Khủng Bố Cố Sự CHN

Quyển 5 - Chương 2: Trò chơi giết chóc b

Số thứ tự.........Là gì?

Tất cả mọi người đều hai mặt nhìn nhau, không biết xảy ra chuyện gì, Trình Hi nhìn chằm chằm tảng đá lại nhìn một lượt, không nhịn được bắt đầu cân nhắc nội dung bên trong. Ấn theo suy luận của mình, hiện giờ vị trí hòn đảo bọn họ đứng đã bay vào cảnh nội Trung Quốc, nhưng hòn đảo lớn như vậy lại không có dấu hiệu quốc kỳ Trung Quốc, quả thực kỳ quái, hơn nữa........Trên đảo thậm chí có một ngôi miếu nhỏ đổ nát, còn có một tảng đá nhắc nhở họ đã bước vào trong "Trò Chơi Giết Chóc", đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

"Nếu cùng ngày số người tử vong là 0........Ấn theo số thứ tự từ nhỏ đến lớn mà chết." Khi anh đọc được những dòng này, đột ngột kinh hãi, quay đầu nhìn về phía Hạ Vũ đã đần người trầm giọng hỏi: "Số 37 trên người cậu là thế nào?"

Bé trai tên Hạ Vũ này quả thật rất ngốc, chỉ hỏi như vậy một câu như vậy mà mặt cậu ấy cũng đỏ rần, chỉ thấy cậu ấy mở to đôi mắt ngập nước, vẻ mặt vô tội nhún vai: "Em cũng không biết nữa......"

"Số?" Người đàn ông trung niên tên Mạnh Du kia cực kỳ cảnh giác, thoáng cái liền nhìn về phía Hạ Vũ, dồn dập hỏi: "Cậu cũng có số?" Bé trai này tựa hồ rất chậm chạp, cậu bối rối nhìn thoáng qua Trình Hi, lúc này mới chần chừ nói: "Đúng vậy.......Sau lưng tôi chẳng hiểu sao........Lại xuất hiện một con số........"

Thần sắc Mạnh Du biến đổi, thoáng cái kéo áo sơ mi của mình lên, chỉ vào phần ngực, dồn dập hỏi: "Có phải số giống vậy không?" Trình Hi nhìn theo qua đó, nhất thời biến sắc, chỉ thấy trên ngực Mạnh Du, cũng viết một số liệu Ả Rập, 24.

Một người là 24........Một người là 37....... Tới cùng có quan hệ gì? Hai người ngoại quốc nghe không hiểu gì cả lúc này cũng vén quần áo lên, tiểu thụ tên Edmond kia trên bụng viết số 5, mà công cao lớn tên Danny đầu vai viết 48, Bassa có chút không rõ tới cùng xảy ra chuyện gì, nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng tinh, trêu ghẹo: Yo!........ Men! Mọi người đang xăm tập thể hả?"

Không đúng........ Có chỗ nào đó không đúng.......Trình Hi nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu, quay đầu hỏi Diệp Chi vẫn một mực nghiên cứu tảng đá: "Trên người anh cũng có số sao?" Diệp Chi nhún vai, có chút khó hiểu: "Trên người tôi sao lại có số? Tôi là học sinh ngoan, chưa bao giờ xăm."

"Nhưng mà........Số sau lưng tôi cũng mới xuất hiện thôi, tựa hồ tôi tỉnh dậy đã có rồi." Hạ Vũ lo lắng không yên nhỏ giọng lẩm bẩm, Mạnh Du lại ở một bên nhíu mày thật sâu: "Tôi cũng vậy, khi tỉnh lại trên đảo này trước ngực đã có hình xăm, trước kia tôi tuyệt đối chưa từng vẽ nó."


Hình xăm lạ lùng xuất hiện.......Còn có số liệu vô nghĩa này, tới cùng đại biểu cho ý gì đây? Diệp Chi mới đầu chưa kịp phản ứng, lại lẩm nhẩm chữ viết trên tảng đá một lần, đột nhiên tỉnh ngộ: "Mọi người nhìn xem, tôi có hình xăm không." Nói rồi, thoáng cái cởi quần áo, tự mình tìm hình xăm."

