Từ từ mặt trời ngả về tây, hai người họ đã chia tay gần một ngày.
Suốt một ngày, Đoạn Thuấn Kiệt cảm thấy mình như ở trong mộng, trong lòng chỉ còn lại biểu tình tuyệt mỹ của Ngôn Tây Thành vào ngày hôm qua, khi nhớ lại làm hắn xấu hổ muốn chết đi được, làm cảm xúc hắn rối loạn, không thể nào bình tĩnh.
Sớm đem tất cả tình cảm đặt trên người Ngôn Tây Thành, hoàn toàn có thể giao sinh mạng của mình cho y, Đoạn Thuấn Kiệt không nửa phần do dự. Duyên phận này giống như một đóa hoa ở xa mạc hơn hai mươi năm mới nở hoa, làm cho Đoạn Thuấn Kiệt trở tay không kịp, tâm hoảng ý loạn nhưng cũng vô cùng hạnh phúc, vui sướng.
Hoàng hôn sắp tới, Đoạn Thuấn Kiệt ngồi trong doanh trướng không yên. Ngày hôm qua khi chia tay hắn đã ước hẹn gặp Ngôn Tây Thành vào lúc này, tuy rằng vẫn chưa tới thời gian hai người họ ước hẹn, nhưng tâm hắn đã sớm bay tới bên y.
Vội vàng chấm dứt cuộc thảo luận với các phó tướng, Đoạn Thuấn Kiệt nhanh chóng chạy về doanh trướng cởi bỏ áo giáp nắm dây cương của Tòng Vân chuẩn bị ra ngoài. Thấy hắn chuẩn bị đi, Nhật nhi nhịn không được biểu tình kinh ngạc hỏi: “Tướng quân, ngài không dùng cơm sao?”
“Không được, ta có việc, ngươi đêm nay không cần chờ ta, ngươi cứ đi ngủ trước đi!” Cố gắng che dấu tâm tình hạnh phúc của mình, Đoạn Thuấn Kiệt dùng thanh âm bình tĩnh căn dặn, không đợi Nhật nhi trả lời liền nhanh chóng rời doanh trại.
Chạy một đường như bay, Ngôn gia nhanh chóng xuất hiện trước mặt.
Dừng trước cửa phi thân xuống ngựa, liền có một gã sai vặt nhanh chóng tiếp nhận dây cương, lại có người dẫn đến phòng ngủ của Ngôn Tây Thành.
Đẩy cửa ra, Đoạn Thuấn Kiệt liền bị một đôi tay rắn chắc ôm lấy, hắn theo bản năng muốn quay lại nhìn gã sai vặt phía sau, Ngôn Tây Thành liền nói nhỏ vào lỗ tai hắn: “Đừng để ý bọn họ! Bọn họ đầu rất có phép tắc.”
Nhanh chóng khuôn mặt liền đỏ lên, tuy rằng gã sai vặt đã cúi đầu bước ra ngoài đóng cửa lại, nhưng Đoạn Thuấn Kiệt đối với hành động thân mật của hai người vẫn có chút e lệ, tim đập nhanh.
Cõ lẽ nhìn ra hắn thẹn thùng, Ngôn Tây Thành không nhiều lời, kéo tay hắn, áp đảo hắn đặt trên giường.
Xuất phát từ hy vọng để Đoạn Thuấn Kiệt hoàn toàn thuộc về y, Ngôn Tây Thành dùng tốc độ cực kỳ thong thả cởi bỏ xiêm y trên người hắn. Nhìn thấy Đoạn Thuấn Kiệt hoàn toàn không còn một kiện áo trên người, nhưng y lại không thoát xiêm y của mình, mà lại lấy dầu vừng sớm đã chuẩn bị trước bôi một ít ra tay tiến vào mật huyệt phía sau của Đoạn Thuấn Kiệt.
Mê luyến ngắm nhìn đôi mắt trong suốt tuyệt mỹ của Ngôn Tây Thành, tới lúc cảm thấy ngón tay đang ở mật huyệt của mình mới e lệ di chuyển tầm mắt. Thẳng đến hôm qua hắn mới biết để nơi này nơi này để giảm bớt đau đớn, vừa định kháng cự Ngôn Tây Thành, hắn lại cảm giác mình như mê luyến, chậm rãi thả lỏng thân thể, vô thức đem hai chân ôm lấy thắt lưng của Đoạn Thuấn Kiệt nhẹ nhàng rên rỉ......
