Khúc Ước Nguyện

Chương 64: Phiên ngoại 1: Có thai

Tô Diệu Ngôn không hoàn toàn hứng thú với những chuyện này.
Nhưng theo lời Tina nói, dù cô không đi theo con đường lưu lượng, nhưng việc xuất hiện trước ánh sáng là điều tất yếu, không có ngôi sao nào là không muốn lộ mặt cả.
Vì vậy, Tô Diệu Ngôn đã chọn trở thành đại ngôn.


Lý do chọn cái này, một là bởi vì cô rất thích thương hiệu này, hai là chủ thương hiệu sẵn sàng mời cô tới Paris để tham dự tuần lễ thời trang. Như vậy, cô có thể thuận tiện tới tìm nhà thiết kế váy cưới để đo kích thước, vừa hay có thể tiết kiệm được tiền bay đến Trung Quốc của nhà thiết kế.


Phó Doanh Xuyên biết “ý định tốt” này của cô liền cảm thấy những tháng ngày vất vả làm việc để tạo ra một chuỗi số 0 đó không có ý nghĩ chút nào —— Bà xã không tiêu tiền của anh thì ai tiêu.


Nhưng cô nhóc tham tiền này cho rằng đây là một việc tốt rất khó thay đổi, nên anh chỉ có thể thuận theo thôi.
Một tuần sau, cả đoàn đội lên đường tới Paris.
Bây giờ Tô Diệu Ngôn rất nổi tiếng, đặc biệt trên thị trường quốc tế rất có tiếng tăm.


Cô hạ cánh xuống sân bay quốc tế Charles de Gaulle, rất nhiều du học sinh và Hoa kiều đã tới sân bay để đón cô. Một vài du học sinh còn nói đã lâu rồi bọn họ không xem phim truyền hình trong nước, bây giờ lại đang theo dõi 《Kinh Hoa Ngọc Mộng》.


Cô rất cảm động, còn lần lượt chụp ảnh và ký tên cho các fan hâm mộ.
Nhưng ảnh hưởng kiểu này cũng có phiền phức, đó chính là paparazzi sẽ theo chân bạn như hình với bóng, cho dù có chạy trốn tới tận Nam Cực cũng có thể đeo bám theo.


Lần này Tô Diệu Ngôn tới đây, một là vì công việc, hai là để đặt trước thiết kế áo cưới.


Cô và Phó Doanh Xuyên đã thảo luận mọi thứ đều phải kín kẽ, cũng không muốn cho cả nước biết rằng bọn họ đang chuẩn bị cho đám cưới, đặc biệt là không cho ai có bất cứ cơ hội nào để bôi đen, tung tin đồn thất thiệt về bọn họ.


Để tránh các tay paparazzi, Tô Diệu Ngôn phải tới khách sạn thay quần áo trước rồi mới ra ngoài.
Cô đang soi gương hết lần này đến lần khác để chỉnh lại quần áo của mình thì tiếng chuông cửa phòng khách sạn vang lên.


“Chị, chị còn quên chưa nhắc nhở lịch trình nào sao?” Cô vuốt vuốt mái tóc đi về phía cửa: “Hay là quên đồ gì vậy?”
“Là anh.”
“…”
Tô Diệu Ngôn sửng sốt, lúc phản ứng lại, cô vội vàng bước tới mở cửa.


Phó Doanh Xuyên khoác một chiếc áo khoác đen tuyền, đẹp trai ngời ngời, nhưng cũng phong trần và mệt mỏi.
“Không phải anh… Anh đi họp ở London à?”
Phó Doanh Xuyên nắm tay cô, bước vào phòng, đáp lại: “Cô dâu của anh đi thử váy cưới, sao anh có thể không tới chứ?”


Tô Diệu Ngôn mỉm cười, ôm lấy cổ anh, hôn một cái lên cái miệng sói của anh.
Phó Doanh Xuyên hưởng thụ sự chủ động và nũng nịu của cô, nhưng khi nhìn thấy mái tóc màu vàng của cô liền cảm thấy khó chịu.


