Đương sự đã không tỏ thái độ, quần chúng vây xem cũng không tiện hỏi nhiều.
Tuy có chút lo lắng, nhưng bọn họ đều tin tưởng Nhậm Cảnh.
Nhậm Cảnh có thể đi được đến ngày hôm nay, tuyệt đối phải là một kẻ có đầu óc. Chuyện gì nên làm, người gì không nên dây vào, anh hẳn đã biết rất rõ.
Lại nói, tin đồn về Nhậm Cảnh từ đó tới nay đều rất tốt, không có quan hệ lung tung bừa bãi gì. Ngoại trừ ngầm phối hợp để tạo ra ít scandal tuyên truyền, cuộc sống của Nhậm Cảnh căn bản không dính bất kì một vết nhơ nào.
Một người có thể tự kiềm chế mình tốt như vậy, thật đúng là người đáng được tín nhiệm và tôn trọng.
Nhậm Cảnh im lặng, mọi người cũng coi như không thấy. Mặc dù hơi tò mò, nhưng người nào người nấy y như cáo già, biết rõ lòng hiếu kì có thể giết chết mèo, nên đều thành thực giấu đi, không nói một câu.
Dạ Sâm trốn nhanh như ăn trộm. Dùng lời của Cố Khê để nói thì chính là “Đừng nhìn chân ngắn, tốc độ di chuyển không phải người nào cũng theo kịp đâu!”
Cậu ra khỏi khu vực phòng họp, vào thang máy, ngồi ở trong xe rồi mà mặt hãy còn nóng bừng.
Thật mất mặt! Mất đến tận nhà bà ngoại luôn!
Tuy cậu chỉ vì muốn kéo dài tính mệnh, thế nhưng người khác không hề biết có được không!
Dạ Sâm càng nhớ lại càng xấu hổ, tự mình ôm Nhậm Cảnh thì thôi đi, đằng này còn ôm tận ba lần!
Đám người kia sẽ không bị cậu dọa cho choáng váng luôn chứ…
Dạ Sâm rên rỉ, ngửa đầu ra thành ghế, chán đời.
Tiểu Lưu cẩn thận gọi khẽ “Anh Sâm?”
Dạ Sâm “Anh Sâm chết rồi, có việc gì thì đi hóa vàng đi.”
Tiểu Lưu “…”
“Chết mất thôi!” Một lúc sau, Dạ Sâm mới lấy lạ sức sống “Đi Lan Đình đi, hôm nay anh đây không say không về!”
Tiểu Lưu mấp máy miệng, cuối cùng vẫn không đủ can đảm nói ra câu “Hôm qua anh mới đăng status kêu lại uống say sẽ làm cún con”.
Dạ Sâm không gọi ai, tự mình tìm một góc gần cửa sổ. Cậu gọi số rượu mà mẹ mình cất ở đây, khí thế tương đối “hung hăng”, giống như có thể uống hết sạch ba bình ngay lập tức.
Có điều, trên thực tế, Dạ Sâm mới chỉ uống một cốc, mặt đã đỏ ửng, lôi kéo Tiểu Lưu “Đến đây, đến đây, uống với tôi, lát kêu bọn họ đến đón.”
Tiểu Lưu đau khổ “Anh Sâm, em không biết uống đâu.”
Dạ Sâm nói “Tập chút là biết, cạn một chén nâng cao tinh thần trước nào.”
Tiểu Lưu nào dám uống thật? Số rượu vang đỏ này toàn là giá sáu số, được phu nhân coi như tâm can bảo bối. Cũng chỉ có Dạ Sâm mới dám uống như nước lã, chứ đổi người khác, còn không sợ bị đánh chết?
Tửu lượng của Dạ Sâm không cao, uống hết một cốc đã mơ màng. Sau khi mơ màng thì nhất quyết bắt Tiểu Lưu phải uống cùng. Tiểu Lưu không lay chuyển được người nọ, chỉ đành thi triển kĩ năng chạy trốn, chạy ra ngoài ngồi chờ.
Tiểu Lưu đi rồi, Dạ Sâm chỉ còn lại một mình. Cậu lại uống thêm một cốc. Bi thương không nén nổi trào lên. Cậu cảm thấy mình thật sự rất ấm ức.