"A! Trên gáy anh! Là số 3!" Hạ Vũ nhỏ giọng hét, tim Trình Hi trầm xuống, cũng lưu loát cởi sạch áo mình: "Mọi người nhìn xem sau lưng tôi có số không." Nhưng kỳ quái là, trên người anh không hề có số, anh cũng không chút do dự, lại cởi quần mình, trong nháy mắt mọi người thấy trên đùi anh viết số 50.

Trong bảy người ở đây có sáu người đều lạ lùng có hình xăm, chỉ còn người da đen Bassa....... Tất cả mọi người nhìn về phía hắn, Bassa ha hả cười hồi lâu, khá khôi hài giơ tay lên, làm hai tay đầu hàng nói: "Tôi cởi tôi cởi là được chứ gì!"

Rất nhanh, trên cái mông tròn tròn của Bassa cũng tìm thấy một số: 13

Bassa quỷ dị kêu lên: "Chúa ơi, tại sao lại là con số tà ác như vậy!"

Tất cả mọi người ở đây dám cam đoan hình xăm số liệu trên người mình đây tuyệt đối là lúc lên đảo mới xuất hiện, như vậy đã nói lên.......Trình Hi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía pho tượng như trước khinh miệt nhìn về phía đám người trên bãi cát, hơi thở dài: "Tôi nghĩ tôi đã hiểu được chuyện gì xảy ra rồi."

"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?" Diệp Chi không thể chờ được hỏi, "Chẳng lẽ cái trên tảng đá viết trò chơi giết chốc gì đó là ý này?"

Trình Hi gật đầu, ngồi xổm người xuống, lại đem tay lau một bên tảng đá, lúc này mới nói ra suy luận của mình: "Pho tượng này tuyệt đối không phải Nữ Oa, hẳn là tà thần gì đó, những người sống sót chúng tôi mỗi người đều có một hình xăm, hình xăm này là con số, theo như trên tảng đá nói "Trò Chơi Giết Chóc" tổng hợp lại, ý của điều đầu tiên nói là.........Bảo chúng ta tàn sát lẫn nhau, giết đến khi chỉ còn lại một người; Điều thứ ba cũng nói rất rõ ràng........Chúng ta tổng cộng năm mươi người, vậy thời gian của trò chơi này là năm mươi ngày, nếu năm mươi ngày trôi qua người sống sót lớn hơn một, vậy toàn bộ sẽ bị xóa sổ; Điều thứ hai thì nói........Nếu một ngày số người tử vong là 0, vậy người chết ấn theo phương thức sắp xếp từ nhỏ đến lớn mà chết, vậy thì toàn bộ xóa sổ........" Chẳng lẽ bản thân thật sự trốn không thoát sao.........Trình Hi nghĩ tới đây khổ sở cười, đứng dậy nhẹ giọng nói với sáu người còn lại: "Tôi nghĩ đây là ý nói trên tảng đá."

Này........Mọi người ở đây nghe xong hồi lâu đều không nói nên lời, Edmond và Danny hai người ngoại quốc nghe Bassa phiên dịch xong hồi lâu mới lấy lại tinh thần, hai người khoa trương gào lên: "What?"

Trong lòng Trình Hi cũng rất rối, anh suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Như vậy, lúc chúng ta trở về ngàn vạn lần không thể kể với mọi người chuyện chúng ta thấy, mọi người bây giờ đều rất bối rối, vạn nhất để tất cả mọi người biết........Tạo thành hỗn loạn........ Vậy không tốt đâu."


Toàn bộ mọi người gật đầu đồng ý, kỳ thật họ cũng không tin lời trên tảng đá, dù sao cái gì mà xóa sổ chứ........Trò chơi gì gì đó chẳng qua là một câu nói khắc trên tảng đá, cho nên tất cả mọi người không để ý tới, lại trong trong ngoài ngoài thăm dò một vòng miếu nhỏ.

Cũng không phát hiện bất cứ đầu mối nào.

