MƯỜI BỐN
Norris nhìn xuống hai bàn tay mình, một lớp máu khô đã đông cứng thành tảng, bây giờ bắt đầu bong ra. Anh đã được gọi đến để giúp đỡ trong lúc thiếu người, nhưng thay vào đó, anh lại bị chảy máu, góp phần tạo thêm rắc rối trong sự hỗn loạn. Mặc dù cánh cửa đang đóng, anh vẫn có thể nghe thấy tiếng một người đàn ông la hét vì đau đớn, anh tự hỏi con dao của bác sĩ phẫu thuật đang làm điều gì rùng rợn với linh hồn không may đó.
Không có điều gì ghê rợn hơn những vết thương trên người Mary Robinson tội nghiệp.
Chỉ khi anh mang cô ấy vào trong nhà, dưới ánh đèn, anh mới thấy rõ sự ghê rợn trên những vết thương của cô. Anh bế cô vào trong hành lang, máu chảy thành một vệt dài, một cô y tá kinh hãi im lặng chỉ cho anh tới phòng phẫu thuật. Nhưng khi anh đặt Mary xuống bàn, anh ngay lập tức nhận ra rằng tình trạng của cô ấy đã vượt ra ngoài khả năng của bất cứ bác sĩ phẫu thuật nào.
- Anh Marshall, anh có mối quan hệ thân thiết đến mức nào với cô Mary Robinson?
Norris rời mắt khỏi đôi tay dính máu cúa mình và nhìn ông Pratt của đội tuần tra đêm. Đứng phía sau Pratt là cảnh sát Lions và bác sĩ Aldous Grenville, cả hai đều giữ im lặng trong suốt cuộc thẩm vấn. Họ đứng khuất vào bóng tối, tránh quầng sáng của ngọn đèn bàn phát ra.
- Cô ấy là một y tá. Tất nhiên là tôi đã từng gặp cô ấy.
- Nhưng anh có biết cô ấy không? Anh có quan hệ gì với cô ấy ngoài công việc ở bệnh viện?
- Không.
- Không một chút nào à?
- Tôi bận rộn với công việc học ở trường Y, ông Pratt ạ. Tôi không có nhiều thời gian cho những việc khác.
- Anh sống ở gần bệnh viện. Phòng trọ của anh nằm ở ngay cạnh chỗ này, mà chỗ của cô ấy thì cũng chỉ đi bộ một đoạn ngắn từ tòa nhà này là tới. Anh có thể bất thình lình chạm trán với cô Robinson ngay khi bước ra cửa.
- Như thế khó có thể tính là một mối quan hệ. - Norris lại cúi xuống nhìn tay mình. Đây là hành động riêng tư nhất mà mình đã từng làm với Mary tội nghiệp, anh nghĩ. Máu của cô ấy bám chặt vào da mình.
Ông Pratt quay sang bác sĩ Grenville:
- Ngài đã khám nghiệm cái xác rồi chứ, thưa ngài?
- Tôi đã làm. Bác sĩ Sewall cũng kiểm tra rồi.
- Vậy, ngài có thể đưa ra ý kiến gì không?
Norris nói khẽ:
- Đó là cùng một kẻ giết người. Cùng một kiểu. Chắc chắn là ông phải biết rồi chứ, ông Pratt? - Anh ngẩng lên. - Hai vết rạch. Một vết cắt thẳng ngang qua bụng. Sau đó là vòng xoáy của một lưỡi dao mỏng và một nhát kéo thẳng từ dưới lên trên phía xương ức. Tạo thành một hình chữ thập.
- Nhưng lần này, anh Marshall ạ - cảnh sát Lions bỗng xen vào - kẻ giết người đã bước thêm một bước xa hơn.
Norris chăm chú nhìn người nhân viên cao cấp của đội tuần tra đêm. Mặc dù anh chưa bao giờ gặp cảnh sát Lions nhưng anh đã từng nghe tiếng ông ta. Không giống như ông Pratt khoa trương và rỗng tuếch, cảnh sát Lions là người ăn nói nhẹ nhàng và có thể dễ dàng tha thứ. Trong suốt cả giờ qua, ông ta đã cho phép nhân viên cấp dưới của mình là Pratt kiểm soát hoàn toàn vụ điều tra. Bây giờ thì Lions di chuyển tới chỗ sáng, Norris nhìn thấy một ngưòi đàn ông rắn chắc khoảng năm mươi tuổi, với bộ râu gọn gàng và cặp kính.
