Khủng Bố Cố Sự CHN

Quyển 5 - Chương 11: Trò chơi giết chóc ab

Tâm tình của Cảnh Lan Chi vô cùng vui sướng, vừa rồi y khiến thiếu niên vô thức phát tiết ước chừng 4 lần, hiện giờ tiểu dưa chuột trước người thiếu niên mệt mỏi cúi rũ, ngờ ngợ còn có thể nhìn thấy dấu vết vừa rồi bị tàn phá bừa bãi, mà cúc huyệt phía sau trong một phen động tác vừa rồi đã nở rộ nở rộ.

"Ngoan....... Chúng ta phải tắm rửa chút." Cảnh Lan Chi ngâm nga, giúp thiếu niên tắm rửa xong, sau khi mặc quần áo tử tế, lúc này mới ngồi xổm trước mặt cậu, vươn tay búng vang một cái, nhẹ nhàng nói: "Ba hai một tiếp theo, cậu sẽ khép lại quyển sách này, nhưng nhớ kỹ phải cất kỹ thẻ kẹp sách...... Haha, chuẩn bị tốt chưa —— Ba hai một!" Cả người Hạ Vũ run lên, đôi con ngươi không có quần sáng chậm rãi tụ lại, thẳng tắp nhìn về phía y, mê mang hỏi: "Anh là........ A......." Nói rồi, ánh mắt của cậu như đột nhiên tỉnh ngộ, nhe răng cười, chậm rì rì nói: "Em biết anh, anh tên Cảnh Lan Chi, anh là người tốt nhất với em."

"Thật ngoan." Cảnh Lan Chi đứng dậy cúi người hôn trán thiếu niên một chút, ngồi bên cạnh thiếu niên, kéo tay cậu thấp giọng hỏi: "Tiến triển thế nào rồi? Còn lại những ai? Người tên Trình Hi kia đã chết chưa?"

Hạ Vũ vô cùng dịu ngoan, vô cùng vâng lời hồi đáp: "Hiện giờ chỉ còn lại có 4 người, Edmond là số 5, gã đã sớm giết chết Danny rồi, tôi nhấn chết Edmond trong nước, Long Thiên Vũ và Long Thiên Tâm bị Lục Lâm và Diệp Chi hợp lực giết, chỉ còn lại tôi, Trình Hi, Lục Lâm và Diệp Chi."

Ừm....... Chỉ còn lại bốn người này....... Cảnh Lan Chi nhanh chóng ghi chép, từ sau khi mình tiếp nhận bệnh nhân Hạ Vũ này, trong bốn nhân cách ấy, y cùng Diệp Chi tiếp xúc nhiều nhất, song Diệp Chi này miệng rất độc, còn có thể giả vờ đáng thương, thiếu chút nữa bản thân y cũng bị lừa. Nhân cách khác so với chủ nhân cách Hạ Vũ giảo hoạt hơn, thật sự khó có thể khống chế.

Cảnh Lan Chi cân nhắc thiệt hơn, xác định người còn sống phải là Hạ Vũ, những nhân cách còn lại không phải vô cùng cường thế thì là khó có thể nắm trong tay không dùng làm đồ chơi được, y ha hả cười, tiếp tục thôi miên nói: "Trong giá sách có một quyển sách, cậu mở nó ra, một trang hai trang ba trang, tốt —— Chúng ta đã tìm thấy thẻ kẹp sách, cậu có thể nhìn thấy trên đó viết gì chưa? Đúng là trẻ ngoan, cậu đã tìm thấy, bây giờ cậu tưởng tượng một chút, trong tay mình có hai khẩu súng ngắn, tốt, cậu đã cầm chúng lên, nhất định phải giết chết họ.......  Lập tức giết chết Diệp Chi, Lục Lâm, Trình Hi........" Nói rồi, y búng ngón tay, hỏi: "Cậu nghe thấy lời tôi nói không?"

Hạ Vũ mê mang gật đầu, một chữ cũng không sót lặp lại: "Tôi đã cầm súng ngắn lên, tôi nhất định phải giết chết họ —— Tôi nhất định phải giết chết Diệp Chi, Lục Lâm, Trình Hi họ......" Cảnh Lan Chi xoa đầu thiếu niên: "Bé ngoan, mau trở về đại khai sát giới đi.......Khi tôi đếm đến ba, cậu sẽ trở lại nơi đó —— Một hai ba!"

