Tại sao lại không đau lòng? Bị người cho leo cây không phải nên đau lòng sao!
Dạ Sâm không nhịn được hỏi “Tôi lật lọng anh không giận sao?”
Nhậm Cảnh đáp “Đây mà coi là lật lọng gì chứ? Em có thể ở Paris, anh đã vui lắm rồi, em đừng đến khu phố Latin nữa, nóng quá, anh sợ em khó chịu.”
Dạ Sâm “…” Sao lại có cảm giác như uống nước lọc cũng có vị ngọt thế này? Ảo giác! Nhất định là ảo giác!
“Giờ phải làm sao?” Cậu gọi đi chết đi.
Đi chết đi một bộ quân sư bày mưu tính kế “Tăng độ phũ lên.”
Dạ Sâm “Tăng thế nào…”
Đi chết đi nói “Bảo anh ta là cậu phải về nước.”
Dạ Sâm “…”
Đi chết đi cam đoan “Tin tôi đi, lần này nhất định anh ta sẽ đau lòng.”
Dạ Sâm nghe thế, chưa chi đã tự mình đau trước “Làm vậy không hay lắm đâu.”
Đi chết đi hỏi ngược lại cậu “Có gì không hay? Cậu vốn đến đây vì chuyện gấp, giờ chuyện gấp xong rồi, cậu về cũng là lẽ thường tình mà.”
Dạ Sâm “…”
Đi chết đi lại tiếp “Nghe tôi, lần này còn không được nữa, tôi gọi cậu là ba ba luôn.”
Dạ Sâm vừa nghe, lập tức hưng phấn. Hồ hồ, cái này còn hấp dẫn hơn cả điểm sinh mệnh à nha!
Nhậm Cảnh, trước mắt đành để anh chịu thiệt chút vậy, chờ tôi thu xong thằng con trai này đã.
Dạ Sâm đặt dĩa xuống, đột ngột thông báo “Tôi phải về nước.”
Nhậm Cảnh nhíu mày “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Dạ Sâm bị hỏi mà sửng sốt.
Nhậm Cảnh “Có việc gấp sao? Việc gì vậy, cần anh giúp không? Một mình em về ổn chứ? Anh về cùng em nhé?”
Dạ Sâm “…”
Đi chết đi “…”
Thấy Dạ Sâm không nói gì, Nhậm Cảnh trấn an cậu “Em đừng lo, cho dù có chuyện gì xảy ra, anh…”
Dạ Sâm đỏ ửng hai má, nhịn không nổi cắt ngang “Anh tới Paris không phải để quay bù ư?”
Nhậm Cảnh đáp “Không sao, sẽ kịp thôi.”
“Anh vừa đến đây mà, lịch trình cũng định hết rồi.”
“Đừng lo, anh về cùng em trước, sau đó đợi giải quyết xong chuyện của em, anh lại quay lại là được.”
Dạ Sâm “…”
Nhậm Cảnh nhìn cậu đề nghị “Chuyến bay sớm nhất là 3 tiếng nữa, để anh nhờ Dương Sâm…”
“Thôi thôi thôi!” Dạ Sâm hơi hốt hoảng “Tôi không về nữa!”
Nhậm Cảnh ngạc nhiên.
Dạ Sâm giải thích “Tôi, tôi chẳng có việc gì gấp cả.”
Nhậm Cảnh tất nhiên là không hiểu.
Dạ Sâm chẳng biết làm gì ngoài nhỏ giọng nói “Tôi chỉ tiện miệng nói thôi, anh đừng coi là thật.”
Nhậm Cảnh hỏi lại “Thật à?”
Dạ Sâm ra sức gật đầu “Thật! Tôi… Chỉ là…” Cậu lung ta lung tung kiếm cớ “Có chút buồn chán.”
Nói xong, cậu lại thấy không ổn lắm.
Nhậm Cảnh nháy mắt “thấu hiểu”.
Lo lắng trong ánh nhìn của anh hoàn toàn rút đi mà thay bằng sự dịu dàng “Anh sẽ quay xong sớm để sau này được ở với em.”
Tim Dạ Sâm lộp bộp rơi. Xong rồi, lại bị hiểu nhầm rồi!
