Khu Vườn Xương

Chương 36

Cỗ xe ngựa xinh đẹp của bác sĩ Grenville đưa họ đi về phía tây trên con đường Belmont, ngang qua các trang trại và những cánh đồng lạnh lẽo mà giờ đây đã quá quen thuộc với Rose.

Đólà một buổi chiều tuyệtvời, tuyết sáng lấp lánhdưới bầu trời quang đãngnhư nó vẫn vậy khicô đi bộ trên conđường này hai tuần trước.Anh hãy luôn bên cạnhem nhé, Norrie. Nếu emnhắm mắt, em có thểcảm nhận rằng anh đangở đây bên em.

- Còn xa nữa không?- Grenville hỏi.

- Một chút thôi, thưangài - Rose mở mắtrồi phải nheo lại vìánh sáng chói lóa củamặt trời. Và một sựthật tàn nhẫn: Nhưng emsẽ không bao giờ đượcgặp lại anh. Suốt cuộcđời này em sẽ chỉnghĩ đến anh.


- Đây là nơi cậuấy đã lớn lên phảikhông? - Grenville nói -Trên con đường này.

Cô gật dầu.

- Chúng ta sắp tớitrang trại của Heppy Comfort.Bà ấy đã mang vềnhà một con bê bịquè. Rồi vui vẻ nuôidưỡng chăm sóc nó, bàấy không bao giờ nghĩđến việc sẽ giết thịtnó. Hàng xóm của bàấy là Ezra Hutchinson. Vợcủa ông ấy đã chếtvì bệnh sốt Rickettsia.

- Làm thế nào màcô biết được tất cảnhững chuyện ấy?

- Norris đã nói vớitôi - Và cô sẽkhông bao giờ quên. Chừngnào cô còn sống trênđời này, cô sẽ ghinhớ mỗi lời nói, từngkhoảnh khắc.

-Trang trại Marshall cũng nằmtrên con đường này à?

- Chúng ta không tớitrang trại của Isaac Marshall.

- Vậy thì tới đâu?

Cô nhìn chăm chú vềphía ngôi nhà nhỏ xíuở tít đằng xa, chỉvừa mới hiện ra trướcmắt.

- Giờ thì tôi đãthấy ngôi nhà rồi.

- Ai sống ở đó?

Một người đàn ông đãtử tế và hào phóngvới Norris hơn cả ngườicha của anh ấy.

Lúc xe ngựa dừng lại,cánh cổng trang trại đãmở, còn ông bác sĩgià Hallowelll thì xuất hiệnở ngoài hiên. Nhìn nhữngnét buồn đầy cảm xúctrên khuôn mặt ông, Rosebiết rằng ông đã nghetin về cái chết củaNorris. Ông cụ bước hẳnra ngoài để giúp côvà bác sĩ Grenville xuốngxe. Khi họ leo lêncầu thang, Rose giật mìnhkhi thấy một người đànông khác xuất hiện trongngôi nhà.

Đó là Isaac Marshall, trôngông già hơn rất nhiềuso với chỉ vài tuầntrước.

Ba người đàn ông đứngđây dưới mái hiên nàycùng chung một nỗi đauđớn xót xa trước cáichết của một chàng traitrẻ, vậy nên thật khókhăn để ai đó mởlời. Trong im lặng, họnhìn nhau, hai người đànông đã chứng kiến Norristrưởng thành, một người lẽra phải làm thế.

Rose để mặc họ ởđó, bước vào trong nhàvì nghe thấy tiếng ôa của đứa trẻ, thứâm thanh mà những ngườiđàn ông không phân biệtđược. Cô đi theo âmthanh ấy vào một cănphòng nơi bà cụ tócbạc Hallowell đang ngồi đungđưa Meggie trên tay.

- Cháu trở lại vìcon bé - Rose nói.

- Ta biết là cháusẽ quay lại mà -Người phụ nữ ngước lênvới đôi mắt đầy hyvọng khi bà trao côbé cho cô - Hãynói với ta rằng chúngta sẽ được gặp lạicô bé! Nói với tarằng chúng ta có thểlà một phần cuộc sốngcủa cô bé.

- Ôi, chắc chắn mà,thưa bác - Rose mỉmcười nói - và tấtcả mọi người đều sẽyêu quý con bé.

Ba người đàn ông đềuquay lại khi Rose bướcra ngoài hiên mang theođứa trẻ. Ngay giây phútđầu tiên Aldous Grenville nhìnthấy con gái mình, Meggieđã mỉm cười với ông,như thể nó nhận ravậy.

- Tên con bé làMargaret - Rose nói.

- Margaret - ông gọinhẹ nhàng. Và rồi nhậnlấy đứa trẻ trên taymình.