Khủng Bố Cố Sự CHN

Quyển 6 - Chương 7: Mặt nạ bù nhìn (b)

Không đợi Trì Mộ kịp phản ứng, Hạ Duy An lại cảm thán một tiếng, kéo tay Trì Mộ lại, dịu dàng an ủi nói: "Sư ca, đừng lo, anh có thể ra được, đừng lo, hôm nay........" Nói rồi, cậu nhìn phong cảnh chung quanh một chút, thở dài một tiếng: "Bây giờ đã gần năm giờ rồi, em thấy hôm nay chúng ta đều không ra khỏi đây được, thế này đi, hay là chúng ta tối nay nghỉ ngơi tại đây nhé."

Đại não Trì Mộ có chút chập mạch, Hạ Duy An này, dường như chẳng mảy may kinh ngạc và khổ sở, hơn nữa....... Trì Mộ hơi khó xử nhìn bốn phía một chút, tuy nói chung quanh đều là núi trơ trụi, nhưng ai có chút thường thức đều biết, trong núi này buổi tối nếu có dã thú -- Hai người họ còn có thể sống sót sao?

Hạ Duy An tựa hồ biết suy nghĩ trong lòng Trì Mộ, mỉm cười, hai tay phủ lấy bàn tay có chút lạnh lẽo của Trì Mộ: "Không cần sợ, nơi này là đường chính, sói gì đó đã sớm không dám bén mảng, vì chúng cũng biết, sự đáng sợ của con người."

"Được rồi, vậy đi, anh đi nhặt chút củi nhé." Hạ Duy An đang dạy trong thôn này, có thể cũng biết xung quanh thôn có dã thú hay không, vậy mà Trì Mộ vừa nói xong đứng dậy muốn đi tìm củi, Hạ Duy An thoáng cái lại vươn tay: "Đừng........Sư ca, ở lại với em........" Nói rồi, cậu liền ôm lấy gáy Trì Mộ, nhẹ nhàng hôn lên.

Trì Mộ sửng sốt, bên môi cong lên một mạt mỉm cười, ôm lấy vòng eo cậu nhấc cậu lên, vươn đầu lưỡi nghịch ngợm liếm lấy bờ môi cậu.

Sự nhiệt tình của hai người đến có chút lạ lùng, dường như mê muội, gắt gao ôm lấy nhau, cũng không biết ai mở đầu trước, càng về sau hai người đã không còn quan tâm gì nữa, giống như dã thú mà xé rách quần áo đối phương, Trì Mộ hung hăng đặt Hạ Duy An trên gốc cây trơ trụi, một bên hung hăng gặm cổ cậu, một bên tay không ngừng kéo dây nịch da trên eo cậu.

Mà Hạ Duy An lúc này tựa hồ cũng đã hóa thân thành sói, thở hổn hển một bên hưởng thụ, giơ tay lên ôm cổ Trì Mộ, tay kia cởi quần áo mình.

Trì Mộ hài lòng nhìn thấy cần cổ trắng nõn của Hạ Duy An đã che kín hồng ấn của mình, đột nhiên xoay cậu sang, vòng qua hai chân ôm cậu lên, Hạ Duy An lại như quen thuộc thoáng cái dùng hai chân kẹp lấy thắt lưng anh, hai người lại hôn trong chốc lát, Trì Mộ liền không thể chờ được nữa mà tiến vào.

Bên trong của Hạ Duy An cực kỳ quái, không chặt nóng như người thường mà lạnh lẽo khác thường, Trì Mộ đã sớm không quan tâm nữa, cứ thế ở dưới gốc đại thụ bên đường núi hoang vắng không một bóng người, tùy ý phát tiết tâm tình của mình.

Loại tâm tình này không thể gọi là tuyệt vọng, si mê cho rằng mình trời sinh là một người lạc quan, nếu trước khi chết có thể chết dưới hoa mẫu đơn, say ngủ trên đùi mỹ nhân, cũng là chuyện không tồi, dù sao mình vòng vòng chuyển chuyển nửa ngày vẫn không ra khỏi địa giới thôn F được, chắc hẳn có thứ gì đó đã bó buộc lấy anh, cũng được, dù sao trước khi chết có thể cùng cậu nam sinh mình hơi thích đánh một đoạn dã chiến kinh thiên, cũng không tồi, nhưng đáng tiếc người nhà sẽ đau lòng khổ sở.

