Sự tình rất nhanh không thể khống chế được. Phát hiện gian tình giữa hai người, thái tử phi giật mình quá độ không chút lo lắng đem sự việc bẩm báo cho Phụng Tông, vì thế cung đình của Đại Đồng nhất thời trở nên hỗn loạn.
Binh lính cùng cung nhân ở Đông cung nhanh chóng bị đánh thức, toàn bộ đại nội cao thủ đều theo mệnh lệnh bao vây nơi này, cả Đông cung đèn đều được đốt sáng. Mọi người trong cung ai cũng biết có đại sự xảy ra trong cung nhưng không biết rốt cục đó là chuyện gì.
Tả hữu thừa tướng đều bị khẩn cấp triệu vào cung bàn bạc, vội vàng rửa mặt chải đầu, hai người lập tức tới hiện trường.
Quần áo có chút hỗn độn, vẻ mặt của Hiện Viên Tây Thành vẫn thậm sâu không ai biết nghĩ gì mà quỳ xuống, phía sau y chính là Đoạn Thuấn Kiệt cựu Bình Nam tướng quân bị trói lại. Đầu tóc Đoạn Thuấn Kiệt rối tung, quần áo cũng đồng dạng hỗn độn, không khí tẩm cung thái tử lạnh đến không ai dám nói gì.
“Súc sinh! Súc sinh! Ngươi phải giải thích cho ta chuyện này là như thế nào!” Sắc mặt Phụng Tông xanh mét, lúc ông tới Đông cung mặc dù hai người đã mặc xong xiêm y, nhưng trong không khí hương vị tình ái đậm đặc không thể nào che dấu. Thái y cũng đã kiểm tra qua thân thể của Đoạn Thuấn Kiệt, quả thật có dấu vết cùng nam tử giao hoan, Hiên Viên Tây Thành không còn chống chế được chỉ có thể thừa nhận quan hệ thân mật của hai người.
“Hỗn đản!”
Tuy rằng Đại Đồng Vương triều đã từng có đế vương Tĩnh Tông sủng hạnh nam tử, nhưng mà sau này đều được giữ bí mật, không ai dám nhắc lại, nhưng hiện giờ chuyện này lại xảy ra. Phụng Tông vì khiếp sợ thế lực của Hiên Viên Tây Thành mà chưa dám tuyên bố phế thái tử, chỉ có thể đem toàn bộ tức giận trút lên người Đoạn Thuấn Kiệt
“Khởi bẩm bệ hạ, cho dù Đoạn Thuấn Kiệt vì thái tử mà lập bao nhiêu công lao hãn mã, nhưng theo thần biết, thân phận hắn chính là con riêng của Âu Dương Pháp Đức, thần nghĩ trăm triệu lần không thể lưu lại. Niệm tình hắn vì Đại Đồng mà lập bao công lao, cho phép hắn an tán đàng hoàng coi như đây là ân đức của ngô hoàng ban cho. Về phần thái tử điện hạ, thần nghĩ nhất thời bị mê hoặc, để ngài bế quan hối lỗi, suy xét sau” Ông bị Tả thừa tướng dùng danh thái tử bức ép mình mấy lần, hiện tại Hữu thừa tướng liền mượn cớ này công kích thái tử
“Ý Vương thừa tướng như thế nào?” Đối với đề nghị của Hữu thừa tướng, Phụng Tông cảm thấy hài lòng, nhưng vẫn hỏi ý của Tả thừa tướng.
Tả thừa tướng chính là phụ thân của thái tử phi, đương nhiên không đối với Đoạn Thuấn Kiệt hạ thủ lưu tình, cũng nhất trí với ý kiến của Hữu thừa tướng: “Thần đồng ý với ý kiến của Hữu thừa tướng.”
