Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 4 - Chương 232

Song phương đang giao thủ đều ngây người, đúng lúc này Hách Thiên Thần gật đầu về hướng của Hách Cửu Tiêu, hai người đi đến vách tường thành rồi nâng xe ngựa lên, xa phu run rẩy bước đến, sau đó cột chặt ngựa vào xe, khi quan binh trong thành bị kinh động thì xa phu vội vàng quất roi khởi hành, gắt gao bám theo hai con khoái mã để ly khai nơi này.


Hóa ra trong xe ngựa vận chuyển một rương châu báu thượng hạng, bị đám đạo tặc nhận ra, vốn là tính thiết kế mai phục, giáp công trước sau, đuổi theo đội thương buôn để bắt lấy trước khi vào thành, không ngờ lại chạm trán Yến Lạc tộc và hai huynh đệ Hách Thiên Thần, dẫn đến một trận hỗn chiến kỳ quái.


Kết quả song phương đều hoàn toàn không thu hoạch được gì.
Có điều đối với hai huynh đệ, ít nhất là Hách Thiên Thần cảm thấy rất có thu hoạch.


Thương nhân họ Liễu bị ngất trong xe ngựa tên là Liễu Đạt Sơn, nữ nhi của hắn tên là Liễu Phượng Kiều, sau khi Liễu Đạt Sơn bị thương rồi dùng thuốc trị thương của hai huynh đệ thì rất nhanh liền khỏe lại. Liễu Phượng Kiều kể lại quá trình kia một lần nữa, xa phu ở bên cạnh thêm mắm thêm muối! Cơ hồ xem Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu như tiên nhân từ trên trời giáng xuống, giống như vì cứu bọn họ khỏi nguy hiểm mà xuất hiện.


Liễu Đạt Sơn không ngừng cảm kích, rương châu báu này đối với hắn mà nói là thứ hàng hóa đáng giá nhất, nếu bị người ta đoạt đi thì sẽ tổn thất không ít. Khi Liễu Phượng Kiều đề nghị thì hắn đã giữ lại hai người, lúc đầu thấy bọn họ mặc phục sức Vạn Ương, sau đó lại nghe nói đối phương là người Trung Nguyên thì liền cảm thấy gần gũi hơn, vì vậy muốn mời bọn họ cùng nhau quay về Trung Nguyên.


Chủ ý của Liễu Đạt Sơn là muốn có cao thủ có thể bảo hộ bọn họ trên lộ trình, Liễu Phượng Kiều thì lại có tính toán khác ở trong lòng.


Điểm này không riêng gì Liễu Đạt Sơn đã nhìn ra, Hách Cửu Tiêu đã sớm phát hiện, chỉ có Hách Thiên Thần tựa hồ hoàn toàn không biết. Liễu Đạt Sơn mập mờ ám chỉ, hắn chỉ mỉm cười thản nhiên, cũng không hề nói rõ.


Liễu Đạt Sơn nghĩ rằng trên đường còn có thời gian nên không tiếp tục truy vấn, vội vàng tập kết một thương đội, hắn có không ít hiệu buôn, lần này vận chuyển hàng hóa trở về không chỉ là một rương châu báu, chờ đến khi chính thức khởi hành thì đội ngũ của hắn có ba cỗ xe ngựa, hai cỗ lớn để vận chuyện hàng hóa, một cỗ để người ngồi, ngoài ra còn có sáu bảy con khoái mã, phân chia vận chuyển những thứ thuận tiện để mang theo.


Ngoại trừ như vậy thì Liễu Đạt Sơn cũng thỉnh năm người tiêu sư trước kia để áp tải bảo hộ hàng hóa, một đội ngũ chậm rãi lên đường, liếc mắt một cái liền biết là thương buôn, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu cũng ở ngay trong đó.


“Đàm công tử,” Đến buổi trưa, Liễu Đạt Sơn lại tìm Hách Thiên Thần, biểu tình của hắn hơi cổ quái, “Có thể dành một chút thời gian để ta nói vài ba câu được không?” Lần này thương đội đi bằng sơn đạo, đường xá không tốt cho lắm, hàng hóa lại cồng kềnh, nếu ngựa mệt mỏi thì phải dừng chân nghỉ ngơi.


“Ta đi một chút.” Hách Thiên Thần vừa ăn xong, là bánh nướng áp chảo cùng thịt bò mà thương đội mua về, rửa sạch tay rồi dùng khăn lau khô, khi hắn xoay người muốn đi thì lại bị Hách Cửu Tiêu giữ chặt, đưa túi nước cho hắn, “Trước tiên uống một miếng.” Lúc này mới chịu buông tay.


