Hai người đánh cuộc một chút, Vân Khuynh liền ý bảo Tần Vô Song cởi ra huyệt đạo cho Thượng Quan Nhược Vũ.
Giờ khắc này, y là phi thường ước ao võ công của Tần Vô Song và Thượng Quan Nhược Vũ.
Vân Khuynh dưới đáy lòng âm thầm hạ quyết tâm, chờ đi trở về, nhất định phải bảo Tần Vô Song dạy y hai chiêu.
Y không biết chính là, Tần Vô Song đã sớm cân nhắc chuyện dạy y võ công, chỉ là chuẩn bị về Tần gia ổn định mọi việc xuống mới bắt đầu mà thôi, khi đó, Tần Vô Song muốn dạy, cũng không thể là một hai chiêu. Hơn nữa, lúc đó cho dù y không muốn học, Tần Vô Song đại khái cũng không cho phép.
Thượng Quan Nhược Vũ được giải khai huyệt đạo, hoạt động tứ chi có chút cứng ngắc của mình một chút, có chút lo lắng nhìn Thượng Quan Tôn, thấy hai người vẫn không phân thắng bại, không khỏi kéo kéo khóe miệng, hướng Vân Khuynh và Tần Vô Song đắc ý nói:
“Chờ xem, ca ca ta lợi hại như vậy, một hồi tuyệt đối đem người hầu của ngươi đánh cho tan tác, chờ ta thắng thêm bại hoại, hanh hanh, sẽ cho các ngươi dễ chịu. Ta nhất định cho các ngươi dùng tay đem toàn bộ cỏ của rừng hoa đào nhổ sạch!!!”
Vân Khuynh nhíu mày, nhìn về phía Tần Vô Song, thấy ánh mắt ôn nhu, khóe miệng mỉm cười nhìn chăm chú vào y, trên mặt không có nửa phần khẩn trương, tất cả đều là một mảnh phong khinh vân đạm.
Như vậy, Vân Khuynh liền yên tâm.
Nhìn lại Thượng Quan Nhược Vũ, ôn hòa nói:
“Chờ tiểu Vũ cô nương thắng, chúng ta tự nhiên sẽ giúp ngươi nhổ cỏ, hiện tại, các ngươi có thể bắt đầu chưa???”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Thượng Quan Nhược Vũ mang theo kiêu ngạo, hất cằm lên:
“Hảo, các ngươi, chờ nhổ cỏ đi... Ngươi nói, so thế nào???”
Vân Khuynh nhìn bốn phía, có chút bối rối, bốn phía đều là cây anh đào, không thích hợp tỷ thí cự ly gần, nhưng nếu đi xa, y lại vô pháp thấy...
Tần Vô Song liếc mắt nhìn ra y khó xử, sửa sang lại quần áo, hướng Thượng Quan Nhược Vũ cười nói:
“Tiểu Vũ cô nương, không bằng, ngay ở tầng sâu nhất của rừng đào. Dùng khinh công đi một vòng, ai về trước, người đó thắng... Tiểu Vũ cô nương cũng không nên nghĩ nó giản đơn, ta còn có một yêu cầu, chính là, thời gian chúng ta trở về, trên người không thể dính nửa cánh hoa đào, dính lên người, cũng coi như thua, ngươi thấy thế nào???”
Thượng Quan Nhược Vũ lập tức cười khai mặt mày:
“Được!!!”
Đây là địa phương nàng trụ, nàng ở rừng hoa đào chơi đùa vô số lần, từ lâu đã tìm được bí quyết làm thế nào không để cánh hoa đào dính lên người, hơn nữa khinh công thần thâu thế gia các nàng cao minh không gì sánh được, ván này, nàng thắng là không thể nghi ngờ.
Vân Khuynh thấy hai người thảo luận thỏa đáng xong biểu tình nóng lòng muốn tỷ thí, không khỏi lắc đầu, nguyên lai Tần Vô Song, cũng là người hiếu thắng, hắn không chỉ muốn thắng Thượng Quan Nhược Vũ, còn muốn chiếm hết ưu thế của Thượng Quan Nhược Vũ, thắng đẹp không gì sánh được...
Thực sự là, ác liệt... Mong muốn Thượng Quan Nhược Vũ thua sau, sẽ không lưu lại bóng ma tâm lý mới tốt...
“Không cần nói lời vô ích, chúng ta bắt đầu đi, dùng chân mới thấy công phu thật.”
Vân Khuynh gật đầu:
“Vậy ta làm nhân chứng kiêm tài phán cho các ngươi, hảo, chuẩn bị, bắt đầu.”
Y vừa dứt lời, lưỡng đạo bóng dáng bên người trong nháy mắt nhảy ra xa mấy thước, Vân Khuynh nhìn càng ước ao.