Lời nói vừa nói ra, làm tâm Hiên Viên Tây Thành chợt lạnh. Theo như tình thế thì Phụng Tông nhất quyết giết cho bằng được Đoạn Thuấn Kiệt, Hữu thừa tướng nói thân phận hắn là hài tử của Âu Dương Pháp Đức cũng là sự thật, chỉ sợ hôm nay Đoạn Thuấn Kiệt khó có thể mà thoát tội.
“Như thế rất tốt.” Phụng Tông đã sớm quyết định phải diệt trừ Đoạn Thuấn Kiệt, dù sao thái tử cũng không nên có loại người này bên cạnh, “Ban thuởng rượu Hạc Đỉnh Hồng, sau đó hậu tang.”
Mặc dù đã dự liệu trước được chuyện này sẽ xảy ra, Hiên Viên Tây Thành vẫn trầm mặt nhíu máy, một tia thần sắc phức tạp xẹt qua ánh mắt.
Phương Tông không hề xem nhẹ sắc mặt của y, chuyển hướng nhìn đứa con của mình, vẻ mặt ông cũng có chút sâu xa khó hiểu. Trong ấn tượng của ông, Thất hoàng tử của ông chưa từng vì bất cứ người nào mà động lòng, ngày đó chính ông yêu cầu y giao ra Âu Dương Tư Kì đang mang trong mình giọt máu của mình, y cũng gật đầu đồng ý không thay đổi sắc mặt, chưa bao giờ nghĩ tới một người nhẫn tâm độc ác nổi tiếng như y lại phạm phải sai lầm hoang đường như vậy.
Mới vừa rồi Hiên Viên Tây Thành cũng thừa nhận cùng Đoạn Thuấn Kiệt có quan hệ đã lâu, bắt đầu từ khi bình định Bình Nam sau đó là khi thu hàng Đoạn Thuấn Kiệt làm thủ hạ, muốn hỏi vì sao Đoạn Thuấn Kiệt đã hết giá trị lợi dụng, y còn cùng hắn ở cung thái tử làm ra việc hoang đường này, đối với thân thủ của Hiên Viên sao lại không thể phát hiện có người đến, Hiên Viên Tây Thành lại ấp úng, không thể nói ra nguyên cớ.
“Tây Thành, ngươi với Đoạn tướng quân cũng đã quen biết lâu ngày, rượu này ngươi uy hắn uống đi.”
Cân nhắc đi nhắc lại, Phụng Tông cảm thấy được trong lòng Hiên Viên, Đoạn Thuấn Kiệt có địa vị không bình thường, nếu giải quyết không hoàn mỹ chỉ sợ ảnh hưởng đến sự thống trị của Đại Đồng, liền ra lệnh nội thị đem rượu đến bên người Hiên Viên, y lại chậm chạp không muốn tiếp.
Nhìn Hiên Viên không chịu tiếp chỉ, Phụng Tông nhíu mày, cuối cùng không chịu được liền nói: “Ngươi đã không muốn, ta sẽ sai nội thị hành hình.”
“Phụ hoàng, ta nghĩ vẫn là ta nên làm.” Hiên Viên tựa hồ như đã quyết tâm liền đứng lên, tiếp nhận chén rượu đã rót đầy trong tay nội thị, chậm rãi đến bên người Đoạn Thuấn Kiệt.
Ánh mắt hai người giao nhau, nhìn ánh mắt phức tạp của Hiên Viên, Đoạn Thuấn Kiệt mỉm cười –– tuy rằng biết Hiên Viên Tây Thành không bao giờ yêu thuơng chính mình, nhưng cuối cùng biết y không hoàn toàn tuyệt tình đối với mình đã làm hắn hạnh phúc đến cái chết cũng không sợ.
“Đừng quên Ngọc Trinh tán......” Thấy Hiên Viên Tây Thành chậm chạp chưa hướng mình uy rượu, Đoạn Thuấn Kiệt suy nghĩ rất nhiều, lúc này lại nhắc nhở y mệnh hắn không còn bao lâu, hiện tại uống độc dược hay không cũng không khác gì.