Hách Thiên Thần uống nước xong thì mới bước đi, Liễu Đạt Sơn đã đợi được một lúc, “Đàm công tử, ta muốn hỏi chút việc…” Liễu Đạ Sơn xoa tay, mặt lộ vẻ khó xử, hắn muốn hỏi chính là bức họa dán trong thành.


Hắn biết Vạn Ương Vương gặp chuyện bất trắc mà mất mạng, việc này vốn không quan hệ đến hắn, nhưng nếu trong thương đội có hai người là thích khách, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì liên lụy rất lớn, hắn thật sự không dám mạo hiểm như vậy.


Việc Liễu Đạt Sơn thăm dò đã nằm bên trong dự kiến của Hách Thiên Thần, cố ý dùng họ Đàm là để che giấu tung tích. Mấy ngày nay không vào thành, nhưng nếu có nơi bắt buộc phải đi qua, thì e rằng không thể giấu diếm, tuy nhiên khi đó đã gần đến biên ải, hắn và Hách Cửu Tiêu cũng không cần tiếp tục phải che giấu.


Nghe hắn hỏi, Hách Thiên Thần vốn rất hiểu nhược điểm của lòng người, nên lập tức nói hai ba câu, vừa cười vừa nói để che giấu, thân là Các chủ Thiên Cơ Các, đương nhiên hắn có rất nhiều cách để làm cho người ta tin tưởng, đồng thời bộ dáng và phong độ của hắn cũng làm cho người ta không thể không tin tưởng. (thế còn Tiêu thì sao o_o, nhìn mặt đầu gấu là biết thích khách àh?)


Liễu Đạt Sơn thấy hắn tuấn tú lịch sự, khí vũ hiên ngang, lại có phong thái thanh nhã thoát tục, từ đầu hắn đã khẳng định loại ung dung tôn quý như vậy không phải là giả vờ, làm sao có thể là thích khách, hắn chỉ chờ Hách Thiên Thần phủ nhận thì liền an tâm.


“Ta đã nói rồi, người trên bức họa tuy rằng có một chút giống với công tử nhưng làm sao có được khí chất như công tử.” Thương nhân rất chú trọng lợi ích, hắn đã nhận định trước mắt chính là nghĩa tế tốt nhất, thật sự không muốn mất hy vọng, hơn nữa thích khách ám sát Vạn Ương Vương chỉ là tội phạm ở nơi này, nhưng đến Trung Nguyên, nói không chừng lại trở thành một vị anh hùng tài hoa thanh nhã đã lập công cho Đại Viêm.


“Công tử nói như vậy thì ta an tâm, để ta đi nói với mấy tên xú tiểu tử kia, cho bọn họ khỏi nghĩ ngợi lung tung.” Liễu Đạt Sơn lắc đầu rời đi, trong lòng của Hách Thiên Thần lại suy tính, khi đến Khách Thế Sơn thì lập tức ly khai, nếu không sớm muộn cũng sẽ bị nhận ra.


Đến khi Hách Thiên Thần quay về thì lại gặp Liễu Phượng Kiều, nàng tặng cho hắn một cái hà bao, là chính tay nàng thêu, bảo rằng muốn để cho hắn đặt một chút bạc cắc, Hách Thiên Thần vẫn chưa đưa tay tiếp nhận, đang suy nghĩ lý do để thoái thác thì một bàn tay lại duỗi ra, cầm lấy hà bao, “Để ta nhận thay đệ đệ của mình, đa tạ.”


Hách Cửu Tiêu không biết đã đến đây từ lúc nào, khi hắn nói cảm tạ thì không hề khiến người ta cảm thấy hắn đang biết ơn, ngược lại làm cho người ta sợ hãi, Liễu Phượng Kiều cắn môi, không dám nói chuyện với hắn, lại nhìn sang Hách Thiên Thần, thấy y mỉm cười, bất giác đỏ mặt, rồi mỉm cười đáp lại, “Ngươi nhớ rõ phải dùng nó, là ta tặng cho ngươi.”


Không dám lộ liễu nhìn chằm chằm vào Hách Cửu Tiêu, nàng chỉ lặng lẽ nâng mắt, cố ý nhắc nhở Hách Thiên Thần, Liễu Phượng Kiều nói xong thì xoay người rời đi, Hách Thiên Thần lại bị kéo ra sau một thân cây, “Hà bao?” Hách Cửu Tiêu cầm lấy hà bao đã được chăm chút thêu thùa, chỉ trong khoảnh khắc thì cái hà bao liền nhăn nhúm trong tay của hắn.


