Du thuyền G& H ra khơi ngày thứ hai.
Hàn Văn Vũ vừa lên chiếc du thuyền G&H này liền cảm thấy mọi chuyện không thuận lợi, đầu tiên là mất sóng, tuy rằng bên trong thuyền có thể cung cấp máy tính xa hoa để lên mạng, nhưng mỗi lần cậu lên mạng thì những trang web có thể mở đều là giới thiệu du thuyền, đối với loại người thời thời khắc khắc muốn tra chỉ số giao dịch cổ phiếu như hắn quả thực gần như bức hắn phát điên rồi; Ngay sau đó quan trọng nhất là -- Bác Viễn người đời này hắn yêu nhất đang ở trước mặt mọi người cầu hôn em gái Hàn Văn Tĩnh của hắn.
Chính hắn cứ thế ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn hai người quan trọng nhất đời mình một quỳ xuống, thâm tình lấy ra chiếc nhẫn kim cương hồng nhạt đại khái cỡ bằng trứng chim cút mua từ Châu Phi, cười mắt cong cong ngửa đầu khẽ nói "Lấy anh nhé", một người khác kích động hai tay che miệng, trong tiếng ồn ào của mọi người hô "Đồng ý đồng ý" rưng rưng gật đầu, Bác Viễn sau khi đeo vào chiếc nhẫn, mọi người vỗ tay reo hò.
Hàn Văn Vũ cảm giác mình giống như một bức tường trang trí không ai để ý, cứ thế giống như bị ánh mắt của Sphinx bắn quét vậy, hóa đá đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn em gái như nhân vật họat hình, nước mắt theo gió tung bay -- Động tác chậm hạnh phúc nhào vào ngực hắn, cười vô cùng hạnh phúc: "Anh, anh nhìn thấy không! Bác Viễn cầu hôn em rồi! Em vui quá!"
Hàn Vũ Văn theo bản năng ôm sát em gái vào lòng, đôi mắt vô thần nhìn về phía Bác Viễn toàn thân chính trang cách đó không xa -- Nhớ về mọi thứ giữa hai người họ....... Họ từng cùng đắp chung chăn mà ngủ, đồng thời vì cuộc chiến cổ phiếu mà ba ngày ba đêm không chợp mắt, cùng chơi bóng, cùng xem phim, cùng nhau......Toàn bộ những kỷ niệm tươi đẹp khi hắn chứng kiến cảnh tượng cầu hôn đã hoàn toàn vỡ tan, gắng gượng kéo khóe miệng lên một độ cong, cười đến cực kỳ gượng gạo, đầu tiên là nhẹ nhàng hôn lên tóc em gái, lúc này hắn mới mang theo giọng nghẹn ngào khẽ nói: "Chúc mừng."
Du thuyền G&H rất lớn, đồng thời hành khách tuy chỉ có chín mươi chín người, nhưng những người này căn bản là tai to mặt lớn hoặc tân binh ưu tú của đủ mọi ngành nghề, cho nên cơ bản biết nhau cả, Bác Viễn thân là thiên chi kiêu tử của giới tài chính, trong vòng ba năm khuấy đảo thế giới tài chính gần vài trăm triệu, cơ bản không ai ngu ngốc mà từ chối lời mới của gã, cho nên khi gã mời tất cả tân khách đến sảnh đại công năng tham gia tiệc đính hôn xa hoa, chỉ có mình Hàn Văn Vũ lẳng lặng trốn trong quán rượu tầng chót của du thuyền, lẳng lặng uống Tequila hết ly này đến ly khác.
Lúc này đã gần một giờ chiều, quán rượu không hề cách âm, ngờ ngợ còn có thể nghe thấy khúc nhạc vui vẻ trong sảnh đại công năng, trong quán rượu không có một người, chỉ có một gã bartender lẳng lặng lau chùi ly thủy tinh, Hàn Văn Vũ luôn cảm thấy nhân viên nơi này là lạ, mặt trắng như quỷ, đồng thởi biểu cảm đông cứng, không khác gì con rối, mà kinh khủng nhất là hắn luôn cảm thấy tiếp xúc lâu với họ trên người sẽ không khỏi xuất hiện một luồng khí lạnh lan vào tim phổi. Trong lòng cực kỳ buồn bực, cũng không thể nào phát tiết, hắn đành gọi cả một chai Whiskey, một bình rượu Rum lớn, trong ánh mắt quỷ dị của bartender lảo đảo ra cửa, quẹo vào boong tàu, đi về hướng mũi thuyền.