- Lưỡi của cô ấy đã biến mất. - Lions nói.
Ông gác cổng Pratt quay sang Grenville.
- Kẻ giết người đã cắt nó ra à?
Grenville gật đầu.
- Đó không phải là một việc quá khó khăn. Tất cả những gỉ cần thiết chỉ là một con dao sắc.
- Tại sao hắn ta lại làm cái việc kì cục đó nhỉ? Là một sự trừng phạt sao? Hay một lời nhắn gửi?
- Muốn biết thì ông nên hỏi kẻ giết người ấy.
Norris không thích việc Pratt ngay lập tức quay sang nhìn anh.
- Anh Marshall, anh nói rằng anh đã nhìn thấy hắn.
- Tôi đã nhìn thấy một thứ gì đó.
- Một kẻ mặc áo choàng? Với khuôn mặt giống như đầu lâu?
- Hắn ta trông chính xác như những gì mà Rose Connolli đã miêu tả. Cô ấy đã nói với ông sự thật.
- Khi đó, người nhân viên trông coi của bệnh viện không thấy con quỷ nào cả. Ông ta nói với tôi rằng ông ta chỉ nhìn thấy anh, đang cúi xuống cái xác. Và chẳng có ai khác nữa.
- Hắn đã đứng ở đấy chỉ vừa trước đó. Ngay khi người nhân viên trông coi xuất hiện, hắn đã biến mất.
Pratt chăm chú nhìn anh một lúc lâu.
- Anh nghĩ tại sao cái lưỡi lại bị lấy đi?
- Tôi không biết.
- Đó là một hành động quái dị. Nhưng nếu ai đó là một sinh viên giải phẫu học, thì đó có thể có ý nghĩa thêm vào bộ sưu tập các bộ phận của cơ thể người. Vì mục đích khoa học, tất nhiên rồi.
- Ông Pratt - Grenville cắt ngang - ông không có bằng chứng gì để nghi ngờ anh Marshall.
- Một chàng trai trẻ đã có mặt trong cả hai vụ giết người ư?
- Anh ta là một sinh viên y khoa. Anh ta dĩ nhiên phải xuất hiện gần bệnh viện rồi.
Pratt nhìn Norris.
- Anh lớn lên ở một trang trại đúng không? Anh chắc đã từng giết thịt động vật rồi chứ?
- Những câu hỏi đó đi quá xa rồi đấy. - Cảnh sát Lions nói. -Anh Marshall, anh có thể đi được rồi.
- Thưa ngài. - Pratt phản đối, phẫn nộ khi quyền lực của mình bị tước bỏ. - Tôi nghĩ rằng chúng ta không nên dừng việc này lại như thế.
- Anh Marshall không phải là kẻ bị tình nghi và anh ấy cũng không nên bị đối xử như thế. - Lions nhìn sang Norris. - Anh có thể đi.
Norris đứng dậy và bước ra cửa. Ở đó, anh đứng lại, quay nhìn phía sau.
- Tôi biết rằng các ông không tin Rose Connolli.
- Anh nói. - Nhưng bây giờ, tôi cũng đã thấy kẻ đó.
Pratt khịt mũi.
- Tử thần hả?
- Hắn có thật, ông Pratt ạ. Dù ông có tin tôi hay không, thì vẫn có cái gì đó ở ngoài kia. Một thứ gì đó khiến tâm hồn tôi lạnh cóng. Và cầu Chúa, tôi hi vọng mình sẽ không bao giờ phải gặp lại nó.
Một lần nữa, ai đó lại đang nện thình thịch vào cánh cửa phòng anh. Mình đã gặp cơn ác mộng gì thế này, Norris nghĩ khi anh mở mắt và thấy ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ. Đây là những gì đến sau khi ăn quá nhiều hàu, uống quá nhiều rượu brandy sao. Nó mang đến những giấc mơ về quái vật.
- Norris? Norris, dậy đi! - Wendell gọi.