"Em cừ thật....... " Trì Mộ tăng tốc chạy nước rút, tùy ý vuốt ve cánh mông của Hạ Duy An, chỉ cảm thấy mình tựa hồ đang nằm trên một bãi bùn nhũn, tùy ý mình rong ruổi, hai người không hề nói chuyện với nhau, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề cùng tiếng va chạm, không biết qua bao lâu, anh thật sự kiên trì không được nữa, mới phun trào.


Đợi cảm xúc mãnh liệt toàn bộ bắn tung tóe thân sau Hạ Duy An, anh mới mệt mỏi rút thân thể ra, hóa ra đây là đánh dã chiên nha.......Thật kích con mẹ nó thích........Vừa định mặc quần vào, lại cảm thấy chim nhỏ của mình rất đau, anh hít ngược một hơi, mới từ chỗ lỗ nhỏ trên chim nhỏ mình rút ra một thứ thật dài, vừa híp mắt nhìn, không ngờ lại là một cọng rơm.

Đây.......Sao trong tiểu đệ đệ đáng yêu của mình có một cọng rơm? Hèn gì anh cứ thấy đau như vậy, chẳng lẽ vừa rồi trong trận hỗn chiến kia lọt vào?

"Sao vậy sư ca?" Hạ Duy An chậm rãi xoay mặt qua, ánh mắt như kiếm sắc thẳng tắp nhìn về phía cọng rơm trên tay anh: "Anh cầm gì đấy?"

"Haha........" Sắc mặt Hạ Duy An sao có cảm giác quái vậy, Trì Mộ haha cười hai tiếng, vừa định đưa tay ôm lấy cậu, vậy mà cậu đã từ từ đứng dậy.

"Anh cư nhiên đã phát hiện........" Mặt Hạ Duy An biến đổi, đột nhiên sa sầm, đôi mắt xinh đẹp thình lình đảo lên, nháy mắt biến thành một đôi con ngươi đỏ như máu, hắn chậm rãi đứng dậy, thân thể cứng ngắc như sau lưng có người khống chế vậy, nhìn về phía Trì Mộ, khóe miệng chậm rãi cong lên một mạt cười lạnh: "Ngươi....... Đã....... Nhận.......Ra?"

Nụ cười này vô cùng quen thuộc, Trì Mộ chung quy cảm thấy đã gặp ở đâu đó, nhưng mà anh đã nhận ra cái gì? Trì Mộ mới đầu còn chưa cảnh giác lắm, nhưng anh thoáng cái tỉnh ngộ, Hạ Duy An trước mắt cũng là quỷ! Nháy mắt một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân lủi thẳng lên đỉnh đầu, nụ cười này, anh nhớ rồi! Không phải là nụ cười của con bù nhìn gì gì đó mỗi lần tiến vào thôn đều thấy sao!

Trì Mộ lui về phía sau hai bước, tận mắt nhìn thấy phần da thịt Hạ Duy An còn chưa mặc quần vào từ tuyết trắng đã hóa thành rơm vàng khô héo, mà ngay cả chim nhỏ cũng đã biến thành bó rơm tết thành hình trụ, nhưng phần cổ tay vẫn là hình dáng nhân loại, anh nói cũng không hề nói, quay đầu liền chạy.

Anh không dám chạy dọc theo đường lớn, mà quay trở lại lấy ba lô của mình, hốt hoảng đeo lên lưng sau đó trực tiếp chạy lên núi, ngay cả Hạ Duy An cũng không dám liếc mắt nhìn.

Kỳ thật nếu anh quay đầu lại nhìn, sẽ phát hiện Hạ Duy An chầm chậm kéo quần lên, buộc xong dây nịch, quỷ dị há to miệng, chậm rãi giơ tay lên, đem cả bàn tay nhét vào trong miệng, thong thả rút ra một lưỡi hái thật dài.

"Sư ca....... " Hạ Duy An nhìn hướng Trì Mộ đào tẩu, đôi con ngươi huyết sắc chợt lóe, tản mát ra sát ý vô hạn.