“Không còn cách nào khác, có phóng viên đi theo em.” Cô nói: “Này, anh cũng phải đội mũ vào. Chắc chắn sẽ có người nhận ra em, nhưng anh thì không được.”
“…”


Nửa tiếng sau, người đàn ông ủ rũ trong bộ quần áo bình thường và chiếc mũ bucket, bên cạnh là cô gái tóc vàng thời thượng xuất phát từ khách sạn.


Cả hai đã có một ngày trọn vẹn. Phó Doanh Xuyên đã cố gắng để bản thân nghỉ ngơi và dời cuộc họp phân tích thị trường châu Âu được tổ chức ở London sang buổi sáng ngày mai. Tô Diệu Ngôn đau lòng khi thấy anh mệt mỏi như vậy, nhưng nghĩ đến việc có anh ở bên cạnh, cô vui vẻ đến mức tạm thời học cách tàn nhẫn trong khoảng thời gian này.


Việc đặt váy trước diễn ra thuận lợi.
Yêu cầu của Phó Doanh Xuyên rất đơn giản: Kín đáo.
Vì vậy, phạm vi lựa chọn của Tô Diệu Ngôn không lớn. Sau khi trao đổi thêm với nhà thiết kế và điều chỉnh các chi tiết, rất nhanh sau đó, chiếc váy cưới trong mơ đã được đặt hàng.


Bước ra khỏi studio thiết kế, bọn họ cũng không có kế hoạch hay ý tưởng gì, tay trong tay đi bộ dọc con sông Seine.
Đôi tình nhân đi ngang qua cũng giống như bọn họ, thỉnh thoảng lại nói chuyện, thỉnh thoảng lại giữ im lặng, đôi khi lại không hẹn mà cùng nhìn nhau, nhìn nhau thì bật cười.


Mặt trời lặn cuối đường chân trời nhuộm đỏ mặt sông Seine, từng lớp sóng nước như pha lê đang chuyển động, ánh lên những tia sáng long lanh, nhẹ nhàng và lãng mạn.
“Em hơi đói.” Tô Diệu Ngôn nói: “Chúng ta đi ăn chút gì đi?”


Phó Doanh Xuyên cúi đầu, dừng một chút rồi nói: “Đưa em tới một nhà hàng nhỏ này được không?”
Cô vui vẻ gật đầu.
***
Tô Diệu Ngôn không nghĩ “nhà hàng nhỏ” trong miệng Phó Doanh Xuyên lại nhỏ như vậy.


Nhà hàng nằm khuất trong một con ngõ nhỏ giữa phố xá Paris hoa lệ, chỗ ngồi chỉ có một chiếc bàn tròn cùng hai chiếc ghế, trên bàn bày biện một chiếc đèn bàn xinh xắn, khăn trải bàn được may từ tơ lụa cao cấp, trên đó được thêu vài bông hoa nhài.


Chủ quán là một người Trung Quốc, tên là Ken, nấu mì hải sản rất ngon, mà cũng chỉ biết nấu mỗi mì hải sản.
“Sao anh biết nhà hàng này vậy?”
Tô Diệu Ngôn thấp giọng hỏi. Chỗ này cũng quá khó tìm.


Phó Doanh Xuyên còn chưa kịp đáp lại thì Ken đã mang đồ uống tới, cười nói: “Doanh Xuyên, lâu lắm rồi cháu không tới đây đó. Đây là bạn gái cháu sao? Chú có đọc tin tức trong nước rồi.”
“…”
Thì ra là có quen biết.


Tô Diệu Ngôn chào hỏi Ken, mọi người hàn huyên với nhau vài câu thì Ken quay lại phòng bếp tiếp tục công việc.
“Có chuyện gì vậy? Anh mau nói cho em biết đi.”
Phó Doanh Xuyên nắm chặt tay cô, ngẩng người nhìn những bông hoa nhài thêu trên khăn trải bàn.


Ken và Từ Như trước đây là bạn học cấp 3. Lúc đầu Ken cũng muốn thi vào đại học Chính Pháp nhưng lại không đủ điểm, cuối cùng, ông ấy theo gia đinh di cư tới Pháp, dần dần theo học ngành ẩm thực.
Từ Như và Phó Nham đã đi hưởng tuần trăng mật ở Pháp.


