“Biết là tốt rồi, nếu thật sự là như vậy, thì so với việc chọn Huyết Ma Y, không bằng chọn ta.” Sau khi nghiêm mặt xong, Hoa Nam Ẩn lại bắt đầu ngả ngớn trêu đùa, nếu không biết Hách Thiên Thần không cho người khác gần thân, nếu cây quạt của hắn đưa qua mà không bị Giao Tàm ti phóng thủng một lỗ, thì hắn nhất định sẽ cầm cây quạt để khều mặt của Hách Thiên Thần, tựa như bọn háo sắc hay làm, để nhìn xem Hách Thiên Thần sẽ có phản ứng gì, đây vẫn là chuyện mà hắn rất muốn thử.
Đáng tiếc cho đến nay hắn vẫn không có can đảm làm như vậy. Đàn Y công tử ôn hòa hữu lễ xem ra không điềm đạm nhã nhặn như bề ngoài, điểm này hắn đã sớm biết.
“Chọn ngươi thì có gì tốt?” Hách Thiên Thần luôn luôn thờ ơ với những lời chọc ghẹo của Hoa Nam Ẩn, thấy Hoa Nam Ẩn nhàn nhã vô sự, còn mình thì có không ít sổ sách phải giải quyết, hắn lại ngồi xuống rồi tiếp tục cầm bút.
Hoa Nam Ẩn vừa cười vừa xếp lại chiếc quạt, rồi cầm quạt xoay vài vòng, vui cười đáp lại, “Bản công tử không lạnh lùng như Huyết Ma Y, so với Tần gia tiểu thư thì càng biết quan tâm săn sóc, còn có a, so với Tử Diễm cô nương thì ta biết đường mà tiến thoái, biết rõ có người không thể ép được.”
Tử Diễm toàn tâm toàn ý đối với Hách Thiên Thần, thế nhưng Hách Thiên Thần thủy chung không có một chút biến hóa đối với nàng. Bất luận nàng làm cái gì thì hắn cũng không đối xử khác biệt với nàng, hắn không cho người ngoài gần thân, Tử Diễm cũng vậy.
Hắn thích Tử Diễm, Hoa Nam Ẩn có thể nhìn ra, nhưng chỉ thích như vậy thì vẫn chưa đủ để làm cho hắn tiếp nhận nàng đến gần, hoặc là nói cách khác là chưa thể vì nàng mà từ bỏ tật xấu hảo khiết quá độ, thật không hiểu trên đời này còn có ai có thể làm được. Hách Thiên Thần vì sao lại có thói quen kỳ lạ như vậy. Mà Tử Diễm càng cố chấp thì kết quả càng làm cho hắn xa rời nàng.
“Ngươi còn biết cái gì?” Người đang đặt bút viết chữ vẫn không ngẩng đầu lên, cũng không để ý Hoa Nam Ẩn đang nhắc tới Tử Diễm.
“Ta còn biết lúc này đám Các lão của Thiên Cơ các không hề đắc ý, ngươi tỏ rõ không tin bọn họ, đáp ứng hôn sự của Thập Toàn trang thì sẽ khó tránh khỏi làm cho bọn họ nghi ngờ là ngươi cố ý, cho dù thật sự là ngươi cố ý cũng không cần thiết phải đi kích động kẻ khác a! Trước kia bọn họ ở trong Thiên Cơ các hô phong hoán vũ, sau khi ngươi lên làm Các chủ khiến cho bọn họ mất đi quyền hành đã là chưa nói, còn dập tắt hy vọng duy nhất của đám lão tiểu tử này, bọn họ trước mắt có lẽ đã bị chọc giận, thật sự rất đáng thương….” Hoa Nam Ẩn rung đùi đắc ý rồi lại tiếp tục nói, “Đáng thương cho những thứ đó, trong Thiên Cơ các của các ngươi những thứ thật sự tốt cũng không hề ít.”
Bắt đầu là một phen khuyên nhủ, kết thúc bằng một câu đồng tình, chẳng qua lời đồng tình không phải dành cho người mà là cho một thứ nào đó, lời nói thật thật giả giả, trêu đùa thóa mạ là phong cách nói chuyện của Hoa Nam Ẩn, Hách Thiên Thần nghe xong thì chỉ mỉm cười, “Nếu không phải có người ôm mộng ảo tưởng, thì ta làm sao lại khiến cho bọn họ thất vọng, thân là Các lão thì nên biết thân phận của chính mình, tuyển chọn những bức họa nam nữ để mang đến rồi chờ ta gật đầu, những người đó đều là mật thám, chẳng lẽ muốn ta làm bộ như không biết?”