Dù sao cũng phải chết, có thể chết trong tay người mình thương yêu là một loại hạnh phúc, huống chi làm như vậy có thể cứu vãn tôn nghiêm thân phận thái tử của Hiên Viên Tây Thành.
“Đứa ngốc!” Hiên Viên Tây Thành cúi đầu trách một câu, biểu tình vô cùng ôn nhu, làm cho hắn có chút ngây người, “Ngươi như thế nào lại ngốc thế, đến nỗi ta nói gì đều tin? Trên đời làm gì có cái gọi là Ngọc Trinh tán, đó chỉ là xuân dược bình thường thôi!”
Đoạn Thuấn Kiệt nhất thời ngây dại, hồi tưởng lại bộ dáng phóng đãng của mình, nhịn không được mặt lại đỏ lên, thầm nghĩ khó trách mình mẫn cảm như vậy.
“Hiên Viên Tây Thành, ngươi đang làm gì!” Thái độ của hai người làm cho Phụng Tông lập tức tức giận, ông gắt gao nhìn Hiên Viên Tây Thành, không tin những lời ôn như như vậy lại do Độc hoàng tử nổi tiếng nhẫn tâm nói ra.
Hiên Viên Tây Thành tựa hồ đã hạ quyết tâm, hắn vung tay một cái ném li rượu độc kia xuống đất, nhất thời làm mọi người ồ lên.
Phụng Tông không thể nào tin vào ánh mắt của mình, không thể tin đây là con người có thể không đổi sắc mặt hứa với mình giao Thất vương phi, chi nữ của Âu Dương Pháp Đức cho ông –– phải biết rằng lúc đó Âu Dương Tư Kì đang hoài cốt nhục của y, không thể tin con người này có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
“Phụ hoàng, Đoạn Thuấn Kiệt là ân nhân cứu mạng của nhi thần, cũng đã lập bao công lao hãn mã cho Đại Đồng, nhi thần khẩn cầu phụ hoàng tha hắn tội chết.” Li rượu rớt xuống, Hiên Viên Tây Thành nháy mắt tựa hồ trở thành Độc hoàng tử, lời lẽ kiên quyết lộ ra quyết tâm.
“Tây Thành, ngươi.......” Đoạn Thuấn Kiệt không thể tin lỗ tai của mình, hắn không tin Hiên Viên Tây Thành lại nói vậy, muốn ngăn Hiên Viên nói ra những lời mà sau này phải hối hận.
“Nếu trẫm kiên quyết muốn giết hắn.” Phụng Tông cũng không thể nào tin được hài tử này của ông lại vì người khác mà cầu tình, lại khẳng định Đoạn Thuấn Kiệt sẽ nguy hại đến giang sơn, âm thầm quyết định không có khả năng lưu lại người này.
“Khẩn cầu phụ hoàng tha cho hắn tội chết.” Quỳ xuống cầu xin Phụng Tông, Hiên Viên Tây Thành biết chính mình làm chuyện này là vô cùng ngu xuẩn, chính là y biết y không thể nào để Đoạn Thuấn Kiệt chết.
Bị thái độ của Hiên Viên làm cho kích động, Phụng Tông nháy mắt thay đổi sắc mặt, lớn tiếng nói: “Thị vệ nghe lệnh, ai có thế giết chết Đoạn Thuấn Kiệt ta sẽ ban thưởng.”
Rất nhiều cấm vệ quân kéo tới, vây quanh Hiên Viên Tây Thành cùng Đoạn Thuấn Kiệt, nhưng ngại thân phận thái tử của y không dám tiến lên.
“Phụ hoàng!” Thanh âm của Hiên Viên Tây Thành càng thêm trầm tĩnh, giống như lời khẩn cầu cuối cùng.
