nói gì ngồi xuống, vẻ mặt u buồn xúc cơm về phía miệng.
Nàng đều nói rõ ràng như vậy, hắn thật sự một chút cũng nghe không hiểu sao?
Chẳng lẽ nàng tổng hợp hàm súc là thật quá hàm súc rồi?
Đột nhiên, lông mi Tô Mặc Nhi chợt khẽ rung, hỏi lần nữa, "Chúng ta có viên phòng hay không?" "Phốc... Khụ khụ!" Phong Đạc bị sặc, hắn thật sự không nghĩ tới nàng sẽ … trực tiếp như vậy!
Tô Mặc Nhi yên lặng, xem ra quả nhiên là lần đầu nàng biểu đạt ý không rõ nha.
Phong Đạc ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói, "Ăn cơm."
Tô Mặc Nhi "A" một tiếng, không thể không tiếp tục ăn cơm, chỉ là nàng liên tục suy nghĩ viễn vong, ngay cả Phong Đạc nhìn nàng một hồi lâu đều không phát giác ra.
Hắn cảm thấy bộ dáng nàng ăn cơm thật là thú vị, mặc dù không ngừng nhét cơm về phía miệng, nhưng mỗi lần đều là nhai kĩ nuốt chậm, như một con chuột đồng, tự có vài phần đáng yêu.
Phong Đạc gắp một cái thạch anh tôm giáo cho nàng, Tô Mặc Nhi nhìn cũng chưa nhìn, trực tiếp nhét vào miệng.
Một chút một chút mớm, nuốt xuống.
Phong Đạc lại gắp một cái bánh bao gạch cua cho nàng. Tô Mặc Nhi vẫn như cũ, một chút một chút mớm, sau đó nuốt xuống.
Phong Đạc có chút bất đắc dĩ, mặc dù thấy nàng ăn cái gì đều làm cho hắn thấy một tia thú vị, nhưng nàng một chút phản ứng cũng không có, làm cho hắn ngay cả một chút thành tựu cũng không thấy.
Phong Đạc đưa tay ở trước mắt nàng quơ quơ, Tô Mặc Nhi hai tròng mắt có chút sương mù nhìn về phía hắn, mở miệng hỏi, "Chúng ta đến cùng có đã viên phòng hay không?"
"..." Khoé môi Phong Đạc không tự giác co rúm vài cái.
Nữ nhân này thế nhưng vẫn còn rối rắm vấn đề này.
Vấn đề này... Ngay cả hắn đều có chút ý muốn trả lời không tốt a!