Cảm giác được hạ thân của Đoạn Thuấn Kiệt đã muốn đứng lên, Ngôn Tây Thành cố ý không đụng vào nơi đó, y xoay tròn ngón tay, cảm giác nơi kia vốn đang gắt gao hút chặt chậm rãi mở rộng ra.
“A.....” Thân thể Đoạn Thuấn Kiệt bỗng nhiên kịch liệt run rẩy, tính khí phía trước cũng run rẩy phun ra một ít bạch dịch, mà Ngôn Tây Thành lại chon ngay lúc hắn vừa ra thì liền nhanh chóng sáp nhập vào trong cơ thể hắn, nguyên bản vì nhìn thấy như vậy lại kích thích y rất mạnh, dễ dàng thuận tiện tiến vào hơn, làm cho Đoạn Thuấn Kiệt nhịn không được đỏ mặt mà phát ra tiếng sợ hãi.
Đoạn Thuấn Kiệt dùng sức nâng một chân của mình lên, Ngôn Tây Thành nương theo tư thế mà tiến vào dễ dàng, y so với người bình thường có một chút thô lớn hơn một chút, hiện tại lại tiến thẳng vào chỗ sâu nhất trong trực tràng, cảm giác tinh tế ma sát này làm cho Đoạn Thuấn Kiệt thống khổ không thôi nhưng cũng rất nhanh thoải mái hưng phấn, cả người cứ nóng lên, liên tục run rẩy, mỗi lần Ngôn Tây Thành tiến vào lại vô thức rên rỉ.
“Tây Thành...... Tây Thành......”
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng cùng với thần chí mê loạn của Đoạn Thuấn Kiệt, Ngôn Tây Thành liền đem xiêm y mình trút bỏ xuống đất, càng ra sức lay động phần eo.
Đoạn Thuấn Kiệt ngay cả cự tuyệt cũng không làm được, bị thân thể xích lỏa cùng với cử chỉ ôn nhu của Ngôn Tây Thành đoạt đi, tựa hồ càng càng đạt giới hạn vui thích, thất thần cuồng loạn thở dốc, cả ý thức chỉ còn cảm thấy được được tính khí nóng bỏng của Ngôn Tây Thành ở trong mật huyệt của hắn....
Thẳng đến khi dương quang sáng sớm hôm sau. hắn mới có thể tỉnh lại, Đoạn Thuấn Kiệt nhớ tới mình chưa bao giờ phóng đãng như ngày hôm qua, cứ như vậy triền miền với Ngôn Tây Thành tới cức hạn rồi cùng nhau vào giấc ngủ, nhịn không được lắc đầu.
“Ngươi phải đi sao?” Đại khái bị động tĩnh của Đoạn Thuấn Kiệt lay tỉnh, Ngôn Tây Thành mở mắt—— cho dù sáng sớm chưa rửa mặt chải đầu nhưng ngũ quan của y vẫn rất mỹ lệ làm người phải nín thở.
Chính mình có đức gì mà có thể cùng người này bên nhau, có lẽ trời xanh thương hắn từ nhỏ đã cơ khổ, ban cho hắn một phúc phận đi —— Đoạn Thuấn Kiệt cảm khái, đáy lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi ở bên Ngôn Tây Thành ôn nhu…
“Ân.” Tuy rằng hắn luyến tiếc thời gian hai người bên nhau, Đoạn Thuấn Kiệt vẫn không thể nào quên thân phận mình là thống soái của quân Bình Nam, giờ phút này đáng ra hắn phải có mặt ở doanh trại.
“Ngươi đêm nay có thể đến sớm hay không?” Ngón tay nhanh nhẹn lướt qua giữa hai chân Đoạn Thuấn Kiệt, bí ẩn nhìn lại dấu vết còn lưu lại đêm hôn qua, Ngôn Tây Thành tươi cười lộ ra nét mị hoặc.
Tuy rằng trong mắt có một tia do dự, nhưng Đoạn Thuấn Kiệt không thể chống lại mị lực của Ngôn Tây Thành, chỉ biết yên lặng gật đầu.
Nhìn thấy trước mắt là nam tử cường tráng nhưng lại như nai con ôn thuần, thần sắc Ngôn Tây Thành trong chốc lát lộ ra vẻ phức tạp, đáng tiếc Đoạn Thuấn Kiệt đang quẫn bách nên không hề chú ý tới.
