MƯỜI CHÍN
Chập tối, Jack mắt vảy cá đã một mình lên đường. Một thủy thủ ngồi một mình ở bàn, không nói chuyện với ai, chỉ nhìn chằm chằm vào li rượu rum mà Fanny mang đến đặt trước mặt anh ta. Số tiền anh ta có chỉ đủ để mua ba li rượu. Anh ta đã nốc cạn li cuối cùng, vì Fanny đang chờ, anh ta lục lọi trong ví để tìm thêm mấy đồng xu nhưng chẳng có gì cả. Jack có thể thấy môi Fanny mím chặt, mắt nheo lại. Cô ta không có đủ kiên nhẫn cho mấy kẻ ăn chực. Tất cả những gì cô ta quan tâm là nếu một gã đàn ông ngồi ở bàn, tận hưởng sự ấm áp dịu dàng từ lò sưởi của cô ta, thì anh ta nên có đủ tiền để trả cho những li rượu rum. Thậm chí dù hôm nay quán Cột buồm đen trống đến một nửa thì Fanny cũng không cho phép có ngoại lệ. Cô ta không phân biệt khách hàng quen lâu năm hay khách qua đường tình cờ ghé vào; nếu họ không có tiền, thì họ sẽ không có đồ uống và hãy biến ra ngoài với cái lạnh. Đó chính là vấn đề, Jack nghĩ, nhìn khuôn mặt Fanny mới đáng sợ làm sao. Đó chính là lí do tại sao Cột buồm đen làm ăn thua lỗ. Đi bộ trên con đường xuống cuối phố, ở đó có một quán rượu mới mở, quán Nàng tiên cá, anh sẽ thấy những cô gái phục vụ trẻ trung tươi cười, một ngọn lửa sáng rực rỡ khác hẳn những ánh lửa leo lét bủn xỉn trong lò sưởi của Fanny.
Anh cũng sẽ tìm thấy một đám đông, rất nhiều trong số họ từng là khách hàng thường xuyên của Fanny. Chẳng có gì phải băn khoăn, nếu phải chọn giữa một cô phục vụ vui vẻ và Fanny cau có, bất cứ người đàn ông tỉnh táo nào cũng sẽ đi thẳng tới quán Nàng tiên cá. Lúc này, ông ta biết cô ả sẽ làm gì tiếp theo. Trước tiên, cô ta sẽ yêu cầu người thủy thủ không may đó mua một chầu rượu khác. Và khi anh ta không thể, cô ta sẽ bắt đầu bài diễn thuyết của mình. Ông nghĩ cái bàn này không có chủ à? Ông nghĩ tôi có đủ tiền đề cho ông ngồi đây cả buổi tối, chiếm chỗ của các khách hàng khác hay sao? Như thể có cả hàng dài khách xếp hàng đang chờ để được ngồi vào bàn vậy. Tôi còn phải trả tiền thuê nhà và cả đống hóa đơn khác nữa. Chúng không phục vụ miễn phí, và tôi cũng không. Ông ta có thể nhìn thấy hàm cô ta nghiến chặt, hai cánh tay chắc nịch của cô ta sẵn sàng chiến đấu.
Trước khi cô ta kịp nói, Jack bắt gặp cái nhìn của cô ả. Ông ta lắc đầu cảnh báo với cô ta. Hãy để anh ta một mình, Fanny.
Cô ta nhìn chằm chằm Jack một lúc. Sau đó, gật đầu hiểu ý, cô ta quay lại phía sau quầy bar và rót một cốc rượu rum. Cô ả bước tới bàn của người thủy thủ và đặt cái cốc xuống trước mặt anh ta.
Chẳng phải chờ đợi lâu, chỉ vài ngụm là cả cốc rượu đã trôi qua cổ họng anh ta.