Hách Thiên Thần không cầm lấy, chỉ dựa vào thân cây rồi mỉm cười nhìn Hách Cửu Tiêu, “Đệ đệ?” Đối phương không trả lời, sắc mặt lạnh lùng không thể nhìn ra có mất hứng hay không, nhưng biểu tình như vậy thì tuyệt đối không phải cao hứng, “Thiên Thần, ta biết suy tính của ngươi, ngươi muốn lợi dụng tâm tư của nàng đối với ngươi để làm cho chúng ta có thể an toàn ở nơi này, như thế sẽ khó có người phát hiện, đối với chúng ta sẽ có lợi, nhưng ta không thích ngươi làm như vậy.”


Ánh mắt của Hách Thiên Thần chợt lóe, sau đó điềm nhiên rũ mắt xuống, “Làm như vậy là sao?” Mới vừa dứt lời, hà bao lập tức phát ra tiếng nứt toát, Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nhìn nó, “Tay của ngươi chạm vào Lâm Phượng Kiều là vì muốn biết suy nghĩ trong lòng của nàng, ngươi nhìn ra được cái gì?”


Hách Thiên Thần làm như vậy quả thật có mục đích, cũng không muốn giấu diếm Hách Cửu Tiêu, cho nên liền nói ra suy nghĩ trong lòng, “Chúng ta không quen ai ở nơi này, không nắm được thiên thời địa lợi, cho dù bên người còn có thủ hạ, cũng không thể thời thời khắc khắc đều đi theo để về đến Trung Nguyên. Nếu Lâm Phượng Kiều là người có thể tin tưởng, thương đội này sẽ không có vấn đề, như vậy có thể che giấu hành tung của chúng ta. Khi đó tình hình nảy sinh rất đột ngột, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy kỳ quái?”


Cỗ xe ngựa xuất hiện quá mức trùng hợp, vừa đúng thời cơ, mà lúc này bọn họ không thể chấp nhận có biến cố xảy ra, trong tình hình đó thì Hách Thiên Thần chỉ đành làm như vậy để phòng ngừa bất trắc, hắn không muốn tại thời điểm mấu chốt lại phạm phải sai lầm, hết thảy đều phải cẩn thận là tốt nhất.


Dựa vào thân cây, ánh mặt trời len qua từng chiếc lá, dừng trên đầu vai của Hách Thiên Thần, làm lung linh một tầng hào quang trên khuôn mặt. Những lời này nói thật mạch lạc rõ ràng, không phải là hành động theo cảm tính, vẫn hành sự cẩn thận như trước, trầm ổn biết cân nhắc, khiến Hách Cửu Tiêu không muốn dời mắt, “Là vì Miên Ngọc Sơn, chuyện của Yêu Hồ tộc nên ngươi mới sử dùng năng lực này.” Tay hắn lướt qua đường nét trên khuôn mặt của Hách Thiên Thần, “Ta đều biết rõ.”


“Đúng đúng, cái gì ngươi cũng biết.” Bất đắc dĩ cười khẽ, Hách Thiên Thần thừa nhận, khép hờ đôi mắt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, hắn trầm giọng nói, “Nếu là lúc nguy hiểm, có năng lực mà không sử dụng, để cho mình rơi vào hiểm cảnh, như vậy mới là chuyện liều lĩnh nhất. Ngươi cũng biết ta xưa nay không thích dùng nó, nhưng nếu cần mà lại không dùng thì nó sẽ mất đi ý nghĩa tồn tại, ta đã trải qua hết thảy, chỉ như vậy thì có đáng là gì?”


Hắn xem những gì trải qua trước kia là đại giới. Đã trả giá đại giới, cho dù không thích thì đến lúc tất yếu hắn vẫn sẽ dùng dị lực của mình. Hách Cửu Tiêu có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, lúc trước Hách Cửu Tiêu đã biết Hách Thiên Thần là người chỉ lưu lại những vật hữu dụng, những thứ vô dụng sẽ không đặt ở bên cạnh, trong thư phòng bài trí như thế, khi hành sự cũng như vậy, lúc này đương nhiên sẽ không có gì thay đổi.


“Được rồi, tùy ngươi, nhưng ngươi nhớ rõ phải cẩn thận. Ngộ nhỡ ngươi cũng không thể khống chế thì ta không biết dị lực của ngươi sẽ biến hóa như thế nào.” Hách Cửu Tiêu đã nếm qua mùi vị đó, dị lực của hắn khác với Hách Thiên Thần, nhưng hắn cũng lo lắng cho Hách Thiên Thần giống như Hách Thiên Thần đối với hắn.