Mặt trời ngoài khơi vô cùng gay gắt, Hàn Văn Vũ bước đi cũng phải híp mắt, trên mặt biển đã có rất nhiều cá heo đang đuổi theo du thuyền, hình dạng nhảy lên thật cao khỏi mặt nước cực đẹp, hắn lại không có lòng dạ nào thưởng thức, vừa đi mấy bước, Hàn Văn Vũ đã nhìn thấy đầu thuyền chẳng biết khi nào đã bày ra vài chiếc ghế tắm nắng, trên một chiếc ghế trong đó nằm một người, người này hắn từng gặp rồi, hình như là tổng giám đốc gì đó, tên là Hoàng...... Hoàng gì ấy nhỉ, lúc này anh ta đang nằm dưới tán dù che nắng, hơn nửa người che trong bóng râm, mặc một bộ âu phục màu đen tinh khiết, cà vạt xanh sẫm, trên tay đeo một chiếc nhẫn hồng mã não rất lớn, trên sống mũi đeo kính mát phi hành, nửa trên không biết được ai khoác một chiếc áo khoác tây trang màu trắng, cứ thế ung dung ngủ say.
Hàn Văn Vũ vừa vặn loạng choạng đi tới, liền tinh mắt nhìn thấy bên trong áo khoác trắng thuần tựa hồ còn có thứ gì đó đang rung động.......Rất nhanh, một con mèo màu đen tuyền thò đầu ra khỏi âu phục, sau khi trông thấy hắn cực kỳ nghiêm nghị? Trừng mắt liếc hắn, sau đó há miệng nặng nề ngáp một cái, vẫy vẫy đuôi, nhẹ nhàng nhảy xuống, uốn éo mông đi xa.
Hàn Văn Vũ cảm thấy khóe miệng mình đều co rúm, con mèo này.......Thật sự quá hiểu tính người......! Đồng thời bản thân đang tìm một chỗ không người chữa thương, nơi này có người ngủ, mình vẫn nên núp xa xa thôi.
Nồng độ rượu Tequila rất lớn, Hàn Văn Vũ vừa vặn xoay người lại, liền cảm giác một trận choáng váng, cơ thể như không chịu khống chế thẳng tắp ngã ngược về hướng một ghế tắm nắng khác, một tiếng "đùng" vang dội vừa vang lên, vị Hoàng tổng giám đốc bên cạnh kia liền lập tức giật mình tỉnh giấc, như bị giật mình "soạt" một cái nhảy dựng lên, tay thoáng cái sờ sau thắt lưng, cực kỳ giống tư thế rút súng của các anh cảnh sát trong phim.
"Ngại quá ngại quá......." Hàn Văn Vũ giơ bình rượu híp mắt nằm ngửa trên ghế sưởi nắng hữu khí vô lực nhận lỗi: "Ngại quá, ngại quá, uống nhiều rồi, uống nhiều rồi......."
Tổng giám đốc Hoàng tháo kính mát xuống, nhìn hắn say như chết mà tức giận cười một tiếng, nhìn thấy âu phục khoác trên người, lạnh lùng nhếch miệng, không biến sắc đặt một bên, lại lần nữa lạnh lùng mang kính mát lên, thong thả nằm xuống, không nhúc nhích.
Người này....... Còn đẹp hơn cả Bác Viễn, ít nhất mái tóc màu hạt dẻ hơi xoăn kia đẹp hơn so với Bác Viễn, ừm, để hắn nhìn chút xem, gầy hơn Bác Viễn, ít nhất không chút thịt bụng nào, vóc dáng tốt lắm, chân dài eo nhỏ rất thích hợp kiểu đứng..... Ừm..... Không tồi không tồi không tồi, hết thảy đều tốt hơn Bác Viễn nhiều...... Nhưng mình.......Tại sao con mẹ nó lại coi trọng một tên khốn kiếp như vậy!