Fanny mang thêm đồ uống cho anh ta. Cô ả làm việc đó một cách im lặng, không hề quan tâm tới cái cốc không đáy của người đàn ông đó. Ở đây dù sao cũng không quá đông đúc để đến mức bị chú ý. Ở trong quán Cột buồm, một người đàn ông khôn ngoan nên tự giấu mình và chỉ để ý đến cái li của mình mà thôi. Không ai đếm được số lần Fanny mang cái cốc rỗng đi và thay vào đó một cốc đầy. Chẳng ai quan tâm rằng người đàn ông đó đã bắt đầu đổ sụp về phía trước, đầu gục trên hai cánh tay.
Từng người một, khi họ đã rỗng túi, các khách hàng lảo đảo bước ra ngoài trời lạnh, cho đến khi chỉ còn lại duy nhất mỗi người đàn ông đó đang thở phì phì ở cái bàn trong góc.
Fanny kéo cửa, cài then rồi quay lại nhìn Jack.
- Em đã cho anh ta uống bao nhiêu thế? - Ông ta hỏi.
- Đủ để dìm chết một con ngựa.
Người thủy thủ ngáy to ầm ĩ.
- Ông ta vẫn còn sống. - Jack nói.
- Ôi, em không thể rót đầy cái cổ họng của hắn.
Họ nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngủ, nước mũi dãi nhày nhụa chảy ròng ròng từ miệng của ông ta. Phía trên cái áo khoác đã sờn, bám đầy bụi than. Một con chấy béo, căng bụng máu, đang bò qua mái tóc vàng rối bù.
Jack huých vào vai anh ta, người đàn ông vẫn ngáy, không biết gì.
Fanny cười hô hố.
- Anh không thể mong chờ tất cả bọn chúng quỳ gối tử tế và dễ dàng đâu.
- Hắn ta còn trẻ. Trông khỏe mạnh. Cực kì khỏe mạnh.
- Em đã trút cho hắn cả một kho rượu miễn phí. Em sẽ không bao giờ lấy lại được.
Jack đẩy một cái mạnh hơn. Chầm chậm, gã đàn ông đổ nhào khỏi ghế và lăn xuống sàn. Jack nhìn anh ta một lúc, rồi cúi xuống và lật ngửa anh ta lên. Thật đáng nguyền rủa. Anh ta vẫn đang thở.
- Em muốn lấy lại tiền rượu rum của mình.
- Fanny khăng khăng.
- Vậy thì em làm đi.
- Em không đủ sức.
Jack nhìn hai tay cô ả, to và nổi bắp cuồn cuộn khi bê khay và các thùng rượu. Ôi, cô ả tất nhiên là đủ khỏe để siết cổ một gã đàn ông rồi. Cô ta chỉ không muốn phải chịu trách nhiệm.
- Tiếp tục đi nào. - Cô ta vẫn khăng khăng.
- Anh không thể để lại bất cứ dấu vết nào trên cổ của hắn ta. Nó sẽ khiến người ta nghi ngờ.
- Tất cả những gì họ muốn là cái xác. Họ không quan tâm xem nó từ đâu ra.
- Nhưng một người đàn ông rõ ràng bị giết thì...
- Đồ hèn nhát!
- Anh chỉ đang nói với em rằng trông nó phải thật tự nhiên.
- Vậy thì chúng ta sẽ khiến nó trông thật tự nhiên. - Fanny cúi xuống nhìn người đàn ông một lúc lâu, nheo mắt. Ôi, bạn sẽ chẳng bao giờ muốn một người phụ nữ như Fanny nhìn mình với cách đó. Jack không sợ rất nhiều thứ, nhưng ông ta biết Fanny đủ rõ để nói rằng khi cô ả nghĩ cách gì đó chống lại bạn thì bạn là một kẻ bất hạnh.
- Đợi ở đây. - Cô ta lạnh lùng nói.
Như thể ông ta đang định đi đâu đó vậy.