Nhậm Cảnh sẽ không nghĩ là cậu đang làm nũng anh đấy chứ? Cậu… Cậu… Cậu không có maaaaaaaà!
Nhậm Cảnh nắm tay cậu, giọng nói giống y như dỗ trẻ em “Paris không có gì chơi, để ngày kia anh dẫn em đi miền Nam nhé.”
Miền Nam nước Pháp là địa điểm nổi tiếng với những biển hoa. Tháng bảy tháng tám vừa hay lại là mùa hoa oải hương nở rộ…
Hai tên đàn ông to xác đi Provence… Ừm, thật sự không nên nghĩ nhiều đâu…
Nhậm Cảnh nói “Anh chưa từng đến đó bao giờ.”
Dạ Sâm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh “Anh chưa đến?”
“Đi một mình chả có ý nghĩa gì cả.”
“Thì đi cùng bạn.”
Nhậm Cảnh đề nghị “Đi cùng em được không?”
Tim Dạ Sâm thình thịch đập loạn, cậu hiểu rất rõ ý anh muốn nói.
Trong những địa điểm lãng mạn của Pháp, thiên đường hoa chính là nơi mà các cặp đôi yêu nhau nhất định phải đến.
Nhậm Cảnh trước giờ chưa đi, chứng tỏ anh chưa gặp được người muốn đi cùng. Lúc này, anh hỏi Dạ Sâm, anh muốn đi cùng Dạ Sâm…
Dạ Sâm muốn đi không? Tất nhiên là rất muốn đi!
Nhưng mà, cục cưng đi chết đi lại thì thầm “Giờ cậu từ chối, anh ta nhất định sẽ đau thấu tim gan.”
Dạ Sâm liếc mắt nhìn nó “Gọi ba ba.”
Đi chết đi “…”
Nhậm Cảnh hỏi Dạ Sâm lần nữa “Được không?”
Dạ Sâm đáp “Được, tôi sẽ dẫn anh đi, đảm bảo anh sẽ được thấy biển hoa đẹp nhất!”
Con trai đi chết đi “…” Còn có thể thế nào nữa chứ? Ba ba không nghe lời, nó cũng chả đánh chết được người ta! *bất lực*.
Nhậm Cảnh cười cong cả mắt “Ừm.”
Buổi sáng, Nhậm Cảnh đến khu phố Latin. Dạ Sâm không đi đâu, về khách sạn ngồi chơi cả buổi.
Hệ thống đi chết đi hỏi “Cậu muốn từ bỏ nhiệm vụ này à?”
Dạ Sâm suy nghĩ “Để xem đã.”
Đi chết đi tính toán “Bỏ cũng được, dù sao giờ cậu cũng dư dả.”
Thực tế, Dạ Sâm cũng nghĩ vậy.
Tuy bị mất 2 điểm sinh mệnh rất đáng tiếc, nhưng chưa đến mức nguy hiểm đến tính mạng, miễn cưỡng cho qua cũng không thành vấn đề.
Đến trưa, Dạ Sâm bất ngờ nhận được một cú điện thoại. Vừa nhìn tên người gọi, cậu không thèm nghĩ ngợi gì mà tắt luôn.
Điện thoại gọi liền ba lần. Đến lần thứ tư thì chuyển sang hình thức nhắn tin.
“Cậu đang ở Paris??? Vì sao đến Paris lại không đến tìm tôi!!!”
Nhìn đám chấm hỏi, chấm than, Dạ Sâm cũng biết đối phương có bao nhiêu sốt sắng.
Cậu nhức óc nhủ thầm, sao tên ma vương này biết cậu đến Paris nhỉ? Để tránh anh ta mà cậu cửa trước không ra cửa sau không vào, làm sao mà anh ta vẫn biết được nhỉ?
Đúng lúc này, Tiểu Lưu điện tới.
Tiểu Lưu đau khổ nhận tội “Anh Sâm, xin lỗi, em gặp giám đốc Dụ ở Đại lộ Champs-Élysées.”
Dạ Sâm hiểu, vì cậu với Tiểu Lưu luôn như hình với bóng, thấy Tiểu Lưu chả khác nào thấy cậu.