Hoa Nam Ẩn mỉm cười vươn người sang, thiếu chút nữa đã gần đến mức chỉ cần khoát tay liền đụng tới Hách Thiên Thần, “Bởi vì bọn họ vẫn còn nằm mơ, Đàn Y công tử làm sao chỉ như bọn hắn suy nghĩ….”
“Các chủ.” Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng nói của một nữ tử, nàng đứng trước cửa, trong tay đang cầm thứ gì đó có vẻ giống như một phong thư, nàng nhìn thấy trong phòng Hoa Nam Ẩn đang kề sát vào Hách Thiên Thần, chỉ còn kém một chút thì Hoa Nam Ẩn sẽ chạm vào y phục màu thanh lam.
“Tử Diễm.” Hách Thiên Thần quét mắt nhìn động tác của Hoa Nam Ẩn, biết Tử Diễm đã nhìn thấy cảnh tượng gì, hắn không giải thích mà chỉ ngẩng đầu hỏi, “Có việc?”
Chẳng lẽ không có việc thì không thể tiến vào hay sao? Dưới đáy mắt của Tử Diễm hiện lên một chút phức tạp, nàng đi vào, rồi trình lên thứ gì đó trong tay, “Các chủ, thư tín là…..Vu Y Nhất Huyết cốc – Hách Cốc chủ, Huyết Ma Y sai người đưa đến.” (cái tên dài dã man o_o)
Xiêm y màu tím như một màn sương mù, quanh co khúc khuỷu tiêu sái bước đến, như sương như khói mờ ảo không một tiếng động, cúi mặt xuống, không nhìn tới người đang ngồi sau thư án, cũng không nhìn Hoa Nam Ẩn, mà chỉ nhìn vào phong thư trên tay mình, đây là thư tín của Huyết Ma Y, chính là người mà dùng y thuật khiến người ta vừa kinh vừa sợ, những người có quan hệ đến hắn đều không có kết quả tốt, vậy mà có người vừa mới xuất môn liền gặp phải hắn, còn lan truyền những lời thị phi như vậy.
Tử Diễm đặt thư tín lên bàn, Hách Thiên Thần sẽ không tiếp nhận bất cứ thứ gì từ trong tay nàng, nàng biết điều này. (NXB lậu = Nhục + Bẩn + Dơ)
Y mệ màu tím phất lên mặt bàn, đặt phong thư xuống rồi thu tay về, không thể nhìn ra nửa điểm tâm tư của nàng. Nàng tên là Diễm, vẻ đẹp của nàng không cần dùng trang phục phấn son để tô điểm, nhưng so với nữ tử tầm thường lại có một chút khí khái hào hùng, khi nàng nói đến phong thư thì ngữ điệu cũng không phải tầm thường, nàng đương nhiên cũng nghe được những lời thị phịi lúc này lại nhìn thấy Hoa Nam Ẩn có vài động tác trêu chọc, nhưng Tử Diễm không hề nói bất cứ lời nào.
Nàng chú ý chính là biểu tình của Hách Thiên Thần, vừa nghe nói là thư tín của Huyết Ma Y thì thần sắc của người nọ liền có một chút biến hóa, xem ra vẫn bình tĩnh nhưng lại có một chút bất ngờ và một ít kinh hỉ. Nàng từng được huấn luyện cùng với Hách Thiên Thần ở Thiên Cơ các từ khi còn rất nhỏ, nhưng hắn lúc nào cũng giữ nguyên bộ dáng thản nhiên điềm tĩnh, biểu tình ôn hòa bình yên làm cho người ta không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, mãi cho đến khi trở thành Các chủ cũng như vậy. Nhưng mới vừa rồi, khi nghe thấy thư tín do Huyết Ma Y gửi đến thì lại lộ ra sắc mặt vui mừng như thế.
Cho dù rất nhỏ nhưng cũng không tránh được cặp mắt của nàng. Huyết Ma Y thật sự bất đồng so với người khác hay sao?
