Khủng Bố Cố Sự CHN

Quyển 7 - Chương 6: Vũ hội hóa trang 4 + 5 + 6

Kiếm ra khỏi võ phát ra tiếng "keng" thanh thúy, khiến rất nhiều quỷ quái rụt cổ tất cả nhìn sang hướng người đàn ông tai mèo, thấy y ngồi không nhúc nhích, tất cả đều hưng phấn cười ha ha, sau đó, tất cả như sương mù, chậm rãi tan đi.

"Chúc các ngươi chơi vui vẻ." Người đàn ông tai mèo lạnh lùng cười, "Đúng rồi, kỳ thực trò chơi rất đơn giản, như trò mèo bắt chuột, đừng để họ tìm thấy ngươi là được." Thời điểm y nói câu này rõ ràng mang theo ý châm chọc, trong đôi mắt xinh đẹp là cơn giận dữ, từng câu từng chữ đều là nói với Hoàng Phủ Thần kia, lập tức búng ngón tay, cũng chậm rãi tan biến trong không khí.

Chỉ còn sáu người họ, đứng ở đại sảnh.

"Trời đất ơi...... " Chu Ngạn Phi nhỏ giọng líu ríu, khiếp sợ nhìn đại sảnh đã không còn một bóng người, cẩn thận kéo ống tay áo hắn, "Anh..... A.....Ly  ..... Em có phải đang nằm mơ không."

Bốn phía yên tĩnh đến có chút đáng sợ, Hoàng Phủ Thần nghiêng tai lắng nghe, thu hồi kiếm vào vỏ, Hoàng Phủ Lê cẩn thận kéo tay Chu Ngạn Phi ra hiệu im lặng, quay đầu hỏi Hoàng Phủ Thần: "Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Hoàng Phủ Thần không trả lời, cau mày nhìn ba người còn lại kia: "Các cậu cảm thấy sao?"

"Họ cũng chưa đi xa, làm sao bây giờ, muốn trốn tới đâu?" Tên hóa trang thành Sói Xám kia vừa nói vừa liều mạng rút tóc giả của mình ra, đáng tiếc làm thế nào cũng rút không xong.

"Đừng rút, vô dụng." Hoàng Phủ Thần hơi nhíu mày, đưa tay chỉ Hoàng Phủ Lê và Chu Ngạn Phi: "Nói trước đây là người của tôi, khuyên các cậu tốt nhất không nên giở trò."

"Hừ, ai dám hả?" Người hóa trang Edward Scissorhands châm chọc lên tiếng, nhưng không ngờ thanh âm này là giọng nữ thanh thúy, cô ta khoanh tay dùng giọng điệu khinh thường nói: "Ai mà không biết, chủ nhân thích là ngươi, chúng tôi dù cho thu gom bao nhiêu linh hồn cũng thua kém một lần ngươi tán tỉnh chủ nhân."

"Miệng mồm sạch sẽ chút!" Hoàng Phủ Lê cau mày, không tự chủ được thay Hoàng Phủ Thần che đậy, trừng mắt lạnh lùng quát: "Đừng tưởng rằng cô là nữ thì tôi không dám đánh cô!"

Chu Ngạn Phi lặng lẽ níu tay hắn, ra hiệu đừng nói nhiều, Hoàng Phủ Thần lại không để tâm, lạnh lùng liếc mắt nhìn Edward Scissorhands, xoay mặt nhìn về phía hai người còn lại: "Sao không tự giới thiệu? Tôi là Hoàng Phủ Thần, linh hồn nơi này phần lớn đều đã qua tay tôi, nói vậy chắc mọi người đều biết."

"Tôi là Tô Gia Nhất, giám đốc, mấy hôm trước anh còn đón tiếp tôi lên thuyền." Người đàn ông hóa trang thành thây ma kia toét miệng cười, nho nhã giới thiệu mình, "Đương nhiên, nguyên nhân chết của tôi rất đơn giản, cha tôi bán linh hồn của tôi cho chủ nhân."

"Tôi tên là Chu Vượng...... Vốn là ngư dân, bởi vì bão tố lật thuyền, không ngờ bị nghiền nát trong cánh quạt dưới thuyền." Sói xám giới thiệu mình, Edward Scissorhands thì nói: "Tôi tên gì các người cũng không cần biết, dù sao tôi cũng chết trên chiếc thuyền này, vất vả cực nhọc làm 50 năm, cực chẳng đã......Quên đi, các người cứ gọi tôi là chị Đào là được."

Hoàng Phủ Lê và Chu Ngạn Phi càng nghe càng hồ đồ, vừa muốn mở miệng hỏi cái gì, Hoàng Phủ Thần đã xoay đầu lại tuy rằng gương mặt vẫn lạnh như băng, trong giọng nói lại mang theo thân thiết: "Không sao chứ?"

Hoàng Phủ Lê nhìn Hoàng Phủ Thần, không lên tiếng, Hoàng Phủ Thần vừa muốn nói gì, lúc này chỉ nghe "Oành" một tiếng vang thật lớn, trên nóc đại sảnh dường như có thứ gì nổ tung, đèn treo thủy tinh khổng lồ lung lay thoáng cái rơi xuống, bể tan tành, tầm nhìn chợt mờ mịt, cái gì cũng không thấy nữa.

"Nằm xuống!" Hoàng Phủ Thần bay tới, giơ tay lên liền che Hoàng Phủ Lê dưới người, kéo hắn chen vào dưới một cái bàn dài.

"Này!....." Chu Ngạn Phi còn ở bên ngoài! Hoàng Phủ Lê còn chưa lên tiếng, liền bị bàn tay lạnh băng của Hoàng Phủ Thần bụm miệng, rất nhanh, một thứ gì đó oành một tiếng, rơi trên mặt đất.

"Khà khà khà..... Thịt người ăn ngon..... Khà khà khà....." Đây là thanh âm già nua của một cụ bà.

".....Ta thật đói, ta muốn ăn thịt.....Hi hi hi" Bây giờ lại trở thành một giọng nữ khác.

Trong đại sảnh quanh quẩn hai loại tiếng động Hoàng Phủ Lê chưa từng nghe qua. Thế nhưng kinh khủng nhất là, thanh âm này cực kỳ khẽ, tựa hồ như đang ghé vào bên tai hắn thì thầm vậy, giống như một con nhện leo lên cơ thể bạn, lông lá xồm xoàm, chậm rãi leo đến tim bạn, khiến bạn sợ run lên, toàn thân Hoàng Phủ Lê run rẩy, không dám thốt lên tiếng.

