Từ Dương cố nén cảm giác nôn mửa, ho khan vài tiếng, cong chân hung hăng đạp lên bụng nữ quỷ, nữ quỷ bị đạp nhẹ bay lên trời, rất nhanh quái dị gào lên một tiếng, lại duỗi đầu lưỡi thật dài ra nhanh chóng bổ nhào xuống, cậu mượn thế lăn một vòng, tránh thoát một kích sét đánh này, lung lay lảo đảo đứng dậy muốn chạy, vậy mà nữ quỷ gắt gao bám lấy, phóng ra đầu lưỡi thoáng cái quấn lấy mắt cậu, cứng ngắc dùng sức đầu lưỡi túm cậu quật trên mặt đất.
Từ Dương hự một tiến ngã xuống đất, đầu thoáng cái đập bên mép đường, giống như bị dùi cui đập vào vậy, hơn nữa phía sau lưng cũng không biết bị cái gì vuông vức cắt qua, đau nổ đom đóm, "Con mắt........Con mắt....... Ta muốn mắt ngươi......." Trên người nữ quỷ mùi vị tanh hôi dị thường, đầu lưỡi dính ướt không biết phóng ra chất lỏng ăn mòn độc hại gì, Từ Dương cảm thấy mắt mình như thiêu như đốt, ngay cả mở mắt cũng không được.
Chẳng lẽ hôm nay sẽ chết ở chỗ này sao? Ý chí muốn sống đã chiến thắng sợ hãi, Từ Dương một tay chế trụ đầu lưỡi vẫn còn đang che mắt cậu, tay kia bắt đầu sờ soạng, sau khi qua loa một trận, cậu mò được thứ đập phía sau mình —— Một cục gạch, xoay người một cái nắm viên gạch dựa vào cảm giác hung hăng đập nó lên cái lưỡi thật dài.
"A!" Nữ quỷ phát ra tiếng kêu thảm thiết sắc nhọn chói tai, phụt một tiếng thu hồi đầu lưỡi, cuối cùng chạy trốn vô ảnh vô tung.
Cứ thế...... Đã.......chạy? Từ Dương cầm cục gạch, híp mắt, vẫn duy trì động tác đập gạch vừa rồi, cảnh giác nhìn bốn phía, cậu hiện giờ cảm giác mắt một mảnh nóng rát, so với bị bôi nước hành tây còn khó chịu hơn, chỉ có thể nheo mắt thành một khe nhỏ, trong mắt càng không ngừng rơi lệ, cậu dùng bàn tay trống sờ một tí, tiếp tục cẩn thận quan sát hồi lâu, lúc này mới vứt cục gạch đi, thoáng cái thả lỏng mệt nhọc ngã trên mặt đất.
Vừa rồi thật sự là ngàn cân treo sợi tóc, thiếu chút nữa nữ quỷ lưỡi dài buồn nôn kia đã câu mất mắt cậu rồi, Từ Dương thở dài thườn thượt, trời ạ.......Chẳng lẽ mình có thể chất gọi quỷ sao? Từ bàn tay trong WC, cô gái múa ballet cùng với nữ quỷ tìm mắt kia, cậu một năm nhất còn chưa học xong, đã gặp nhiều chuyện như vậy, cũng may bản thân kiên cường, còn có Hạ Mạt làm hậu thuẫn, nói không chừng đã sớm nghỉ học rồi.
Trong mắt vẫn cay xè một mảnh, chất lỏng giống như nước mắt không ngừng cuồn cuộn từ khóe mắt lưu lại, Từ Dương xoa một hồi, đầy trong mũi là vị máu tanh nhàn nhạt, cậu híp mắt kề sát vào nhìn, ai kêu một tiếng, cư nhiên chảy máu rồi!