Đi khám bệnh vòng quanh với bác sĩ Crouch. Mình muộn mất rồi.
Norris quăng cái chăn sang một bên và ngồi dậy. Chỉ khi đó anh mới thấy cái áo choàng của mình, vắt trên ghế, mặt vải dính đầy những vết máu. Anh nhìn xuống giày, đang đặt cạnh giường và thấy bề mặt da phủ một lớp bùn, thêm cả máu. Ngay cả cái áo sơ mi anh đang mặc cũng đầy những vệt máu đông trên cổ tay áo và tay. Đó không phải là một cơn ác mộng. Anh đã chìm vào trong giấc ngủ với nguyên bộ quần áo dính máu của Mary Robinson trên người.
Wendell đập mạnh vào cửa.
- Norris, chúng ta cần nói chuyện!
Norris lê qua căn phòng ra mở cửa thì thấy Wendell đang đứng trong cầu thang tối lờ mờ.
- Trông cậu thật khủng khiếp. - Wendell nói.
Norris quay trở lại giường, ngồi xuống, lẩm bẩm:
- Đêm qua là một đêm khủng khiếp.
- Tôi đã nghe rồi.
Wendell bước vào trong và đóng cửa lại. Khi anh nhìn quanh cái gác mái nhỏ xíu của một người nghèo khổ, anh không nói gì và cũng không cần phải nói. Ý kiến của anh hiện rõ trên mặt khi anh ta chạm vào cái xà bị mọt, sàn nhà bị lún và cái đệm rơm đặt trên cái giường được ghép bằng những tấm ván đã đổi màu. Một con chuột lao ra từ trong bóng tối, chạy vụt qua sàn nhà và biến mất dưới cái bàn, bên trên bàn một bản sao cũ nát cuốn Giải phẫu học của Wistar đang mở. Ở đây, trong một buổi sáng cuối tháng mười một lạnh đến mức giống như có một cái quạt lạnh được đặt bên trong cửa sổ vậy.
- Tôi nghĩ rằng cậu đang băn khoăn tại sao tôi lại không đi thăm bệnh nhân. - Norris nói. Anh cảm thấy nỗi đau đớn hiện ra khi ngồi đó chỉ với một chiếc áo sơ mi trên người. Khi anh cúi xuống nhìn thì thấy hai bắp đùi mình nổi gai ốc.
- Chúng tôi biết tại sao cậu không đi thăm bệnh nhân. Ở bệnh viện tất cả mọi người đều đang nói về chuyện đó. Chuyện đã xảy ra với Mary Robinson.
- Vậy thì chắc cậu biết tôi là nguời đã tìm ra cô ấy.
- Đại khái thì đó là một trong số các câu chuyện.
Norris ngẩng lên.
- Còn có câu chuyện khác nữa à?
- Có đủ loại tin đồn đang lan truyền. Những lời đồn đáng ghê tởm, tôi rất tiếc phải nói vậy.
Norris lại cúi xuống nhìn hai đầu gối.
- Cậu có thể làm ơn đưa tôi cái quần dài được không? Ở đây lạnh quá đi mất.
Wendell vứt cho anh ta cái quần, rồi quay lại và nhìn ra ngoài cửa sổ. Khi Norris đã mặc xong, anh nhìn thấy một vết máu dính trên gấu quần. Ở khắp mọi chỗ trên quần áo của mình, anh đều thấy máu của Mary Robinson.
- Họ đang bàn tán gì về mình à? - Anh hỏi.
Wendell quay lại nhìn thẳng vào mắt anh.
- Thật trùng hợp làm sao khi cậu là người xuất hiện sớm trong cả hai vụ án mạng.
- Tôi không phải là người tìm thấy xác của Agnes Poole.
- Nhưng cậu cũng đã ở đó.
- Cả cậu cũng thế còn gì.
- Tôi không kết tội cậu.
- Vậy thì cậu đang làm gì ở đây? Đến để xem nơi ở của Tử thần à? - Norris đứng thẳng dậy, kéo cái dây đeo quần lên. - Tôi nghĩ rằng nó sẽ trở thành một câu chuyện ngồi lê đôi mách thú vị đấy. Một tin tức thú vị để kể với những cậu bạn thân ở Harvard khi ngồi uống rượu vang trắng Madeira.