"Thùng thùng thùng...... " Chẳng biết là thứ gì phát ra tiếng dộng đất thanh thúy, cách đó không xa dường như có thứ gì đang nhảy? Kèm theo tiếng "hi hi hi" quỷ dị, dần dần nhảy về hướng bọn họ.


Cái gì cũng đều không thấy rõ, cái gì cũng không nghe rõ, chỉ có thể cảm giác được bàn tay lạnh lẽo của Hoàng Phủ Thần, ngay cả hơi thở của anh cũng không cảm nhận được, Hoàng Phủ Lê lặng lẽ bắt được cổ tay anh, ra hiệu anh buông miệng mình ra.

"Hắc....." Tiếng thùng thùng kia tiếp tục vang lên, thanh âm bén nhọn ấy tiếp tục lải nhải lầm bầm: "Thịt người đâu...... Để ta ngửi một cái.....Hắc......Ngon.....Thơm..... Ở chỗ này......" Thanh âm đứt quãng truyền đến, càng ngày càng bén nhọn, Hoàng Phủ Lê có một loại cảm giác thế này, mặc dù không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn mạng không còn dài nữa.

Thùng.... thùng.... thùng.... thùng Tiếng dộng đất càng ngày càng gần, sắp nhảy tới nơi này ngay thôi, Hoàng Phủ Thần cảm giác tim mình muốn nhảy ra ngoài, vừa định đứng dậy trốn, vậy mà một góc khác của đại sảnh phát ra tiếng động lớn.

"Cạch!" Kèm theo tiếng hét của một người đàn ông, ngay sau đó, không biết là ai đột nhiên mở cổng, chạy ra.

"Thùng thùng thùng!" Tiếng dộng đất cấp tốc vang lên, hai thanh âm kia vừa cười, vừa nhanh chóng đi theo.

Hoàng Phủ Thần thở phào, cơ thể vốn căng cứng cũng thả lỏng xuống, nhưng anh vẫn như cũ nhỏ giọng thở dài một chút, đợi đến khi toàn bộ tiếng động biến mất, lặng lẽ từ dưới bàn bò ra.

Hoàng Phủ Lê lúc bò ra mắt đã khôi phục thị lực, chỉ có thể phát hiện đại sảnh công năng lớn như vậy chỉ còn lại mình và Hoàng Phủ Thần, Chu Ngạn Phi cũng không biết đã trốn đi đâu, không nhịn được có chút mờ mịt —— "Anh  ......Các anh rốt cuộc là cái gì.....Đây.....?" Hắn nói năng lộn xộn hỏi Hoàng Phủ Thần, nhưng Hoàng Phủ Thần chỉ cẩn thận nhìn bốn phía, cuối cùng chỉ nói mấy chữ: "Rời khỏi đây trước rồi nói."

Chu Ngạn Phi không biết đã đi đâu, đồng thời bốn người còn lại cũng không biết tung tích, trên mặt đất có một vũng máu, nhưng Hoàng Phủ Lê khẳng định là —— Hắn ban nãy chỉ nghe tiếng bước chân của một người, nói cách khác hai thanh âm kia chỉ có tiếng bước chân của một người, người còn lại ngay cả bước đi cũng không có âm thanh?

"Đây, cậu mang cái này vào." Hoàng Phủ Thần đưa tay vất vả tháo một chiếc nhẫn hồng mã não xuống, ép hắn mang xong, mới thấp giọng nói: "Đừng làm mất cái này, cái này có thể bảo mệnh. Trước chờ một lát, tôi sẽ từng chút giải thích rõ ràng." Trong ánh mắt Hoàng Phủ Thần lúc nào cũng bao hàm cái gì đó khiến Hoàng Phủ Lê không nói rõ được, nhưng lúc này hắn cũng không còn cách nào, chỉ có thể đi theo Hoàng Phủ Thần nhanh chóng từ cửa sau đi ra.

Cửa sau thông hướng tới hồ bơi trên du thuyền, hôm qua Hoàng Phủ Lê làm phục vụ một ngày, cũng biết những con đường này, nhưng không biết xảy ra chuyện gì, hắn vừa theo Hoàng Phủ Thần đi tới cửa, liền khó hiểu té lộn nhào.

Hoàng Phủ Lê vừa liếc mắt nhìn, không nhịn được sợ đến run rẩy, ở cửa sau vậy mà có một đứa bé đang ngồi, là một bé trai, mặc toàn thân trang phục thời Đường màu đỏ chỉnh tề, mang mũ quả dưa, để bím tóc, gương mặt có hai vết ban đỏ, giống với học sinh tiểu học diễn trong phim điện ảnh thập niên 70, chẳng qua đôi mắt ngay cả tròng trắng cũng không có, đồng tử đen kịt nhìn gần, thật sự dọa chết người, đồng thời tứ chi của đứa bé đều là xương trắng, âm u ngồi trong góc, nếu không nhìn kỹ, quả thật không nhìn thấy nó.

"Thứ gì?" Hoàng Phủ Thần cau mày hỏi, nhìn ánh mắt chần chừ của Hoàng Phủ Lê, cũng không biết vì sao mà cơn tức thoáng cái vọt lên, "Bảo em đừng lên thuyền em không nghe! Bây giờ thì xong rồi, chiếc nhẫn kia có thể nhìn thấy quỷ, trên mặt đất có gì?" Nói rồi, anh nhìn trừng trừng đứa bé, lạnh lùng nói: "Ta tuy rằng không biết ngươi là ai, nhưng nếu ngươi còn muốn linh hồn của người thân ngươi, vậy thì ngoan ngoãn bỏ ra, không thì đừng trách ta không khách khí!"

Tên nhóc kia bĩu môi, tâm không cam lòng không nguyện, chậm rãi tiêu tán.

Hoàng Phủ Lê nghẹn họng nhìn trân trối, quan niệm thuyết hữu thần của mình lần nữa dao động.

"Đi mau đi mau." Hoàng Phủ Thần vội vàng dặn dò, kéo hắn ra khỏi đại sảnh, hai người lén lút trốn đông trốn tây, cũng không biết tại sao, Hoàng Phủ Lê vậy mà cảm giác chiếc nhẫn mang trên tay này có thể nhìn thấy quỷ, dọc đường hai người tránh qua cô gái bộ dáng Sadako, bà bầu không đầu mặt mọc trên cái bụng tròn quay của mình hoặc người phụ nữ tóc dài lộn ngược đầu đi lại trên hành lang du thuyền, vất vả cực khổ rốt cuộc bò được đến lỗ thông hơi Hoàng Phủ Lê từng ẩn náu.