Trình Hi cũng không biết tại sao mình phải nổ súng, chỉ là cảm thấy đóa hoa vườn kính mình vẫn trông coi có một ngày biến thành hoa ăn thịt người Amazon anh một chút cũng không thể tiếp nhận.......Nụ cười âm ngoan trên mặt Hạ Vũ kia mình tuyệt đối không nhìn nhầm...... Chẳng lẽ tính cách ban đầu của Hạ Vũ chính là như vậy....... Mấy ngày nay........ Một mực lừa gạt mình?

Nghĩ đến bị Hạ Vũ lừa gạt, Trình Hi liền cảm thấy khó chịu đến cực điểm, không chút nghĩ ngợi liền nổ súng, khi đạn bắn ra rồi lại hối hận không thôi, nhìn Hạ Vũ thoáng cái rơi vào trong nước, anh càng cảm thấy đau lòng khôn xiết!


Hạ Vũ rơi vào trong nước đồng thời cảm giác trong tay có thêm hai thứ gì đó cứng cứng rắn rắn, cậu theo phản xạ từ trong nước nhảy dựng lên, hướng Trình Hi bắn qua: "Bằng!" Súng ngắn phát ra tiếng vang rất lớn, Trình Hi kêu lên ngã xuống đất.

Phải chết....... Mọi người phải chết....... Hạ Vũ lạnh lùng từ trong nước đi tới, bước thẳng tới trước mặt Trình Hi, phát hiện giữa xương vai bên trái của anh bị trúng đạn, vết thương mặc dù có chút nặng, nhưng cảm giác sẽ không chí tử, Hạ Vũ cười lạnh một tiếng, lạnh lùng đọc lại mệnh lệnh của Cảnh Lan Chi, vừa định đưa tay bổ thêm một súng, nhưng tay làm thế nào cũng không bóp được cò.

Thế này là sao...... Thế này là sao...... Tại sao mình, trong đầu Hạ Vũ một mảnh hỗn loạn, đại não muốn giữ vững mệnh lệnh của Cảnh Lan Chi, thân thể của mình lại không hề mảy mảy chịu khống chế, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì........

Mày không thể giết anh ấy, mày sẽ hối hận....... Mày sẽ cảm thấy hối hận........

Không biết là ai, một mực ở trong đầu cậu lặp lại những lời này, Hạ Vũ phiền lòng không thôi, cúi đầu lại phát hiện Trình Hi mặc dù té trên mặt đất chảy máu, nhưng lại dùng một đôi mắt hắc bạch phân minh thẳng tắp nhìn cậu, đôi con ngươi xinh đẹp này thoáng cái đánh thẳng vào đáy lòng cậu, tay cậu hơi run lên, chẳng biết xảy ra chuyện gì, xoay người bước đi.

Lục Lâm và Diệp Chi còn đang liên tục dây dưa, vừa rồi hợp lực giết chết hai chị em Long Thiên Vũ và Long Thiên Tâm quả thực khiến hai người hợp lực nhất trí đối ngoại, lúc này thi thể của hai chị em lẳng lặng nằm ngay một bên, mà Lục Lâm lại thoáng cái nhào người lên, đè Diệp Chi trên mặt đất, dùng báng súng Desert Eagle không có đạn hung hăng đập về phía huyệt thái dương của Diệp Chi.

Diệp Chi cực kỳ cơ trí, mắt thấy báng súng bổ xuống đầu gã theo phản xạ né qua, báng súng lệch sang đập trên ót gã, lập tức không còn hơi thở nữa.

"Aha ha ha ha ha.........Cho mày đấu với ông! Cho mày đấu với ông!" Lục Lâm cười ha hả, khuôn mặt ngày thường ôn hòa giờ khắc này lại vô cùng vặn vẹo, giờ khắc này hắn thật sự chờ đã lâu đã lâu! Bản thân thà chết trên đảo này, cũng phải kéo tiện nhân Diệp Chi kia xuống ngựa!

