Dạ Sâm ngây ra như phỗng “Cậu đang chơi tôi đấy à?!”
Hệ thống đi chết đi “Bản hệ thống vốn đâu có lừa cậu đâu.”
Dạ Sâm chửi thề “Cái…”
Hệ thống đi chết đi cắt ngang “Tôi không có em gái đâu nha.”
Dạ Sâm “! @#! #%! ¥%@! ¥… @#¥..”
Hệ thống đi chết đi huýt gió, nhìn trời.
Dạ Sâm đem hết những gì mình có thể nghĩ tới ra chửi mắng một trận. Xong xuôi, cậu vẫn chưa hết giận nói “Sáng nay cậu cũng không hề nói là phải sờ hết tám múi cơ bụng!”
Hệ thống đi chết đi mặt dày mày dạn đáp “Vậy tôi cũng đâu nói chỉ sờ có một múi đâu?”
Dạ Sâm “…”
Hệ thống đi chết đi tổng kết “Cậu có trách thì trách Nhậm Cảnh ý, đang yên đang lành tự nhiên có tám múi cơ bụng làm gì không biết…”
Mẹ nó, cái này mà cũng quy tội lên đầu Nhậm Cảnh được? Đúng là cái loại hệ thống không biết xấu hổ là gì!
Dạ Sâm tức đau cả bụng.
Nếu như chỉ vô ý sờ phải như lúc nãy thì tuyệt đối không vấn đề gì, cậu có thể chắc chắn là Nhậm Cảnh không phát giác ra.
Nhưng sờ cả tám múi thì… Không còn là chuyện vô ý là có thể giải quyết được nữa, có biết không! Giá mà là sờ lưng, cậu còn có thể lấy cớ là chà lưng giúp Nhậm Cảnh. Nhưng còn cơ bụng thì sao? Có loại dịch vụ chà cơ bụng này chắc? Dịch vụ này đặc biệt lắm đó, đặc biệt đến mức có thể gọi luôn là dịch vụ phục vụ đặc biệt đó!
Dạ Sâm bồn chồn, chẳng lẽ cậu phải từ bỏ nhiệm vụ này?
Cậu vất vả lắm mới dự trữ được điểm, lẽ nào cứ để nó trôi qua như vậy? Không, cậu không cam lòng! Với cả, lỡ như nhiệm vụ sáng mai càng bỏ bom con nhà người ta thì sao? Đến lúc đó, cậu lại chỉ có mấy tiếng đồng hồ, chứ không được dư dả như bây giờ. Cậu mà tiếp tục không hoàn thành nhiệm vụ nữa thì…
Dạ Sâm gầm lên một tiếng, cảm giác như mình vừa ăn được thuốc quyết tâm.
Cậu loạng choạng đi ra, đúng lúc liếc thấy Cố Béo vừa ra ngoài.
Dạ Sâm lúc này cực kì thù hằn cơ bụng nói “Anh luyện được lúc nào vậy?”
Đến cả Cố Béo cũng có cơ bụng! Cuộc đời thật lắm chông gai!
Cố Khê liếc nhìn cậu, không có ý tốt nói “Ai lười như cậu?”
Dạ Sâm không phục, lười thì sao? Một múi cơ bụng mới là chân lí nhá! Nếu có ai đó nhận được nhiệm vụ là sờ vào cơ bụng của cậu, không phải chỉ cần một giây thôi là xong à? Đâu giống như đống phế thải này? Sáu múi, tám múi? Sờ đến khi nào mới xong?
Cố Khê dùng tay chọc chọc cậu, cười xấu xa “Cậu mềm thật đấy, cứ như kẹo bông vậy.”
Dạ Sâm sợ buồn, lùi lại nói “Mềm cái rắm, ông đây về sẽ đi tập thể hình ngay lập tức.”
Cố Khê “Đừng, bảo trì nguyên dạng thì ông chồng nhà cậu mới vừa nhìn đã muốn ăn cậu được.”