"Bây giờ hẳn anh đã có thể nói cho tôi biết rồi chứ? Anh.....Rốt cuộc là ai...... " Hoàng Phủ Lê núp trong lỗ thông hơi nhỏ hẹp, vừa mở toàn bộ camera thu hình trên bông tai mình, vừa thời thời khắc khắc chú ý bốn phía, "Vì sao, tôi cho rằng tôi là con một trong gia đình, nhưng......Vì sao trong trí nhớ tôi anh là anh trai tôi?"

"Anh vốn là anh trai em, chỉ có điều anh đã chết, em liền quên mất." Hai người đàn ông to tướng núp trong lỗ thông hơi nhỏ hẹp, Hoàng Phủ Thần không thẳng nổi cơ thể, "Đừng lo, em nhất định sẽ sống sót ra ngoài, trong này phần lớn mọi người không dám công kích anh, bởi vì......Linh hồn của người thân họ đang trong tay anh, họ không dám."

"Nhưng......Nhưng......" Hoàng Phủ Lê có chút nghẹn lời, cũng chẳng biết tại sao, hắn nhanh chóng tin lời Hoàng Phủ Thần, hai người lại trò chuyện một lát Hoàng Phủ Lê vừa định nói —— "Nhưng......Anh thật sự là anh trai tôi......?"

"Bíp bíp bíp......" Điện thoại di động của Hoàng Phủ Lê đột nhiên vang lên, đi chuyến này hắn chỉ mang theo một điện thoại di động kiểu cũ cải chế lại, vừa mở ra nhìn thì ra là Chu Ngạn Phi gọi tới, không nhịn được hừ cười một tiếng, con bé hư này, vừa nãy chạy đi đâu mất, thật là! Hắn vừa nghe máy, liền nghe bên đầu điện thoại kia thét tê tâm liệt phế: "A a a a!...... Anh A Ly a a a a!" Bên đầu kia điện thoại truyền đến tiếng gào tê tâm liệt phế của Chu Ngạn Phi, "Anh A Ly..... Mau cứu em....."

"Làm sao vậy! Ái Phi! Làm sao vậy! Nói đi!" Hoàng Phủ Lê kêu to, vậy mà đầu kia điện thọai chốc lát sau chỉ truyền đến tiếng đôm đốp của bức xạ sóng điện, ngay sau đó thanh âm của Chu Ngạn Phi truyền đến, nguyên bản là thanh âm tựa như chim vàng anh lúc này đột nhiên trở nên ảm đạm trầm thấp, xen lẫn vào nhau có thể khiến người ta cảm thấy kinh khủng u ám, "Anh....A.... Ly....Hóa....ra....ở  .... Trong  ......này"

Giọng nói đột nhiên trở nên đáng sợ dị thường, Hoàng Phủ Lê vừa nhìn xuống dưới, dưới lỗ thông hơi một người mặt đầy máu đang đứng, trên cổ người này có hai cái đầu, một đầu tóc bạc da gà, vừa nhìn là một cụ bà một người là phụ nữ, nhưng trán rất cao, bộ dáng như dị dạng, lúc này con quái vật đang cầm điện thoại di động, không nhúc nhích ngẩng đầu nhìn hắn.

Hoàng Phủ Thần phản ứng đầu tiên kéo cơ thể Hoàng Phủ Lê lại, tay kia móc ra súng lục sau lưng Hoàng Phủ Lê, bang bang bang ba phát bắn tới. Anh lúc này bởi vì đã cho Hoàng Phủ Lê chiếc nhẫn, không thể nào nhìn thấy được vị trí của quỷ hồn, chỉ có thể hét: "Mau, thứ kia ở đâu!"

Con quái vật hai đầu sau khi bị súng bắn trúng, giống như gió bụi tan tác, chỉ chốc lát sau, lại tụ lại, Hòang Phủ Thần cau mày, lập tức từ trong lỗ thông hơi nhảy xuống, một tay rút kiếm bên hông ra, cao giọng hô lên: "A Lê, nó đâu?"

Hai cái đầu thoáng nhìn nhau, chậm rãi duỗi thẳng cánh tay, muốn bắt lấy cổ Hoàng Phủ Thần, "Hướng ba giờ!" Hoàng Phủ Lê kịp thời nhắc nhở, Hoàng Phủ Thần trở tay một cái, quỷ hai đầu kia hét lên một tiếng, chậm rãi tiêu tán trong không khí.

Lúc Hoàng Phủ Lê từ trong lỗ thông hơi nhảy xuống, tay cầm kiếm của Hoàng Phủ Thần đang run rẩy, vẫn vẻ mặt thoải mái giả vờ không sao cả, Hoàng Phủ Lê nhìn anh khuôn mặt tái nhợt gần như phiếm xanh của anh, nhịn không được khẽ hỏi: "Này..... Anh không sao chứ? Thanh kiếm này lợi hại như vậy?"

Hoàng Phủ Thần ho khan một tiếng, từng chút áp chế xuống cảm giác cuộn trào ngập trời trong lồng ngực, anh lặng lẽ nuốt xuống một ngụm máu gần như sắp phun ra ngoài, cười cười: "Thanh kiếm này là anh trộm ra, không sao, anh cũng không biết lai lịch thế nào, dù sao có thể giết quỷ là được."


Hoàng Phủ Lê cau mày gật đầu, đột nhiên lại hỏi: "Ở đây thực sự......Không phải là......Tôi là nói.....Các anh thực sự đã chết phải không? Thực sự?" Hắn liên tục hỏi mấy tiếng "thực sự", đột nhiên lại thấp giọng nói: "Tôi nhớ ra rất nhiều rồi, còn có một cô bé, Hoàng Phủ Văn..... Tôi là chú của nó, đó là..... Con gái anh sao?"

