Editor: Yuu
--------------------
Trên đường về nhà, Tô Diệu Ngôn giống như đang đi trên cây kẹo bông gòn mà lên tầng.
Lệ Hạo đang lén xem TV trong phòng khách, cậu xem tập trung đến nỗi không nhận ra là chị mình đã về. Cậu xoa xoa tay nói rằng mình vẫn còn là một đứa trẻ ham chơi, những việc giải trí thích hợp vẫn cần phải có, nếu không tâm lý sẽ dễ bị biến dạng.
Nói xong, cậu đợi chị gái mình đáp lại, nào ngờ ——
“Vậy em xem một lát đi.” Tô Diệu Ngôn biến thành con cừu non hiền lành, nở nụ cười thân thiện: “Nhưng xem xong thì nhớ đi làm bài tập đi, có gì không hiểu thì cứ tới tìm chị.”
“…”
Lệ Hạo nhìn chị gái trở về phòng, sửng sốt trong 10 giây, sau đó dứt khoát tắt TV, trở về phòng làm bài tập.
Sự khác thường quỷ dị.
Tám phần là không có ngôi chùa nào sẵn sàng tiếp nhận nên tâm lý mới bị biến dạng.
Tô Diệu Ngôn đóng cửa phòng lại.
Dựa vào tấm cửa, cảm giác bồng bềnh hư ảo của cô dịu đi một chút, cuối cùng cô cũng dám chân chính nhớ lại những gì vừa xảy ra.
—— “Chúc mừng em đạt được giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất.”
Như vậy có phải là anh cũng đánh giá cao kỹ thuật diễn của cô đúng không?
Tô Diệu Ngôn che đi hai má nóng rực, nụ cười ngoài sự vui vẻ ra còn có một tia tự mãn nhỏ, làm đôi mắt cáo nhỏ của cô cũng híp lại.
Trở tay khóa cửa, cô bước đến bàn học lấy hộp bánh quy hình gấu trong cặp sách ra.
Trên hộp có hai chú gấu nhỏ, chú gấu cái mặc váy đỏ đeo cặp sách còn chú gấu đực mặc quần xanh, cũng đep cặp sách, hai chú gấu cùng nhau đi học.
“Đô Đô, em nhìn xem.” Tô Diệu Ngôn cầm cái hộp lắc lắc trước mặt con gấu nhồi bông của mình: “Trông bọn nó rất giống đôi bạn thân đúng không? Em có bạn rồi, không chỉ có một mà còn là hai nữa. Em có vui không?”
“Vui!”
Cô gái bắt chước giọng nói nũng nịu của chú gấu.
Cô mở hộp và nếm thử một miếng bánh quy với vẻ mặt vô cùng thích thú, ôm con gấu nhồi bông và hét lên: “Chà ~~~ Món này cũng ngon!”
“Ăn ngon, ăn ngon.” Con gấu nhồi bông bị cô ấn hai lần, gật gật đầu.
“Bánh quy ăn ngon như vậy!” Má lúm đồng tiền nở rộ trên má cô như bông hoa màu hồng dễ thương: “Bánh quy ngon như vậy là ai tặng cho? Đô Đô, em đoán xem…”
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
“Chị, em không xem TV nữa, em học đây.” Lệ Hạo nghiêm túc nói: “Chị đừng có nghĩ quẩn đó nhé.”
“…”
“Còn nữa, nếu chị thấy không khỏe, trong nhà có thuốc đó. Hoạt huyết dưỡng não ở ngăn thứ hai bên trái của tủ TV nhé.”
“…”
Một hồi lâu sau, không có tiếng bùng nổ vang lên như mong đợi.
“Tiêu rồi, tiêu rồi, thật sự trúng tà rồi.” Lệ Hạo chạy về phòng nhanh như chớp.
Một tay Tô Diệu Ngôn nghịch nghịch cái bánh quy, tay còn lại ôm chặt con gấu nhồi bông.
Sau khi người ngoài cửa rời đi, cô mới nuốt miếng bánh quy, cúi đầu mơ hồ nói: “Đô Đô, chúng ta vừa nói đến đâu rồi nhỉ? Đúng rồi, em đoán xem là ai đã tặng chị bánh quy này?” Cô nói xong, cả người liền ngã xuống chiếc giường nhỏ, cảm giác giống như rơi vào một biển hoa thơm ngọt.
Ngọt ngào đến tận tâm can cô.
***
Thời tiết càng ngày càng lạnh.
Còn chưa tận hưởng đủ những ngày thu sảng khoái, nháy mắt, mùa đông lạnh thấu xương đã đến. Trong khuôn viên trường học chỉ còn lại mấy cây tùng bách vững vàng, còn lại hoa cỏ đều đã sớm tàn.