Đau quá đau muốn chết! Từ Dương sau khi cảm giác sức lực trở về lảo đảo đứng lên, nhưng một tay vẫn phòng bị mà nắm chặt, tay kia lấy điện thoại di động, thuần thục gọi thêm một cú điện thoại cho Hạ Mạt, lần này không có "Số thuê bao quý khách vừa gọi đang bận", mà đã trực tiếp biến thành "Số thuê bao quý khách không trong vùng phục vụ", tức giận cậu thiếu chút nữa quẳng cả điện thoại.
Hạ Mạt này! Tới cùng đang làm cái lông gì! Cậu vừa rồi thiếu chút nữa đã chết! Từ Dương cắn răng ở trong lòng hùng hùng hổ hổ, nhưng vẫn híp mắt, xoay người lảo đảo muốn trở về ký túc xá xử lý, vậy mà mới quay đầu lại, liền nhìn thấy phía trước xông tới một cái bóng trắng, nhìn thấy Từ Dương bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ gượng gạo dừng bước, "A........!" Tiếng gào của nữ sinh thoáng cái bén nhọn vang lên trong sân trường an tĩnh.
Trời! Nữ quỷ chẳng lẽ trở lại? Từ Dương giơ cục gạch lên, híp mắt, cấp tốc lui về phía sau vài bước, bày ra tư thế phòng vệ, cảnh giác hỏi: "Ai?" Bóng trắng trước mắt cũng lui về phía sau vài bước, hai người giằng co trong chốc lát, bóng trắng nọ mới mở miệng, run rẩy hỏi: "Bạn học........Bạn không sao chứ?"
Từ Dương nghe được xưng hô "bạn học" này thở dài một hơi, vội vàng dùng cổ tay mình lau máu chảy đầy mặt, lúc này mới ngờ ngợ phân biệt được trước mắt chính là một nữ sinh thoạt nhìn chỉ khoảng 23 tuổi, tóc cột đuôi ngựa, mang tai nghe, mặc áo thể dục màu trắng, vội vàng ném cục gạch, buông tay giải thích: "Ngại quá, vừa rồi tôi đụng phải người xấu nên tự vệ, dọa bạn rồi, thật ngại quá....... A! Cái kia...... Tôi là học sinh viện sinh vật học khóa 05, bạn không cần sợ, tôi thật sự là gặp kẻ xấu......."
Từ Dương vội vã giải thích, chỉ sợ nữ sinh trước mắt không tin gọi điện báo 110 hoặc phòng bảo vệ trường, vậy mình thật là cái gì cũng không giải thích rõ được, vậy mà nữ sinh trước mắt tựa hồ càng quan tâm đến vết thương của cậu hơn, cẩn thận dò mặt đất đi về phía trước hai bước, ló đầu sang quan sát mặt Từ Dương, lo lắng hỏi: "Bạn học, mặt bạn toàn là máu đó, có muốn đến bệnh viện trước không?"
Từ Dương lại lấy tay áo của mình lau mặt một chút, lúc này mới thấy rõ diện mạo của nữ sinh trước mắt, nữ sinh cột tóc đuôi ngựa này rất đẹp, vóc dáng rất cao, chừng 1m70, có một đôi mắt hoa đào xinh đẹp, đồng tử là màu hổ phách cực kỳ thuần túy, chỉ có đáy con ngươi mắt trái tựa hồ có chút huyết ban, về sau nghe cô ấy giới thiệu là vì lúc sinh ra y tá xảy ra chút nhầm lẫn nho nhỏ cười rộ lên còn có lúm đồng tiền nhạt, mặc một thân trang phục thể dục, chân mang một đôi giày vải bạt, Từ Dương híp mắt, lúc này cũng không dám cầu cứu bậy bạ, nói không chừng nữ bạn học này cũng là một con quỷ quái, phân biệt hồi lâu, chỉ có thể hỏi: "Bạn học....... Này....... Có thể không đến bệnh viện được không?....... Tôi sợ mùi bệnh viện......"