Vẻ mặt Hoàng Phủ Thần có chút cứng ngắc, anh miễn cưỡng cười một tiếng, vẫy ống tay áo, dùng thanh âm chần chừ nhỏ giọng nói: "......Đúng.....Con bé cũng...... Đã đi." Hoàng Phủ Lê nhạy bén chú ý tới vẻ mặt của Hoàng Phủ Thần, cháu gái hắn......Ôi, hắn thoáng nở nụ cười, dưới tình huống hoàn toàn không hiểu nổi này, ôm lấy vai Hoàng Phủ Thần, "Nói thật ra, tôi bây giờ có chút cảm giác anh thật sự là anh trai tôi, nếu không chẳng lẽ ba mẹ tôi thần kinh mỗi ngày đều nhắc anh mãi, nói không chừng...... Anh thực sự là anh trai tôi..... "

Hoàng Phủ Thần khẽ mỉm cười, vung tay cũng ôm lấy vai hắn, rù rì nói: "Anh là anh của em.... Anh là anh của em.....Haha...." Anh nói thế, thoáng liếc mắt nhìn, lại phát hiện trong lỗ thông hơi, một con mèo đen đang ngồi xổm bên cạnh, nghiêng đầu không nhúc nhích cúi nhìn bọn họ.

Trong lòng Hoàng Phủ Thần cười thầm, chủ nhân này..... Rốt cuộc là có tình cảm gì với anh, nếu quả thật thích anh y cần gì phải hại chết A Lê, nếu có thể buông tha cho nó, anh thậm chí cũng có thể vĩnh viễn làm trâu làm ngựa cho y..... Vĩnh viễn cùng y.....Ngừng đã! Tại sao mình lại có loại ý niệm này, không phải là muốn giết chết y sao!

Hoàng Phủ Lê sau khi đẩy cơ thể có nhiệt độ khá thấp của Hoàng Phủ Thần ra, kinh ngạc nhìn anh mặt không thay đổi, lại giương mắt nhìn lỗ thông hơi một chút, cũng không phát hiện thứ gì lạ, không nhịn được âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, hắn mặc dù là đàn ông, nhưng đàn ông cũng sợ quỷ quái máu me nha! Không khỏi cẩn thận hỏi: ".....Anh.... Anh đang nhìn gì?"

"Đi thôi." Mèo đen thoáng vụt qua, chắc là tới theo dõi anh, ngẫm lại cũng đúng, y chắc chắn lo lắng cho mình, Hoàng Phủ Thần cười lạnh một tiếng, "A Lê, chúng ta tốt nhất đi xem Chu Ngạn Phi ở đâu, vốn dĩ cô bé kia cũng là đồng nghiệp của anh."

Đồng nghiệp? Hoàng Phủ Lê nhíu mày, "Anh là nói, anh đã từng công tác ở đội hai? Anh cũng là cảnh sát?" Hắn còn muốn nói gì đó, liền cảm giác đỉnh đầu chợt lạnh, ngẩng đầu nhìn lên, một người không có ngũ quan chẳng biết từ đâu xuất hiện, treo ngược trên trần nhà, tóc dài rũ thẳng xuống, động đậy như có sinh mệnh, như rắn đánh tới cổ Hoàng Phủ Thần.

"Chạy mau!" Hoàng Phủ Lê nhỏ giọng kêu lên, đẩy anh ra, khó khăn lắm mới tránh thoát công kích của kẻ không mặt, hai người từ cửa đi ra ngoài, băng qua hành lang thật dài, vừa rẽ đã nhìn thấy một thây ma từ đối diện họ chạy tới, hẳn là Tô Gia Nhất đã lâu không gặp, đi theo phía sau là một đám quỷ quái xấu xí, Hoàng Phủ Lê lập tức kéo Hoàng Phủ Thần "Đi! Chúng ta đi đường này!"

Quần áo hai người đều rất rườm rà, Hoàng Phủ Lê xé áo choàng của hắn xuống, còn Hoàng Phủ Thần thì xé rời tay áo mình, lúc này đã hơn bốn tiếng trôi qua, tuy rằng đám quỷ công kích họ không nhiều lắm, phần lớn đều đã sợ uy chấn của Hoàng Phủ Thần, nhưng có một vài lệ quỷ khác tận tụy hết mình ngắm bắn hai người bọn họ.

Tiếp tục chạy, hai người đi tới trên boong của du thuyền, lúc này trên boong thuyền vốn ồn ồn ào ào nay không một bóng người, xa xa cảnh biển tuyệt đẹp, mặt trời đang lặn xuống, mặt trời màu đỏ cam đang trốn trong tầng mây, còn có thể loáng thoáng trông thấy mặt trăng ở đầu kia bầu trời, mấy con chim hải âu bay lướt qua mặt biển, thỉnh thoảng còn có thể xa xa trông thấy kỳ quan một con cá voi phun nước, Hoàng Phủ Lê không để tâm thưởng thức, liền vội vàng hỏi Hoàng Phủ Thần bên cạnh: "Anh, chúng ta phải đi đâu?"

Những lời này còn chưa nói hết, một cánh tay thảm bại đột nhiên từ phía dưới boong tàu chui ra, bắt lấy mắt cá chân của Hoàng Phủ Lê, thoáng cái kéo hắn lại.

"A Lê!" Hoàng Phủ Thần nhất thời không phản ứng kịp, Hoàng Phủ Lê đã biến mất tăm, rốt cuộc là ai.... "A Lê!" Hỏng bét! Chiếc nhẫn A Lê đang mang, anh cũng không nhìn thấy rốt cuộc là ai đánh lén, chỉ có thể sợ hãi nhìn bốn phía, một lần nữa rống lên: "A Lê!  A Lê! Em ra đây đi!"

******

Trong đại sảnh tối tăm hỗn độn, thủy tinh bể nát đầy đất, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy vài giọt máu đỏ sậm đã đông cứng trên nền đá cẩm thạch tái nhợt càng lộ vẻ dữ tợn, Hoàng Phủ Lê híp mắt, chẳng biết tại sao mình thoáng cái lại trở về đại sảnh, hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện cách đó không xa trên đài cao có một người đang đứng.

Đường nét người kia rất mập mạp, dường như là...... Hoàng Phủ Lê cầm súng ngắn, cẩn thận từng chút một đến gần, ngay sau đó, con ngươi của hắn co rút lại --

"Anh A Ly." Người kia đứng trong bóng tối dùng thanh âm sâu kín khẽ gọi tên hắn......Đây.....Đây chẳng phải là Ái Phi sao, cô bé không sao?

Hoàng Phủ Lê không dám liều lĩnh đi về phía trước, mà cẩn thận giơ súng ngắn, thấp giọng hỏi: "Ái Phi, em làm sao trốn được, vì sao anh ở phía sau tìm cũng không nhìn thấy em?"