Hàn Văn Vũ tức giận nghiến răng nghiến lợi, người mình yêu nhất vậy mà lại cầu hôn em gái ruột của mình, lại hại hắn ngay cả dục vọng muốn ra sức đánh Bác Viễn cũng không có.......Mụ nội nó! Bác Viễn tên khốn kiếp này, vì sao, vì sao........Lại nhìn trúng em gái hắn.......Hắn hiểu rõ em gái mình nhất.......
Ngẫm lại cũng phải thôi, là mình nói chia tay trước, hắn tuy rằng hùn vốn cùng Bác Viễn mở công ty, nhưng biết người này sau khi hai người chia tay thì nam nữ đều không từ, đồng thời em gái mình trước giờ không thích đến công ty hắn chơi, trong khoảng thời gian này lại giống như phát điên rần rần đến công ty, hóa ra hai người vậy mà lại mưu mẹo cất giấu sâu như vậy. ..... Không được! Không thể để cho em gái vào miệng cọp, hắn nhất định phải cứu con bé!
Hàn Văn Vũ lý tưởng hào hùng lấy chai Tequila hung hăng uống một hớp lớn, vừa muốn đứng dậy, tổng giám đốc Hoàng bên cạnh lại tháo kính mắt xuống, dùng một đôi mắt lạnh nhạt nhìn về phía hắn: "Vị khách này, ngài thất tình sao?"
Hửm? Hàn Văn Vũ nhún vai một cái, khẽ cười khổ một tiếng: "Có lẽ vậy."
Tổng giám đốc Hoàng thấp giọng cười một tiếng: "Tôi khuyên anh tốt nhất nên thu hồi ý định này, đó là em gái của anh, không phải sao?"
"Làm sao anh biết!" Hàn Văn Vũ thoáng sửng sốt, nhìn tổng giám đốc Hoàng từ từ ngồi dậy, đặt kính mát trên bàn nhỏ bên cạnh, lấy ra khăn tay lau mồ hôi, lúc này mới xoay người lại mang theo nụ cười có chút lạnh lùng nhẹ giọng nói: "Kỳ thực đoán rất dễ, ngài là Hàn tiên sinh, hiện tại trong đại sảnh đang có một buổi tiệc đính hôn rất sang trọng, là em gái ngài và người bạn làm ăn của ngài......Nếu là bình thường, ngài bây giờ hẳn phải ở trong đại sảnh đúng không? Không như bây giờ cầm bình rượu, ở chỗ này......u oán như vậy......" Nói rồi, anh cong khóe miệng đánh giá bình rượu, dùng ngữ điệu hờ hững nói: "Tequila à.......Ngài có chắc là không muốn ly Long Island Iced Tea thêm chút cola sao? So với vị Tequila nguyên chất thì ngon hơn đấy."
"Hức......" Hàn Văn Vũ nấc một tiếng, có chút nghi vấn nhìn anh, không rõ người này rốt cuộc vì sao lại.......Nhiệt tình như vậy, chỉ có thể nghi ngờ hỏi: "Việc này...... Cũng đã bị anh đoán trung, đến làm vài ly nhé, tôi mời anh uống một ly, quản lý Hoàng."
Quản lý Hoàng nghe thấy nhưng lời này thấp giọng bật cười, đứng lên lại dùng khăn tay lau mồ hôi: "Tiểu đệ họ Hoàng Phủ, tên một chữ Thần." Nói rồi, liền xoay người rời đi.
Ồ! Không ngờ là họ kép, Hàn Văn Vũ lúng túng cười cười, chỉ chốc lát sau, Hoàng Phủ Thần liền bưng ra hai ly Long Island Iced Tea, đưa một ly cho hắn xong, liền vịn lan can nhìn ra cảnh biển, Hàn Văn Vũ bị gió biển thổi, tỉnh táo không ít, trong lúc nhất thời não co rút, cuối cùng lại bước lên lên đầu mũi thuyền, bưng ly Long Island Iced Tea của mình giang hai cánh tay hoan hô một tiếng: "I"m the king of the world! Bác Viễn đi chết đi ~~~~ Hú ~~~~~"
Loại cảm giác này thật sự quá đã, Hoàng Phủ Thần ngay cả cười cũng không hề cười một tiếng, lạnh lùng đứng sau nhìn hắn, trong mắt viết đầy tình cảm thương hại, nhẹ nhàng thở dài: "Muốn làm gì thì nhanh đi.......Nếu không làm...... Sẽ không còn thời gian nữa........"