- Cậu thực sự nghĩ về tôi như vậy sao?
- Tôi biết thừa cậu nghĩ gì về tôi.
Wendell bước tới trước mặt anh. Anh ta rất nhỏ con nên phải ngẩng lên mới nhìn được Norris với ánh nhìn giận dữ như một chú chó săn.
- Cậu luôn luôn sẵn sàng gây chuyện kể từ ngày cậu đến đây. Một chàng nông dân nghèo khổ không thể thoát ra được. Chẳng có ai muốn làm bạn với cậu bởi vì cái áo khoác quá tồi tàn của cậu hay là vì cậu chẳng có đồng xu nào trong ví. Cậu thực sự nghĩ rằng đó là những gì tôi nghĩ về cậu? Rằng cậu không xứng đáng làm bạn với tôi?
- Tôi biết chính xác vị trí của mình ở đâu trong thế giới của cậu.
- Đừng có nghĩ rằng cậu đọc được suy nghĩ của tôi. Tôi và Charles đã làm mọi cách để cậu hòa nhập và cảm thấy được chào đón. Nhưng lúc nào cậu cũng giữ khoảng cách với chúng tôi, như thể cậu đã quyết định rằng kết bạn là một việc không đúng vậy.
- Chúng ta là bạn cùng lớp, Wendell. Không hơn. Chúng ta có chung thầy giáo và cùng thực hành với cụ già người Ailen. Có lẽ từ trước tới giờ chúng ta cũng có cùng nhau uống vài chầu rượu. Nhưng hãy nhìn căn phòng này xem. Cậu có thấy chúng ta có chút gì đó chung nữa không.
- Tôi có nhiều thứ giống cậu hơn cả những gì tôi có với Edward Kingston.
Norris cười.
- Ôi, vâng. Chỉ cần xem hai cái áo gilê bằng sa-tanh của chúng ta hợp với nhau như thế nào. Hãy kể xem chúng ta có gì chung nào, ngoài một cụ già người Ailen nằm trên bàn.
Wendell quay sang cái bàn, chỗ cuốn sách của Wistar đang mở.
- Cậu đang học tập vì một điều gì đó.
- Cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi.
- Đó là câu trả lời của tôi. Cậu ngồi đây, trong cái gác mái lạnh cóng này, đốt tới những ngọn nến cuối cùng để học. Tại sao vậy? Chỉ vì một ngày nào đó cậu sẽ được đội lên đầu cái mũ thượng lưu thôi sao? Dù gì đi nữa, tôi không hề nghĩ thế. - Anh ta quay sang nhìn Norris. - Tôi nghĩ tôi và cậu có cùng một động lực, lí do để học tập. Đó là vì cậu tin vào khoa học.
- Bây giờ thì cậu lại đang quá tự phụ khi nghĩ rằng mình đọc được suy nghĩ của người khác đấy.
- Hôm chúng ta đi thăm phòng bệnh với bác sĩ Crouch, có một người phụ nữ đã đau đẻ rất lâu nên bác sĩ đã định chích máu cô ấy. Cậu có nhớ không?
- Thì sao?
- Cậu đã dám thách thức ông ấy. Cậu đã nói rằng cậu có kinh nghiệm với những con bò cái. Rằng việc chích máu chúng thì sẽ chẳng mang lại kết quả gì.
- Và chính vì chuyện đó mà tôi đã bị chế nhạo.
- Cậu lẽ ra nên biết mình sẽ bị như thế. Trước khi cậu nói ra những điều đó.
- Bởi vì đó là sự thật. Đó là điều mà những con bò cái đã dạy cho tôi đấy.
- Và cậu thì lại không phải là một người kiêu căng đến mức không thèm nhận những bài học từ mấy con bò cái đó.
- Tôi là một nông dân. Tôi nên học tập từ nơi nào khác nữa đây?
- Còn tôi là con trai của một mục sư. Cậu có nghĩ rằng những bài học mà tôi nghe được từ cha mình là có ích? Một nông dân biết nhiều về sự sống và cái chết hơn những gì mà cậu đã học được khi ngồi trên ghế nhà thờ.