Chu Ngạn Phi chậm rãi từ trong bóng tối bước ra, thoạt nhìn cô dường như cũng không được khá mấy, cô mặc một cái váy đỏ lớn, nhưng lúc này vết máu ám sắc sớm đã làm dơ váy của cô, cô giống như vừa từ trong hồ máu chui ra vậy, đóa hoa hồng mềm mại cài trên đầu cũng đã héo rũ, vết thương trên mặt rất nhiều, mà một đôi mắt nai bị hoảng sợ từ góc nhìn của Hoàng Phủ Lê đúng hẳn là đã bị sợ hãi -- Tuy hắn thu súng lại, nhưng vẫn giữ khoảng cách ba thước, "Ái Phi, em......Em gặp phải chuyện gì?"

"Sau khi đèn treo rơi xuống, em liền núp vào, sau đó, em nghe thấy một người tới, lúc này cũng không biết là ai chạy khỏi cửa, mà con quỷ kia cũng đi theo ra ngoài, em cho rằng không sao, vốn muốn tìm anh, kết quả hai anh đều không thấy đâu  ..... Về sau....  .Em gặp gã hóa trang thành Sói xám kia, người kia tốt lắm, hắn nhường cơ hội cho em." Dáng cười của Chu Ngạn Phi rất gượng gạo, trong mắt đong đầy lệ, hiển nhiên trong cô cũng có một câu chuyện gì đó -- "Anh A Ly, em mệt quá......Hu hu hu.....Em muốn về nhà, đây là cái nhiệm vụ chết tiệt gì......"

Chẹp.....Hoàng Phủ Lê khẽ thở dài, hắn không chịu được nhất là con gái khóc, liền đi về phía trước một bước, vừa muốn nói chuyện lại trông thấy một cánh tay Chu Ngạn Phi giống như cao su kéo dài, "Vụt" một tiếng nhanh như chớp vươn ra, một cánh tay hung hăng chọc vào ngực hắn.

"Phụt....." Tựa như tiếng của dao chọc vào thịt heo, ngay sau đó, "Xẹt....." Thanh âm của máu thịt gân mạch đứt lìa vang lên, thỉnh thoảng có thể nghe thấy xương ngực phát ra tiếng "Răng rắc", trái tim của Hoàng Phủ Lê đã bị Chu Ngạn Phi móc ra.

Chu Ngạn Phi phát ra tiếng cười gằn, nhìn Hoàng Phủ Lê mang theo ánh mắt không thể tin chậm rãi đi đến, cô ta lạnh lùng cười, giơ trái tim Hoàng Phủ Thần trong tay, quyến rũ liếm từng chút một, máu nóng hổi chảy đầm đìa, thoạt nhìn ăn thật ngon, loại cảm giác này thật là quá đã.

Hoàng Phủ Lê há hốc mồm, hắn có thể cảm giác được máu toàn thân đã phun ra ngoài, trái tim kia của mình đã tách rời đang ở trong tay người đàn ông mình chưa gặp qua mấy lần từ đập cho đến lúc ngừng, hai đầu gối hắn như không khống chế được, nặng nề quỵ trên mặt đất.

Vẻ mặt Hoàng Phủ Lê cứng lại, hắn nhìn trừng trừng Chu Ngạn Phi, tựa như còn chưa hiểu rốt cuộc đây là thế nào, liền thẳng đờ ngã xuống.

Chu Ngạn Phi cười một tiếng, vứt trái tim cầm trong tay ra ngoài như vứt rác rưởi, sau đó đặt hai tay trên cổ -- "Bựt" thân thể cô ta phát ra tiếng vang nhỏ, sau đó cô cẩn thận tháo đầu mình xuống như vặn ốc vít vậy, tùy ý vứt sang bên, lại từ trong cái váy lớn của cô lấy ra một cái đầu, vặn lên.

Chủ nhân cái đầu này......Chính là người ban nãy hai người đã gặp, Tô Gia Nhất.

Nói cách khác người giết chết hắn là Tô Gia Nhất? Hay Chu Ngạn Phi đây?


Hắn đã chết rồi! Hoàng Phủ Lê thoáng co quắp, lập tức nhảy dựng lên, bên cạnh có một giọng nữ nhỏ nhẹ truyền tới: "Anh A Ly! A, yên một chút! Anh không sao chứ?"

Hoàng Phủ Lê thở hổn hển, mạnh mẽ dùng hai tay che tim mình, sau khi cảm nhận được nhịp đập không khỏi thở phào, hắn quay đầu nhìn lại, vừa nói chuyện với hắn hẳn là Chu Ngạn Phi, nghĩ đến giấc mộng kia, không nhịn được trốn về phía sau -- "Là.....Em!"

Chu Ngạn Phi làm một động tác suỵt, nói chuyện có chút cẩn thận, cô nhìn chung quanh, giọng nói mang chút oán trách: "Anh không sao chứ? Ban nãy đã đi đâu? Sao em từ dưới bàn chui ra đã không thấy anh đâu nữa?"

Éc, Hoàng Phủ Lê nhìn bốn phía, phòng khách rất bình thường, dường như hắn lại trở về tầng một, lại nghĩ đến giấc một vừa rồi, không nhịn được cả người nổi da gà, hắn nhỏ giọng hỏi: "Em.... Có gặp phải chuyện gì không?" Nói rồi, hắn cẩn thận lui về sau một chút, mặt không biến sắc nắm súng, đánh giá Chu Ngạn Phi.

Chu Ngạn Phi cùng người trong giấc mộng giống nhau như đúc, trên người có vết máu lớn, đóa hoa hồng trên đầu đã héo rũ, trên mặt bẩn thỉu, tóc cũng có chút rối..... Nhưng, ánh mắt của hắn dời xuống.....

Chợt, con ngươi của Hoàng Phủ Lê co rút lại! Cổ của cô!

Cổ của Chu Ngạn Phi!

Cổ Chu Ngạn Phi có một vệt dấu nhàn nhạt màu da, dường như là bị ai chỉnh tề chặt xuống, lại lắp lên vậy......Là giấc mộng kia! Cùng trong mộng giống như đúc! Nói cách khác Chu Ngạn Phi đã sớm chết rồi! Mà cô bây giờ chắc chắn là Tô Gia Nhất hóa trang thành thây ma kia!

Mầm mống hoài nghi vừa gieo trồng, lập tức nẩy mầm.

Hoàng Phủ Lê thình lình rút súng ra, đem họng súng cấp tốc nhắm ngay Chu Ngạn Phi, một súng bắn tới.