Tiểu Lưu lại nói “Là tại em không cẩn thận.”
Dạ Sâm an ủi “Không sao, lúc đầu cũng tại tôi kêu cậu đi mà.” Đến Paris mà không mang quà về cho Thái Hậu, cậu còn không chuẩn bị nếm thử roi măng nướng thịt?
Nếu đã lộ thì không nghe máy cũng vô dụng.
Dạ Sâm nhìn điện thoại không ngừng reo vang, bất đắc dĩ ấn nhận “A Triết…”
Âm thanh đầu kia nghe khá là sốt sắng, một chút cũng không giống với Dụ ma đầu cao ngạo của làng thời trang “Cậu ở đâu? Cậu tới Paris lúc nào? Sao không bảo tôi?”
Liên tiếp mấy câu liền, Dạ Sâm đau đầu nói “Tôi sắp về rồi.”
“Một giây nữa cậu đi tôi cũng phải đến gặp cậu cho bằng được!”
Dạ Sâm “…”
“Giờ cậu ở đâu? ”
Dạ Sâm đọc tên khách sạn.
Dụ Tinh Triết hỏi “Sao lại ở đó?”
Những lần trước Dạ Sâm đến Paris, cậu đều chọn ở khách sạn Morris. Chỉ là lần này đi cùng Nhậm Cảnh, nên anh đã đặt phòng ở một khách sạn khác cho gần địa điểm quay hơn.
Dạ Sâm đương nhiên không dám nói ra nguyên nhân thật sự, qua quýt đáp “Thi thoảng cũng nên đổi địa điểm thôi ấy mà…”
Dụ Tinh Triết căn dặn “Ở đó đợi tôi, tôi đến tìm cậu.”
Dạ Sâm còn đang băn khoăn xem nên nói mình đi ngay bây giờ hay nói mình xong việc sẽ đi ngay, không cần gặp mặt, Dụ Tinh Triết đã cúp máy.
Dạ Sâm lo lắng.
Quan hệ giữa cậu và Dụ Tinh Triết trước đây rất tốt. Tốt y như Cố Khê vậy. Ba người bọn họ lớn lên bên nhau từ nhỏ, xưng huynh gọi đệ suốt từ cấp một cho đến cấp ba.
Nhưng không hiểu sao, đến năm lớp mười một năm ấy, Dụ Tinh Triết lại bỗng nhiên gây chuyện.
Lúc đầu, anh ta chỉ gây chuyện với mỗi mình Dạ Sâm. Dạ Sâm níu kéo mấy lần, nhưng Dụ Tinh Triết vẫn đi tìm người khác chơi, không quan tâm đến cậu.
Sau đó tốt nghiệp, người người đều trưởng thành hơn, chuyện cũ năm cấp ba cũng theo gió bay đi, mọi người lần nữa quay về thân thiết với nhau.
Cơ mà chả hiểu sao, lần này Dụ Tinh Triết lại bắt đầu gây chuyện với Cố Khê.
Dạ Sâm thì hơi nghiêng về phía Cố Khê. Không phải tại cậu với Cố Khê thân nhau gì đâu, mà là tại Dụ Tinh Triết cứ cố tình gây sự thôi.
Cố Khê không làm gì anh ta, anh ta cũng bài trừ Cố Khê.
Dạ Sâm không ngốc, cậu nhìn thì cậu biết. Cho nên, tình cảm cứ thế mà xa cách.
Lại tiếp sau đó, Dụ Tinh Triết quay về Paris, liên lạc giữa hai người ít dần.
Có điều, tết nhất thì vẫn gặp nhau đôi ba lần vì mẹ Dạ với mẹ Dụ vốn là chị em tri kỉ, quan hệ tốt đến mức chỉ hận không thể sinh lấy đứa con gái để kết thông gia.
Dạ Sâm đến Paris thật sự không muốn chạm mặt anh ta. Nhưng chuyện đến nước này, đúng là không gặp thì không yên mà.
Cũng không biết lúc gọi điện, Dụ Tinh Triết đang ở đâu mà đến rất nhanh, tối đa chắc chưa quá năm phút đồng hồ.