“Đều lên cho ta, lập tức chém không cần nương tay!” Phụng Tông không thể nào chấp nhận hài nhi của mình vì một nam tử mà cầu xin, ngữ khí cũng trở nên không chút lưu tình, lớn tiếng ra lệnh.
Nhìn thấy Phụng Tông phát hỏa, cấm vệ quân cũng không dám chậm trễ, đều rút binh khí lao đến Đoạn Thuấn Kiệt.
Hiên Viên Tây Thành nhíu mày, bay nhanh ra, cũng không biết như thế nào y lại có thể đoạt được một thanh trường kiếm. Chặt đứt dây thừng trói Đoan Thuấn Kiệt, Hiên Viên Tây Thành đem hắn bảo hộ phía sau, chính y lại ra tay bức lui cấm vệ quân đang lao đến.
Thấy y ra tay, Phụng Tông tức giận càng ngày càng không thể khống chế: “Hiện Viên Tây Thành, nếu ngươi không giao Đoạn Thuấn Kiệt ra, hoàng gia Đại Đồng xem như không có một đứa nghiệt tử như ngươi!”
“Hoàng thượng!” Vương thị bị dọa đến khóc thành tiếng, thấy Phụng Tông không chút dao động, nàng chỉ có thể quay lại năn nỉ Hiên Viên, “Phu quân, cầu ngươi! Cho dù ngươi không niệm tình phụ tử, không niệm tình phu thê của chúng ta, thì ngươi hãy vì những hài tử của ngươi......”
Hiên Viên Tây Thành nhíu máy, chiêu thức trên tay cũng không ngừng lại. Võ công của y so với cấm vệ quân cao hơn, hơn nữa bọn họ không dám hạ thủ với y, nên không ai có thể tới gần.
Nhìn Hiên Viên Tây Thành liều mạng bảo vệ mình hướng ra ngoài cung, có thể nói trong lòng Đoạn Thuấn Kiệt phức tạp cực điểm, hắn không thể tin Hiên Viên lại có thể vì hắn làm ra những hành động kinh thế hãi tục như thế. Trong lòng vô cùng kích động, hắn không ngừng nghĩ chính mình đang nằm mơ, thậm chí dùng tay ngắt đùi mình, lại nhịn đau không được hừ nhẹ một tiếng.
“Làm cái gì?” Nhìn Đoạn Thuấn Kiệt mạc danh kì diệu ngắt đùi mình, Hiên Viên nhíu nhíu mày, đem trường kiếm trong tay mình đưa cho hắn, “Cầm!”
Đoạn Thuấn Kiệt tiếp nhận trường kiếm, tuy rằng tay trái so với tay phải yếu hơn nhiều, nhưng dù sao cũng là một cao thủ đương thời, phối hợp với Hiên Viên dễ dàng đánh lui được cấm vệ đang vây khốn hai người.
Chuyện tới hiện giờ, Hiên Viên Tây Thành cũng biết Phụng Tông sẽ không chừa đường lui cho mình. Kì lạ là trong lòng y không cảm thấy hối hận, ngược lại có một cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ, tựa hồ y đã hoàn toàn giống như Đoạn Thuấn Kiệt muốn dùng tính mạng của mình để bảo vệ đối phương.
Mắt thấy không còn ai có thể cản được mình, nhanh chóng nắm tay Đoạn Thuấn Kiệt chạy đi.
Phụng Tông tức giận đến cả người phát run, qua một hồi lâu mới phát ra thanh âm: “Truyền chỉ xuống, thái tử ngỗ nghịch bất hiếu, lập tức phế chức thái tử, giáng xuống thành thứ dân.”
“Vì cái gì phải làm như vậy?”
Đi theo sau Hiên Viên chạy ra ngoại thành Đồng An, Đoạn Thuấn Kiệt vô luận như thế nào cũng không thể giải thích được chuyện đã xảy ra ở Đông cung. Lấy phong cách làm việc của Hiên Viên Tây Thành, y không thể nào lưu lại hắn, nhưng bây giờ vì mình mà lại khiến y lại chống đối lại Hoàng Thượng. Đoạn Thuấn Kiệt như thế nào cũng không dám nghĩ y có tình ý với mình, nhưng nghi hoặc trong lòng lại vô pháp giải thích.