Giọng Hoàng Phủ Thần đặc biệt thấp, lúc này ngoài biển nổi gió, du thuyền lại đi rất nhanh, cho nên tiếng lướt sóng khiến Hàn Văn Vũ có mấy chữ không nghe rõ, hắn bưng bình rượu lấy lại tinh thần vừa định hỏi một câu "Cái gì", đột nhiên chân trượt một cái, rốt cuộc rơi thẳng xuống biển.
Tiệc đính hôn chè chén say sưa kéo dài đến bốn giờ chiều, Bác Viễn biết Hàn Văn Vũ đang phát cáu với gã, nhưng hai người đã sớm hòa bình chia tay, bản thân lại là song tính, cũng không phải lừa cưới, theo đuổi em gái hắn đúng là gã muốn kết hôn, cũng bởi vì Hàn Văn Tĩnh là cô gái tốt, đồng thời bát tự cực tốt, sau này kết hôn nhất định vượng phu, cho nên mới quyết định cầu hôn.
Hàn Văn Tĩnh lúc này cũng rất mệt mỏi, cô tự cho rằng mình là một người tính tình rất ngay thẳng, nhưng khách trên chiếc thuyền này phần lớn đều là phú hào tai to mặt lớn trong nước, một người cũng không đắc tội nổi, cho nên cẩn thận nói chuyện mấy tiếng đồng hồ, cô nhìn vài nhân viên mặt vô cảm thu dọn đại sảnh, liền quay đầu hỏi Bác Viễn: "Anh của em đâu..... .Sao không hề thấy anh ấy?"
Bác Viễn cười khổ một tiếng, vừa định trả lời, liền nghe "oành" một tiếng, Hàn Văn Vũ đẩy cửa ra, cả người ướt sũng mà đẩy cửa, khí thế hung hăng đi tới, túm lấy cà vạt của gã, để lại cho Hàn Văn Tĩnh một câu: "Đừng lo lắng, bọn anh muốn tiến hành một cuộc nói chuyện của đàn ông với nhau.", liền lôi cổ áo gã kéo gã rời đi.
"Buông tay! Hàn Văn Vũ, nói chuyện đàng hoàng!" Bác Vũ liều mạng giùng giằng, lúc này Hàn Văn Vũ cũng không biết xảy ra chuyện gì, hắn trước giờ ốm yếu mà lúc này sức lực không ngờ lớn đến kinh người, gã có nặng hơn hắn gần hai mươi cân cũng không cản được hắn kéo đi.
"Văn Vũ! Tôi sẽ đối tốt với Văn Tĩnh, tôi xin thề!" Hàn Văn Vũ mắt điếc tai ngơ, một câu cũng không nói, lôi gã tới nhà vệ sinh trong phòng mình, hung hăng đặt gã lên tường, một tay lại rất hung hăng cởi y phục gã.
"Hừ!" Hàn Văn Vũ chỉ đơn giản hừ một tiếng, ngang ngược hôn lên miệng gã, Bác Viễn chỉ cảm thấy môi mình như muốn rách ra, vừa định đẩy hắn, Hàn Văn Vũ đã lấy tay xoa lên phía dưới gã....
Hai người bắt đầu bằng kiểu đóng cọc từ phía sau, cũng chẳng biết tại sao, hôm nay Hàn Văn Vũ tuy rằng ngang ngược nhưng siêu dịu ngoan, vậy mà lại tự nguyện làm 0, tiếng đóng cọc không ngừng vang lên, Bác Viễn đè chặt hông hắn, không ngừng cảm thán.....Thật là thoải mái mà.....
Ngày thứ hai, khi Bác Viễn từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, liền bị Hàn Văn Tĩnh lắc: "Bác Viễn Bác Viễn mau tỉnh dậy! Đã xảy ra chuyện!"
"Cái gì?" Bác Viễn trần như nhộng nhảy dựng lên, không kịp tìm Hàn Văn Vũ ở đâu, hoặc Hàn Văn Tĩnh có thể phát hiện ra dấu tích gì không, Hàn Văn Tĩnh một bên đã lo lắng nói: "Toàn bộ người trên thuyền đều không thấy đâu, vả lại...... Anh nhìn xem....." Nói rồi, cô bảo gã nhìn về phía cửa sổ: "Có thêm một chiếc thuyền nữa!"