Trì Mộ giống như phát điên chạy trốn trên đường núi đêm khuya.

Trước miễn bàn đến Hạ Duy An như Terminator nhập thân trên tay cầm một cây lưỡi hái, chỉ riêng đường núi gập ghềnh cũng đủ khiến anh khổ sở không ngớt.

Mặc dù mới đầu tháng chín, nhưng nơi này đã ra khỏi Nhạn Môn Quan, cho nên cây cối dọc đường đã chậm rãi lột xác thành màu vàng, núi vùng này trồng cây táo bạt ngàn, lúc này lại là mùa thu hoạch, khắp nơi đều có táo vườn, trên mặt đất cũng tràn ngập đá đủ loại, Trì Mộ thường xuyên bị vấp đá, hay bị trượt những quả táo tròn xoe té ngã, nhưng nhìn thấy bước tiến chỉnh tề của Hạ Duy An, trong tay cầm lưỡi hái trong đêm đen còn lóe hàn quang, Trì Mộ cảm thấy tâm không muốn chết của mình thoáng cái dâng lên.

Tiếng cười của Hạ Duy An vô cùng khủng bố, lúc này hắn cũng không còn tiếng cười vui vẻ như cậu bé nữa, mà như con gái từ cuống họng rò rĩ phát ra tiếng cười khanh khách, trong ngọn núi yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng cú mèo kêu càng đặc biệt khủng bố, trái tim bối rối của Trì Mộ vừa sợ hãi vừa khiếp đảm, mới rồi từng cùng hắn kết hợp thân mật như vậy, dùng chỗ lồi phía trước của ta, đối đãi với chỗ lõm phía sau của ngươi gì gì đó, bây giờ thì hay rồi, quần còn chưa mặc đã trở mặt, anh cũng chỉ có thể cuống cuồng không nhìn đường mà chạy.


Hạ Duy An cũng là quỷ, hơn nữa muốn giết anh, đây là chuyện mới đầu anh chưa kịp dự liệu, càng thêm chắc chắn suy nghĩ của mình, trong thôn F không có một người sống nào, nhưng mà.......Tại sao đám quỷ này thấy anh lần nào sẽ giết anh lần nấy? Hơn nữa bản thân cũng không hồn phi phách tán mà hết lần này đến lần khác tỉnh dậy? Thật là quái kỳ quái, quá kỳ quái mà.......

Chẳng lẽ đám quỷ này quá tịch mịch muốn nhìn anh chết đi chết lại? Nghĩ đến nụ cười của Hạ Duy An dành cho anh, hết thảy đối với anh đều là giả, người này đều là do bù nhìn biến ảo mà đến, anh cảm giác đáy lòng thật khổ sở, anh còn từng nói -- Nếu như mình có thể chạy thoát, sẽ cùng cậu ấy hẹn hò.......

Đáng tiếc, bây giờ hết thảy đều là mộng.

Ánh trăng hôm nay cực kỳ sáng, lúc này gần 8 giờ tối, trời đầy sao, ngân hà lẳng lặng xoay quanh trên không trung, Trì Mộ cũng không quan tâm đến cảnh tượng mà mình sống ở thành thị cho tới giờ chưa từng thấy qua, chỉ có thể nương theo ánh trăng nhàn nhạt thương xót thúc giục chiếu sáng, thở hồng hộc mà chạy.

Tựa hồ Hạ Duy An vĩnh viễn biết phương vị của mình, mặc kệ Trì Mộ chạy thế nào, đều có thể nghe thấy tiếng bước chân cộp cộp cộp của hắn.

Theo lý thuyết Hạ Duy An hẳn đang mang giày thể thao, nhưng giữa đêm khuya, tiếng bước chân của hắn lại như mang một đôi ủng sắt, thanh âm giẫm chân âm vang hữu lực, Trì Mộ nghĩ mình không biết đã chạy bao lâu, té ngã bao nhiêu, đợi đến khi anh lại một lần nữa té lăn quay trước gốc cây hai người từng phát sinh "bla bla bla" kia, lần đầu tiên cảm thấy tuyệt vọng.