Bài kiểm tra hàng tháng vừa kết thúc, điểm Toán của Tô Diệu Ngôn lại lần nữa giảm xuống còn 50 điểm.
“Thầy thực sự nghi ngờ không biết em có phải học sinh của thầy không nữa?” Lão Cẩu bàng hoàng ném tờ bài thi: “Những câu hỏi kiểu này thầy không giảng 50 lần thì cũng là 30 lần rồi, em cảm thấy phiền phức khi cảm thông và quan tâm đến những gì thầy giảng sao? Có phải em muốn bức ép thầy chết đúng không?”
Tô Diệu Ngôn cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Thầy, em xin lỗi.”
Lão Cẩu ôm ngực, vẻ mặt như không còn luyến tiếc gì để sống nữa, lắc đầu nói: “Nếu lời xin lỗi thực sự hữu dụng thì còn phải thi đại học làm gì? Về sửa lại bài thi cho thầy!”
Tô Diệu Ngôn kẹp chặt đuôi vội vàng chạy đi.
Nghỉ giải lao, Mạnh Nguyễn rủ Tô Diệu Ngôn đến quầy ăn vặt.
“Vẫn còn lo lắng về chuyện bài kiểm tra Toán sao?” Mạnh Nguyễn thấy cô ủ rũ như vậy liền hỏi: “Hay là mỗi cuối tuần cậu đến nhà tớ 2 tiếng đi, tớ giảng lại cho cậu. Không thành vấn đề.”
Tô Diệu Ngôn không nói lời nào.
Đối với thành tích môn Toán, cô đã nghĩ cách để bù đắp lại, chỉ là trong khoảng thời gian này cô có nghe giảng, có làm bài tập, nhưng không hiểu sao lúc thi điểm vẫn kém như vậy?
Xem ra ông trời thực sự công bằng, không cho cô hoàn mỹ vô khuyết.
Trong quầy ăn vặt, hàng hóa rực rỡ muôn màu.
Mạnh Nguyễn đi thẳng đến kệ bán kẹo, ở đây có loại kẹo ʍút̼ trái cây hương vị hỗn hợp mà cô ấy thích nhất, cô ấy chưa bao giờ chán nó.
“Hình như nhãn hàng này mới ra vị mới.” Tô Diệu Ngôn nói.
Hai cô gái tìm tòi các kệ để hàng một lần nữa, đột nhiên, rèm của quầy ăn vặt va vào nhau vang lên những tiếng “roạt roạt”, một nhóm người tiến vào.
“Trường chúng ta tốt xấu gì cũng là trường trọng điểm, tại sao người như này cũng được tuyển vào trường chứ? Cái tên quái thai trong lớp chúng ta thật sự rất đáng sợ, trên người lúc nào cũng có thương tích, không phải là có bệnh truyền nhiễm gì chứ?”
Lại là Trần Toa Toa.
“Quái thai?” Tô Diệu Ngôn hỏi: “Là nam sinh ngồi phía sau cậu sao?”
Mạnh Nguyễn gật đầu, vẻ mặt không được vui.
Tô Diệu Ngôn liếc mắt nhìn về phía sau, nhớ tới buổi liên hoan kịch ngày hôm đó, rõ ràng là Trần Toa Toa chạy tới dán chặt Thẩm Đoạt, nam sinh đó không vui, cũng không để ý đến cô ta.
Cô thấp giọng nói: “Nhìn đúng là quái gở thật. Nhưng người ta quái gở thì có liên quan gì đến Trần Toa Toa này chứ? Cô nàng này mở miệng ra đúng là không biết suy nghĩ mà.”
“Đi thôi.” Mạnh Nguyễn đặt que kẹo xuống.
Tô Diệu Ngôn buồn bực: “Không mua nữa à? Lát nữa tớ không đưa cậu đi mua lần hai nữa đâu đó.”
Hai người bước ra khỏi quầy ăn vặt thì Trần Toa Toa bước tới.
“Này, Mạnh Nguyễn.” Cô ta chủ động gọi cô ấy.
Mạnh Nguyễn quay đầu lại: “Chuyện gì?”
Trần Toa Toa cười nói: “Chỉ là tôi có lòng tốt muốn khuyên cậu một câu. Trong trường hợp quái thai thực sự có bệnh truyền nhiễm, cậu lại ở gần cậu ta như vậy, cẩn thận bị lây nhiễm đó.”
“Trần Toa Toa, cậu không thấy mình quá đáng lắm sao?” Mạnh Nguyễn nói: “Cậu đến tìm người ta để bắt chuyện, người ta chỉ phớt lờ cậu, chứ có nói lời nào làm tổn thương đến cậu đâu? Hơn nữa, không phải Thẩm Đoạt thì cũng sẽ chẳng ai để ý đến cậu cả, cậu cũng phải tự biết xấu hổ chứ.”