Lúc này, mặt biển vốn mênh mông vô bờ bỗng dưng có thêm một chiếc thuyền, thuyền sát thuyền của họ vô cùng, trên thân thuyền viết dòng chữ "Cách mạng số 1968", hai thuyền tựa hồ cách chưa tới mười thước, mà chiếc thuyền này thoạt nhìn cực kỳ tả tơi, trên thuyền bám đầy nấm biển, rách rưới như...... Con tàu ma trong phim.
Ngay sau đó, Bác Viễn nhìn thấy......Hàn Văn Vũ đang đứng ở đầu con thuyền Cách Mạng Số 1968 này, mặt vô cảm nhìn mình.
Một con thuyền không biết từ đâu xuất hiện còn chưa đủ tạo thành sợ hãi, nhưng Hàn Văn Vũ vừa mới cùng mình đồng sàng chung gối ở trên chiếc thuyền này, lại tăng thêm phần sợ hãi.
Hàn Văn Tĩnh lúc nói chuyện với Bác Viễn đưa lưng về phía cửa sổ, cho nên không thấy anh trai ruột của mình kỳ diệu xuất hiện trên chiếc Cách Mạng Số 1968, chỉ lo lắng hỏi: "Anh của em đâu, anh có gặp anh ấy không?"
"Cậu ấy......" Bác Viễn chần chừ chỉ ngoài cửa sổ, Hàn Văn Tĩnh theo tầm mắt của gã nhìn sang, rõ ràng cũng rất kinh ngạc, nhưng chỉ trong thời gian một cái chớp mắt như vậy, Hàn Văn Vũ thoáng cái đã biến mất không thấy đâu, cô kinh ngạc nói: "Chiếc chiếc chiếc......Thuyền này là sao?"
Bác Viễn cảm giác mình bị dọa mồ hôi lạnh đổ đầy người.
Khi Hàn Văn Vũ tới tìm gã đã có điểm không đúng, hắn lúc ấy sắc mặt tái nhợt, cả người tựa như rơi xuống biển, đồng thời trên người hơi tản ra mùi biển tanh.... Hơn nữa lời người này nói dường như có chút không rõ ràng..... Bác Viễn hít ngược một hơi lạnh, kéo tay Hàn Văn Tĩnh: "Đi, chúng ta ra ngoài xem."
Bác Viễn cảm giác mình có chút áy náy với Hàn Văn Vũ, thời điểm cầu hôn cũng không nói với hắn, song hai người ngày trước từng là người yêu, cũng là Hàn Văn Vũ nói chia tay trước, cho nên gánh nặng trong lòng gã cũng không quá lớn, trái lại đêm qua hai người lăn lộn một trận, khiến gã cảm thấy rất có lỗi với cô bé Văn Tĩnh này.
Ra khỏi căn phòng tổng thống xa hoa, hai người không hề cảm giác có gì khác biệt, nhưng từ phòng chính tìm được quầy bar, xuống đến phòng thuyền trưởng hoặc những phòng khác, lại không hề thấy một bóng người.
Nhân viên, du khách trên chiếc thuyền này, tất cả đều không thấy bóng dáng, chỉ có chiếc thuyền Cách Mạng số 1968 kia, lẳng lặng dập dềnh trên biển.
Lúc này đã gần chín giờ sáng, biển không ngừng nổi sóng, đồng thời mặt trời đã sớm núp sau tầng mây, dường như không lâu sau sẽ có một trận giông tố, trong phòng công năng chút thức ăn của buổi yến tiệc hôm qua vẫn còn chồng chất trên bàn, lúc này có không ít ruồi nhặng đang luẩn quẩn phía trên, Bác Viễn kéo tay Hàn Văn Tĩnh, cẩn thận tra xét từng phòng một.
Trong mỗi căn phòng đều không có người, nhưng hành lý, giấy tờ, quần áo, thậm chí vài tờ báo đều vứt trong phòng, tựa như những người này lúc đi rất vội vã ngay cả những thứ này cũng quên mang, Hàn Văn Tĩnh tuy rằng cũng có chút sợ, nhưng cô tự nhận là xem phim ma mà lớn lên, loại thời điểm này tuyệt đối không thể rối trí.