Thanh danh cả đời bị hủy chỉ trong chốc lát! Lại còn làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy trước mặt bao nhiêu người…
Dạ Sâm càng nghĩ càng buồn, buồn xong thì lại tức, tức đến viền mắt đỏ hoe.
Lúc Nhậm Cảnh bước vào, liếc mắt liền thấy bóng người bên cửa sổ.
Cậu mặc áo phông quần lửng đơn giản, cánh tay và bắp chân trắng trẻo lộ ra ngoài, cuộn mình trên cái ghế lưng cao trông đến là đáng thương.
Nhậm Cảnh thấy tim mình ngứa ngáy, không suy nghĩ gì đã đi tới.
Vừa đi tới gần, liền thấy gò má ửng hồng và đôi mắt phủ đầy hơi nước của Dạ Sâm.
Vẫn buồn sao? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Nhậm Cảnh định gọi Dạ Sâm. Đáng tiếc, anh còn chưa kịp mở miệng, Dạ Sâm đã nhìn thấy anh.
Cậu giống như một con thỏ bị dọa sợ, nhảy dựng lên, suýt chút nữa thì lật đổ cả cái bàn.
Nhậm Cảnh chớp chớp mắt.
Dạ Sâm đã uống hai cốc, rượu vào thì can đảm hơn, nên to giọng nói “Đừng có mà tới đây!”
Nhậm Cảnh đứng yên không nhúc nhích.
Dạ Sâm nhớ lại lần trước mình uống say bị anh ta làm, đến giờ mông hãy còn đau. Vì thế giận dữ trợn mắt, “độc ác” trừng anh, bộ dạng khá là hung hãn.
Đáng tiếc, cái này lại trông cứ như một tên tủi thân muốn khóc còn cố tình tỏ vẻ!
Tim Nhậm Cảnh mềm nhũn, dịu dàng nói “Có gì không vui thì nói ra, đừng uống rượu giải sầu, hại thân.”
Dạ Sâm bị chất giọng của anh làm cho cả người tê dại. Nhưng xét thấy cho dù có thua trận thì cũng không được để người khinh thường, cậu liền ngẩng đầu ưỡn ngực oán giận “Anh đừng có mà…”
Mà giả mèo khóc chuột! Nhưng còn chưa kịp nói, hệ thống đi chết đi đã cắt ngang “Đừng bảo anh không nhắc cậu, mai còn nhiệm vụ phải làm đó nha.”
Dạ Sâm nháy mắt kinh sợ.
Giờ mà tranh hơn thua, mai lại phải hạ mình, chuyện này không ổn.
Thế nhưng Dạ Sâm có vẻ không quản lí được bản thân khi uống say…
Không! Vì ngày mai, cậu phải tự cứu mình!
Làm thế nào để tự cứu? Đương nhiên là chạy chạy chạy!
Vì thế, một tên mới giây trước còn to tiếng định cãi nhau, giây sau đã biến thành thỏ tinh, nhấc chân bỏ chạy.
Nhậm Cảnh giữ cổ tay cậu. Dạ Sâm hung hăng trừng mắt “Buông ra!”
Nhậm Cảnh thật ra cũng không nắm chặt, vì cổ tay cậu trắng như tuyết, anh sợ dùng lực mạnh sẽ lưu lại dấu vết.
Dạ Sâm bắt được cơ hội liền chạy thẳng một mạch.
Nhậm Cảnh còn muốn theo sau, nhưng trợ lí của anh đúng lúc đi đến.
Nhậm Cảnh chỉ đành đứng lại, tiếc nuối nhìn bóng lưng kia biến mất.
Dương Sâm bất ngờ hỏi “Dạ Sâm?”
Nhậm Cảnh ứng tiếng.
“À…” Dương Sâm ngẫm nghĩ rồi nói “Hình như cậu ta gửi lời mời kết bạn trên Wechat cho anh đó.”
Nhậm Cảnh nhanh chóng phản ứng “Điện thoại đâu?”
Dương Sâm móc một chiếc điện thoại khác của Nhậm Cảnh từ trong ca-táp ra.