Nữ sinh thoạt nhìn là một người cực kỳ nhiệt tình không có tính cảnh giác, tựa hồ thoáng cái đã tin lý do thoái thác của cậu, cắn môi đỡ cậu lên, cao thấp đánh giá hồi lâu, lại nhìn bốn phía một chút, thì thầm: "Làm sao bây giờ, tôi cũng không có đem điện thoại......" Nói rồi, cô ta liền hỏi Từ Dương: "Gần đây cũng không có bệnh viện, cậu cần phải cầm máu, như vậy có được không, đi về phía trước nữa sẽ đến viện y học, tôi giúp cậu xử lý đơn giản chút, cậu thấy được chứ? Đừng lấy tay áo chùi nữa! Coi chừng nhiễm trùng!"
Từ Dương gật đầu như gà mổ thóc, dù sao cậu cũng không muốn ra khỏi trường, liền đi theo nữ sinh ngoan ngoãn đến viện y học.
Tòa nhà giảng dạy của viện y học được đại học C mới xây năm 02, tổng cộng bảy tầng, trang hoàng tráng lệ, sàn đá cẩm thạch, đèn treo kiểu châu Âu, vách tường bốn phía phủ đầy các áp phích quảng cáo hoạt động đoàn đội của học sinh, các quảng cáo báo cáo học thuật cùng các báo y học, hơn nữa cả cả tòa nhà cũng không có bảo vệ, âm u khiến Từ Dương híp mắt cũng có thể cảm thấy một trận hàn khí từ lòng bàn chân lủi lên.
Nơi này tựa hồ có điểm gì là lạ...... Từ Dương cảm giác tim mình nhảy dựng, nhưng nữ sinh dẫn đường phía trước tựa hồ một chút cũng không hề cảm giác được, dùng tay ấm áp kéo cậu cẩn thận lên thang máy, thẳng đến lầu sáu.
Sau khi xuống thang máy nữ sinh liền quen thuộc dùng chìa khóa mở một cánh cửa gần thang máy, Từ Dương vừa bước vào, liền bị dọa giật mình tại chỗ.
Đây là một gian phòng đại khái khoảng 30 mét vuông, đơn giản đặt một chiếc giường đơn, giá sách, tủ quần áo, bàn làm việc, nhưng khiến Từ Dương sợ hãi nhất chính là........Chỗ góc tường đặt cái giá xương không cũng đã rất đáng sợ rồi, tại sao trên giá sách có đặt bình bình hủ hủ, bên trong đều là thi thể đủ loài động vật cùng một trẻ sơ sinh đầu cực to dùng phoóc môn ngâm?
Từ Dương lúc này lui về phía sau vài bước, nghĩ muốn tông cửa xông ra, nữ sinh đưa cậu tới lại sửng sốt, thoáng cái kéo cậu vào cửa, trong thần sắc tràn ngập chế nhạo, mỉm cười: "Không phải chứ, đại nam sinh còn sợ những thứ này?"
"Này...... Ai nói đại nam sinh không thể sợ mấy thứ này?" Từ Dương có chút dở khóc dở cười, song tay của nữ sinh này ấm áp như thế, lại làm cậu thoáng trở nên bình tĩnh lại một cách kỳ tích, theo cô ấy ngồi lên ghế, nữ sinh sang sảng cười, mở một ngăn kéo bàn làm việc, tìm kiếm bông gòn rượu cồn vân vân, bắt đầu xử lý vết thương trên mặt cho cậu.
Động tác của nữ sinh vô cùng mềm nhẹ, chỉ chốc lát sau, cậu liền cảm giác vết máu trên mặt đều được lau sạch, trong mắt cũng không đổ máu nữa, cư nhiên có thể thấy rõ đồ vật. Nữ sinh chẳng qua vô cùng hiếu kỳ, cao thấp xem xét mặt Từ Dương, nhìn cậu nhấp nháy mắt, tựa hồ không sao nữa, hồi lâu sau mới cau mày tò mò hỏi: "Kỳ lạ........Trên mặt không không có vết thương mà, máu này từ đâu ra?"