Loại nghi ngờ này giống như tâm ma, Hoàng Phủ Lê cảm giác mình như bị cái gì đó nhập vào, cơ thể giống như bị khống chế mà nả một phát súng, nào ngờ Chu Ngạn Phi so với tưởng tượng của hắn càng nhanh nhạy hơn, bổ nhào lăn trên mặt đất, khó khăn lắm mới tránh thoát một súng xong, trong nháy mắt cười khanh khách, cổ như cao su dẻo vươn dài, há to miệng dùng hàm răng sắc nhọn như cá mập cắn lên Hoàng Phủ Lê đang đứng cách cô ít nhất ba thước.

A! Hoàng Phủ Lê trừng mắt nhìn hàm răng Chu Ngạn Phi cắn lên cổ hắn, chỉ trong nháy mắt như vậy, hắn cho rằng mình đã biến thành linh dương trong thế giới động vật bị một con báo cắn đứt họng.

Máu đậm đặc phun ra, nhất thời Hoàng Phủ Lê còn có thể nghe thấy khí quản mình sau khi bị cắn đứt phát ra tiếng ồng ộc, hắn kêu a một tiếng, sờ lấy cổ.

Mình..... Còn sống? Hoàng Phủ Lê kinh ngạc vuốt cổ mình, sau khi cảm giác được mạch đập và nhiệt độ cơ thể mình, phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng khách thông thường, trong căn phòng này có ba cánh cửa, một bên là cánh cửa sổ chạm đất nhìn ra biển, có thể đoán được hẳn là một phòng khách xa hoa, ngoài cửa sổ ánh trời chiều chiếu xạ mặt biển màu đỏ cam, Hoàng Phủ Lê lắc cái đầu có chút mơ hồ của mình, nhẹ nhàng xuống giường, sờ súng trên người, cẩn thận rút ra, bắt đầu kiểm tra từng cánh cửa.

Vừa nãy mình hẳn là mộng trong mộng, song Chu Ngạn Phi trong mộng có thể khẳng định trăm phần trăm là một con quỷ, Hoàng Phủ Lê cẩn thận tra xét, bây giờ Hoàng Phủ Thần chắc hẳn đang sốt ruột, dù sao mình...... Hắn nhìn đồng hồ, ít nhất cách thời gian hắn mất tri thức đã qua nửa giờ.

Bên trong gian phòng im ắng không nghe được bất kỳ âm thanh gì, nói Hoàng Phủ Lê không sợ, là giả. Từ khi lên chiếc thuyền này, chút thuyết vô thần mà hắn học được đã sớm trả lại cho thượng đế, nghĩ đến vừa rồi trong mộng Chu Ngạn Phi giết hắn hai lần, hắn nắm chặt súng, lặng lẽ mở ra một cánh cửa.

Cánh cửa phát ra thanh âm kẽo kẹt, Hoàng Phủ Lê ngầm đề phòng, lại phát hiện sau khi mở cửa đối diện là một bệ rửa mặt có gương -- Một khuôn mặt máu tựa hồ lóe lên phía sau hắn, Hoàng Phủ Lê không cần suy nghĩ, xoay người lại liền nổ súng, cùng lúc đó, một đôi tay, từ phía sau hắn, chậm rãi vuốt lên cổ hắn.

"...." Đôi tay này cực kỳ mềm mại, rất nhỏ nhắn, nhưng sức lớn đến dọa người, không nhúc nhích bóp cổ Hoàng Phủ Lê, bàn tay lạnh buốt đến nỗi khiến người ta cảm thấy kinh khủng, Hoàng Phủ Lê cảm thấy cả người nổi lên da gà, mà đôi bàn tay kia đang không ngừng siết lại, hiển nhiên là muốn bóp chết hắn.....

Cơ thể Hoàng Phủ Lê khẽ động, dựa theo tư thế cận chiến tiêu chuẩn nâng cùi chỏ lên liền húc tới, nhưng không hề nghĩ đến vốn có thể đánh trúng đầu kẻ tập kích, dường như người phía sau đã sớm đoán được động tác của hắn, một kích không trúng, hắn hơi quay đầu nhìn lại -- Nhưng không ngờ con ngươi lại lần nữa co rút -- Đó là...... Đó là..... Hắn nhìn thấy cái gì thế này, đầu Chu Ngạn Phi ở trên bệ rửa mặt, một đôi mắt màu đỏ máu đang không nhúc nhích theo dõi hắn, đôi môi tái nhợt khô khốc đang cong lên một nụ cười gằn thật to, phía sau cơ thể không đầu của Chu Ngạn Phi đang chặt chẽ bóp cổ hắn, thấy hắn đang nhìn mình, Chu Ngạn Phi cười mắt cong cong, từng chút từng chút một siết chặt tay.

******

"A Lê! Tỉnh tỉnh!" Gò má bị bàn tay lạnh lẽo vỗ mạnh, khiến Hoàng Phủ Lê từ trong giấc mộng sâu tỉnh lại, đợi đến khi ánh mắt có tiêu cự vừa vặn tiếp xúc, lại phát hiện người trước mắt chính là Hoàng Phủ Thần vẻ mặt lo lắng, hắn thở phào một hơi, ngồi dậy, "Anh.....! Hóa ra là anh!"

Trên y phục Hoàng Phủ Thần đều là máu tươi đỏ sậm xen lẫn mùi hôi thối, chắc hẳn thời gian hai người tách ra anh đã trải qua một trận ác chiến, lúc này anh ôm Hoàng Phủ Lê vào ngực, sau khi nhìn thấy hắn tỉnh lại mới thở phào nhẹ nhỏm, "Trời ạ, A Lê, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Hoàng Phủ Lê ấn huyệt thái dương, nhạy bén nhìn bốn phía, vẫn là căn phòng kia, đáng tiếc trời bên ngoài dường như đã sụp tối, nhìn lại đồng hồ đeo tay, đã gần 10 giờ tối —— Nói cách khác trò chơi còn 2 giờ nữa là kết thúc, nghĩ tới đây, hắn lập tức hỏi: "Anh, cái kia, em nhớ trong trò chơi chỉ có thể có một người thắng, nhưng em..... Ta có đến hai người, làm sao bây giờ?"

Cách hỏi của Hoàng Phủ Lê rất thẳng thắn, hắn cũng không hề nói cái gì mà anh bằng không để em thay anh ở trên chiếc thuyền này, chẳng biết sao trong lòng Hoàng Phủ Thần có chút chờ mong như thế, nhưng nghĩ tới mình quả thật không có loại tư cách này, chỉ miễn cưỡng cười: "Việc này anh đã sớm suy nghĩ, em yên tâm, anh đã sắp xếp ổn cả."