Trình Hi thở dài một hơi, đối với hòn đảo nhỏ này, anh cũng tin trong chốn u minh này khẳng định có sức mạnh tà ác gì đó đang khống chế họ, nếu không trên tay mình........Quên đi, không cần suy nghĩ nhiều, người nọ cũng đáng chết, nghĩ vậy, anh gọi mọi người: "Chúng ta nhìn những chỗ khác xem sao." Lại ở phụ cận sườn núi tìm kiếm một lượt, căn bản không có thu hoạch gì, hòn đảo nhỏ này cũng không nhìn thấy bất kỳ động vật có vú nào, chỉ có thể thấy chim bay trên trời, rất kỳ lạ, trên sườn núi một chút dấu vết của động vật hay con người đi qua cũng không có, còn khi muốn bò lên đỉnh núi lại cuồng phong gào thét, thổi đến mắt người không mở ra nổi.

Hòn đảo này, đã từ kỳ quái thăng cấp lên quỷ dị.

Song một phen tìm kiếm này, trái lại để họ phát hiện những thứ khác: Ba người ngoại quốc rẽ qua chỗ sườn núi phát hiện một suối nước nóng, hiện giờ đang phấn khích ở trong suối nước nóng trần truồng xếp hàng; Diệp Chi và Mạnh Du tìm được một khu rừng cam, mà Trình Hi thì một mình một người đang cẩn thận xem xét dấu vết trên mặt đất, cũng không lâu sau, Hạ Vũ bu lại ngồi xổm bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi: "Anh có cho rằng lời trên tảng đá kia nói là sự thật không?"

Đối với người đầu tiên mình quen biết sau tai nạn rớt máy bay, Trình Hi có loại chán ghét không rõ đối với Hạ Vũ.

Kỳ thật Hạ Vũ mặt mũi vô cùng đẹp trai, hoàn toàn phù hợp với bộ dáng nam sinh đẹp trai trong kịch thần tượng, thân cao tiêu chuẩn 1m78, tóc nhuộm thành màu nâu nhạt thời trang, kiểu tóc là loại trước dài sau ngắn thịnh thành nhất ở Âu Mỹ, cặp mắt hạnh thật to kia tựa hồ vĩnh viễn đều mang theo một tầng hơi nước mông lung, da là loại trắng sữa hơi mang theo chút bệnh trạng, giờ phút này đang điềm đạm đáng yêu ngồi xổm bên cạnh mình, bộ dáng như cún con trông mong chủ nhân an ủi.

Trình Hi thở dài một hơi: "Tôi cũng không biết thật hay giả." Nói xong câu đó Hạ Vũ trầm mặc một lúc lâu, đợi đến khi Trình Hi đứng dậy rồi, mới ngẩng đầu cầu khẩn hỏi: "Anh có thể giúp em tìm em gái em Hạ Tuyết không?"

"Tôi sẽ cố hết sức."

"A! Chờ một chút!" Hạ Vũ thoáng cái gọi lại Trình Hi đã đứng dậy muốn đi, cuối cùng ấp úng hỏi: "Chúng ta sẽ chết sao?" Trình Hi lạnh nhạt nhìn cậu bé có chút mẫn cảm này, lắc đầu: "Không, cậu sẽ không chết đâu."

Mọi người lại trắng trợn vơ vét cam hồi lâu sau, liền quay lại bãi biển.


Lúc này trên bãi biển đã thu dọn xong, Lục Lâm đúng là một kẻ lãnh đạo trời sinh, trong thời gian ngắn ngủi như vậy, những người còn lại đã thu dọn mọi thứ trên bãi biển lại với nhau, xác những người gặp nạn đều được chôn cất trên sườn của một ngọn núi nhỏ khác; Có người thậm chí còn tìm được trên xác máy bay vài lều trại và vài ô che nắng thật lớn cộng thêm một hai cái ghế dựa; Có người đang thu gom thức ăn trên máy bay, dù sao mọi người rất có trật tự, một chút cũng nhìn không thấy bộ dạng bối rối.