Đoạn Thuấn Kiêt rời khỏi, Ngôn Tây Thành nằm trên giường nghỉ ngơi nửa canh giờ, mới gọi cung nhân đến hầu hạ mình rửa mặt chải đầu. Lại dùng điểm tâm hết nửa canh giờ, sau đó mới lười biếng ngồi lên kiệu trở về trướng doanh Đại Đồng.
Tới trướng doanh, Bùi Tấn Thiên liền cấp bách chào đón: “Điện hạ, vừa có thám tử hồi báo, hôm qua quân Bình Nam chỉ qua loa luyện binh nửa ngày, thần xem thấy chiến ý quân địch đã lơi lỏng, lúc này chính là thời cơ để tổng tiến công.”
Tà tà liếc mắt nhìn gã, Ngôn Tây Thành dùng ngữ khí lãnh đãm nói: “Khi nào tiến công ta đều có tính toán, ngươi không cần nhiều lời. Chỉ cần đốc thúc các tướng sĩ luyện tập trận pháp, thời cơ đến ta sẽ hạ lệnh.”
Bùi Tấn Thiên huých mũi một cái, tất nhiên cảm thấy không phục, nhưng ngại thân phận của Ngôn Tây Thành và tài dùng binh của y nên cũng không dám làm trái.
Ngôn Tây Thành làm sao không biết gã cảm thấy bất mãn, cười nhẹ: “Bùi tướng quân không cần đa tâm. Lòng trung thành của ngươi bổn vương hiểu rõ, kết thúc chiến sự bổn vương sẽ bẩm báo với phụ hoàng ban thưởng cho ngài, còn lại thỉnh Bùi tướng quân không cần chú ý.” Y thuở nhỏ đã giỏi tâm kế, những chiêu thức lấy lòng người y đều nắm rõ, một võ tướng như Bùi Tấn Thiên y không cần tốn nhiều công sức.
Bùi Tấn Thiên vốn còn đối với “Độc hoàng tử” này có nhiều khúc mắc, nhưng thấy y khiên tốn, lại muốn ban thưởng cho gã, trong lòng cảm thấy đắc ý, cảm giác không phục cũng giảm đi một nửa: “Điện hạ không cần khách khí. Cựu thần vì nước tận trung với triều đình, thấy điện hạ tài giỏi dụng binh như thần, cựu thần ách phải tuân lệnh điện hạ, chỉ cầu một trận đủ thắng, tốc chiến dẹp hết phản tặc.”
Ngôn Tây Thành gậy gật đầu khi nghe lời khen ngợi, không cần nhiều lời nữa, xoay người bước về doanh trướng của mình.
“Tướng quân.... Tướng quâm.... Tướng quân!!” Bên tai không ngừng vang lên tiếng gọi đem Đoạn Thuấn Kiệt đang thất thần trở về, phải qua một hồi lâu mới phát hiện toàn quân đã thao diễn xong, nghiêm nghị chờ mệnh lệnh của hắn.
Tuy rằng mỗi lần đối mắt với ánh mắt khó hiểu của Nhật nhi tự đáy lòng đều cảm thấy áy náy, Đoạn Thuấn Kiệt vẫn như cũ, không thể nào khách cự sự đòi hỏi triền miên của Ngôn Tây Thành, mỗi lần đều đợi lúc chạng vạng rời doanh địa, rồi đợi tới bình minh hôm sau mới kéo thân thể kiệt sức trở về.
Hơn mười ngày đều bôn ba như thế, tuy người làm bằng sắt cũng không thể nào chống đỡ được, huống hồ mỗi đêm Ngôn Tây Thành lại đòi hỏi vô độ vắt kiệt sức của hắn, cũng khó trách Đoạn Thuấn Kiệt đang xem toàn quân thao diễn lại thất thần mê man.
Thật sự không có dũng khí đối mặt với những lời của chúng tướng hoặc là ánh mặt nghi hoặc, Đoạn Thuấn Kiệt qua loa hạ lệnh kết thúc buổi thao diễn, quay về doanh trướng của chủ tướng nhưng bước đi cứ như trên mây.
Vinh phó tướng vẫn bước theo sau, thấy Đoạn Thuấn Kiệt một bộ dáng giống như rất buồn ngủ, rốt cuộc những nghi vấn trong lòng nhịn không được liền hỏi: “Tướng quân, nhiều ngày có phải hay không trong người khó chịu? Mỗi lần thao diễn sắc mặt ngài đều tái nhợt, bọn lính đang tuyên truyền có phải hay không ngài có bệnh hiểm nghèo, như thế tất sẽ làm dao động quân tâm.”