Nhìn mặt Bác Viễn có chút nóng nảy, Hàn Văn Tĩnh cười một tiếng, ôm gã từ phía sau: "Bác Viễn không sao đâu, nói không chừng đây chỉ là một giấc mơ, nhất định không sao đâu."
Sắc mặt Bác Viễn nghiêm trọng, gã mới không tin tất cả những việc này chỉ là mơ, Hàn Văn Vũ xuất hiện trên chiếc thuyền kia chắc chắn đại biểu cho cái gì đó.......Nghĩ tới đây, gã lập tức nói với Hàn Văn Tĩnh: "Văn Tĩnh, đi, chúng ta lên boong thuyền xem."
Mặt sàn trên boong thuyền cực kỳ sạch sẽ, hai người vừa đứng ở đầu thuyền một lát, chiếc Cách Mạng Số 1968 liền nhẹ nhàng chậm rãi tiến tới, tựa hồ thân tàu chạm nhau, sắt cùng sắt ma sát phát ra tiếng chói tai thể tổn thương màng nhĩ.
Hàn Văn Tĩnh lần đầu trông thấy chiếc thuyền này, kêu lên không ngớt, một tay che lỗ tai kinh ngạc nói: "Bác Viễn! Anh xem! Đây là cái gì!" Nói rồi, nàng cũng hít một hơi lạnh: "Anh của em! Bác Viễn anh xem anh của em ở phía trên!"
Bác Viễn ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Hàn Văn Vũ một thân áo quần hôm qua bị gã xé nát, lẳng lặng đứng trên con thuyền quỷ dị tới cực điểm này, mặt không biểu cảm nhìn họ, cũng chỉ mất một giây, hắn liền xoay người đi vào trong khoang thuyền.
Thế này.......Hai người đưa mắt nhìn nhau, Hàn Văn Tĩnh nhất thời sợ hãi núp sau lưng Bác Viễn, thò đâu ra liền hỏi: "Bác Viễn, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sao mặt anh em lại trắng như quỷ thế kia....... Hai anh hôm qua đến tột cùng đã làm gì, em tìm hai anh của buổi!"
Éc! Nghĩ đến vấn đề này sắc mặt Bác Viễn có chút khó coi, gã một bên đem sự chú ý đặt trên con thuyền này, một bên qua loa nói: "Anh với anh trai em đi làm chút việc đàn ông có thể làm, bọn anh chỉ ở trong phòng không ra ngoài."
"Hả?" Hàn Văn Tĩnh hơi xoay người qua, "Việc đàn ông có thể làm?" Nói rồi, cô dừng lại một chút: "Em đã đến phòng của các anh mà, còn bảo một người phục vụ họ Hoàng Phủ, các anh không hề có ở đó nha."
Cái gì! Sắc mặt Bác Viễn có chút tái nhợt, hai người họ hôm qua rõ ràng đã khóa cửa phòng ở trong nhà vệ sinh đại chiến ba trăm hiệp, nếu theo lời Hàn Văn Tĩnh nói, phòng của hai người họ đều không có ai, vậy khi bọn họ XXOO rốt cuộc là ở đâu?
Trời ơi trời ơi, tuyệt đối không thể nào tưởng được, ngay sau đó, Hàn Văn Tĩnh tinh mắt chỉ chiếc thuyền kia: "Anh nhìn xem, anh của em đang vẫy tay!" Bác Viễn ngẩng đầu liền thấy Hàn Văn Vũ lại xuất hiện trong tầm mắt của hai người, lúc này hắn tuy vẫn còn như một khúc gỗ, nhưng tay đang không ngừng vẫy gọi, dường như muốn bảo họ đi tới.
Khoảng cách giữa thuyền và thuyền rất gần, hai người giống như bị ma ám vậy, từng bước đặt chân lên thuyền, trong khoảnh khắc hai chân bước lên con thuyền Cách Mạng số 1968 kia, hai người đột nhiên giống như thoáng bị kim châm tỉnh giấc, lập tức nhảy dựng lên.
Chuyện gì đây......Tại sao mình lại kìm lòng không đặng mà bước lên chiếc thuyền này? Trời ạ!
Hai người không cần suy nghĩ quay đầu bỏ chạy, ấy vậy mà Hàn Văn Vũ đang đứng đó bỗng dưng há miệng ra, một đám tóc lớn từ trong miệng hắn phun ra ngoài, tựa như có trí tuệ bắn ra, thẳng tắp trói chặt hai người.