Anh đã đọa lạc tại địa ngục, không người nào có thể cứu chuộc nữa rồi.

"Ban nãy em đã bỏ lỡ cái gì?" Hoàng Phủ Lê tò mò hỏi, nhìn thấy tay cầm thanh kiếm kia của Hoàng Phủ Thần đều có chút run rẩy, phía trên máu thịt lẫn lộn, anh chỉ khẽ mỉm cười, chuyển đề tài: "Không sao, anh giết ba con quỷ, chúng ta mau tới đại sảnh, anh cảm giác lại có thứ gì đó đi ra rồi!"

Cảm giác của Hoàng Phủ Thần là đúng, bởi vì vừa mới dứt lời, một người phụ nữ trần truồng liền từ trong cánh cửa phòng Hoàng Phủ Lê từng bị bóp chết bò ra, lôi theo một vệt máu thật dài, hai người thậm chí còn có thể nhìn thấy từng khối vụn nội tạng.... "Anh, đi mau!"


Hoàng Phủ Lê cảm thấy những thứ mình ăn không nhiều lắm còn chưa tiêu hóa sẽ phải ói ra mất, hai người lảo đảo ra cửa, vừa mới rẽ một góc ngoặt, hắn liền phát hiện Hoàng Phủ Thần luôn ở phía sau hắn không thấy đâu nữa.

Trong du thuyền từng con đường thiết kế giống hệt mê cung, hơi chút lơ là, sẽ lạc hướng, Hoàng Phủ Lê sau khi dạo một vòng, phát hiện mình lại trở về chỗ cũ, không nhịn được có chút chán nản, bốn phía yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của mình —— Không lẽ mình lại nằm mơ sao.....Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!

Chẳng lẽ nơi này có thủ thuật che mắt gì sao? Hoàng Phủ Lê gấp rút nhìn bốn phía, lại nhìn đồng hồ, phát hiện ban nãy khoảng cách ngắn như vậy, đã qua gần hai mươi phút, không được, bây giờ phải bình tĩnh lại, bình tĩnh lại.

Ngọn đèn trên đỉnh hàng lang lúc sáng lúc tối, giữa hành lang vắng vẻ như vậy, rốt cuộc sinh ra chút sợ hãi. Hoàng Phủ Lê nhạy bén rút súng ngắn ra, lại xác nhận đạn trong súng ngắn, thuận tiện lấy ra một thanh dao găm, ở vị trí của mình hung hăng gạch một đường lên tường, từng chút một đi về phía trước.

Bước đi trên con đường vắng vẻ chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp của hắn, sau khi cố gắng thả chậm tốc độ, hắn lại cảm thấy đầu cuối của hành lang, dường như có một bóng đen không thấy rõ lắm đang lơ lửng trên không trung, thỉnh thoảng một làn gió thổi qua, bóng đen kia giống như sương mù bị xua tan, chốc lát sau lại ngưng tụ lại. Hoàng Phủ Lê không dám bước về phía trước, chỉ có thể chăm chú nhìn về hướng cụm bóng đen kia, từng chút một đi hướng về một ngã rẽ bên trái.

"Anh A Ly! Anh A Ly!" Thanh âm dồn dập từ trong một cánh cửa vang lên, Hoàng Phủ Lê hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy một đôi mắt ân cần từ khe cửa nhìn về phía hắn, đây là......Chu Ngạn Phi! Cô một tay kéo Hoàng Phủ Lê vào phòng, cẩn thận đóng cửa, lúc này mới quay đầu hỏi: "Anh A Ly, làm em sợ muốn chết, anh không sao chứ?"

Hoàng Phủ Lê cảnh giác nhìn Chu Ngạn Phi trước mắt này, tất cả trong giấc mơ vừa nãy, khiến hắn cảm thấy cực độ kinh hoảng và tuyệt vọng, Chu Ngạn Phi lần này, không thể không phòng.

Chu Ngạn Phi chỉnh tề hơn nhiều so với trong giấc mơ của anh, ít nhất váy và tóc cũng không bị rửa qua máu, cô thấy ánh mắt quái dị của hắn nhíu mày, đảo mắt: "Anh A Ly, các anh cả ngày hôm nay đã ở đâu? Sau khi ngọn đèn kia vỡ nát em trở ra tìm không thấy các anh nữa.....Cái kia, này, anh có khỏe không?" Thấy hắn đang dùng ánh mắt quái dị nhìn cổ mình chằm chằm, Chu Ngạn Phi không khỏi bật cười, nhỏ giọng nói: "Này, cổ em làm sao, anh A Ly? Này?"

Chu Ngạn Phi giơ giơ tay, lại không ngờ rằng Hoàng Phủ Lê theo bản năng bắt lấy tay cô, tay kia rút súng ngắn, chỉa thẳng vào ngực cô.

Chu Ngạn Phi này, giữa cổ có một vết vá! Cùng "cảnh trong mơ" giống nhau như đúc, vậy nói cách khác..... Tất cả mọi thứ trong giấc mơ..... Nói không chừng Chu Ngạn Phi trước mắt này là quỷ giả thành!

Hắn không chút nghĩ ngợi, rút súng ra liền bắn tới, bằng bằng bằng, ba phát súng, thân thể Chu Ngạn Phi nặng nề run lên, chậm rãi ngã trên mặt đất, Hoàng Phủ Lê mặc cho cô té lăn trên đất, trong miệng chỉ líu ríu ba chữ —— "Anh.... A.... Ly....."

Chu Ngạn Phi cũng không biến hóa thành khói đen hay hiện nguyên hình, trong mắt cô, viết đầy tại sao, đây là.....Đây là Chu Ngạn Phi thật..... Là người thật sống sờ sờ, không phải yêu ma quỷ quái gì! Mình vậy mà tự tay giết đồng sự...... Hoàng Phủ Lê quỳ dưới đất, không thể tin nhìn Chu Ngạn Phi còn đang nhẹ co giật thân thể.

Hắn kinh ngạc đưa tay ra, theo bản năng bưng kín vết thương máu tươi chảy ồ ạt, mà đôi mắt ban đầu vốn cực kỳ xinh đẹp của Chu Ngạn Phi, dần dần mất đi ánh sáng, chậm rãi, cô đảo trắng mắt, lại thở mạnh một hơi, nhắm hai mắt lại.