Nghĩ đến kế sách của hai người lúc bấy giờ....... Lục Lâm liền cười lạnh không thôi, lúc ấy hai người định ra giao dịch chính là, Diệp Chi thu nhặt trái cây độc, hắn để lẫn trái cây này vào trong đống thức ăn, chính hắn coi như nhìn mà không thấy, còn Diệp Chi chỉ cần chơi dã chiến với hắn một trận là được, lúc đầu đáp ứng Diệp Chi chỉ là cảm thấy thương cho gã là số 3, lại đặc biệt thích thanh âm ngọt ngào trên giường và mùi cơ thể hoàn toàn tự nhiên kia của gã, bây giờ thì hay rồi, cư nhiên phản rồi!"

"Aha ha ha ha ha........Tiện nhân! So với kỹ nữ còn không bằng!" Lục Lâm lại hung hăng đánh Diệp Chi đã sớm hôn mê vài cái, thích thú cười lớn, hiện giờ hay rồi........ Chỉ còn lại Trình Hi và Hạ Vũ đáng ghét kia thôi....... Phải làm sao để giết nó........" Hắn nghĩ vậy, vừa định lấy dao găm giấu trong ba lô mình ra cho Diệp Chi một kết thúc, lại không ngờ Diệp Chi vẫn không thở nãy giờ đột nhiên mở bừng mắt, dùng sức thô bạo một lần nữa đè Lục Lâm trên mặt đất, trên tay cũng không biết thế nào lại có thêm một con dao, gắt gao nhắm cổ họng hắn đâm tới.....  ...

"Hấc!" Lục Lâm phát ra một tiếng vang dồn dập, hô hấp cực kỳ dồn dập, chỉ chốc lát sau máu tươi giữa cuống họng chảy đầy đất, tiếp theo đầu nghiêng sang bên, không còn động tĩnh nữa.

"Aha ha ha ha ha ha!" Lục Lâm thằng khốn nạn này! Diệp Chi nhặt lên chuôi súng ngắn vừa rồi đánh gã, giơ lên hung hăng đấm vào đầu Lục Lâm: "Con mẹ nó anh mới là kỹ! Nữ! Ông đây nếu không phải vì anh, đã sớm chạy đi rồi! Anh.......Tại sao anh có thể......." Những lời này còn chưa nói xong, Diệp Chi liền cảm giác được chỗ bị đánh càng ngày càng đau, mà ý thức của mình cũng càng bay càng xa  ........


"Bằng........" Diệp Chi ngã xuống người Lục Lâm mà mình từng cực kỳ thích, cũng chết theo.

Hai người họ đều chết hết....... Tất cả đều đã chết........Chỉ còn lại có cậu và........

Khi Hạ Vũ nhìn thấy thân thể của Lục Lâm và Diệp Chi, bỗng dưng cơ thể run lên, không thể kiềm chế nhìn về phía hai tay cầm súng của mình, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì........ Tại sao cậu có thể cảm giác được tình yêu phức tạp của Diệp Chi đối với Lục Lâm và sự tuyệt vọng cùng cam chịu của Lục Lâm? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra........

Không không không........Cậu còn có thể cảm giác được rất nhiều, cậu có thể cảm giác được rất nhiều tình cảm của rất nhiều người, cậu biết cái gì là hận, cái gì là trách nhiệm gia đình, cái gì là hứa hẹn, cái gì là khiếp đảm, cái gì là khổ sở....... Cậu có thể cảm giác được thật nhiều........Nhưng duy nhất cậu thực sự không cảm giác được là....... Yêu.

Lúc này, Hạ Vũ nhớ ra, cậu cái gì cũng đều nhớ ra rồi.

Bản thân căn bản không phải trúng giải đến đảo Bali chơi gì cả, mà bản thân đã mắc một loại bệnh tâm thần tên nhân cách phân liệt, bác sĩ dùng biện pháp thế này giúp cậu trị liệu......!!!

Hết thảy những việc này đều không phải thật!!! Kể cả Trình Hi......!!!

Nghĩ tới đây, Hạ Vũ quay đầu bỏ chạy, vừa rồi mình dưới trạng thái vô thức bắn bị thương Trình Hi.......May là mình không xuống tay...... Trình Hi, anh không thể chết được! Em không thể để anh chết!

Đợi đến khi Hạ Vũ chạy trở về sau đảo mà họ từng ở lại, Trình Hi như trước hấp hối nằm trên mặt đất, nhìn đồng tử của con ngươi Trình Hi đều có chút khuếch tán, Hạ Vũ thoáng cái bật khóc, quỳ xuống đưa tay gắt gao đè lên vết thương của anh, khóc thút thít nói: "Không không không, anh không thể chết được, không không không, van cầu anh, xin lỗi em vừa rồi tâm thần không tỉnh táo, xin lỗi........"