Vừa rồi anh chạy một mạch về hướng bắc, nói cách khác mặc kệ mình chạy hướng nào, đều sẽ chạy về chỗ cũ, đây là một tuần hoàn vô hạn, nếu Hạ Duy An biết điểm này, sẽ ở đây không nhúc nhích chờ mình tự chui đầu vào lưới, cùng một lý thuyết, nếu như mình muốn tránh hắn, phải chạy đến chỗ giáp ranh, để hắn tìm không thấy, nhưng mà........

Cộp cộp cộp cộp........ Tiếng bước chân đã đến gần.

Chạy! Trì Mộ bỏ chạy, trước khi chạy còn thuận tay cầm lấy một cây gỗ lớn, đó vốn là anh muốn tìm để nhóm lửa....... Chờ một chút...... Nếu Hạ Duy An là bù nhìn, hắn sẽ sợ gì nhỉ........Ví dụ như lửa?

Cộp cộp cộp cộp cộp.........

"Trì Mộ...... Ngươi ở đâu......." Trong đêm đen, thanh âm của Hạ Duy An trầm thấp khủng bố, phối hợp với tiếng bước chân của hắn càng khủng bố như bùa đòi mạng, Trì Mộ cảm giác mình chạy cả quãng đường này phổi đều sắp nổ tung, anh bối rối nhìn lại, phát hiện Hạ Duy An đã giơ lưỡi hái chạy tới, chỉ có thể thuận tay cầm lấy một cây gỗ, liều mạng chạy về phía trước.

Biểu cảm trên mặt Hạ Duy An lạnh lẽo như đá cẩm thạch, đôi con ngươi đỏ như máu lộ ra ý cười tàn nhẫn, không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm vào hướng Trì Mộ chạy trốn.

Trì Mộ tiếp tục chạy, anh cũng không biết mình chạy tới đâu, dù sao chung quanh bụi gai rất nhiều, tựa hồ chạy tới khe suối, trên mặt trên tay đều cắt rất nhiều vệt máu dài mảnh, hẳn đã không còn cách nào nữa, chỉ có thể liều mạng chạy về phía trước, tận lực lấy bật lửa và thuốc lá của anh ra.

Nếu anh đoán không lầm, bù nhìn hẳn sẽ cực kỳ sợ lửa, kết hợp với các loại phản ứng của Hạ Duy An khi nhìn thấy khói lửa, Trì Mộ liền suy đoán nếu dùng lửa đốt lên là có thể bảo vệ tính mạng rồi.


Lại một lần nữa chạy về dưới gốc đại thụ hai người bla bla bla kia, Trì Mộ nhắm chuẩn thời cơ, châm đầu thuốc lá trong tay, sau đó ném vào trong đống lá.

Nhìn Hạ Duy An phía sau lại tiếp tục đuổi theo, Trì Mộ lập tức xoay người tiếp tục chạy.

Loại trò chơi sinh tử ngươi đuổi ta chạy này quả thật rất nhàm chán, mặc dù Trì Mộ rất trẻ tuổi, nhưng chạy vài vòng đã mồ hôi đầm đìa, chân như đổ chì rốt cuộc nâng không nổi nữa, lúc này trò chơi mèo bắt chuột của hai người đã tiến hành hơn mấy giờ, anh thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, cũng có thể khẳng định bây giờ chỉ khoảng 12 giờ -- Cũng không biết có thể phá ma chú này...... Sống sót đến ngày thứ hai hay không.

"Trì Mộ....... Sư ca.......Em yêu anh......" Hạ Duy An tựa hồ cũng có chút xao động bất an, bước tiến truy đuổi anh nhanh không ít, thanh âm càng ngày càng gần, Trì Mộ thậm chí cảm thấy sau gáy đã có thể cảm giác được hơi thở lạnh buốt của Hạ Duy An, vừa quay đầu nhìn Hạ Duy An đã gần ngay trước mắt! Khuôn mặt lạnh lẽo nhồi rơm rạ kia, khóe môi bên mép cong lên lại dữ tợn như vậy.......Không được, tiếp tục như vậy, chết chính là mình!