Từ Dương chột dạ lắc đầu, chung quy không có khả năng nói là bị quỷ quái công kích được, chỉ có thể nói sang chuyện khác, vui vẻ nói: "Tôi có thể nhìn thấy rồi! Cảm ơn học tỷ!" "Học tỷ?" Nữ sinh sửng sốt, mắt hoa đào xinh đẹp hơi nhíu lại, trong thần sắc mang theo đắc ý, nhe răng cười: "Ngại quá, tôi tên là Khương Sở Sở, là giáo viên thú y của viện y học, cậu hẳn nên gọi tôi là cô giáo Khương."
"Cái gì?" Miệng Từ Dương biến thành hình chữ O, còn trẻ như vậy.......Cậu lại cao thấp đánh giá một chút, lắc đầu: "Làm sao có thể, cô còn trẻ như vậy......." Khương Sở Sở le lưỡi cười: "Ngại ghê, bộ đồ thể dục này khiến cậu tạo thành ảo giác, kỳ thật tháng sau tôi cùng bạn học kết hôn rồi, cho nên mỗi ngày tôi chạy bộ giảm béo đó........Còn nữa, năm nay tôi đã 31 tuổi rồi."
Từ Dương cảm giác cằm mình đều sắp rớt rồi, Khương Sở Sở sang sảng cười phá lên, tựa hồ cực kỳ thích thú chuyện bị người ta nhìn lầm tuổi này, chỉ chốc lát sau ngưng cười, chỉ vào quần áo đầy máu của Từ Dương, ân cần hỏi: "Trên quần áo cậu đều là máu, làm sao bây giờ?"
Từ Dương nhìn quần áo mình đều là máu, nhún vai, cảm thấy không sao cả, dù gì hiện giờ trời đã tối mọi người cũng nhìn không thấy, nhưng mà mình có thể chỉ có bộ quần áo này, tắm rửa rồi cũng không có đồ thay......Chung quy không có khả năng lại phải mặc quần áo Hạ Mạt chứ?
Từ Dương cắn môi, cậu cũng không muốn để Hạ Mạt cho rằng mình nghèo đến ngay cả quần áo cũng không có.
Từ Dương có chút khó xử, song Khương Sở Sở lại kéo cậu đến gần, thân mật bấm bấm thắt lưng cậu, nhẹ nhàng nói: "Cậu hẳn là vóc dáng không khác em trai tôi mấy, chờ một chút, chỗ này còn có áo khoác của em trai tôi, áo khoác này cho cậu mượn trước." Nói rồi, cô liền bước nhanh đến bên cạnh tủ quần áo, giữa tầng tầng quần áo tìm được một bộ áo khoác nam sĩ ngắn kinh điển màu vàng nhạt, đưa cho cậu: "Nè! Cậu mặc trước vào, coi chừng cảm lạnh........"
Khương Sở Sở tuyệt đối là một cô gái tùy tiện hơn nữa không hề có tâm phòng bị, Từ Dương có chút trợn mắt há mồm, nhưng vẫn ngoan ngoãn tiếp nhận quần áo, cầm vào tay vừa nhìn hiệu.......Đây là BUBERRY? Trời ạ! Cậu trong khoảng thời gian này theo Hạ Mạt mỗi ngày lên mạng mua sắm đồ, cũng biết áo khoác nhãn hiệu này rất đắt, ít nhất hơn vạn, vội vàng hoảng sợ trả lại lắc đầu, đỏ mặt ấp úng nhỏ giọng nói: "Cái này.......Quá........Tôi sợ làm hư nó."
Khương Sở Sở mỉm cười, không đưa tay lấy về, dứt khoát nói: "Cứ cầm đi, cái này có là gì, hơn nữa......." Nói rồi, cô khe khẽ thở dài, vẻ mặt thoáng ảm đạm xuống, con ngươi tối lại không còn ánh sáng, nhỏ giọng nói: "Em trai tôi đã qua đời.......Đã lâu chưa mặc cái áo này."
"Nhưng mà........" Tại sao cô lại để tôi mặc? Từ Dương không đem vấn đề hỏi ra, song Khương Sở Sở lại uể oải cười, lập tức cho đáp án: "Không biết tại sao, cậu rất giống em trai tôi đấy, đều cùng một mùi giống nó........"