"Cứu mạng!....... Cứu mạng!......" Hàn Văn Tĩnh và Bác Viễn hai người ra sức kêu gào, vùng vẫy, nhưng không chống lại được đám tóc quỷ dị này, Hàn Văn Vũ như trước há miệng, dùng tóc trong miệng kéo hai người, từng bước một lui về sau, đưa họ vào phòng thuyền trưởng.
Rất nhanh, hắn lại ngậm miệng lại, nhưng đám tóc trói hai người lại không tháo ra, hắn cung kính hướng một góc tối cúi chào một cái, liền không chút biểu cảm rời đi.
"Anh...... A!" Hàn Văn Tĩnh còn chưa kịp thét lên, đã nhìn thấy từ trong góc một cụm vật chất dạng sệt màu đỏ máu, cực kỳ ghê tởm, giống như thú cưng thạch gì đó trong game trực tuyến, từng chút một bò lên cơ thể Bác Viễn, trong tiếng kêu sợ hãi của gã từng chút một rỉ ra dịch lỏng màu xanh biếc, sau khi hòa tan hết thảy mọi thứ gã mặc trên người, những vật chất dạng sệt này liền từ từ tách ra, từ trong đống đó tách ra mấy nhánh vật thể dạng sợi lớn nhỏ không đồng nhất, nhỏ nhất đại khái bằng cây tăm, sợi thô nhất thì gần to hơn cổ tay của một cô gái khỏe mạnh.
Bác Viễn bị dọa đến không ngừng thở hổn hển, toàn thân đều sắp run thành cái rây, giọng điệu không ngừng run rẩy: "Văn Tĩnh..... Đừng..... Nhìn...... Nữa...... "
Hàn Văn Tĩnh nghe thấy những lời này lập tức khóc lên, không ngừng di chuyển cơ thể, muốn vẫy khỏi đám tóc trói chặt trên người cô, vậy mà đám tóc dường như có sinh mệnh khẽ giật một cái, cuối cùng chậm rãi siết chặt, cô bị siết đến mức cảm giác xương sườn mình đau dữ dội, chỉ có thể hút ngược một hơi lạnh, hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn Bác Viễn.
Chỉ chốc lát sau, những đám vật chất dạng sệt này biến hóa thành xúc tua chậm rãi bò lên thân thể trần truồng của Bác Viễn, từng chút một công kích xuống phía dưới ——
"A! Thả ta ra! Thả ta ra!" Bác Viễn ra sức giãy gụa, rất nhanh một sợi xúc tua khá to thoáng cái cắm vào cổ họng gã, nhịp nhàng ngọ nguậy.
Kế tiếp, Hàn Văn Tĩnh nhìn thấy một cảnh tượng mà bản thân chưa từng gặp phải, cho dù bản thân đã từng lén xem đủ loại phim làm tình Nhật Bản —— Những xúc tua biến ảo ra này như liều mạng cắm vào tất cả các lỗ trên người Bác Viễn, hận không thể tiến thật sâu vào bên trong.
"A!......." Bác Viễn thống khổ giãy giụa, nhưng không thể chống được công kích của vật thể dạng sệt này, chỉ có thể theo động tác của nó không ngừng đong đưa.
Hàn Văn Tĩnh bị dọa đến hét to, rất nhanh, cô liền trông thấy tiểu đệ đệ của Bác Viễn sau khi bị xúc tu nhỏ nhất như cây tăm rút ra, một luồng nước sệt màu trắng nồng đậm phun ra.
"A......" Hàn Văn Tĩnh sợ đến sắc mặt tái nhợt, nhưng tóc trên người cô cũng chậm rãi di chuyển, rất nhanh, từ trong đám tóc kia lộ ra một khuôn mặt đàn ông, đó là mặt của anh trai cô —— Hàn Văn Vũ.
"Anh......Anh ......Anh...... " Hàn Văn Tĩnh nói cái gì cũng không nói ra được, chỉ có thể nói năng lộn xộn khẽ cầu khẩn: "Anh ơi anh ơi........ Anh.....Xin anh....... Cứu em......"
Người đàn ông dùng đôi mắt không hề có lòng trắng thẳng tắp trừng cô, trong tiếng kêu thét thảm thiết của Hàn Văn Tĩnh, há miệng rộng, một ngụm nuốt cô xuống.