Đợi đến khi chạy về gốc đại thụ nọ, lửa đã châm không sai biệt lắm, Trì Mộ thình lình không báo trước xoay đầu, trên tay cầm theo gậy thoáng cái đánh Hạ Duy An không kịp trở tay, còn chưa kịp chống cự đã ngã xuống, mềm nhũn lăn trên mặt đất, chỉ chốc lát sau liền lăn vào trong đống lửa, thoáng chốc thân thể của Hạ Duy An giống như thiêu đốt, toàn thân bốc lửa, thoáng cái liền cháy trụi.

Thật sự là một khắc kinh hồn...... Trì Mộ ngồi dưới đất thở phì phò, nhìn trừng trừng thân thể cháy trụi của Hạ Duy An, chỉ sợ sau khi lửa tắt hắn lại sống dậy, cơ thể mặc dù mệt đến không còn chút sức lực, lúc này suy nghĩ của anh lại căng thẳng cực độ, thậm chí anh còn cảm giác gân trên người mình đã không còn co giãn, đều sắp căng đứt.

Nhìn thấy thân thể Hạ Duy An chậm rãi biến mất, anh lúc này mới thoải mái chút, giống như quả bóng lỏng miệng, thoáng cái tê liệt ngã xuống đất.

Cảm giác quá dễ dàng.......Ngừng chốc lát, bỗng dưng như nhớ ra gì đó vội vàng lấy điện thoại di động ra, phát hiện trong hộp thư lưu trữ quả thật có thêm một cái, nhưng phía trên chính xác viết thế này: Bù nhìn là quỷ, nhưng nó sẽ hóa ra bộ dáng của con người.

Nói vậy........Chẳng lẽ Hạ Duy An không phải quỷ, chẳng qua hóa thành hình dạng cậu ấy để mê hoặc mình, mà mình thích cậu ấy, cho nên quỷ mới hóa thành hình dáng cậu ấy.......

Mặc dù logic trên có chút khó thể nào nói nổi, nhưng như vậy, anh ngược lại yên tâm -- May mà Hạ Duy An còn sống.

Trong đầu hỗn loạn vô cùng, mặc kệ dùng biện pháp gì suy đoán, đều khó có thể giải thích được rốt cuộc chuyện gì xảy ra với mình, Trì Mộ cảm thấy đầu óc mình một mảnh đặc quánh, nếu mình đã tránh được kiếp nạn lần này, có phải chứng tỏ mình đã thoát khỏi cái bẫy này không?

Nghĩ tới đây anh đặc biệt hưng phấn, đã chết bốn lần từ mặt đất nhảy dựng lên, bây giờ là bảy giờ ba mươi hai phút sáng, về nhà thôi!

Trì Mộ nhìn hướng mặt trời mọc đại khái đã xác nhận phương vị, liền sửa sang lại quần áo bẩn trên người, đeo ba lô, đi về hướng nam. Trên người một chút lương thực cũng không có, nước đều bị bù nhìn uống hết, cho nên anh chỉ có thể nhặt chút táo dại gì gì đó gặm ăn, đọc đường trái lại cũng ăn no.

Rất nhanh, anh cũng đã ăn no, tìm thấy tảng đá lớn mình đã làm dấu, tiếp tục bước lên con đường về nhà.


Đáng tiếc chưa đi được mười phút, phía sau lạ lùng vang lên vài tiếng kèn, Trì Mộ vừa nhìn về phía sau, hóa ra một chiếc xe khách nhỏ, lập tức mừng rỡ, lại sợ trên xe có quỷ, tay giơ một nửa thì miễn cưỡng thả xuống, song xe tải nhanh chóng dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống, anh tập trung nhìn không nhịn được kinh hãi....... Đây.......Đây không phải là chiếc xe anh từng ngồi sao! Mình ra rõ ràng là đi hướng ngược lại, nhưng bây giờ ô tô ấy vậy mà từ phía sau anh đi tới, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Tài xế mặt to quay cửa kính xe xuống, vẻ mặt ân tình nhìn, hỏi: "Nhóc con, sao đi một mình, nhìn bụi đất trên người cậu, có phải khách ba lô không...... Nơi này nguy hiểm lắm.......Còn có sói và gấu nữa đó! Được rồi muốn đi đâu? Ba mươi đồng một vé, thế nào?" Không đề cập tới phương thức kiếm khách rất có kỹ xảo này, Trì Mộ chần chừ nhìn hắn, lại nhìn sau xe một chút, chẳng lẽ mình đã ở trên chiếc xe này sao?