Hoàng Phủ Lê thoáng cái ngồi bệt xuống đất, hắn đã làm cái gì.....Hắn đã vì một cơn ác mộng nho nhỏ của mình mà giết chết đồng sự.....Hoàng Phủ Lê nhìn bàn tay đầy máu của mình, hắn cảm thấy nỗi hoang mang chưa từng có đang lan tràn trong lòng, vì sao, vì sao Chu Ngạn Phi này là thật.....

"A Lê! A Lê" Đây là thanh âm của Hoàng Phủ Thần.....Tựa như đang kêu gào, khiến người ta nghe cũng nghe không rõ, Hoàng Phủ Lê mê mang ngẩng đầu, trông thấy khuôn mặt của Hoàng Phủ Thần, nặng nề nhắm hai mắt lại.

"Mẹ! Con thích anh trai mình đó, thế thì sao chứ!"

"Vô sỉ! Đó là anh ruột của mày!"

"Mẹ! Con không muốn đi nước ngoài!"

Có vài ký ức đang từ từ khôi phục, lúc tỉnh lại lần nữa, Hoàng Phủ Lê cảm thấy đau đầu dị thường, xảy ra chuyện gì, những hình ảnh trong đầu này, chẳng lẽ.....Mình thích người anh trai này.....Không phải đâu.....Hắn lắc đầu, đứng dậy, phát hiện mình đã đến cửa đại sảnh, mà một bên Hoàng Phủ Thần thấy hắn tỉnh lại, rõ ràng thở phào nhẹ nhỏm: "A Lê."

Xoa huyệt thái dương phát đau, Hoàng Phủ Lê quan sát bốn phía: "Anh, anh dẫn em tới đây?" Nói rồi, hắn nhìn Hoàng Phủ Thần, không khỏi vang lên những ký ức trong đầu lúc nãy, chẳng lẽ mình vì thích Hoàng Phủ Thần, bị người nhà biết cho nên mới tống hắn sang nước ngoài học......Cái này.....Không thể nào đâu!

"Sắp 12 giờ rồi, vào đi thôi." Hoàng Phủ Thần không nhìn ra dị thường của hắn, trấn an nói: "Vào đi thôi, em là người thắng trong trò chơi này, em có thể sống ra khỏi chiếc du thuyền này rồi." Thế nhưng..... Đây..... Chu Ngạn Phi đã bị mình giết chết, mà những con quỷ kia, cũng đều đã chết trên tay Hoàng Phủ Thần, Hoàng Phủ Lê muốn nói lại thôi, hắn tuy rằng vẫn có chút không nhớ rõ Hoàng Phủ Thần có phải anh ruột của hắn hay không, có thích anh hay không, nhưng..... Anh thì sao đây?

Hổ thẹn đã nặng nề nhồi nhét trong tim hắn, hắn bây giờ nhắm mắt lại, cũng có thể trông thấy dáng vẻ Chu Ngạn Phi trước khi chết.

Hoàng Phủ Thần biết suy nghĩ trong lòng hắn, mỉm cười, đẩy hắn một cái, khóe miệng gian nan cong lên, nhỏ giọng nói: "Đây là mệnh, không còn cách nào, anh sẽ thử cứu linh hồn những người này, anh cũng có thể sống sót ra ngoài, không sao, vào đi thôi." Anh bây giờ còn chưa thể nói, anh đã trộm khế ước linh hồn của mình ra rồi, chỉ cần có thể tìm thấy xác của mình và con gái, thì có thể sống trở về nhân gian, vĩnh viễn rời khỏi đây...... Rời khỏi chủ nhân.....

Hoàng Phủ Thần khẽ mỉm cười, đẩy Hoàng Phủ Lê tới cửa.

Trong đại sảnh vô cùng ngăn nắp sạch sẽ, hiện trường từng bừa bãi hỗn độn chẳng biết đã được ai dọn dẹp rất gọn gàng, Hoàng Phủ Lê cầm súng, chậm rãi đi vào trong. Trên đài cao chính giữa ngồi một người, người này một đầu tóc bạc, mặc tây trang màu đen cắt may tinh xảo, trong tay cầm một cây gậy chống đầu lâu khô, lúc này ngồi ngay ngắn trên vương tọa bằng xương khô phía sau, dùng ánh mắt mang theo nụ cười thẳng tắp nhìn hắn.

Đây là người tai mèo.....Yêu quái tên Cấm kia.


"Ngươi làm rất khá." Chủ nhân chẳng biết lúc nào đã từ vương tọa xương khô đi xuống, trong nháy mắt di chuyển đến bên cạnh hắn, một đôi mắt hoa đào xinh đẹp hơi nhìn thoáng qua, mang theo ánh mắt nhè nhẹ dò xét thẳng tắp nhìn hắn, lại quan sát hắn một hồi, "Ta không thể tưởng tượng được, Tiểu Thần của ta sao lại thích ngươi như vậy..... Có lẽ....Ta có thể....."

Hoàng Phủ Lê cảm thấy sau lưng mình đều có chút tê dại, chủ nhân khẽ cười một tiếng, giơ tay lên, tựa như đang quan sát món hàng mà nắm lấy cằm hắn nhìn từ trên xuống dưới, trong miệng lại dùng giọng điệu kiêu kỳ kéo dài nhỏ giọng nói: "Loại tướng mạo này.....Ta rất thích đấy...."

Có thứ gì đó vô hình, giống như một cây kim châm vậy, đâm vào mi tâm hắn, Hoàng Phủ Lê đột nhiên cảm giác mình cực kỳ buồn ngủ, dần dần —— hắn nhắm hai mắt lại.

"Anh?" Hoàng Phủ Thần ở ngoài cửa chờ đến cực kỳ ôn nóng, nhìn thấy Hoàng Phủ Lê bình yên vô sự ra ngoài, thở dài một hơi, không thể tưởng Hoàng Phủ Lê lập tức ôm anh vào lòng, không nói gì nâng cằm anh lên, lập tức hôn lên: "Anh, em nhớ ra rồi, em cái gì cũng đều nhớ ra, em thích anh, anh."

Hoàng Phủ Thần trợn to hai mắt, sau khi cảm thụ được làn môi ẩm ướt mềm mại dịu dàng mút lấy môi mình, không khỏi cứng đờ tại chỗ.

Đây chỉ là một buổi vũ hội hóa trang, thế nhưng, vũ hội hóa trang chân chính chỉ vừa mới bắt đầu.

Hoàng Phủ Thần, em biết bên cạnh mình —— Có người mang mặt nạ hóa trang hoàn hảo không?