Đoạn Thuấn Kiệt phất phất tay ý bảo đừng tiếp tục nói, hắn cũng biết mình không thể tiếp tục sa vào sự ôn nhu của Ngôn Tây Thành. Vô số lần muốn nói với Ngôn Tây Thành là mình muốn nghỉ ngơi, nhưng mỗi lần chạm đến ánh mắt đáng yêu mềm mại lại không thể nói nên lời.
Âm thầm quyết tâm không thể tiếp tục như thế, Đoạn Thuấn Kiệt nói cho Vinh phó tướng cũng như nói cho chính mình: “Vinh phó tướng yên tâm, ta khỏe,ta nhất định không có bộ mặt này nữa.”
Tuy rằng vẻ mặt sầu lo, nhưng Vinh Phó tướng vẫn tin tưởng vị tướng quân trẻ tuổi này, gật gật đầu không nhiều lời.
Ban đêm, lại bước vào phòng ngủ của Ngôn Tây Thành, Đoạn Thuấn Kiệt do dự mãi mới có thể quyết tâm thẳng thắn với Ngôn Tây Thành.
“Tây Thành......”
Ngôn Tây Thành lại tươi cười, nhanh chóng đè chặt hai tay hắn trên ghế thái sư, đè lên người hắn, đem lời nói của Đoạn Thuấn Kiệt nuốt vào.
“Thuấn Kiệt, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, có chuyện gì thì nói sau.” Dùng dáng vẻ mị lực nói nhỏ bên tai Đoạn Thuấn Kiệt, Ngôn Tây Thành nhanh chóng chặn lại lời nói muốn tuôn ra từ miệng của hắn, tay cũng nhanh chóng tiến vào áo cản trở sự phản kháng.
Ghế thái sư tuy rộng lớn, nhưng lại chứa hai nam nhân có vóc người cao lớn, Đoạn Thuấn Kiệt liều mạng giãy dụa, Ngôn Tây Thành vẫn tiếp tục thúc ép, kịch liệt hôn hắn, làm hắn thở không nổi.
Thiếu dượng khí làm cho Đoạn Thuấn Kiệt cảm thấy cả người hỗn loạn, mơ màng chỉ cảm thấy Ngôn Tây Thành đang thoát y cho mình, đem hai chân hắn đặt lên hai bên tay vịn, chồi non mềm mại bị Ngôn Tây Thành kịch liệt ma sát, nộn thịt phấn hồng không ngừng co rút lại, tựa hồ chờ mong tính khi của y tiến vào.
Đem hai tay Đoạn Thuấn Kiệt giữ chặt, Ngôn Tây Thành lại cố ý không động, làm cho Đoạn Thuấn Kiệt cảm thấy khó chịu vì y vẫn mãi không chịu tiến vào.
“Tây Thành.....” Đoạn Thuấn Kiệt kêu lên mà không khống chế được kịch liệt thở dốc, Ngôn Tây Thành biết sự dạy dỗ hằng ngày mình đã thành công nên không ngừng đắc ý. Mắt Thấy Đoạn Thuấn Kiệt không thể nào không có y, y cơ hồ cảm thấy được thắng lợi trước mắt.
“Như thế nào? Ngươi muốn ta làm như thế nào? Nói nha, ngươi không nói làm sao ta biết?”
Ác liệt đem tính khí nóng bỏng của mình tiến vào mật khẩu một chút lại nhanh chóng rút ra, Ngôn Tây Thành liều mạng cố gắng kiềm chế dục vọng của mình, cơ hồ cơ khát đến nổi nơi đó đã chảy ra *** dịch, y cũng chỉ là bên ngoài ngoan cố không tiến vào bên trong.
“Tây Thành.....” Đoạn Thuấn Kiệt, cơ hồ kêu lên thảm thiết. Hắn toàn thân mềm yếu không có chút sức lực, mà kia sớm như một thói quen, tính khí Ngôn Tây Thành không tiến vào lại cảm thấy khó chịu, thân thể không ngừng co rút, tựa hồ như kêu gọi chính mình bỏ vũ khí đầu hàng.
Ngôn Tây Thành không muốn buông tha, vẫn chỉ đùa giỡn bên ngoài, đầu lưỡi linh hoạt cùng răng nanh không ngừng đùa giỡn đầu nhũ khiến nó đỏ bừng đứng lên.