Lúc đó, Ken đã tiếp đãi bọn họ, ba người trò chuyện rất vui vẻ.
Sau đó, trong các kỳ nghỉ phép hàng năm, chỉ cần có thời gian là Từ Như và Phó Nham sẽ đến Paris, nhân tiện đi thăm người bạn cũ.


Từ Như rất thích món mì hải sản do Ken làm, Phó An Tuyết cũng thích. Khi còn nhỏ, mỗi khi Phó An Tuyết không muốn ăn, Từ Như sẽ nấu mì hải sản theo công thức mà Ken đưa cho, Phó An Tuyết sẽ ăn ngay lập tức…


“Thì ra dì và Ken là bạn bè.” Tô Diệu Ngôn lẩm bẩm: “Anh, có phải anh… Nhớ tới dì và chị gái đúng không?”
Phó Doanh Xuyên khẽ thở dài: “Chỉ là anh không muốn giấu em bất cứ chuyện gì.”


Tô Diệu Ngôn nói: “Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, không muốn để người ngoài biết. Doanh Xuyên, tuy dì và chị đã qua đời, nhưng anh còn có em, còn có chú, Nhuyễn Nhuyễn, cả dì Lam nữa.”
Phó Doanh Xuyên nắm tay cô thật chặt, thật chặt.
Sau đó, mì hải sản được bày ở trên bàn.


Hương vị thực sự rất ngon, khi ăn khiến người ta cảm thấy rất vui vẻ, chẳng trách Từ Như và Phó An Tuyết lại thích như vậy. Tô Diệu Ngôn ăn hết cả một đĩa.


Cô khóc lóc nói rằng kế hoạch giữ gìn vóc dáng hơn một tháng qua của cô uổng phí hoàn toàn rồi, lại kéo Phó Doanh Xuyên đi tản bộ dọc theo sông Seine.
Trên đường đi, Phó Doanh Xuyên đã kể rất nhiều về thời thơ ấu của mình.


Ví dụ như tính cách lầm lì ít nói của anh đã rất nghiêm trọng ngay từ nhỏ.
Anh trời sinh là thông minh, học nhanh và hiểu rộng hơn nhiều so với các bạn cùng trang lứa. Đồ vật trong trường học khiến anh cảm thấy rất nhàm chán, anh cũng dần trở nên khép kín hơn.


Từ Như đã đưa anh đến gặp bác sĩ tâm lý vì sợ anh mắc chứng tự kỷ. Tuy nhiên, các chỉ tiêu của Phó Doanh Xuyên rất bình thường, cuối cùng đưa đến một phân tích rằng, bởi vì luôn có chị gái Phó An Tuyết ở bên cạnh làm bạn với anh, cần đến anh, hai chị em đã trưởng thành với nhau.


Phó Doanh Xuyên thưởng nghĩ rằng, nếu như tuổi thơ của anh không có Phó An Tuyết, chắc chắn anh sẽ trở thành một người vô cùng lạnh lùng.


“Xem ra ảnh hưởng của em đến thằng nhóc thối Lệ Hạo cũng rất lớn.” Tô Diệu Ngôn nghiêm túc nói: “Nếu không có em suốt ngày gõ đầu nó, chắc chắn nó sẽ bị xã hội dạy dỗ vì cái miệng thiếu đánh đó.”


Phó Doanh Xuyên nhìn cô không chớp mắt. Cô bị nhìn như vậy thì có chút không thoải mái: “Sao vậy? Em…”
“Nơi nào của em cũng tốt.” Anh nói: “Có em, mọi thứ đều tốt.”
“…”
Cái tên chó già này, sự thật như vậy còn nghi ngờ sao.
***
Sáng hôm sau, Phó Doanh Xuyên bay tới London.


Tô Diệu Ngôn ngáp một cái thật lớn, xoay người nằm liệt trên giường.
Đêm hôm qua, lão chó già kiên quyết đòi lại quãng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi mà mình đã “hy sinh”, giúp cô định hình lại cơ thể, khiến cô bây giờ như tan ra thành trăm mảnh, đến giơ tay lên cũng thấy mệt mỏi.