Cầm lấy phong thư rồi mở ra, Hách Thiên Thần nhìn thấy sự phức tạp hiện lên trong đáy mắt của Tử Diễm, nhưng hắn lại xem như không nhìn thấy. Nếu hắn không thể đáp lại thì cần gì phải làm cho người ta vương vấn? Mở ra thư tín, ánh mắt của hắn lướt xuống tờ giấy càng lúc càng chậm, cuối cùng dừng lại ở phía trên, nhíu mắt rồi yên lặng, trầm tư một lúc lâu thì mới lên tiếng, “Tử Diễm, thay ta phân phó xuống dưới, ngày mai ta muốn xuất môn.”
Tiểu Trúc bị xua đuổi, cho nên Tử Diễm tự mình đem thư đến cho Hách Thiên Thần, kỳ thật nàng không cần phải làm như vậy, nhưng nàng muốn biết Huyết Ma Y tại sao lại gửi thư cho Các chủ, vì vậy không thể khống chế mà tự mình đưa thư đến đây, nàng muốn nhìn thấy phản ứng của hắn, lúc này đã nhìn thấy thì lại nhịn không được mà cảm thấy kinh ngạc, “Các chủ muốn đi đâu?” Huyết Ma Y chỉ mới đưa đến mấy chữ thì hắn sẽ xuất môn?
“Vu Y Nhất Huyết Cốc.” Hách Thiên Thần trả lời rất tự nhiên, tựa như không có gì bất đồng so với các địa phương khác, nhưng hắn trả lời một cách quả quyết như vậy lại làm cho Hoa Nam Ẩn cảm thấy giật mình, “Mới nói muốn tránh bị thị phi mà ngươi còn đi gặp hắn? Việc này phải nói như thế nào mới có thể thanh minh! Ngươi mà đi thì sẽ làm cho người ta nghĩ rằng quan hệ của các ngươi bất thường, các ngươi đều là nam nhân, cho dù loại sự tình này ở trên đời không phải là không có, nhưng không có người nào lại trắng trợn như thế, huống chi thân phận của hai người các ngươi…..”
“Hoa Nam Ẩn.” Lời nói của Hoa Nam Ẩn lập tức bị Hách Thiên Thần cắt ngang, ba chữ này vừa trầm thấp lại vừa chậm rãi, điều này biểu hiện người nói chuyện đã bắt đầu cảm thấy khó chịu, nếu nói thêm nữa thì không biết Hách Thiên Thần sẽ dùng cách gì để làm cho Hoa Nam Ẩn câm miệng.
“Hảo, hảo, ta không nói nữa, không nói là được chứ gì? Chỉ cần hôn sự của ngươi và Tần tiểu thư của Thập Toàn trang được tuyên bố thì những lời thị phi đương nhiên sẽ tự động bị dập tắt, ngày thành thân của ngươi cũng nên quyết định nhanh một chút để chọc giận mấy tên Các lão, cũng thuận tiện bịt miệng của những kẻ khác.” Trước mặt Tử Diễm, Hoa Nam Ẩn cố tình nói, nàng vốn không biết chuyện đính hôn, đột nhiên nghe thấy thì sắc mặt bất chợt tái nhợt.
Ánh mắt của Hách Thiên Thần lướt qua người Tử Diễm, rồi lại lắc đầu nhìn về phía Hoa Nam Ẩn, Hoa Nam Ẩn tỏ vẻ nhún vai vô tội, hắn cũng không muốn phá nát tâm hồn thiếu nữ, nhưng sớm hay muộn cũng bị nát, không bằng cứ đánh tan một lần là tốt nhất, hắn đang giúp Hách Thiên Thần giải quyết nợ tình, dù sao nếu đã muốn thành hôn thì không thể làm cho người ta vì hắn mà nhớ nhung, nhìn thấy hắn quan tâm đến kẻ khác.
“Ngươi….” Tử Diễm cũng không biết phải tiếp tục nói như thế nào, đầu tiên là muốn đi gặp Huyết Ma Y, rồi còn đáp ứng hôn sự của Thập Toàn trang, hai chuyện này đến cùng một lúc, nhất thời làm cho nàng cảm thấy đầu óc trở nên trống rỗng. Nàng vẫn nghĩ rằng mình còn có hy vọng, luôn ở tòa lầu các đối diện với hắn rồi nhìn nhau, thời gian lâu dài, nàng thực sự nghĩ rằng đến một ngày nào đó hắn sẽ tiếp nhận nàng.