Trong nháy mắt Hiên Viên Tây Thành lập tức xấu hổ, so với thường ngày y quả thật có rất nhiều biểu tình, làm cho Đoạn Thuấn Kiệt nghĩ hắn không biết người trước mặt.
“Đừng hỏi! Nếu còn muốn hỏi thì ta sẽ hỏi ngươi vì cái gì lại khắc tên ta trên người?” Thấy ánh mắt khó hiểu của Đoạn Thuấn Kiệt, Hiên Viên Tây Thành trả lời có chút mỉa mai.
Đoạn Thuấn Kiệt cả kinh, lập tức tỉnh ngộ, chẳng lẽ ý của Hiên Viên.......Đúng là.......
Dừng cước bộ, hắn không dám tin nhìn Hiên Viên Tây Thành, “Tây Thành, ý của ngươi là......”
Nhìn thủy quang trong suốt trong ánh mắt của hắn, Hiên Viên nhịn không được có chút bối rối. Dừng lại đi đến bên người Đoạn Thuấn Kiệt, kéo hắn vào vách tường, chậm rãi hôn lên môi hắn.
“Thực xin lỗi......” Tiếp xúc vô cùng thân mật, Đoạn Thuấn Kiệt có thể nghe rõ lời nỉ non không rõ ràng của Hiên Viên, hừng đông sắp đến, hai người vẫn yên lặng trong một góc hôn nhau, hoàn toàn quên đại nội cao thủ Đại Đồng đang truy lùng họ.
Thẳng đến không thở nổi hai người mới tách ra, giấc mơ tưởng chừng không thể nào thực hiện nay đã trở thành sự thật, Đoạn Thuấn Kiệt nhịn không được mỉm cười yếu ớt, thình lình lại bị Hiên Viên nắm tay kéo đi.
“Ngươi cười ngu cái gì! Đi mau!”
Mắt thấy phía trước là tường thành của Đồng An, Hiên Viên biết khi bước ra Đồng An chính mình sẽ không còn là thái tử của Đại Đồng. Cố gắng mấy năm nay nháy mắt trở thành nước chảy, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, không nghĩ tới chính mình lại có thể thản nhiên buông tha địa vị.
Nhanh như chớp, hai người phóng qua tường thành. Sắc trời lúc này cũng đã thay đổi, ánh rạng đông chiếu rõ gương mặt mệt mỏi không ngủ của hai người, nhưng mà ánh mắt lại vô cùng thoải mái vui vẻ, vừa khoái hoạt vừa thỏa mãn.
“Chúng ta nên làm gi?”
Mọi chuyện như một giấc mộng đẹp, Đoạn Thuấn Kiệt thật sợ chính mình tỉnh dậy phát hiện mọi chuyện chỉ là giấc mơ. Đi theo Hiên Viên, hắn nhịn không được liền hỏi.
“Đừng hỏi nhiều, cứ đi theo ta.” Tựa hồ đã thu phục được vẻ xấu hổ, Hiên Viên lại trở thành nam tử đầy bá khí, kéo Đoạn Thuấn Kiệt chạy vội đi.
Đi hơn nửa canh giờ, liền tới biệt viện ngoài thành của Hiên Viên. Nơi này là sản nghiệp bí mật của Hiên Viên, cho dù là Phụng Tông cũng không thể biết, cho nên vẫn chưa cho người lục soát.
Ở biệt viện thay chút xiêm y, lại bảo người hầu mang ra hai con tuấn mã, Hiên Viên đổi phục sức hoàng gia thành trang phục nho nhã bình thường, nhưng cho dù đơn giản cũng vô pháp che đi khí chất cao ngạo của y.