Nhìn thấy bảy người đang cầm rất nhiều cam về, Lục Lâm và tiếp viện Tiểu Tĩnh nghênh đón, Trình Hi nhìn đoàn người một chút, liền mượn cớ tách hai người kia ra, gọi hai người vào một mảnh rừng nhỏ rậm rạp, hỏi trước về hình xăm trên người họ.

"Hình xăm số liệu à........A, đúng rồi." Lục Lâm đột ngột tỉnh ngộ, giơ tay của mỉnh: "Các anh nhìn xem, lòng bàn tay tôi có thêm một số 18, thật là kỳ lạ." Trình Hi và vài người khác hiểu rõ không ngớt liếc nhìn nhau, lại nhìn về phía nữ tiếp viên hàng không Tiểu Tĩnh, Tiểu Tĩnh thì vô cùng tự giác chỉ chỉ mắt cá chân mình: "Mọi người xem, chỗ này của tôi có thêm một số 21."

Trình Hi gật đầu, lại hỏi Lục Lâm: "Trên người ai có số 1?" Lục Lâm lắc đầu, nhìn thấy sắc mặt mọi người nặng nề, chần chừ hỏi: "Các anh......Đây là......"

"Ôi......." Diệp Chi thở dài một tiếng, đem tất cả những chuyện nhìn thấy trong miếu nhỏ vừa rồi kể ra. Lục Lâm và Tiểu Tĩnh đều kinh ngạc trừng to mắt: "Làm sao có thể!" Tiểu Tĩnh quái dị kêu lên: "Chẳng lẽ nói chúng ta đông người như vậy chỉ có thể có một người sống? Thật sự quá hoang đường đó!" Nói rồi, cô liền bất giác nhích lại gần bên cạnh Trình Hi: "Vậy...... Làm sao bây giờ?"

Trình Hi giả vờ như mình không phát hiện Hạ Vũ hung tợn trừng mắt liếc Tiểu Tĩnh, xoay người bình tĩnh hỏi Lục Lâm: "Bây giờ đã là 5h chiều, trời sắp tối rồi, chúng ta tổ chức người đi thu gom củi gì gì đó trước, hôm nay ngủ ngay trên bãi biển, tôi tổ chức vài người tuần tra đêm, luân phiên thay đổi, anh thấy thế nào?"

Lục Lâm gật đầu, thần sắc cũng có chút ngưng trọng, gật đầu: "Không sao đâu, sau tai nạn máy bay chúng ta khẳng định sẽ được cứu, cứ thế trước đi, cảnh sát Trình, công tác an toàn hết thảy đều giao cho anh nhé."

Trình Hi lạnh nhạt gật đầu, lại nhìn về phía Tiểu Tĩnh: "Thế này nhé, chúng ta hợp tác ba phương diện, Lục Lâm, anh là người lãnh đạo chính, phụ trách ăn uống của chúng ta và nhân viên điều động vân vân; Tiểu Tĩnh, cô chủ yếu trấn an mấy đứa nhỏ là được, bao gồm phụ nữ trẻ em đều là cô trông nom; về phần tôi, chủ yếu phụ trách an toàn của mọi người, các anh thấy như vậy có được không?"

Trình Hi nói rất ngắn gọn, lại lộ đầy khí thế bá vương, rất nhanh Lục Lâm và Tiểu Tĩnh liền gật đầu đồng ý, về phần những gì đã nhìn thấy ở miếu nhỏ, lại thành một bí mật nhỏ không nói ra của họ.

Công tác của Lục Lâm làm vô cùng tốt, rất nhanh, tên tuổi nghề nghiệp của 50 người sống sót này đều được hỏi ra, Lục Lâm căn cứ theo phương diện tuổi tác tính cách nghề nghiệp chia làm bốn tổ lớn: Tổ bảo vệ, tổ chữa trị, tổ hậu cần, tổ phụ nữ trẻ em.

Rất nhanh, đêm đã về khuya.