Trình Hi khó khăn ho khan vài tiếng, khóe miệng lộ ra một nụ cười: "Không không không, em không cần xin lỗi, dù sao nếu anh sống sót chờ đợi anh cũng là ngục tù........" Nói rồi anh ho khan một tiếng, dồn dập nói: "Đừng có bất kỳ gánh nặng tâm lý gì, kỳ thật, kỳ thật...... Khụ khụ........Anh không phải cảnh sát mà là một đào phạm, anh đã giết người, sau đó bị tóm trên đảo Bali, lúc anh và em lần đầu gặp nhau anh đã nói với em anh bắn gục gã tội phạm kia.......Người đó mới là cảnh sát chân chính."

Hạ Vũ lớn tiếng nức nở, liều mạng gật đầu: "Em biết kỳ thật em đều biết tất cả, anh đừng nói chuyện nữa máu nhiều như vậy cầm máu trước có được không....... " Đúng vậy, Hạ Vũ cái gì cũng biết, cậu biết bản thân đang trên một hòn đảo mô phỏng xây thành, cậu biết Trình Hi là một đào phạm, cậu biết Trình Hi chỉ là một trong những nhân cách ảo tưởng của mình, nhưng cậu vẫn đã yêu mất rồi.

Trình Hi cười sầu thảm: "Anh biết mình không xong.......Xin em cho anh một súng.......Để anh được thoải mái......"


"Không! Em sẽ không làm như vậy!" Thái độ của Hạ Vũ có chút quyết tuyệt, lần đầu tiên cực kỳ cương quyết, cắn răng nói: "Em tuyệt đối sẽ không làm như vậy!"

"Vậy em có thể ở bên anh không?" Trình Hi yên lặng nhắm hai mắt lại, trên nét mặt mang theo dửng dưng: "Có thể ngủ cùng anh chốc lát không....... Em kể cho anh về những người khác nhé, họ đều thế nào........." Hạ Vũ nhoẻn miệng cười, thê thảm bật cười, Trình Hi trước mắt, đã không còn ý thức nữa rồi sao...... "Được, em cùng anh." Cậu cũng nằm xuống, nhẹ nhàng tựa một bên, thấp giọng nói: "Trò chơi sẽ kết thúc ngay thôi nhỉ."

"Đúng vậy....... " Trình Hi nhắm mắt lại, dùng thanh âm yếu ớt cảm thán: "Đúng vậy, sẽ kết thúc ngay thôi, anh vẫn luôn cho rằng đây là một giấc mộng......."

Hạ Vũ ha ha cười, tựa đầu ở ngực Trình Hi, chậm rãi nói: "Đúng vậy, mộng sẽ tỉnh dậy....... Anh cũng sẽ chết ngay thôi....... Tạm biệt, Trình Hi."

"Tạm biệt, Hạ Vũ." Thanh âm Trình Hi càng ngày càng thấp, thấp đến nỗi có chút nghe không rõ.

"Tạm biệt, em yêu anh."

"Anh cũng yêu em."

"Bằng!" Tiếng súng lại vang lên trên hòn đảo nhỏ.

******

Cảnh Lan Chi không hề nhúc nhích nhìn thiếu niên trước mắt xoay người lại, búng ngón tay hỏi: "Chơi thế nào, Hạ Vũ?"

Thiếu niên ngồi trên giường bệnh dường như ngơ ngẩn, như trước cúi đầu, một câu cũng không nói, trong lòng Cảnh Lan Chi cười nhạo một tiếng, nhưng vẫn giả vờ vô cùng ân cần ngồi bên cạnh cậu, ôm vòng eo mảnh khảnh của thiếu niên, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy, Hạ Vũ, nói cho tôi biết, cậu vẫn khỏe chứ?"


"Người ấy đã chết." Hạ Vũ nỉ non nói những lời này, hơi ngẩng đầu, đập vào mi mắt Cảnh Lan Chi là hình dáng điềm đạm đáng yêu của thiếu niên, trên lông mi tựa như cây quạt nhỏ treo một giọt nước mắt trong suốt, một đôi mắt phiếm hơi nước, đang trong tuyệt vọng nhìn y.