Ông ta nghe tiếng bước chân của ả lên cầu thang dẫn tới phòng ngủ của họ. Một lát sau, cô ta quay lại, mang theo một cái đệm xơ xác cũ mèm và một cái giẻ rách bẩn thỉu. Ông ta lập tức hiểu ngay cô ả muốn mình làm gì. Nhưng ngay cả khi cô ả đưa cho ông ta dụng cụ để tạo ra một cái chết nhẹ nhàng, ông ta vẫn không thể cử động. Ông ta đã đào lên những cái xác mà thịt sắp rời khỏi xương. Ông ta đã kéo chúng lên từ dưới sông, cậy nắp quan tài để lấy chúng, nhét chúng vào trong các thùng ngâm. Nhưng thật sự, tạo ra một cái xác từ một người còn đang sống thì lúc nào cũng là một việc khó khăn. Một tội ác có thể bị treo cổ.
Tuy nhiên. Hai mươi đô la là hai mươi đô la và ai lại có thể bỏ qua gã này?
Ông ta cúi xuống, quỳ bên cạnh gã thủy thủ say rượu và lúng túng với cái giẻ. Quai hàm thả lỏng, luỡi thè ra một bên. Ông ta nhét cái giẻ vào cái mồm đang há hốc. Người đàn ông kia lắc mạnh đầu và thở mạnh một cái qua lỗ mũi. Jack kéo tấm đệm xuống thấp và đặt nó lên trên miệng và mũi. Bất thình thình anh ta tỉnh dậy và chụp lấy cái đệm, cố gắng xé nó ra để thở.
- Giữ tay hắn! Giữ tay hắn lại! - Jack hét lên.
- Em đang cố, mẹ kiếp!
Anh ta cong người lên lăn lộn, đôi giày ủng nện mạnh xuống sàn.
- Anh sắp không giữ được nữa rồi! Hắn không chịu nằm im!
- Vậy thì ngồi lên hắn đi.
- Em ngồi lên hắn đi!
Fanny kéo váy lên và đặt cái bàn tọa nặng trịch của mình lên phần hông đang cựa quậy của anh ta. Khi anh ta cong người lên, quẫy đạp thì cô ả cưỡi lên anh ta giống như một con điếm, khuôn mặt cô ta đỏ bừng và đẫm mồ hôi.
- Hắn vẫn còn chiến đấu. - Jack nói.
- Đừng để tuột tấm đệm. Ấn mạnh nữa vào!
Nỗi sợ hãi kinh hoàng đã ban cho nạn nhân một sức mạnh phi thường, anh ta chộp lấy tay Jack, để lại những vết móng tay rướm máu. Vì Chúa, phải mất bao nhiêu lâu thì người đàn ông này mới chết? Tại sao hắn ta không đầu hàng luôn đi và tránh cho họ những rắc rối? Một cái móng tay cào xước tay Jack. Rống lên vì đau, Jack dùng hết sức mình ấn xuống, khi đó nạn nhân vẫn đang giằng co với ông ta. Mẹ kiếp, mày chết đi!
Jack trườn lên phía trên ngực và ngồi lên chỗ xương sườn. Bây giờ thì cả hai bọn họ đều đang cưỡi lên anh ta, Fanny và Jack, cô ả ngồi lên hông, còn Jack trên ngực. Cả hai đều nặng, sức nặng của cả hai cộng lại cuối cùng cũng giữ được anh ta nằm im. Giờ chỉ có chân của anh ta vẫn cử động, hai gót giày đập mạnh xuống sàn như những hồi trống kinh hoàng. Anh ta vẫn bám chặt lấy Jack, nhưng yếu dần vì sức mạnh ở hai tay đã cạn kiệt. Lúc này, chân cũng đập chậm lại, đôi giày thả nhẹ xuống sàn nhà. Jack cảm thấy ngực phía dưới đang có những cử động cuối cùng, rồi sau đó hai cánh tay thả lỏng, buông thõng xuống.
Một lúc sau, Jack mới dám nâng cái đệm lên. Ông ta nhìn chằm chằm khuôn mặt vằn vệt, da bị hằn vết sợi vải thô. Ông ta lôi cái giẻ đẫm nước bọt ra khỏi miệng người đàn ông rồi quẳng nó sang một bên. Cái giẻ rơi đánh bẹt xuống đất.
- Vậy là xong. - Fanny nói. Cô ta đứng dậy, thở hổn hển, mái tóc của cô ta rối bù.