Trần Toa Toa bị chọc đúng tim đen, cô ta tức khắc trở mặt.
“Cái gì mà tự biết xấu hổ? Cái gì mà đến gần chứ! Chẳng có chuyện nào như vậy cả! Mạnh Nguyễn, bình thường cậu giả vờ thanh cao như vậy, bây giờ lại một hai bảo vệ tên quái thai kia, không phải hai người…”
Tô Diệu Ngôn tức giận: “Tôi cảnh cáo cậu đừng có mà nói năng lung tung!”
“Cậu cũng xứng mà cảnh cáo tôi sao!” Cơn tức giận của Trần Toa Toa càng tăng lên: “Đồ con hoang không có ba! Hôm nay tôi sẽ nói cho mọi người biết, Thẩm Đoạt chính là tên quái thai! Quái thai! Quái thai!”
Mạnh Nguyễn rút chai nước khoáng trong tay Tô Diệu Ngôn ra, tạt thẳng vào mặt Trần Toa Toa.
Trần Toa Toa sửng sốt, sau một hồi thất thần, cô ta giương nanh múa vuốt lao về phía Mạnh Nguyễn, Tô Diệu Ngôn cũng tham gia trận chiến…
Sự việc nữ thần của trường tạt nước vào mặt một bạn cùng lớp đã lan truyền trong toàn trường.
Danh hiệu “học sinh ngoan” trong 10 năm của Mạnh Nguyễn đã kết thúc vào ngày hôm nay —— Lần đầu tiên trong đời cô ấy phải tới phòng giáo viên để nghe phê bình.
Tô Diệu Ngôn đứng đợi ở cửa. Cách âm bên trong trường học thật tốt, cô không thể nghe được bất kỳ tiếng động nào bên trong.
Cô vừa lo lắng lại vừa tự trách bản thân, Trần Toa Toa chán ghét cô không phải chỉ ngày một ngày hai, mặc dù cô cũng không biết lý do là gì? Nhưng bởi vì cô ta không thích cô, cho nên cô ta nhắm vào Mạnh Nguyễn cũng không phải ngày một ngày hai.
Bình thường những lời này cũng chỉ như gió thoảng qua tai, các cô nghe xong cũng không để lại trong lòng, nhưng sao hôm nay lại như vậy?
Mạnh Nguyễn rất tức giận.
“Vẫn chưa ra sao.”
Tô Diệu Ngôn ghé vào cửa tiếp tục lắng nghe. Thẩm Đoạt đã bước đến gần cô cô mới phát hiện ra, cô bị hoảng sợ.
Hai người nhìn nhau.
Tô Diệu Ngôn có thể nhìn ra Thẩm Đoạt sẽ không nói chuyện với cô, mà chính cô cũng không biết mình phải nói gì với người ta. Nam sinh này hành động giống như không khí lạnh lẽo ấy, như muốn ngăn cách người khác khỏi mình cả ngàn dặm.
Thẩm Đoạt đứng ở cửa văn phòng một lúc, sau đó lại đứng ở bên cửa sổ.
Cuối cùng, anh ấy không để lại một lời nào, cũng không biết rốt cuộc đến đây để làm gì, rời đi.
Tô Diệu Ngôn nhìn bóng lưng của nam sinh đó, trong đầu không khỏi vang lên những gì Trần Toa Toa vừa nói.
Dù sự thật là như thế nào, cô cũng chỉ là một người ngoài cuộc không biết bất cứ chuyện gì. Nhưng nếu Thẩm Đoạt bị oan uổng, thì những lời đó chẳng khác nào một nhát dao sắc nhọn cào xé lòng người, không chí mạng, thậm chí còn không có máu, nhưng con dao lại làm đau lòng người.
Tô Diệu Ngôn thầm thở dài, quay đầu lại, một người đàn ông xuất hiện trước mặt cô.
Cô kinh ngạc thở hổn hển, đứng không vững mà đập vai vào bức tường phía sau khiến xương bị đau nhức.
Phó Doanh Xuyên nhíu mày, tại sao cô lại hoảng sợ?
“Ngài, sao ngài lại ở đây vậy?” Tô Diệu Ngôn cũng không dám xoa xoa bả vai, bộ dạng quy củ giống hệt như khi đối diện với chủ nhiệm giáo dục.
Phó Doanh Xuyên đang họp thì điện thoại của anh đột nhiên đổ chuông.