Khịt mũi một cái rồi Norris quay sang lấy cái áo khoác ngoài của mình, trên áo không hề dính chút máu nào của Mary Robinson vì tối qua anh đã để nó ở nhà.
- Cậu có một quan điểm kì cục về tính thanh cao của những người nông dân.
- Tôi nhận ra một con người của khoa học khi tôi nhìn họ. Và tôi cũng đã thấy tấm lòng rộng lượng của cậu.
- Tấm lòng rộng lượng của tôi á?
- Trong phòng giải phẫu, khi Charles tạo ra một đống lộn xộn máu me trên xác cụ già Ailen. Tất cả chúng ta đều biết Charles chỉ muốn tránh để không bị đuổi khỏi trường. Nhưng cậu đã đứng lên và che chở cho cậu ta trong khi tôi và Edward thì không.
- Đó không phải là sự rộng lượng. Tôi chỉ không chịu được khi nghĩ đến việc phải nhìn một chàng trai trưởng thành khóc lóc
- Norris, cậu không giống phần lớn các sinh viên khác ở trong lớp chúng ta. Cậu thực sự yêu nghề. Cậu có nghĩ rằng Charles quan tâm đến giải phẫu học hay những thứ liên quan đến y học? Cậu ta ở đây chỉ bởi vì bác cậu ta muốn vậy. Bởi vì người cha xấu số của cậu ta là một bác sĩ và ông nội cậu ta cũng thế, nên cậu ta không có lí gì lại chống lại truyền thống của gia đình mình. Còn Edward, cậu ta còn chả buồn che đậy sự chán ghét của mình. Một nửa số sinh viên ở đây chỉ để làm hài lòng cha mẹ họ, và phần lớn số còn lại thì chỉ muốn học thương mại, hay thứ gì đó có thể giúp họ có được một cuộc sống thoải mái.
- Vậy còn cậu, tại sao cậu lại ở đây? Bởi vì cậu có tình yêu nghề?
- Tôi phải thú thật rằng, y khoa không phải là lựa chọn đầu tiên của tôi. Nhưng một người khó có thể bắt đầu cuộc sống nếu là một nhà thơ. Mặc dù thơ của tôi đã được đăng trên tờ Quảng cáo hàng ngày.
Norris phải cố nhịn cười. Bây giờ thì đó là một nghề nghiệp vô dụng dành riêng cho những người đàn ông may mắn, có thể lãng phí nhiều giờ đồng hồ chỉ để viết ra những câu thơ. Anh ta nói một cách xã giao:
- Tôi e là mình không liên quan gì đến công việc của cậu.
- Vậy nên y học chỉ là lựa chọn thứ ba. Chuyện đó nghe có vẻ không yêu nghề cho lắm.
- Nhưng nó đã trở thành nghề nghiệp của tôi. Tôi biết đó là điều tôi muốn làm.
Norris với tay lấy cái áo choàng và sững người khi nhìn thấy những vệt máu dính trên đó. Dù sao thì anh cũng vẫn cần nó. Thoáng nhìn ra ngoài, những thảm cỏ đóng băng cho anh biết hôm nay anh sẽ cần đến mọi thứ ấm áp lôi ra được từ trong cái tủ quần áo tồi tàn của mình.
- Thứ lỗi cho tôi, tôi cần phải tận dụng những gì tôi có thể làm trong ngày hôm nay. Tôi cần phải gặp bác sĩ Crouch để giải thích sự vắng mặt của mình. Ông ấy còn ở trong bệnh viện chứ?
- Norris, nếu cậu tới bệnh viện, tôi phải cảnh báo với cậu những gì đang chờ đợi ở đó.
Norris quay lại nhìn anh ta.
- Cái gì cơ?
- Những lời bàn tán, cậu sẽ thấy, giữa những bệnh nhân và nhân viên bệnh viện. Người ta đang băn khoăn lo lắng về cậu. Họ lo sợ.
- Họ nghĩ rằng tôi đã giết cô ấy?
- Những người quản lí đã nói chuyện với ông Pratt.
- Không phải họ đã nghe những thứ rác rưởi của ông ta đấy chứ?