Xa cách nhiều năm mới gặp lại mà có vẻ như chả có gì thay đổi.
Dụ Tinh Triết vẫn là diện mạo hào nhoáng, dáng cao, người đẹp, trời sinh chính là một cái móc treo đồ chính hiệu. Tuy trông anh ta không hề nữ tính, nhưng nét đẹp của anh ta lại mang theo sự mê hoặc kiều diễm. Đôi mắt hẹp, dài, khẽ chếch, ngũ quan tinh xảo đến mức khuynh đảo chúng sinh.
Dạ Sâm có phần sờ sợ. Cố Khê mới chỉ là yêu nghiệt, chứ Dụ Tinh Triết đã lên đến bậc yêu tinh luôn rồi!
Dạ Sâm lên tiếng chào hỏi “A Triết, đã lâu không gặp.”
Dụ Tinh Triết không đáp, một mực nhìn cậu, vẻ như chỉ hận không thể nhìn hết một lượt từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.
Dạ Sâm cười cười “Tôi chỉ ở vài ngày thôi, cho nên không muốn phiền cậu.”
Dụ Tinh Triết cong cong khóe môi, ngoài cười nhưng trong không cười đánh giá “Còn học được cách ăn nói khách sáo cơ đấy.”
Dạ Sâm “…”
Dụ Tinh Triết hỏi “Đến Paris làm gì?”
Dạ Sâm đâu thể nói sự thật? Cậu ấp úng mãi mà không bịa ra được lí do nào hợp lí.
Dụ Tinh Triết nhíu mày “Không nói thì thôi, ai cần biết chứ.”
Dạ Sâm “…” Ờ, thế thì đừng có hỏi!
Dụ Tinh Triết liếc mắt “Cậu mặc cái gì đây? Givenchy đúng là càng ngày càng chả ra làm sao cả, cái áo sơ mi thế này mà cũng lôi ra bán được!”
Dạ Sâm phản đối “Được mà, mặc thoải mái lắm.”
“Xấu phát ốm.” Dụ Tinh Triết nói “Còn dính sốt cà chua nữa chứ.”
Dạ Sâm “Hả? Dính hả?” Cậu cúi đầu nhìn, thấy trên góc áo đúng là có một vết màu hồng rất nhỏ rất nhỏ, nhỏ y như lỗ kim!
Có điều, đối với chứng ép buộc của Dạ ma đầu mà nói, cái này nhìn rõ là ngứa mắt.
Dạ Sâm biết tính anh ta, kêu “Tôi đi thay đây.”
Dụ Tinh Triết ngăn cản “Thay làm gì, tôi dẫn cậu đi ăn.”
Dạ Sâm kinh ngạc.
Dụ Tinh Triết nói “Không phải cậu phải về nước gấp à? Đừng làm lỡ thời gian nữa.”
Dạ Sâm kinh ngạc thật rồi đấy! Tên này thay tính đổi nết rồi à? Chứng ép buộc không phải không thuốc chữa sao?
Dạ Sâm theo anh ta ra khỏi khách sạn. Vừa ra, sóng nhiệt đã ập tới. Lúc này, Dạ Sâm mới sâu sắc hiểu được lời Nhậm Cảnh nói là thật. Nóng quá!
Dạ Sâm chưa đi được mấy bước, cả người đã nóng tưởng bốc hơi.
Xe Dụ Tinh Triết được đưa đến. Sau khi lên xe, Dạ Sâm được gió điều hòa thổi đến là dễ chịu. Có điều, cơ thể cậu ra nhiều mồ hôi, nên phần cổ có hơi khó chịu. Cậu đưa tay cởi cúc rồi kéo kéo.
Rõ ràng chỉ là một động tác vô cùng tự nhiên, nhưng mắt Dụ Tinh Triết vẫn tinh như cú vọ.
Anh ta vừa liếc đã thấy vết đỏ kia.
Dạ Sâm phát hiện đường nhìn của Dụ Tinh Triết, còn chưa hiểu ra, hỏi “Sao thế?”
Dụ Tinh Triết nghiến răng ken két, lạnh như băng đáp ngược “Cậu ngủ với Cố Khê?”