Cái cô gái này thật sự là một chút cảnh giác cũng không có mà! Từ Dương mặc áo khoác quý báu kia, khi kinh ngạc mà ra khỏi tòa nhà giảng dạy viện y học, cũng còn chưa phục hồi tinh thần, trước khi đi Khương Sở Sở nói câu kia "Nếu muốn quan sát lớp học giải phẫu, cậu có thể tới tìm tôi!" Còn lởn vởn bên tai cậu, thế này cũng quá nhiệt tình rồi đó....... Có phải có gì mờ ám không hả?
Từ Dương trăm điều không giải thích được, lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Hạ Mạt, nhưng lại phát hiện mình lại có bảy tám cuộc gọi nhỡ, còn có ba tin nhắn, hết thảy đều là Hạ Mạt gửi tới.
"Ở đâu", "Nghe điện thoại", "Có việc gấp em trước hết đừng quay về ký túc xá".
Ba tin nhắn kia ngay cả một dấu chấm câu cũng không có, xem ra Hạ Mạt quả thật có chút sốt ruột, xem ra người mẹ có chút rối loạn thần kinh của y vẫn còn ở ký túc xá, hơn nữa hai người đã gặp mặt, này....... Từ Dương suy nghĩ một chút, vẫn là chạy như điên, vội vội vàng vàng trở về ký túc xá.
"Tại sao không thể cùng nhau? Mẹ nói rõ ràng đi!" Từ Dương còn chưa lên lầu bốn, đã nghe thấy tiếng gào của Hạ Mạt, đồng thời kèm theo tiếng rơi vỡ thanh thúy của đồ sứ đồng thời vang lên, xem ra là quăng đồ rồi, mẹ của Hạ Mạt cũng không biết nói gì đó, y cư nhiên trở nên dị thường gắt gỏng, rống to một tiếng: "Đủ rồi! Mẹ đừng nói nữa! Đi ra ngoài! Con không bao giờ muốn nhìn thấy mẹ nữa!"
Cư nhiên nói những lời như thế với mẹ mình....... Hạ Mạt dưới loại nổi giận này Từ Dương chưa từng gặp qua, cậu có thể tưởng tượng ra, trong phòng mẹ con Hạ Mạt hẳn đang giương cung bạt kiếm cỡ nào, Từ Dương nhấp nháy miệng, đối với loại hành vi rống to với mẹ này của y có chút thất vọng, lặng lẽ lên lầu, nhón chân kề sát bên cửa, bắt đầu im lặng nghe ngóng.
Mẹ Hạ Mạt hơi tâm thần, tiếng nói the thé cũng bắt đầu rống lên: "Mày cũng không nghĩ đến......Mày sẽ...... Làm lỡ thằng bé kia à!...... Mày.......Bại hoại! Bại hoại....... Tao thế nào lại sinh ra một đứa như mày!" Thanh âm má Hạ đột ngột ngừng lại, tựa hồ vừa cắn răng nói vừa đánh y, một lát sau thanh âm Hạ Mạt có chút nghẹn ngào, mang theo nức nở nhè nhẹ, "Dù sao con thật sự rất thích em ấy."
"Con à....... Nhưng mà........Con.......Nó" Mẹ Hạ Mạt có chút nói năng không đầu không đuôi, thanh âm cũng có chút nghẹn ngào, Hạ Mạt nức nở một tiếng, dừng lại chốc lát: "Mẹ cũng đừng sợ, cậu ấy và con đều là một loại người, hơn nữa con đã quyết định vĩnh viễn cùng em ấy một chỗ, cầu xin mẹ đó."
"......"
Từ Dương đã không còn bận tâm hai người họ nói gì nữa, cậu chỉ cảm thấy tim mình vì câu "vĩnh viễn cùng em ấy một chỗ" kia của Hạ Mạt mà đập thình thịch, mặt đỏ một mảnh, trong lòng tuôn tràn vui sướng vô hạn, không nhịn được ngượng ngùng cúi đầu, cắn môi, rốt cuộc nhịn không được, nhếch miệng cười toe toét.
