Chờ lúc Vân Khuynh tỉnh lại, đã là giữa ngày mặt trời lên cao.
Thân thể y còn phi thường uể oải, ngay cả động đầu ngón tay một chút sẽ có tê tê liên miên, ở bên trong thân thể di động nhảy lên.
Mà lúc này, bên trong hỉ phòng chỉ còn lại y một người, không có nửa cái bóng của Tần Vô Song.
Vân Khuynh hơi đóng lại mắt, nghĩ đến Tần Vô Song người kia, cùng Tần Vô Song đêm qua biểu diễn ôn nhu triền miên, nét mặt không khỏi hiện lên một chút đỏ ửng.
Khóe môi bất tri bất giác vung lên độ cung duyên dáng.
Kiếp trước ái thượng nam nhân kia không những không thương y, trái lại yêu thích giẫm đạp lên cảm tình của y sau, tâm của y chẳng bao giờ hoàn chỉnh nữa, chẳng bao giờ từ trong vực sâu thống khổ đến chết lặng giải thoát ra nữa.
Mà tối hôm qua, nhất khắc Tần Vô Song nhận định y, y đã nghĩ tâm đã chết lặng của mình, đang hơi hơi rung động.
Từ một người độc thân đi tới dị thế sau, y chẳng bao giờ chân chính thả lỏng qua, chân chính vui sướng qua.
Nhưng tối hôm qua, y ở trong lòng Tần Vô Song ngủ sâu như vậy, an ổn như vậy.
Hiển nhiên ở sâu trong nội tâm, y cảm giác được một mảnh yên lặng và thả lỏng...
Tần Vô Song...
Tần Vô Song...
Cảm tạ ông trời, để cho hai người gặp nhau.
Từ nay về sau, y nhất định sẽ quý trọng duyên phận giữa y và Vô Song.
Đang nghĩ ngợi, hô hấp lại bị người cướp đi, hơi mở, thấy Tần Vô Song khuôn mặt tuấn mỹ gần ngay trước mắt, liền mở miệng phóng túng lưỡi mình cùng hắn dây dưa.
Một lúc lâu, Tần Vô Song mới buông ra Vân Khuynh sắc mặt đỏ lên không ngớt, thấy đôi mắt y đẹp mê ly, cùng da thịt loang lổ dấu vết vì chăn hơi trượt xuống mà lộ ra.
Tần Vô Song bụng dưới căng thẳng, dục vọng phô thiên cái địa lần thứ hai hướng hắn đột kích tới.
Tần Vô Song ngay lập tức vận công đè xuống.
Không được, hắn không thể không quan tâm thân thể Vân Khuynh mà lại muốn y.
Đêm qua hắn muốn Vân Khuynh nguyên một đêm, chờ đến lúc Vân Khuynh thực sự mệt ngất xỉu đi, hắn mới ngừng tay.
Thẳng đến lúc thanh lý thân thể cho Vân Khuynh mệt ngất đi, hắn mới phát hiện hậu huyệt của Vân Khuynh sưng đỏ lợi hại.
Hắn có chút yêu thương Vân Khuynh chịu đựng những đau đớn này, liền âm thầm hạ quyết tâm, trong ba ngày tuyệt đối phải khống chế được mình không đi bính Vân Khuynh.
Mặt khác, Tần Vô Song còn phát hiện trong cơ thể Vân Khuynh cũng không có nửa điểm nội lực, nhất định là chẳng bao giờ tập qua võ công.
Vừa nghĩ Vân Khuynh đã bỏ qua thời gian có điều kiện tốt nhất học võ, hắn phải có kế hoạch đi tìm mấy thứ kỳ dược, đưa cho Vân Khuynh cường thân kiện thể, tăng nội lực, về phần võ công, cho dù hiện tại bắt đầu học, chỉ cần có lão sư ưu tú như hắn, trở thành cao thủ thời gian tới trong giang hồ tuyệt đối dễ dàng.
“Khuynh nhi.”
Đè xuống dục vọng sau, Tần Vô Song hướng Vân Khuynh cười cười mở miệng nói:
“Ta đoán ngươi lúc này tỉnh, đã bảo trù phòng làm cho ngươi chút đồ ăn.”
Tần Vô Song nói, liền đi tới trước bàn gỗ trong phòng, bưng lên một chén chúc đi tới.
Ngồi vào đầu giường sau, Tần Vô Song vừa dùng thìa múc chúc, vừa giải thích nói:
“Khuynh nhi thân thể hiện tại không thích hợp ăn nhiều mỡ, ta bảo bọn họ làm chúc, chờ thêm vài ngày, nhất định làm cho Khuynh nhi ăn mãn hán toàn tịch (*) một lần ( đừng chú ý mãn hán hai chữ kia...)”
(*) Mãn hán toàn tịch: chính là tiệc triều đình Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món ăn độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa.
Vân Khuynh bởi vì thân thể uể oải như trước, liền được Tần Vô Song bán ôm vào trong lòng uy uống chúc.
Tần Vô Song lần đầu tiên uy nhân, không hiện chút nào không thạo.
Vân Khuynh không phải lần đầu tiên được uy, nhưng là vẻ mặt xấu hổ đỏ bừng...