Bụng dưới Cảnh Lan Chi lập tức căng thẳng, cố không cưỡng chế mà ôm Hạ Vũ vào lòng: "Không sao đâu, có tôi ở đây, có tôi sau này sẽ chăm sóc cậu thật tốt được không? Tôi làm chủ nhân của cậu có được không?"

"Được." Hạ Vũ chớp mắt, một giọt lệ châu lớn bằng hạt gạo nháy mắt rơi xuống: "Anh thật sự thật sự thật sự sau này sẽ không vứt bỏ tôi sao?"

Cảnh Lan Chi nghiêng đầu hôn khóe miệng cậu: "Đúng vậy, sẽ không vứt bỏ cậu, sẽ cho cậu chơi rất nhiều rất nhiều thứ, cậu đã quên sao, người trước kia cậu thích nhất là tôi mà!" Hạ Vũ hơi nghiêng đầu, có chút nghi hoặc: "Tôi thích nhất là anh?"

"Đúng vậy........" Cảnh Lan Chi thấp giọng cười, túm tay thiếu niên lên cường ngạnh đặt tại hạ bộ của mình, để cho thiếu niên có chút hoảng hốt cảm thụ được thứ thẳng cứng hùng tráng ấy, lúc này mới thấp giọng nói: "Cậu đã quên sao? Hai ta thích nhất chơi loại trò chơi này, cậu thích ăn chuối nhất đúng không?"

"Ăn chuối?" Hạ vũ suy tư trong chốc lát, vô thức nắn nắn vật trong tay: "Đây là chuối sao?" Quá cứng đó!" Sờ như thế khiến Cảnh Lan Chi thiếu chút nữa tiết ra, y tiếp tục để thiếu niên cầm lấy, thuận thế còn để thiếu niên lắc vài cái, lúc này mới nói: "Không....... Không phải ăn...... Chính là loại chậm rãi ngậm lấy, dùng đầu lưỡi liếm........A!!!!"

Cảnh Lan Chi vẫn chưa nói xong, đôi mắt xinh đẹp của Hạ Vũ đột ngột lóe qua hàn quang, thoáng cái gắt gao bắt được JJ của Cảnh Lan Chi, rất có tư thế như sắp nắm đứt JJ của y.

(Tiêu: JJ là cái ấy ấy đó.)

Hạ Vũ hừ lạnh một tiếng, một động tác khóa lưng xinh đẹp đè ngược Cảnh Lan Chi trên giường, trong tay lại móc ra ống nghe trong túi áo khoác trắng của y, trói tay y sau lưng, lúc này mới mang theo nụ cười âm âm, thấp giọng nỉ non bên tai Cảnh Lan Chi: "Bác sĩ Cảnh, tôi tên Trình Hi, anh biết không?"

Đồng tử Cảnh Lan Chi đột ngột co rút! Này....... Chuyện gì xảy ra! Mình đã hạ ám thị cho Hạ Vũ giết chết ba người còn lại....... Đây!

Trình Hi cười lạnh hai tiếng: "Hạ Vũ đã nổ súng, nhưng cậu ấy lại....... Vì để tôi sống sót mà tự sát!" Những lời này anh nói đều có chút nghẹn ngào, "Mày là tên cầm thú! Đến tột cùng làm những chuyện thế này với Hạ Vũ!" Còn chưa nói dứt lời, hai tay Trình Hi liền dùng sức, sạch sẽ lưu loát vặn gãy cổ y.

Đợi đến khi Trình Hi cất bước ra khỏi phòng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ bắn vào chút quầng sáng, anh giơ tay lên, vừa định thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ, đảo mắt liền nhìn thấy trên tường đối diện treo một bức họa của Florence Nightingale, bức họa vô cùng cũ kỹ, dùng thủy tinh bảo vệ, phía dưới còn bố trí văn tự thuyết minh, Trình Hi vừa đưa mắt nhìn, liền phát hiện Hạ Vũ đang đứng trong khung thủy tinh mỉm cười với anh.


Thiệt là, cậu bé này vẫn tinh nghịch như vậy. Trình Hi nhìn hình ảnh chính mình trong kính, chậm rãi bước về phía trước, nhẹ nhàng ấn môi lên gương, làm một động tác suỵt một tiếng: "Suỵt, anh cũng yêu em."

Lúc này đây, cứ đổi lại để anh sáng tạo ra em nhé được không?

Anh cũng yêu em, Hạ Vũ.