“Tây Thành, tiến vào.... Ngươi, tiến vào.....” Rốt cục cũng không thể nào chịu đựng tiếp sự tra tấn của dục vọng, Đoạn Thuấn Kiệt hoàn toàn buông xuống tự tôn cùa mình, nói ra khát vọng nơi đáy lòng.
“Bảo bối, ngươi muốn đi vào làm sao? Ngươi không nói rõ ràng ta không biết nha!” Đáy lòng Ngôn Tây Thành cười lạnh, nhưng miệng vẫn không ngừng tươi cười.
“.... Ta.... Ta....ngươi đem cái kia.... tiến vào....bên trong....” Đoạn Thuấn Kiệt không dám tin tưởng mình lại có thể nói ra những lời không đứng đắn như thế này, vừa nói ra liền muốn cho mình một cái tát.
Bị lời nói kích thích, rốt cuộc vẫn không thể nào nhẫn nại, Ngôn Tây Thành nháy mắt đem hoàn toàn tính khí của mình tiến vào bên trong giải phóng, tính khí của hắn nhanh chóng bắn ra một tầng bạch dịch trong suốt, từ từ cũng dần mềm đi, Ngôn Tây Thành cũng bắt đầu ra vào.
Nơi kia hoàn toàn nhỏ hẹp nhưng lại có thể chứa một vật lớn, Đoạn Thuấn Kiệt cảm thấy đau đớn nhưng lại vui thích, chính mình cũng không thể nào diễn tả cảm giác hỗn tạp đau đớn cùng khoái cảm đó chính xác là tư vị gì, chỉ có thể nhắm hai mắt phối hợp với nhịp điệu của Ngôn Tây Thành, Ngôn Tây Thành càng lúc càng mau chỉ cảm thấy được tính khí trong thân thề mình càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhiệt, cuối cùng Ngôn Tây Thành lại thẳng đến bắn hoàn toàn dịch thể của mình vào trong thân thể của hắn.....
“Hảo nhiệt! Thuấn Kiệt, bên trong của ngươi hảo nhiệt!” Vẻ mặt Ngôn Tây Thành say mê, không lập tức rời khỏi cơ thể của Đoạn Thuấn Kiệt, mà chỉ ôm chặt hắn đợi cho tim hai người hoàn toàn bình ổn trở lại.
Cảm giác nơi đó của Đoạn Thuấn Kiệt lạnh dần và bắt đầu co lại, Ngôn Tây Thành cực kỳ thong thả rút ra, y cố ý trì làm chậm quá trình, y biết các nếp nhăn bên trong Đoạn Thuấn Kiệt vô cùng mẫn cảm, cuối cùng cũng chậm rãi kéo ra, khi kéo ra bên ngoài khiến Đoạn Thuấn Kiệt kêu lên một tiếng.
Còn không kịp nói lời oán giận sự bỡn cợt của Ngôn Tây Thành, Đoạn Thuấn Kiệt đã bị bế tới trên giường. Chỉ cảm thấy được ngòn tay thon dài nhưng lãnh băng của Ngôn Tây Thành tiến vào mật khẩu chưa kịp khép kín, không kịp chờ hắn phản ứng từ một ngón tay đã trờ thành ba ngón, Ngôn Tây Thành không ngừng xoay tròn mở rộng.
“Ngươi làm cái gì.... “ Cảm thấy chất lỏng từ mật huyệt chậm rãi chảy ra, bên trong cơ thể đột nhiên cảm thấy khó chịu làm tâm trí khôi phục, cái loại đau đớn này cùng với bị đao đâm cũng không sai biệt.
Ngôn Tây Thành làm vẻ mặt vô tội: “Thuấn Kiệt, ta chỉ muốn bên trong ngươi chảy ra, ta sợ ngươi hội tiêu chảy.”
Nghe cứ như y hành động vì đối phương, kỳ thật Ngôn Tây Thành lại hiểm ác chứa dụng tâm. Từng hỏi qua người trong cung, khi được y sử dụng kết hợp với chất lỏng trong cơ thể sẽ làm thân thể dần suy yếu, y chính là muốn dùng phương pháp này để đối phó Đoạn Thuấn Kiệt, muốn thân thể hắn không được khỏe.
Hoàn toàn không cảm thấy đươc âm mưu âm hiểm của Ngôn Tây Thành, Đoạn Thuấn Kiệt cảm thấy cơ thể thập phần không khỏe nhưng lại cố cắn răng kiềm nén, sợ tình nhân phật ý.