Mỉm cười nhìn chăm chú Đoạn Thuấn Kiệt, Hiên Viên dìu hắn lên ngựa sau đó chính mình cũng ngồi lên, sang sảng lớn tiếng nói: “Đi thôi! Đoạn Thuấn Kiệt, cùng ta tung hoành thiên hạ.”
Phụng Tông phế thái tử làm quan dân cao thấp đều ồ lớn, không ai tin nổi nội tình bên trong, đều cảm thấy vô luận như thế nào chuyện này đều không giống với tính cách của Thất hoàng tử nổi tiếng, đám thê thiếp bị bỏ rơi suốt ngày khóc lóc nỉ non, rất là náo niệt.
Cho dù Phụng Tông cho người truy tìm mấy tháng, Hiện Viên cùng Đoạn Thuấn Kiệt lại giống như bốc hơi khỏi thế gian không tìm thấy tông tích. Phụng Tông rốt cuộc cũng tin tưởng đứa con tối coi trọng quyền thế của ông đã buông thiên hạ mà ly khai. Sau ba tháng tìm kiếm hết hy vọng, ông lập Nhị hoàng tử làm thái tử, cũng tuyên bố Hiên Viên Tây Thành đã bỏ mình trên đường lưu đày, xem như cấp cho một cái kết cục để dân chúng không còn dèm pha.
Lại mấy tháng sau, hài tử do Âu Dương Tư Kì hạ sinh đột nhiên mất tích trong phủ Thất hoàng tử, chính phi Thất hoàng tử vô cùng thương thâm cho người tìm kiếm khắp nơi, không tìm được liền bỏ qua.
Một tòa nhà trong núi Bàn Long từ lâu bị bỏ hoang nay lại náo nhiệt. Không biết từ đâu một hộ gia đình dọn vào, mang theo nhiều tùy tùng, tòa nhà rất nhanh được sửa chữa, nghiễm nhiên trở thành nhà giàu có nhất vùng. Có người hỏi thăm thì chỉ biết gia chủ họ Ngôn, gần đây mang theo gia đình chuyển tới.
Chủ nhân họ Ngôn chính là Hiên Viên Tây Thành tiền thái tử của Đồng An. Y cố tính kế, từ lúc còn là thân phận Thất hoàng tử y đã xây dựng thế lực trên giang hồ, lần trước thuận lợi đánh bại Tương Quang Vinh cũng nhờ thế lực này. Hiện giờ không còn là thân phận thái tử, y liền dựa vào nó mà làm bá vương ở dân gian.
Không còn thân phận thái tử, Hiên Viên Tây Thành phát hiện mình không thương tâm như trong tưởng tượng. Ngược lại có thể không cần tuân thủ những lễ nghi cung đình phiền phức mà có cuộc sống mới mẻ do chính mình tạo nên, mỗi ngày chỉ cần du sơn ngoạn thủy, tiền tài trước đây tích lũy cũng đủ để cho y tiêu xài thập phần thích ý.
Chưa bao giờ hy vọng xa vời chính mình có thể cùng Hiên Viên Tây Thành mỗi ngày song túc song phi lại trở thành sự thật, cho đến thật lâu sau Đoạn Thuấn Kiệt mới dám tin tưởng mình may mắn như vậy.
Vốn định dùng hai bàn tay của mình kiếm tiền để mang lại hạnh phúc cho người mình yêu, nhưng Hiên Viên Tây Thành hiển nhiên không cho hắn làm vậy. Cho dù không còn ở địa vị thái tử, chính là gia sản bí mật của y cũng đủ cho hai người sống cả đời.
Mà muốn hỏi Đoạn Thuấn Kiệt hiện giờ tiếc nuối điều gì, thì có lẽ hắn sẽ trả lời không có, đại khái là vì cuộc sống quá hạnh phúc không còn quan tâm điều gì, hồn nhiên không còn bất cứ đau khổ nào.