- Họ không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc nghe. Họ có trách nhiệm phải duy trì trật tự ổn định trong bệnh viện. Họ có thể kỉ luật bất cứ bác sĩ nào ở đó. Chắc chắn rằng họ có thể trục xuất một sinh viên y khoa tầm thường ra khỏi phòng bệnh.
- Vậy thì tôi sẽ học tiếp thế nào đây? Làm thế nào để tôi tiếp tục theo đuổi việc học tập của mình?
- Bác sĩ Crouch đang cố gắng giải thích với họ. Và cả bác sĩ Grenville cũng đang đấu tranh với lệnh cấm này. Nhưng còn những chuyện khác...
- Những chuyện khác nữa ư?
- Những tin đồn lan truyền trong các gia đình bệnh nhân, cả trên đường phố nữa.
- Họ đã nói những gì vậy?
- Việc cái lưỡi của cô ta bị cắt khiến người ta nghi ngờ thủ phạm có thể là một sinh viên y khoa.
- Hay một kẻ nào đó chuyên giết mổ động vật - Norris nói –và cả tôi.
- Tôi chỉ đến để nói với cậu những gì đang diễn ra. Rằng mọi người... có lẽ là đang sợ cậu.
- Vậy tại sao cậu lại không sợ tôi? Tại sao cậu cho rằng tôi vô tội?
- Tôi không khẳng định gì cả.
Norris cười khẩy.
- Ôi, một người bạn trung thành.
- Quỷ tha ma bắt, đây chính là những gì mà một người bạn sẽ làm! Cậu ta sẽ nói với cậu sự thật. Rằng tương lai của cậu đang gặp nguy hiểm. - Wendell quay thẳng ra cửa. Ở đó, anh đứng lại và ngoái đầu nhìn Norris. - Cậu có niềm kiêu hãnh mù quáng hơn bất cứ cậu trai giàu có nào mà tôi từng gặp, và cậu dùng nó để tô vẽ màu đen cho cả thế giới. Tôi không cần một người bạn như cậu. Tôi thậm chí không muốn có một người bạn như cậu. - Anh ta kéo mạnh cánh cửa.
- Wendell.
- Cậu nên đến nói chuyện với bác sĩ Crouch. Và cảm ơn ông ấy vì đã bảo vệ cho cậu. Bởi vì ông ấy, ít nhất, cũng xứng đáng với điều đó.
- Wendell, tôi xin lỗi. - Norris nói. Rồi anh gật đầu. – Tôi không quen thừa nhận những điều tốt đẹp của mọi người.
- Vậy cậu nhìn ra những điều tồi tệ à?
- Tôi ít khi cảm thấy thất vọng.
- Sau này, cậu cần quen những người tốt hơn.
Đến lúc đó thì Norris cười lớn. Anh ngồi xuống giường và vuốt mặt.
- Tôi dám nói là cậu đúng.
Wendell đóng cửa lại và đi tới chỗ anh.
- Cậu định sẽ làm gì tiếp đây?
- Để chống lại những tin đồn à? Tôi có thể làm gì đây? Tôi càng cố thanh minh rằng mình vô tội thì càng có vẻ như tôi có tội.
- Cậu phải làm điều gì đó. Đây là tương lai của cậu mà.
Và tương lai đó đang ngàn cân treo sợi tóc. Tất cả những gì đang chờ đợi nó là những nghi ngờ, những lời thị phi, còn những người quản lí bệnh viện thì đã cấm anh tạm thời không được đến đó. Những lời đồn thổi mới tồi tệ làm sao, Norris nghĩ. Sự nghi ngờ sẽ bám chặt lấy anh giống như cái áo choàng nhuốm máu, xua đi mọi hứa hẹn, tất cả các cơ hội, cho đến khi nào anh chỉ còn một lựa chọn duy nhất là trở về trang trại của cha mình, sống chung nhà với một người đàn ông u sầu và lạnh lùng.
- Cho tới khi nào kẻ giết người bị bắt - Wendell nói - mọi ánh mắt đều sẽ đổ dồn vào cậu.
Norris cúi xuống nhìn cái áo choàng bết máu của mình, anh rùng mình nhớ lại hình dáng của kẻ đã đứng trên bờ sông và nhìn xuống chỗ anh. Tôi đã không thể tưởng tượng ra hắn.
Rose Connolli cũng đã thấy hắn ta.