Cũng may buổi chiều mới đi xem show, cô vẫn còn kịp…
Đinh đong!
“…”
Đinh đong! Rầm rầm! Đinh đong!
Đang đòi nợ sao.
Tô Diệu Ngôn đứng dậy, trong lòng thầm chửi rủa người đang bấm chuông. Nếu không phải vì người ngoài cửa vội vàng, cô chắc chắn sẽ trở mặt!


Kết quả, Tina thông báo với cô rằng cô đã leo lên vị trí đầu tiên trên hotsearch trong nước.
—— Tổng giám đốc tập đoàn Minh Huy đã có buổi hẹn hò ngọt ngào với một cô nàng tóc vàng.


Bình luận và pm Tô Diệu Ngôn trên Weibo như muốn nổ tung, không ít fan hâm mộ tag thẳng @ Phó Doanh Xuyên vào, gọi anh ra mặt giải thích, chỉ trích, bắt anh phải xin lỗi Tô Diệu Ngôn.


Cũng có người cười trên nỗi đau của người khác, nói những người như bọn họ bởi vì lợi ích và dục vọng mới trói buộc ở bên nhau, vốn dĩ đây cũng chẳng phải mối quan hệ bền chặt; Còn có người nói rằng Tô Diệu Ngôn xứng đáng bị như vậy, nói cô cũng chỉ là một diễn viên, vốn dĩ đã không có khả năng tiến vào giới thượng lưu…


“Chị nói rồi, ngay từ đầu em nên công bố rằng hai người đã đính hôn.” Tina vuốt mái tóc, cô ấy cảm thấy trong hai năm gần đây mình đã bị hói đi không ít: “Bây giờ thì ổn rồi, một lát nữa anti-fan và thủy quân sẽ kéo tiết tấu lên, chúng ta lại phải đóng góp thêm cho ngành công nghiệp mạng rồi.”


Mặc dù Tô Diệu Ngôn chưa từng bị tấn công quy mô lớn như vậy, nhưng dù sao cô cũng đã từng trải qua một vài cơn bão gần giống thế.


Đối với những bình luận không đúng sự thật này, cô biết làm thế nào là đúng, nhưng Phó Doanh Xuyên là người thừa kế một tập đoàn, hình tượng của anh chính là hình tượng của tập đoàn, không thể để bị tổn hại được.


“Để phòng làm việc đưa ra tuyên bố đi ạ.” Cô nói: “Chỉ cần nói rằng bọn em đến…”
“Đợi đã.”
Tina tiện tay lướt Weibo, một bài đăng khác lập tức xuất hiện.
Weibo như của người chết của Phó Doanh Xuyên có động tĩnh mới.


—— [Tạo hình mới của phu nhân và tạo hình cô dâu đều đẹp @ Tô Diệu Ngôn]
Đính kèm với bức ảnh tạo dáng trong bộ tóc vàng của Tô Diệu Ngôn bên dòng sông Seine, ngoài ra còn có bức ảnh trong buổi thử váy cưới, và giấy đăng ký kết hôn.
Weibo vỡ tổ lần thứ hai.


Ngay sau đó, Weibo chính thức của tập đoàn Minh Huy cũng chuyển tiếp bài đăng, đồng thời tag @ Phu nhân tổng tài Tô Diệu Ngôn.
Pm của Tô Diệu Ngôn trên Weibo tiếp tục bùng nổ.


Cô sững sờ trong vài giây, sau khi hoàn hồn thì lấy điện thoại ra gọi điện cho Phó Doanh Xuyên. Cáo Già đã tắt máy, không biết vẫn đang trên máy bay hay là cố tình trốn tránh cô.
“Vậy chúng ta bây giờ…” Tina cũng phục sự hào phóng của vị kia, nói mà không cần bản nháp.


Tô Diệu Ngôn nói: “Đăng lại nó, sau đó đưa ra tuyên bố.”
5 phút sau, tài khoản đã rất lâu không có bài đăng nào của Tô Diệu Ngôn cũng được cập nhật ——
[Lễ phục của chú rể cũng siêu cấp đẹp trai @ Phó Doanh Xuyên]
Đính kèm bức ảnh hai người đeo nhẫn cưới, nắm tay nhau.
***


Diễn viên là cái nghề chỉ biết làm việc, trong vòng mấy tháng đừng nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi.
Sau khi trở về từ Paris, Tô Diệu Ngôn phải đi quảng bá cho một bộ phim truyền hình, sau đó tham gia bộ phim 《Chiều mùa đông》.