Sau khi bật máy, Nhậm Cảnh liền thấy thông báo xin kết bạn.
Anh hỏi “Lúc nào vậy?”
Dương Sâm “Tôi cũng không để ý, mãi đến trưa mới thấy.”
Chiếc điện thoại này là điện thoại để giải quyết việc công của Nhậm Cảnh, số điện thoại cũng đồng thời là số Wechat. Do trong đây toàn là người của giới giải trí và người làm việc chung, cho nên anh rất ít khi tự mình xem mà hoàn toàn giao cho Dương Sâm xử lí. Cái Wechat anh kết bạn với Dạ Sâm lúc trước là tài khoản riêng, chỉ có mấy người bạn ít ỏi, ngoài ra, còn không xác nhận số điện thoại.
Có lẽ sau khi Dạ Sâm hủy kết bạn liền hối hận, muốn kết lại. Nhưng cậu không biết số Wechat của anh nên tìm theo số điện thoại. Sau khi gửi lời mời kết bạn mãi mà không được đồng ý, thì nghĩ là anh đã block cậu…
Cho nên… Cậu mới buồn như thế sao?
Buồn hết đêm qua đến trưa nay? Thậm chí còn phải đến đây để uống rượu giải sầu?
Nhậm Cảnh không nhịn được mà nhếch nhếch khóe miệng, ý cười trong mắt ấm áp đến mức có thể hòa tan con người.
Thẳng nam Dương Sâm bất ngờ bị làm cho rung động đến phát run!
Nhậm Cảnh chọn đồng ý. Sau khi khung chat hiện ra, anh gửi cho Dạ Sâm một tin nhắn, rồi lại lấy một cái điện thoại khác ra gửi lời mời kết bạn.
Dạ Sâm đang trên đường về nhà, thấy điện thoại rung lên một chút, rồi lại rung lên một chút làm cậu lúc đầu còn tưởng là mấy tên bạn đểu nhắn tới, không thèm để ý. Nhưng rất nhanh, điện thoại lại tiếp tục rung lên.
Dạ Sâm tâm tư bộn bề cầm máy lên, định mắng cho cái tên không có mắt kia một trận. Ai ngờ, cậu lại thấy có hai thông báo Wechat, một cái trong đó là lời mời kết bạn.
Nhậm Cảnh: Đây là một tài khoản Wechat khác của tôi, trước giờ đều do trợ lí xử lí.
Tiếp đó là một tin nhắn thoại. Dạ Sâm mở ra, âm thanh của Nhậm Cảnh giống như ghé vào tai cậu nói nhỏ “Đừng khóc, tôi không hủy kết bạn với cậu.”
Dạ Sâm nghe mà đầu ngón tay run rẩy!
Cái… Cái…
Đúng lúc này, Cố Khê gửi đến một tin nhắn.
Cố Khê nói “Vừa nãy không cẩn thận hủy kết bạn với cậu, đừng để ý nhá, tôi chỉ hủy nhầm người thôi.”
Dạ Sâm sững sờ một lúc “Anh hủy kết bạn với tôi rồi sao còn nói chuyện với tôi được?”
Cố Khê “Thì kết bạn lại.”
Dạ Sâm ngạc nhiên “Anh hủy rồi kết lại, chẳng lẽ không cần tôi đồng ý sao!”
Cố Khê “Đồng ý cái rắm à! Cậu đâu có hủy kết bạn với tôi!”
Dạ Sâm “…” Mẹ nó! Cái chức năng gì vậy! Làm tổn thương ba ba, mi thấy hay lắm sao!
Hệ thống đi chết đi có chút hả hê “Ay da ~”
Dạ Sâm thẹn quá hóa giận “Cút cút cút!”
Điện thoại trong tay lại rung lên một tiếng. Cậu mở ra nghe, thiếu chút bất tỉnh!
Âm thanh của Nhậm Cảnh vô cùng tiêu chuẩn “Đêm qua… Tôi rất vui.”
Hệ thống đi chết đi “Ù ôi ~~~~~~~~” Chỗ này lược bướt một trăm kí hiệu cuộn sóng trào dâng.