Nhưng chờ đến khi hắn và Huyết Ma Y có đủ loại tin đồn thị phi, thậm chí hắn còn quyết định thành thân với người khác, Tử Diễm cắn môi, không có nước mắt cũng không có bi thương, nàng thấp giọng hỏi, “Ngươi thích người ta hay sao?”
“Người nào? Ngươi hỏi ai?” Hắn? Hay là nàng? Hách Thiên Thần không thể xác định được Tử Diễm hỏi là ai, Hách Cửu Tiêu hay Tần Kha Vũ? (chết nhé em, lòi đuôi chuột)
Tử Diễm bỗng nhiên chấn động, Hoa Nam Ẩn nhướng mi, cảm thấy hứng thú, hắn liếc mắt nhìn Hách Thiên Thần một cái, vị hôn thê và Huyết Ma Y lại có trọng lượng tương đương? Người khác nếu nghe xong đương nhiên sẽ biết câu hỏi là chỉ về nữ tử sắp đính hôn, mà không phải là một người nam nhân vốn chẳng có liên can gì ở đây. Nhưng Hách Thiên Thần lại trả lời như vậy, không biết Hách Thiên Thần có tự mình phát hiện ra hàm ý trong đó hay không.
Nhìn thấy vẻ mặt của hai người, Hách Thiên Thần cũng phản ứng lại, nhưng không giải thích quá nhiều mà chỉ chậm rãi trả lời, “Tần gia tiểu thư, ta có thích hay không đều không quan trọng.” Còn Hách Cửu Tiêu, hắn làm sao lại có thể không thích, bọn họ là huynh đệ, cách xa nhau mười tám năm không gặp, Hách Cửu Tiêu còn cứu hắn. (ngụy biện)
Hắn gấp lại lá thư trên tay, không hề nhắc đến ba chữ Huyết Ma Y, nhưng Tử Diễm và Hoa Nam Ẩn ở bên cạnh nhìn thấy động tác của hắn thì không hiểu vì sao lại biết rằng hắn đang nghĩ đến Huyết Ma Y. Bên ngoài lá thư là màu đỏ, trang giấy bên trong lại rất trắng, còn pha lẫn một chút màu hồng nhạt, vốn là một loại nhan sắc kiều diễm nhu tình, nhưng một khi đặt cạnh ba chữ Huyết Ma Y thì không còn là kiều diễm nhu tình, mà chỉ làm cho người ta nhớ tới tử vong và máu tươi, ngay cả màu hồng phấn nhợt nhạt cũng trở nên lạnh lẽo, trở thành màu sắc của xương cốt và máu thịt, tản ra hơi thở bất lành.
Trừ phi cần chữa bệnh, ít có người nào dám đặt chân vào Vu Y Nhất Huyết cốc, hắn thật sự muốn đi hay sao? Tử Diễm thu hồi cảm xúc, mặc dù lúc này trong lòng của nàng rất loạn, nhưng nàng không quên chức trách của mình, “Các chủ muốn dẫn theo người nào, để ta đi gọi họ chuẩn bị.”
Nàng nghĩ có lẽ là tả hữu sứ nhất định muốn đi theo, còn cần thêm một người hầu hạ, nếu cảm thấy tiểu Trúc phiền phức thì vẫn còn hài tử khác để thay thế, nhưng không ngờ rằng Hách Thiên Thần lại khoát tay chặn lại, “Không cần, một mình ta đi là được.”
Lúc này ngay cả Hoa Nam Ẩn cũng nhịn không được mà nhíu mi, Tử Diễm lại càng không cần phải nói. Một phong thư từ Huyết Ma Y đưa đến, hắn liền quyết định một mình tiến đến Vu Y cốc, nơi mà mọi người trong giang hồ nghe thấy liền biến sắc, lại không chịu dẫn theo bất cứ người nào, nếu không phải quan hệ của hai người bất thường thì hắn làm sao lại dễ dàng quyết định như thế? Nếu không phải hắn cực kỳ tín nhiệm đối phương thì làm sao lại một mình đến đó, không cần người khác đi theo?
Thậm chí, còn có thể khiến cho người ta suy đoán, chẳng lẽ hắn không cần người khác đi theo là vì có một số việc không muốn làm cho người ta biết đến.