Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 102: Không thiếu nợ lẫn nhau (4)

Editor: Lam Tuyết Hàn


“Là.” Niếp Nghị đáp, “Vương phi, còn có cái gì phân phó?”


“Sai người đun một chậu nước nóng, lấy thêm mấy khối băng gạc.” Tô Mặc Nhi nhàn nhạt nói ra.


“Thuộc hạ sẽ đi chuẩn bị ngay.” Niếp Nghị không dám trì hoãn, lập tức sai người đi nấu nước.


Hai đồ vật còn lại, hắn là tự mình đi tìm.


Tô Mặc Nhi thừa dịp thời gian này, viết ra một phương thuốc, đưa cho Thiên Chi, dặn dò, “Dựa theo phương thuốc này mua dược trở lại.”


Thiên Chi đang muốn tiếp nhận phương thuốc, Diệp Ánh Hàn lại đột nhiên đưa tay đoạt lại, nhíu mày hỏi, “Ngươi viết phương thuốc gì?”


Tô Mặc Nhi sững sờ, lập tức đã sáng tỏ rồi, giải thích nói ra, “Đây là phương thuốc bổ khí huyết.”


Nàng mới vì Phong Đạc bắt mạch, phát hiện trong ngực hắn khí huyết tích tụ rất nhiều, hơn nữa hắn đã từng cưỡng chế đi ngược chiều khí huyết, kinh mạch tổn thương thập phần nghiêm trọng.


Nàng chỉ có thể trước thay hắn điều trị khí huyết, về phần kinh mạch tổn thương, cần lâu ngày từ từ đi chữa trị. Mà quan trong nhất là hắn không thể lại dùng động nội lực!


Diệp Ánh Hàn bán tín bán nghi, chỉ là hắn không hiểu dược lý, cũng không thể phán đoán phương thuốc này đến cùng là thật hay giả.


Tô Mặc Nhi nói thẳng, “Nếu ngươi không tin, sẽ chờ đại phu trước đến trị liệu cho hắn đi. Thiên Chi, chúng ta đi!”


Nói xong, lập tức cất bước rời khỏi.


“Chậm đã!” Diệp Ánh Hàn lên tiếng ngăn cản, “Tạm thời tin ngươi một lần. Nhưng nếu là Phong Đạc có cái gì không hay xảy ra... Ngươi biết hậu quả!”


“Yên tâm, ta tuyệt đối so với ngươi càng không muốn hắn gặp chuyện không may!” Tô Mặc Nhi khóe môi khẽ nhếch lên.


Diệp Ánh Hàn cầm lấy phương thuốc, đang rối rắm nên để cho ai đi lấy thuốc.


Niếp Nghị lại vào lúc này cầm lấy kim sang dược cùng băng gạc vào gian phòng.


Niếp Nghị cung kính nói, “Vương phi, kim sang dược cùng băng gạc đều ở nơi này, chỉ là nước nóng còn phải chờ một lát mới có thể đưa đến.”


“Trước để ở bên giường đi.”


“Là.”


“Niếp Nghị ngươi trở về tới thật đúng lúc.” Diệp Ánh Hàn sắc mặt vui mừng.


Niếp Nghị có chút nghi hoặc nhìn về phía hắn, “Diệp công tử có chuyện gì muốn tìm thuộc hạ?”


Diệp Ánh Hàn đem phương thuốc đến trong tay hắn, nói ra, “Ngươi đi tiệm thuốc, theo thuốc này mua dược trở lại.”


“Phương thuốc này là cho chủ tử sao?” Niếp Nghị cẩn thận hỏi.


Diệp Ánh Hàn gật gật đầu, “Là.”


“Không biết phương thuốc này từ đâu được đến?”


Diệp Ánh Hàn cũng không giấu giếm, nói thẳng, “Vương phi nhà ngươi viết.”


Niếp Nghị không chút do dự nào nói, “Thuộc hạ sẽ đi ngay!”


“...”


Một lát sau, một nha hoàn đưa tới một chậu nước nóng.


Tô Mặc Nhi ngồi đến bên giường, vén lên ống tay áo, lộ ra hai cánh trắng muốt tay trắng.


Diệp Ánh Hàn đáy lòng hơi kinh ngạc, nàng dĩ nhiên cũng làm trước mặt hai nam nhân bọn họ, như thế...


Tô Mặc Nhi lại hoàn toàn không có chú ý tới có cái gì không ổn, tuyệt mỹ trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thong dong.


Nàng cầm lấy băng gạc, ngâm nước, kéo Phong Đạc đang bị thương, cổ tay nhẹ nhàng lau quanh miệng vết thương màu đen.


Miệng vết thương dữ tợn từ từ hiện ra, Tô Mặc Nhi ánh mắt chợt khẽ hiện, đáy lòng không tự giác có chút co rút đau đớn.


Một hồi lâu, nàng đè xuống đáy lòng khó chịu, lấy ra kim sang dược, dè dặt rắc vào trên vết thương.


Lại tỉ mỉ giúp hắn băng bó kỹ, lúc này mới để xuống cánh tay của hắn.


Dừng lại một lát, Tô Mặc Nhi đứng lên, từ bên hông lấy ra tấm ngọc bội kia, đặt ở bên cạnh gối Phong Đạc.


Đối với Thiên Chi nói, “Chúng ta đi thôi.”


“Là, chủ nhân.”


“Ngươi muốn đi đâu?” Diệp Ánh Hàn vội vàng hỏi.


Lập tức cảm giác được chính mình tựa hồ quá mức khẩn trương, hắn che miệng nhẹ ho một tiếng, “ Ý của bản công tử là, ngươi cứ như vậy rời đi, nếu lỡ Phong Đạc uống thuốc của ngươi không thấy tốt hơn, bổn công tử phải nên đi nơi nào tìm ngươi?”


“Huống chi, Phong Đạc là vì ngươi mới bị thương nặng như thế. Ngươi lại đi như vậy, không phụ lòng hắn sao?”