Dạ Sâm bị anh ta làm cho rợn người “Chồng chồng cái quỷ gì chứ!”
Cố Khê ha ha bật cười “Đừng gấp, rồi sẽ gặp được người đó thôi, bạn nhỏ xử nam ạ.”
Dạ Sâm im lặng lại im lặng.
Hệ thống đi chết đi “Ồ” một tiếng.
Dạ (đã không còn là xử nam) Sâm nhanh nhẹn bỏ qua đề tài này.
Nhân lúc thời gian hãy còn sớm, bọn họ đều dự định sẽ đi ngâm suối nước nóng một chút.
Bể nước nóng ở Nam Sơn rất nhiều, tất tần tật từ lớn đến nhỏ phải vào cỡ khoảng mấy trăm cái.
Dạ Sâm đã bao trọn, cho nên vô cùng vắng vẻ. Tuy vậy, kết hợp với khung cảnh xinh đẹp, sương mù uốn lượn, cũng cho ra một loại cảm giác thú vị khác.
Vì hoàn thành nhiệm vụ sờ vào cơ bụng, nên phòng của Dạ Sâm được xếp ngay cạnh phòng của Nhậm Cảnh. Phòng của Cố Khê lại ngay cạnh phòng của Dạ Sâm, thành ra, ba phòng đều dùng chung một bể nước nóng phía sau.
Lúc Dạ Sâm và Cố Khê đi tới, Nhậm Cảnh đã ngâm mình trong bể.
Hai người đang định đến gần, Cố Khê bỗng nhiên ngừng bước.
Dạ Sâm nhìn anh ta “Anh sao thế hả?”
Cố Khê nói “Tôi… Ừm… Đi nhà vệ sinh một lúc.”
Dạ Sâm liếc mắt “Sớm làm gì mà không đi?”
Cố Khê không đáp, nhanh nhẹn chuồn mất.
Dạ Sâm còn chưa hiểu chuyện gì, chờ người đi rồi mới ý thức được: Trời ạ, cậu phải ở riêng với Nhậm Cảnh ư???
Cố Khê có đi nhà vệ sinh thật không? Đương nhiên là không! Anh ta trời sinh là cong, cong so với Dạ Sâm lại càng cong hơn. Mặc dù anh ta không có hứng thú đặc biệt gì với Nhậm Cảnh, nhưng bản tính con người là hám sắc, thế nên cho dù có là một người đàn ông vợ con đề huề, nhìn thấy mỹ nhân cởi sạch quần áo đứng trước mặt mình, XX cũng sẽ rung động!
Mà Cố Khê, anh ta chỉ là một người đàn ông bình thường. Cảnh tượng vừa nãy đã kích thích đến anh ta!
Mẹ kiếp! Vóc người Nhậm Cảnh đúng là hoàn hảo!
Vì bản thân mình, anh ta vẫn nên tránh đi thì hơn!
Với lại, Cố Khê là gay, đã comeout, nếu thật sự ngâm cùng, có khi lại khiến Nhậm Cảnh không được tự nhiên.
Về phần Dạ Sâm? Cậu ta không sao, giới tính của cậu ta vẫn chưa bị bại lộ!
Thế nhưng, Cố Khê nghĩ phải đến tám mươi phần trăm là Dạ Sâm cũng sẽ chạy. Tên nhóc kia ghét nhất là Nhậm Cảnh, hai người mà ở cùng nhau, cậu ta còn không khó chịu đến chết?
Dạ Sâm đúng là muốn chạy, nhưng chạy được nhất thời không chạy được cả đời.
Cậu… Cậu… Hãy còn phải van Nhậm ảnh để dâng cơ bụng cho cậu sờ nữa QAQ…
Dạ Sâm đứng ngây ra trên bờ một lúc lâu, Nhậm Cảnh liền chỉ nhìn chằm chằm cậu không nói một lúc lâu.
Da Dạ Sâm rất trắng, không phải cái loại trắng nhợt nhạt do bệnh tật mà là trắng hồng khỏe mạnh, giống như đám mây ấm áp, mềm mềm, nhìn là muốn cắn.