Cô rất thích, nhưng có một thứ cần phải cân nhắc chính là lão chó già thích ăn giấm nào đó, thỉnh thoảng lại phải dỗ dành, ôm ấp, hôn hít đủ kiểu.


Phó Doanh Xuyên hứa sẽ tổ chức cho cô một đám cưới hoành tráng, nguồn tài chính đầu tư và sức lực hoàn toàn vượt xa sức tưởng tượng của cô. Nếu theo tính cách tham tiền của cô ngày xưa thì điều này hoàn toàn không được cho phép. Tuy nhiên, nghĩ lại thì cô bận đóng phim như vậy, rất nhiều chuyện Phó Doanh Xuyên đã phải tự mình giải quyết.


Kết thúc quá trình quay bộ phim 《Chiều mùa đông》, Tô Diệu Ngôn có thể nghỉ ngơi một thời gian.
Cô hẹn Tô Dục Văn tới thăm Mạnh Nguyễn và Gia Gia.


Gia Gia đã được gần 8 tháng tuổi, cậu bé đang trong thời kỳ đáng yêu và dễ thương nhất. Giọng nói tràn ngập mùi sữa nũng nịu gọi ba và mẹ khiến bao nhiêu trái tim tan chảy.


“Những sản phẩm chăm sóc sức khỏe đó cũng tốt, nhưng một số khó có thể kết hợp.” Tô Dục Văn nói: “Nhuyễn Nhuyễn, dì cho cháu một thực đơn, cháu có thể làm cho Gia Gia ăn một tuần một lần. Thực đơn này đặc biệt bổ sung nhiều vitamin.”


Mạnh Nguyễn vội nói “Vâng”, cô ấy giao Gia Gia cho Tô Diệu Ngôn bế, sau đó dẫn Tô Dục Văn tới phòng bếp để thỉnh giáo.
Tô Diệu Ngôn ôm Gia Gia. Đôi mắt của cậu bé như hắc diệu thạch (*), lông mi dài lại cong vút. Cậu bé nhìn người đang bế mình không chớp mắt, nở nụ cười ngốc nghếch.


(*) Hắc diệu thạch (hay còn gọi là Đá vỏ chai): là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra khi núi lửa phun trào.
“Gia Gia mỉm cười kìa.” Tô Diệu Ngôn rất thích thú: “Đáng yêu quá! Hôn mẹ nuôi của con một cái nào ~”


Mạnh Nguyễn vào phòng lấy giấy bút, nghe vậy liền nói: “Mẹ nuôi nào chứ? Là mợ. Anh trai tớ cũng vì chuyện này mà cãi nhau với tớ không biết bao lần rồi đó. Đừng có đào hố cho con trai tớ.”


Tô Diệu Ngôn “Xì” một tiếng, lẩm bẩm: “Không thể vừa làm mẹ nuôi vừa làm mợ được sao? Quá cố chấp. Phải không, Gia Gia?”
Gia Gia đá vào bắp chân, cười khúc khích, nắm tay nhỏ không biết đã đặt trên bụng Tô Diệu Ngôn từ lúc nào.


Cô tưởng rằng đứa bé đang đòi ßú❤ sữa mẹ, còn có chút xấu hổ. Nhưng Gia Gia chỉ đặt nắm tay nhỏ lên bụng cô, không nhúc nhích chút nào.
Chẳng nhẽ đứa nhỏ này cũng biết cơ bụng sao?


Tô Diệu Ngôn vô cùng tự hào, đắc ý nói: “Đây là thứ mà mợ con đã dày công tập luyện mới có được đó, Gia Gia thật hiểu biết!”
Đúng, hiểu biết, rất hiểu biết.
Một tuần sau, Tô Diệu Ngôn dùng que thử thai để kiểm tra thì mới biết mình đã có thai.
- -----oOo------