Cửa kính xe chống tia tử ngoại đen tuyền cản trở tầm mắt anh, Trì Mộ chần chừ nhìn tài xế mặt to, chung quy muốn tìm ra dấu vết hắn biến sắc mặt thành quỷ lần trước, đáng tiếc tài xế này lại còn mang theo ý cười nhìn anh, tựa hồ đang đợi quyết định của anh.

Chờ một chút, anh vẫn không để ý rõ ràng đầu mối, bây giờ nhanh chóng khiến anh điểm qua một lần.

Thứ nhất, mình xem như đã chết bốn lần rồi, nhưng lần này còn có thể chạy thoát bù nhìn truy sát hơn nữa có thể giết chết nó thật là quá kỳ lạ, ý này có phải là mình cũng có thể giết chết những quỷ quái khác?

Thứ hai, mỗi lần mình chết đi khi tỉnh dậy đều ở trên chiếc xe khách này, nhưng lúc này đây mình không chết, chiếc xe khách lại xuất hiện phía sau, có phải đại biểu rằng mình -- Đã thoát khỏi vòng luẩn quẩn này?

Nghĩ đến trên xe anh từng chen chúc mười hai người, chẳng biết tại sao, anh chung quy cảm thấy trong lòng mơ hồ bất an, Trì Mộ lắc đầu: "Cám ơn ý tốt của chú, tôi tự đi là được rồi."

Chú tài xế vẻ mặt tiếc nuối: "Chậc, nhóc con cậu là từ thành phố tới hả, chẳng lẽ cậu không biết thôn F rất xa sao, thế này đi, tôi cho cậu tiện nghi chút, 20 nhé, đây thật là giá thấp nhất rồi, cậu có lên không?"

Trì Mộ lẩm bẩm một tiếng, lắc đầu: "Coi như xong, hôm nay thời tiết rất tốt, tôi đi thêm vài bước là được."

"Thằng ngu này." Tài xế hừ một tiếng, nhỏ giọng thì thầm một câu, một tay nắm tay lái một tay nắm phanh, giẫm lên chân ga, nghênh ngang đi.

Chiếc xe khách cuốn tung bụi đất trên đường núi gập ghềnh, Trì Mộ ra sức lấy tay quạt, giương mắt nhìn chiếc xe khách vòng qua một khúc ngoặc, ở trong tầm mắt anh, rơi xuống vách núi.

Đây.......! Đồng tử Trì Mộ co rút, chiếc xe khách trong thời gian ngắn phát ra tiếng nổ mạnh thật lớn, khói đen nồng nặc thoáng bốc lên, quanh quẩn trong sơn cốc, thật lâu không tiêu tan.

Trì Mộ cảm giác hơi thở của mình đều có chút không yên, hai chân hơi phát run, anh suy nghĩ thật lâu, nhưng chi tiết mấu chốt nhất trong đó anh chưa từng chú ý đến, đó chính là đường núi gập ghềnh như vậy, một chiếc xe khách chỉ chứa chuẩn bảy người miễn cưỡng nhét vào mười hai người, vậy mà anh lại không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện sao?

Chẳng lẽ anh thật sự đã chết sao? Đã cùng những người trên chiếc xe khách này rơi xuống vách núi? Trì Mộ khập khễnh bước lên trước, lẳng lặng nhìn chiếc xe khách đã rơi xuống vực sâu.


Dưới vực ở một chỗ chưa tới hai mươi thước, hài cốt của chiếc xe khách đã cháy đen, chỗ cách xe khách không xa văng ra một người, người này mặc áo khoác trùm đầu màu lam, mặt hướng xuống dưới bất động nằm trên tảng đá lớn.

Đó là....... Mình!

Ngay sau đó, Trì Mộ quay đầu liền nhìn về phía Hạ Duy An đang vẻ mặt hiếu kỳ cộng thêm lo lắng chạy về hướng mình.