“Ta không trúng độc Già Lam.” Hách Thiên Thần không phải là người dễ dàng mất đi lý trí, điểm này thì Hách Cửu Tiêu là người rõ nhất. Gật đầu, Hách Cửu Tiêu đưa hà bao cho Hách Thiên Thần, “Của ngươi.”


Hà bao màu lục thúy bị nứt ra một miếng lớn, hoa văn thêu trên mặt đều bị méo mó, nhìn chiếc hà bao tả tơi, Hách Thiên Thần không biết nên có biểu tình gì, khi đưa tay tiếp nhận thì lại nghe Hách Cửu Tiêu hỏi, “Ngươi tính làm gì với nó?”


Ngữ thanh âm u lạnh lẽo mơ hồ che giấu một chút ác ý, lọt vào tai của Hách Thiên Thần thì chỉ có một ý tứ. Lắc đầu, Hách Thiên Thần dùng chân nạy lên lớp đất xốp dưới tàng cây, đem hà bao bỏ vào rồi dùng đất lấp kín, sau đó chậm rãi lên tiếng, “Ngươi muốn nhìn thấy ta tự tay vứt nó thì mới cam tâm.” Đảo mắt liếc nhìn Hách Cửu Tiêu, quả nhiên thấy Hách Cửu Tiêu lộ ra biểu tình hài lòng.


“Chỉ có ngươi là người hiểu ta nhất.” Hàn băng tan rã, hóa thành ý cười, Hách Cửu Tiêu thấy bốn bề vắng lặng, nhịn không được mà ôm lấy Hách Thiên Thần rồi hôn lên môi.


Dù sao thì hắn vẫn nhớ rõ lời cảnh cáo của Hách Thiên Thần, muốn hắn không được ở trước mặt người ngoài mà có ngôn hành quá đáng. Khi Đàn Y công tử nghiêm túc nói một câu, cho dù là Huyết Ma Y thì cũng không thể không nghe. (=.= bé ngoan nghe lời vợ)


Sau mấy ngày, hết thảy đều rất yên bình, thương đội tiếp tục lên đường, Liễu Phượng Kiều cũng tiếp tục tìm đến Hách Thiên Thần, nhưng lúc nào cũng gặp phải Hách Cửu Tiêu, vì vậy cũng không thu hoạch được gì.


Hai huynh đệ vẫn tiếp tục đi cùng đội thương buôn, còn giúp Liễu Đạt Sơn giải quyết mấy lần phiền toái, cũng có khi phải vào thành nhưng chưa có ai nhận ra bọn họ.


Chỉ vì khi đó càng ngày càng tiếp cận Trung Nguyên, mỗi ngày trôi qua, bức họa dán trên tường thành cũng dầm nắng dãi mưa, sau một thời gian thì không còn khả năng phân biệt, cho dù hai người đứng phía dưới bức họa nói rằng người trong tranh chính là bọn họ thì cũng không có ai tin tưởng.


Khi vào thành thì thuận tiện lưu lại ám hiệu, triệu tập thủ hạ đã phân tán ra ngoài, lúc này bọn họ đã gần đến biên ải.
Cứ như vậy, vốn mọi chuyện đều rất bình thường, nhưng đến khi qua trạm kiểm soát cuối cùng lại xảy ra chuyện bất ngờ.


Mặt trời vừa nhô cao, trên một vùng bình nguyên rộng lớn, hơn mười thân cây dùng làm thành lũy được chắn lại trên đường lộ, thương đội không thể không dừng lại, Liễu Đạt Sơn gọi người đi hỏi tình hình, lại nghe có người ở một đầu khác quát to, “Các ngươi ám sát vương của ta mà còn muốn bỏ trốn hay sao?”


Trong lòng của Liễu Đạt Sơn hồi hộp một chút, Liễu Phượng Kiều từ trên xe bước xuống. Sắc mặt của các tiêu sư khác trở nên đột biến, bọn họ nhìn nhau, ánh mắt lóe lên, vẻ mặt lộ ra khác thường, vội vàng quay đầu lại.


Không biết hai người ở giữa đội ngũ đã biến mất từ khi nào, chẳng lẽ bọn họ quả thật là Huyết Ma Y và Đàn Y công tử? Đám người vừa sợ vừa e ngại, không ngừng hối hận. Nơi này vì sao lại có quan binh, bất quá chỉ có bọn họ là biết rõ.
Duy nhất không biết chính là hai người kia đang ở nơi nào?