Dạ Sâm thật sự không cầm nổi cái điện thoại nóng bỏng tay này nữa. Cậu đỏ bừng mặt ném nó ra ghế trước, dọa Tiểu Lưu giật mình “Anh Sâm? Sao thế?”
Dạ Sâm khó khăn nói “Không, không, không sao.”
Nói lắp thế rồi mà còn không sao mới lạ!
Có điều Tiểu Lưu là một trợ lí rất biết điều, chuyện không nên hỏi sẽ tuyệt đối không hỏi. Cậu ta chăm chú lái xe, ngay cả liếc cũng không liếc nhìn cái điện thoại kia.
Dạ Sâm ngồi một lúc, thấy không ổn lắm. Cậu với điện thoại, nhanh chóng gõ một đống chữ “Đêm qua tôi uống say quá, không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì. Nhưng chúng ta đều là người lớn cả, nếu có phát sinh chuyện gì thật, thì cũng không sao, không cần quá để tâm, ha ha ha…”
Cậu đánh xong lại thấy không ổn, vô cùng nghiêm túc xóa đi viết lại. Ai ngờ xe phanh gấp, Dạ Sâm run tay ấn luôn nút gửi.
“Lưu Tiểu Minh!!!” Dạ Sâm bùng nổ.
Tiểu Lưu đã lâu không được nghe đầy đủ tên mình, sửng sốt một lúc mới kịp phản ứng, vội vã nói “Ngại quá anh Sâm, tại xe trước dừng đột ngột, em cũng hết cách…”
Dạ Sâm chẳng buồn quan tâm cậu ta, vội vã muốn thu hồi tin nhắn, nhưng cậu vừa ấn vào hai chữ kia, khung đối thoại đã hiển thị “Đối phương đang nhập…”
Nhậm Cảnh đã nhìn thấy! Lẽ nào anh ta vẫn luôn cầm điện thoại chờ cậu trả lời sao!
Dạ Sâm có chút vô cùng hối hận, chẳng thà cậu đừng thu hồi còn hơn!
Như cậu đây thì được coi là gì? Giấu đầu hở đuôi ư? Nhậm Cảnh rồi sẽ nghĩ thế nào? Càng tỉ mỉ phân tích, cậu càng thấy sợ hãi!
Dạ Sâm không dám nhìn xem Nhậm Cảnh gửi gì cho mình, luống cuống tắt máy, hòng tự lừa mình dối người.
Hết một buổi chiều và một buổi tối, Dạ Sâm vẫn chưa bật máy. Cậu chơi game suốt một buổi tối, chơi thắng chán chê mới mệt mỏi ngủ thiếp đi. Kết quả, sáng hôm sau, khi trời vừa sáng, hệ thống đi chết đi đã dựng dậy phục vụ.
“Dậy đi, dậy đi!”
Dạ Sâm mới chỉ ngủ được có bốn tiếng vô cùng ngái ngủ “Ầm ĩ cái gì vậy! Tôi muốn ngủ!”
“Sáu giờ rồi, ngủ nữa thì cậu khỏi tỉnh luôn đấy!”
Dạ Sâm bất mãn nói “Mới có sáu giờ, còn gần bốn tiếng nữa mới đến chín giờ năm mươi lăm mà!”
Hệ thống đi chết đi vô cùng tâm lí “Chủ yếu là nhiệm vụ hôm nay hơi khó, cậu chắc là cậu không cần dậy sớm chuẩn bị chứ?”
Dạ Sâm có dự cảm không lành, ngồi dậy ôm gối đầu, tóc tai như ổ quạ, nhưng vô cùng khí phách ra lệnh “Nói nhiệm vụ đi.”
Ngữ khí của hệ thống đi chết đi cũng không cần quá sung sướng như vậy đâu! Nó nói “Nhiệm vụ hàng ngày: Đích thân làm chocolate hình trái tim cho Nhậm Cảnh. Thưởng 1 điểm sinh mệnh.”
Dạ Sâm “Cậu đang chơi tôi đấy à?”
Hệ thống đi chết đi “Chú ý, nhất định phải là đích thân làm, hơn nữa, còn phải làm chocolate hình trái tim nha.”