Nhóm người trước khi chưa chia tổ ngay rừng cây nhỏ bên cạnh nhặt chút củi, rất nhanh, năm sáu đống lửa được đốt lên, mọi người tụm năm tụm ba ngồi với nhau, mỗi người thần sắc đều có chút nặng nề, chỉ có người da đen Bassa tựa hồ vô cùng lạc quan, bô bô dùng tiếng Hồng Kông phổ thông đối thoại với một cô bộ dáng cực kỳ đầy đặn, cô gái che miệng cười duyên không ngừng, trong mắt đầy mỵ sắc.

Hòn đảo nhỏ vô danh này đến tối cực kỳ lạnh, đám người họ vốn dĩ đều đi nghỉ mát, cũng không mang bao nhiêu quần áo, chỉ có thể tùy tiện nhặt một ít quần áo không biết của ai mặc vào. Trình Hi làm đội trưởng đội bảo an nằm trong đội tuần tra đầu tiên, gần 12h mới giao ca với Mạnh Du, anh vừa định tùy tiện tìm một chỗ ngủ, liền nhìn thấy cách đó không xa Hạ Vũ đang một mình cuộn tròn chôn sâu trong cát cạnh đống lửa cách đó không xa, hai tay kẹp trong đùi, tựa hồ rất lạnh.

Hạ Vũ ngủ rất ngon lành, tựa hồ rất mệt, ngay cả Trình Hi cố gắng nện mạnh bước cậu cũng không hề nghe thấy, Trình Hi thở dài, nghĩ đến buổi chiều thiếu niên ngồi xổm bên cạnh anh dùng đôi mắt to ngập nước hỏi anh vấn đề, không khỏi thở dài, vừa định cởi áo của mình đắp lên cho cậu, một tiếng gào thảm thiết bén nhọn đột ngột vang lên ở doanh địa!

A! Tiếng gào thảm thiết này cực kỳ sắc nhọn, tựa hồ là tiếng phụ nữ, Trình Hi cũng không kịp để ý gì, quay đầu liền chạy về hướng phát ra tiếng gào, những người đang ngủ say cũng đều tỉnh dậy, một đám bò lên, ầm ĩ chạy tới muốn tìm hiểu đến cùng.

Trình Hi sau khi chạy tới, tim lộp bộp nhảy xuống.

Cách đó không xa trên bãi cát nằm một đứa bé trai, tướng mạo vô cùng quen thuộc, mới vừa rồi còn cùng hai người da trắng chơi đùa, giờ phút này đang im lìm nằm ngửa trên mặt đất, da phiếm xanh, hai mắt trợn tròn, khóe miệng cong lên một nụ cười khinh miệt cực kỳ quái dị, không hề nhúc nhích.

"Con trai tôi....... Con trai tôi.........A a a.......Bảo Bảo à a a a a a a........" Bên cạnh mẹ của đứa bé này khàn giọng gào khóc, ôm lấy đứa bé liều mạng lắc: "Con ơi........Nhìn mẹ! Mau nhìn mẹ! Mẹ là mẹ của con....... Nhìn mẹ đi con........"

"A....... " Tất cả mọi người từng đến miếu nhỏ đều kinh ngạc thốt lên, nụ cười này.......Sao quen đến vậy....... Tựa như.......Nụ cười của pho tượng tà ác kia........Quả thực giống nhau như đúc!

"Tôi là cảnh sát." Trình Hi chậm rãi đi tới, ngồi xổm xuống vừa định xem xét đứa bé chết quỷ dị kia, ánh mắt lại sững sờ nhìn về phía mu bàn tay đứa bé.

Đứa nhỏ này.......Tại sao trên mu bàn tay có một chữ số 1?


Tim Trình Hi trầm xuống........Số 1 đã chết. Chẳng lẽ thật sự....... Trong ngày không có ai chết........ Thì ấn theo số thứ tự sao? Vậy ngày mai người chết chính là số 2?

Nghĩ tới đây Trình Hi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Chi trên gáy có xăm số 3.

Mà Diệp Chi thì cứ thế lẳng lặng đứng trong đám người, tựa hồ giác ngộ ra gì đó, khuôn mặt dưới ánh lửa, có chút vặn vẹo.