Loại cảm giác này thật sự tốt quá đi!
Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, cánh cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra, Từ Dương còn chưa kịp tránh đi, liền cùng má Hạ mặt đối mặt, may là bà cái gì cũng không nói, chỉ dừng bước, dùng đôi mắt mang tình tự phức tạp nhìn Từ Dương thật sâu, xoay người liền đi.
Hạ Mạt cũng đi ra, nhìn thấy Từ Dương le lưỡi, cẩn thận hỏi: "Em đều đã nghe thấy?"
Từ Dương hơi gật đầu, đi vào ký túc xá, sau khi đóng cửa cẩn thận, lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn Hạ Mạt trước mắt.
Hạ Mạt là một người ưu tú cỡ nào chứ, nhưng tại sao.......Tại sao lại thích cậu? Chẳng lẽ đây thật sự là tình yêu sao?.......Thật là kỳ diệu.
Hai người đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy được biểu cảm, sau khi nhìn nhau cười Hạ Mạt chậm rãi tiến lên trước ôm cậu vào lòng, cằm chống lên vai cậu, rầu rĩ nói: "Thật là, em đã chạy đi đâu, vừa rồi anh lo lắng muốn chết." Từ Dương thấp giọng cười, cũng ôm siết lấy y, tinh tế thưởng thức thời khắc an tĩnh này, thấp giọng nói: "Vừa rồi điện thoại cho anh anh cũng không nghe, cũng làm em lo lắng gần chết."
Hạ Mạt lẩm bẩm một trận, không hề đề cập tới chuyện lúc này, chỉ hơi nghiêng đầu, mềm mại hôn lên vành tai cậu, nhẹ giọng hứa hẹn: "Sau này sẽ không như vậy nữa." Từ Dương cười khẽ thành tiếng, trừng phạt hung hăng cắn cổ y, nâng mặt y lên, nhe răng nhếch miệng: "Hôm nay em thiếu chút nữa đã chết......."
Hạ Mạt đột nhiên đưa đầu sang thoáng cái hôn lên lấp kín cái miệng lải nhải của cậu, Từ Dương đầu tiên là sửng sốt, lại ngâm khẽ một tiếng, chậm rãi nhắm hai mắt lại, tinh tế thưởng thức nụ hôn mềm nhẹ của y.
Lúc này đây hai người không hề chuồn chuồn lướt nước nữa, lưỡi Hạ Mạt cường ngạnh xông vào trong miệng cậu, một tay gắt gao ôm thắt lưng cậu, một tay nắm cầm cậu, không ôn như nữa cuốn lấy đầu lưỡi cậu, tùy ý hôn, liếm từng chỗ một trong khoang miệng cậu, hơn nữa vì xâm nhập sâu hơn, thậm chí nghiêng qua, đem cái mũi vốn cùng cọ sát của hai người đảo qua, tận tình hôn môi.
Chậm rãi, họ đều cảm thấy loại hôn môi này cũng không đủ, cuối cùng không tự chủ được mà bước thong thả tới bên giường, cũng không biết là ai bắt đầu trước cởi quần áo ai, hai người rốt cuộc khẩn thiết cởi quần áo đối phương, Từ Dương thở hổn hển, thoáng cái đẩy Hạ Mạt lên giường, chính mình cũng cởi áo sơ mi tay ngắn bên trong, cực kỳ ngang tàng đè tới.
Bạch Nhạc Thiên u ám đứng ngoài cửa sổ, vẫn không nhúc nhích nhìn toàn bộ quá trình Hạ Mạt xoay người mà lên, hóa thân thành sói, khiến Từ Dương mới đầu từ nức nở đến rên rĩ, thỉnh thoảng, trong con ngươi lóe lên ánh sáng tàn nhẫn đỏ như máu.
Tác giả: Xin chú ý, ký túc xá Hạ Mạt ở lầu bốn.