- Chúng ta cần phải cởi quần áo của anh ta ra.
Họ cùng nhau cởi áo khoác, áo sơ mi, đôi giày và quần dài của anh ta, tất cả chúng đều đã rất cũ và hôi hám, không đáng để giữ lại. Không hề ý thức về rủi ro đang đến khi chạm tới tài sản của người đàn ông đã chết. Fanny nhanh chóng lục ví của anh ta và làu bàu giận dữ khi tìm thấy một nắm tiền.
- Xem này! Hắn ta có tiền! Uống hết chỗ đồ uống miễn phí của tôi mà không nói một lời nào! - Cô ta quay lại ném quần áo của anh ta vào lò sưởi. - Nếu hắn ta mà còn sống thì em sẽ...
Có tiếng gõ cửa, cả hai đứng chết lặng nhìn nhau.
- Đừng trả lời. - Jack thì thầm.
Thêm một tiếng gõ cửa nữa, mạnh hơn và dứt khoát.
- Tôi muốn uống! - Một giọng nói nhừa nhựa vang lên. - Mở cửa ra nào!
Fanny gào lên sau cánh cửa:
- Tối nay, chúng tôi đã đóng cửa rồi!
- Làm sao mà cô có thể đóng cửa được chứ?
- Tôi đã nói với anh là chúng tôi đóng cửa rồi mà. Đi chỗ khác đi!
Họ nghe tiếng ông ta đấm một cái rất mạnh vào cửa, những tiếng chửi rủa của ông ta xa dần khi ông ta đi thẳng xuống phố, chắc chắn là về phía quán Nàng tiên cá.
- Hãy khiêng hắn ra xe ngựa. - Jack nói. Ông ta nhấc người đàn ông trần truồng lên bằng hai tay, giật mình vì không quen với hơi nóng của người vừa chết nhưng trời đêm lạnh giá sẽ là phương thuốc hữu hiệu. Ngay lập tức, những con chấy đã ruồng bỏ người chủ nhà của chúng, di chuyển thành đàn trên da đầu và len lỏi qua mớ tóc rối. Khi Fanny và ông ta kéo được cái xác qua cửa sau, Jack thấy những con vật nhỏ bé màu đen háu đói nhảy lên tay ông ta, phải cố lắm ông ta mới không thả rơi cái xác để đuổi cái lũ sâu bọ ấy đi.
Bên ngoài, trong cái sân chuồng ngựa, họ quẳng cái xác lên xe rồi để mặc nó ở đó không che đậy gì cả dưới trời lạnh, trong khi Jack thắng yên cương cho ngựa. Không nên mang đến một thi thể vẫn còn ấm. Mặc dù có lỗ nó cũng chẳng khác gì, vì bác sĩ Sewall là một người không bao giờ hỏi gì cả.
Lần này, ông ta cũng không hỏi gì. Sau khi, Jack đặt cái xác lên bàn của Sewall, ông ta đứng im lo lắng khi nhà giải phẫu mở tấm vải bạt ra. Trong một lúc, Sewall không nói gì, mặc dù ông ta có lẽ đã nhận ra sự tươi mới khác thường của mẫu vật này. Soi cái đèn đến gần hơn, ông ta kiểm tra lớp da, các khớp, chăm chú nhìn vào trong miệng. Không có những vết thâm tím, Jack nghĩ. Không có vết thương hở. Chỉ là một kẻ say rượu không may mắn mà ông ta tìm thấy chết gục trên phố. Đó là tất cả câu chuyện. Rồi ông ta để ý thấy, trong một chớp mắt thoáng hoảng sợ, những con rận đang bò qua ngực. Loài rận không bao giờ bám theo những người chết, vậy mà chúng vẫn đầy nhung nhúc trên thân thể này. Ông ta có thấy điều đó không? Ông ta có biết không?
Bác sĩ Sewall đặt cái đèn xuống và bước ra khỏi phòng. Jack có cảm giác như ông ta đã đi ra ngoài một lúc lâu, thật lâu. Rồi Sewall quay trở lại, cầm theo một túi tiền.
