“Ta...”
Thượng Quan Nhược Vũ còn chưa kịp mở miệng, Vân Khuynh liền giành nói:
“Thượng Quan huynh... Đây là Tiểu Vũ cô nương khi dễ chúng ta nha!”
Nghe Vân Khuynh vừa nói như thế, khuôn mặt Thượng Quan Nhược Vũ lập tức bắt đầu hồng bạch đại biến.
Thượng Quan Tôn hồ nghi nhìn Vân Khuynh Tần Vô Song.
Hắn không giống Thượng Quan Nhược Vũ đơn thuần như vậy, hắn võ công cao thâm, lần đầu tiên mắt thấy Tần Vô Song đã biết Tần Vô Song là một cao thủ, hơn nữa là một cao thủ trong cao thủ hắn nhìn không thấu.
Đối mặt với người như vậy, cho dù muội muội hắn tùy hứng, điêu ngoa hơn nữa, làm sao có thể khi dễ bọn họ được???
Thế nhưng, lại nhìn Thượng Quan Nhược Vũ hình dạng vô pháp giải thích, hắn liền tin phân nửa.
Đây, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra???
“Tiểu Vũ, ngươi...”
“Ai nha, ca, ta ta ta không có khi dễ bọn họ, là bọn hắn khi dễ ta...”
Thượng Quan Nhược Vũ dắt ống tay áo Thượng Quan Tôn lắc qua lắc lại, có chút cấp thiết vì chính mình biện giải.
Nàng mới không cần ở trong lòng ca ca nàng, biến thành một nữ hài bốc đồng loạn khi dễ người.
“Nếu tiểu Vũ cô nương không có khi dễ chúng ta, như vậy, vừa rồi đổ ước, nhất định giữ lời, đúng không???”
“Ngạch...”
Thượng Quan Nhược Vũ nhất thời nghẹn lời:
“Cái gì đổ ước???”
Không biết vì sao, Thượng Quan Tôn đột nhiên có một loại dự cảm không may.
Thượng Quan Nhược Vũ trực giác lắc đầu:
“Các ngươi vừa rồi nhất định là dùng cái gì quỷ kế mới thắng ta, ta mới sẽ không thua!!!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng đỏ lên, không ngừng biện giải.
“Ngươi thật là muốn chơi xấu???
Tiểu Vũ cô nương, trước ta đều nói ngươi không có can đảm, không nghĩ tới, ngươi không chỉ không có can đảm, mà còn dám làm không dám nhận!
Thua chính là thua, có nguỵ biện cũng là thua...
Cũng được, nếu tiểu Vũ cô nương không thừa nhận, đánh cuộc liền thôi.”
Vân Khuynh thở dài nói.
Thở dài xong hướng Tần Vô Song nói:
“Vô Song, chúng ta quay về đi.”
Tần Vô Song gật đầu, dắt tay y muốn đi.
Thượng Quan Nhược Vũ sải bước về phía trước.
“Chờ một chút... Ngọc đâu??? Ngọc của chúng ta thì sao???”
Tần Vô Song ánh mắt sắc bén nhìn nàng:
“Bản thân không giữ lời, còn trông cậy vào chúng ta thủ tín.”
Thượng Quan Nhược Vũ giẫm chân:
“Ta không có... Không có không tuân thủ lời hứa.. Các ngươi...
Các ngươi, được rồi, ta thừa nhận ta thua, các ngươi mau đưa ngọc trả lại cho ta!”
Cái này gọi là lùi một bước tiến ba bước, cùng với, gậy ông đập lưng ông.
“Chờ một chút, tiểu Vũ, ngươi nói cho ta biết, là đánh cuộc cái gì.”
Thượng Quan Tôn cau mày, nghe không hiểu ra sao.
“Ca ca, vừa rồi ta cùng bại hoại kia so tài khinh công, nói là, ai thua, phải đáp ứng một điều kiện của đối phương... Ta muốn lấy lại ngọc ca ca cho ta, cho nên liền...
Thế nhưng, ta thua..”
Thượng Quan Tôn vốn có chút tức giận Thượng Quan Nhược Vũ lỗ mãng, nếu đối phương là người xấu, tùy tùy tiện tiện đáp ứng điều kiện liền rất có thể vạn kiếp bất phục.
Nhưng Thượng Quan Nhược Vũ cuối cùng nói là vì cầm lại ngọc, tâm hắn liền mềm xuống.
Hắn thực sự không có biện pháp gây khó dễ với muội muội này.
Thở dài một tiếng, hắn nhìn phía Tần Vô Song:
“Nói đi, các ngươi muốn tiểu Vũ đáp ứng các ngươi điều kiện gì, toàn bộ tính trên người ta.”