Bác Viễn đã không kịp thét lên nữa, bởi vì một đợt tấn công mãnh liệt ập tới, đã đảo lộn toàn bộ suy nghĩ của gã, mãi đến khi đám tóc đen thùi kia tựa như rắn trượt đến trước mặt gã, mở to miệng.......gã mới cảm nhận được một tia giải thoát.
Rất nhanh, chiếc Cách Mạng số 1968 chìm nghỉm vào trong nước, không lâu sau, đã không còn thấy bóng dáng nữa.
Hoàng Phủ Thần cầm một ly Long Island Iced Tea, lẳng lặng nhìn chiếc thuyền ma này chìm nghỉm, trong lòng khẽ thở dài, không nhịn được thương tiếc cho người đàn ông có thể hô to "I"m the king of the world", đáng tiếc...... Bước lên chiếc thuyền này, nhất định không còn đường về.
Phía sau một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy siết chặt hông anh, rất nhanh, một cái cằm nhọn cũng tựa lên vai phải của anh, không cần nhìn cũng biết chủ nhân là ai, người tới thân mật cắn dái tai anh, thấp giọng nói: "Không nỡ?"
"Không." Hoàng Phủ Thần uống một hớp rượu, hơi thở dài một tiếng, "Tôi rất hiếu kỳ chiếc Cách Mạng số 1968 này......Rốt cuộc là thứ gì......"
Chủ nhân giống như cố gắng suy tư hồi lâu, rồi mới đáp: "Ừm, ta nhớ xem nào, hình như năm 68 khi ta đến đây chơi, trên chiếc thuyền này từng chiêu đãi ta, cho nên lần này ta báo đáp cho họ, đưa đến ba linh hồn mới, chính là như vậy."
U hồn gì đó trên thuyền rốt cuộc là cái gì, Hoàng Phủ Thần cũng không muốn biết, chẳng qua bản thân vẫn không tra được lai lịch của chủ nhân, không nhịn được có chút nôn nóng, anh khẽ thở dài, "Sống ở đây không tuyệt vời như khu giải trí."
Chủ nhân ha hả cười một tiếng, từ chối cho ý kiến, "Hoàng Thượng đã xử lý khu giải trí rất tốt, em không cần lo lắng."
Hoàng Phủ Thần chậm rãi xoay người, nhìn chằm chằm đôi mắt vĩnh viễn cũng nhìn không thấu của y, khẽ hỏi: "Em tôi...... Nó thế nào?"
Chủ nhân nhíu mày, dường như có chút ngoài ý muốn, nhưng nhanh chóng cười một tiếng, giống như suy tính mà nghĩ một chút: "Ừm......Nó dường như đang ở chỗ Mặc Gia Kỳ đấy."
Mặc Gia Kỳ! Sắc mặt Hoàng Phủ Thần biến đổi, quả thực, Mặc Gia Kỳ là một trợ thủ rất đắc lực, nhưng lúc che đậy tâm tình hoặc nói dối sẽ không cao minh như vậy nữa, chí ít anh biết Mặc Gia Kỳ luôn hận mình, chủ nhân nhìn ánh mắt anh cười cười, xấu xa vuốt ve hông anh, ghé vào tai anh thổi khó cười nhẹ: "Ta có thể nhìn thấy, ý nghĩ xấu trong bụng em, bé hư."
Hoàng Phủ Thần ban đầu bị loại trêu chọc này của chủ nhân còn có thể đỏ mặt, nhưng bây giờ đã không còn hề hấn gì nữa, chỉ lạnh lùng nói: "Chủ nhân, tôi còn có việc, đi trước một bước."
"Ôi!" Chủ nhân chặn anh lại, chỉ chiếc sô pha rộng lớn bên kia: "Ghê sô pha này may từ Italia, tốn của ta một vạn năm ngàn đồng, em lẽ nào không muốn thử cảm giác làm trên đó sao?" Nói rồi, y giảo hoạt cười một tiếng, khóe môi mỏng cong lên thành một nụ cười độc ác: "Nói không chừng ta có thể cho em trai em......"
Hoàng Phủ Thần không nói hai lời, xoay người bắt đầu cởi quần áo ra, nhưng không phát hiện, sắc mặt chủ nhân đã chậm rãi trầm xuống.