- Ba mươi đô la. - Ông ta nói. - Ông có thể mang đến cho tôi nhiều người như thế này nữa không?
Ba mươi à? Vậy là nhiều hơn những gì Jack chờ đợi. Ông ta mỉm cười nhận lấy cái túi.
- Càng nhiều càng tốt. - Sewall nói. - Tôi có nhiều người muốn mua hàng.
- Vậy thì tôi sẽ kiếm thêm.
- Tay của ông bị làm sao thế? - Sewall nhìn những vết cào mà người đàn ông đã chết để lại trên người Jack. Ngay lập tức, Jack rụt tay lại, giấu vào trong áo khoác. - Một con mèo suýt chết đuối. Nó không biết điều cho lắm.
Túi tiền xu kêu leng keng trong túi Jack khi ông ta đánh cái xe ngựa trống rỗng trên con đường sỏi. Một vài vết cào xước trên tay có là gì nếu bạn có thể dễ dàng có được ba mươi đô la? Nó đã mang lại cho ông ta số tiền nhiều hơn tất cả những mẫu vật khác.
Suốt dọc đường về nhà, trong đầu ông ta tràn ngập tưởng tượng về những bao tải đầy tiền. Vấn đề duy nhất còn lại là đám khách quen của quán Cột buồm đen; đơn giản là chúng không đủ, và nếu ông ta tiếp tục làm việc, thì sẽ chẳng còn ai cả. Đó là lỗi của Fanny, cô ta đang đuổi khách đi chỗ khác chỉ vì cái tính khí khó chịu của mình và cả những thứ đồ uống bủn xỉn. Chuyện đó phải được khắc phục ngay lập tức. Họ sẽ bắt đầu bằng việc tỏ ra hào phóng hơn một chút. Không thêm nước vào rượu rum và có thể thêm một chút đồ ăn miễn phí.
Không được, đồ ăn là một ý tưởng tồi. Nó sẽ chỉ làm mất nhiều thời gian hơn để chuốc cho chúng say. Tốt hơn hết là chỉ dùng rượu rum thôi. Điều ông ta phải làm bây giờ là thuyết phục Fanny, chuyện đó không dễ dàng chút nào. Nhưng chỉ cần đung đưa túi tiền trước khuôn mặt tham lam của cô ta, thì cô ta sẽ thấy ánh sáng ngay.
Ông ta rẽ vào một con ngõ hẹp dẫn tới cổng chuồng ngựa của mình. Bất thình lình, ông ta kéo mạnh dây cương bắt ngựa dừng lại.
Một người mặc áo choàng đen đứng trước mặt ông ta, in bóng xuống mặt đường sỏi đóng băng trơn láng.
Jack cố gắng nheo mắt để nhìn rõ khuôn mặt. Các đường nét đã bị cái mũ chụp đầu che kín, vì vậy khi người đó tới gần, tất cả những gì ông ta có thể thấy chỉ là hàm răng trắng nhợt.
- Tối nay ông có vẻ bận bịu quá nhỉ, ông Burke.
- Tôi không hiểu anh đang nói gì.
- Chúng càng tươi mới thì càng bán được.
Jack cảm thấy máu bị đông cứng trong huyết quản của mình. Chúng ta đã bị theo dõi. Ông ta ngồi im, tim đập mạnh, tay nắm chặt dây cương. Chỉ cần có một nhân chứng, mình sẽ bị treo trên giá treo cổ.
- Vợ của ông đã tiết lộ rằng ông đang tìm một cách kiếm sống dễ dàng hơn.
Fanny à? Thế quái nào mà cô ta lại để hắn vào trong lúc này? Jack tưởng như đã nhìn thấy kẻ đó mỉm cười và ông ta cảm thấy rùng mình.
- Ông muốn gì?
- Một sự giúp đỡ nhỏ thôi ông Burke. Tôi muốn ông tìm một người.
- Ai vậy?
- Một cô gái. Tên cô ta là Rose Connolli.