Thấy đó là điện thoại từ Mạnh Nguyễn, anh đi ra ngoài phòng họp để nghe, kết quả lại bị yêu cầu đến trường lập tức để giải quyết vấn đề.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông luôn lộ ra sự uy nghiêm, khí thế cường hãn vô hình áp bách Tô Diệu Ngôn, khiến cô chỉ có thể nói ra sự thật…
“Em xin lỗi.” Tô Diệu Ngôn khom lưng: “Nếu không phải tại em, Trần Toa Toa cũng sẽ không nhằm vào Nhuyễn Nhuyễn. Chuyện lần này, em…”
“Có bị thương không?”
Trái tim Tô Diệu Ngôn run lên, chậm rãi dựng thẳng thân thể cứng ngắc, trong mắt tràn đầy sự bất ổn cùng ẩn ý chờ mong: “Vừa rồi ngài hỏi em sao?”
Người đàn ông chớp mắt, con ngươi màu hổ phách như được phủ một tầng mềm mại dưới bóng đèn sợi đốt: “Có người thứ ba ở đây sao?”
“…”
Tô Diệu Ngôn mím chặt môi, kiềm chế không được mà nhếch khóe miệng lên, lắc đầu: “Không bị thương ạ.”
Ánh mắt sắc bén của Phó Doanh Xuyên trực tiếp khóa chặt trên mu bàn tay phải của cô, trên đó có những vết xước không dài cũng không ngắn, vết thương hơi đỏ, đặc biệt nổi bật rõ trên làn da trắng trẻo và mỏng manh.
Vết thương nhỏ này giống như bị muỗi đốt đối với Tô Diệu Ngôn, không đáng kể, nhưng bị người đàn ông nhìn chằm chằm như vậy, cô có cảm giác trên mu bàn tay mình như có bom.
Cô giấu tay ra sau quần, chột dạ nói: “Không sao đâu ạ.”
Phó Doanh Xuyên im lặng, đúng lúc này Mạnh Nguyễn lại gửi một tin nhắn khác hỏi anh có đến không? Anh gõ cửa rồi đi vào văn phòng.
Không lâu sau, Mạnh Nguyễn bước ra.
Tô Diệu Ngôn đón cô ấy, vội hỏi: “Sao rồi? Lúc đó tớ đã nói rõ ràng rồi, chuyện này Trần Toa Toa phải chịu trách nhiệm đầu tiên.”
Mạnh Nguyễn cong đôi mắt nai định nói gì đó, ánh mắt cô ấy quét đến trên bệ cửa sổ, là kẹo ʍút̼ trái cây —— Còn là hương vị yêu thích của cô ấy.
“Vẫn là Đại Tráng thương tớ.” Cô ấy cười hì hì bước tới cầm gói kẹo rồi bóc ra.
Tô Diệu Ngôn ngẩn người, cô có mua kẹo đâu.
“Này, mu bàn tay của cậu bị thương à?” Mạnh Nguyễn ɭϊếʍƈ kẹo ʍút̼, nói: “Để tớ đưa cậu đến phòng y tế lấy thuốc.”
Tô Diệu Ngôn lại sửng sốt.
Rốt cuộc, cô cũng giơ tay lên và xem xét kỹ “vết thương”, nó thực sự không nghiêm trọng, thậm chí dán băng cá nhân vào cũng rất lãng phí.
Mạnh Nguyễn đi tới kéo tay cô: “Đi thôi. Nhỡ bàn tay nhỏ trắng nõn này bị sẹo thì phải làm sao? Nếu vậy sao tớ có thể nuôi cậu được cả đời chứ.”
“Ai muốn cậu nuôi chứ!” Tô Diệu Ngôn giận dỗi: “Chính cậu còn không tự nuôi được bản thân mình.”
Mạnh Nguyễn cười nói: “Không cần tớ nuôi, vậy cậu muốn ai nuôi hả?”
Trái tim Tô Diệu Ngôn đập dữ dội.
Cô ɭϊếʍƈ môi hỏi: “Sao cậu biết mu bàn tay của tớ bị trầy xước?”
“Cậu nói xem?” Mạnh Nguyễn hỏi lại.
Cáo Già vừa bước vào văn phòng liền nói nhà trường không nên dung túng cho học sinh làm tổn thương người khác, đồng thời nhấn mạnh dù thương tích nhỏ đến đâu cũng là bị thương, cần thiết phải chăm sóc cẩn thận, nếu không nhỡ xảy ra bất cứ chuyện gì, nhà trường không thể gánh chịu được hậu quả. Giọng điệu hùng hổ dọa người đấy khiến chủ nhiệm giáo dục toát mồ hôi, liền bảo Mạnh Nguyễn mau ra ngoài đưa Tô Diệu Ngôn đến phòng y tế để kiểm tra.
“Nói? Nói cái gì?” Cổ họng Tô Diệu Ngôn thắt lại, giọng nói bất giác nhỏ xuống: “Tớ đâu biết.”
Mạnh Nguyễn chọc chọc vào trán cô: “Là anh trai tớ bảo.”