Nhậm Cảnh từng được cắn qua, giờ nghĩ lại, chỗ nào đó liền không nhịn được nảy lên.
Anh vừa muốn Dạ Sâm xuống nước, vừa không muốn.
Nguyên nhân của muốn thì thôi không cần giải thích. Còn không muốn, là vì chỗ này không tiện làm, anh chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, rất khó chịu.
Dạ Sâm quyết tâm, nhấc chân bước xuống.
Nhậm Cảnh nhẹ giọng nhắc “Chậm một chút, cẩn thận trượt ngã.”
Dạ Sâm lí nhí như muỗi kêu “Nước có nóng không?”
Nước không nóng, là Nhậm Cảnh thấy nóng! Anh nói “Cũng được.”
Dạ Sâm rốt cuộc cũng xuống nước. Cậu dựa vào thành bể. Tuy là tim hãy còn đập ầm ầm, nhưng nhờ mùi vị thoang thoảng dễ chịu của nước suối, thần kinh cậu đã dần thả lỏng, khe khẽ thở ra một hơi.
Hầu kết Nhậm Cảnh giật giật, nghĩ có chút khát.
Dạ Sâm hãy đang vắt óc suy nghĩ xem làm cách nào sờ vào cơ bụng đối phương.
Cậu vồ một cái qua, chí ít cũng vồ được hai ba múi ấy nhỉ? Thế nhưng vồ xong rồi thì sao? Vẫn còn năm múi, Nhậm Cảnh sẽ đứng yên cho cậu vồ ba lần liền chắc?
Dạ Sâm thầm nghĩ mình tưởng tượng thật đẹp.
Hệ thống đi chết đi kiến nghị “Nguyệt hắc phong cao, đêm khuya tĩnh mịch, đến một phát chuyện gì chả xong.”
Dạ Sâm “…” Sao mà bốn chữ đêm khuya tĩnh mịch này nghe quen tai vậy chứ!
Hệ thống đi chết đi vẫn không ngừng đầu độc “Nếu mà cậu sợ, hay là uống chút rượu lấy can đảm?”
Dạ Sâm hôm nay rất cạn lời với “ân nhân cứu mạng”, không lưu tình nói “Cút!”
Hệ thống đi chết đi hí hí cười, rồi chạy trốn.
Cho dù thế nào thì cái việc sờ tám múi cơ bụng này cũng không thể “lơ đãng”. Nếu đã không có cách “vô ý” nào, chẳng bằng ta đến sờ thẳng luôn?
Dạ Sâm suy nghĩ, rốt cuộc cũng chốt hạ chủ ý.
Cậu nghiêng đầu nhìn Nhậm Cảnh, muốn nói lại thôi.
Nhậm Cảnh cũng đang nhìn cậu, đã thế còn nhìn kiểu…
Cũng may, đường nhìn nóng bỏng rõ nét đó biến mất rất nhanh. Tuy thế, tim Dạ Sâm vẫn đập rộn lên, giọng nói có chút run rẩy “Dáng… dáng người anh đẹp thật đấy.”
Nhậm Cảnh “…” Anh cố gắng khiến cho âm thanh của mình nghe có vẻ bình tĩnh một chút “Cũng được.”
Dạ Sâm nghe mà thấy vành tai ngứa ngáy, nhịn không được hỏi “Anh luyện bao lâu vậy?”
Nhậm Cảnh đáp “Thời cấp hai tôi khá là gầy yếu, để không bị ai bắt nạt, tôi đã kiên trì vận động.”
“Cấp hai…” Dạ Sâm có chút ảo não. Thời cấp hai, cậu rất cao, thậm chí còn là bá chủ trong trường, nhưng vì cái lông gì mà càng lớn càng không cao lên nữa? Sớm biết có ngày hôm nay, cậu đã chăm chỉ rèn luyện rồi!
Dạ Sâm dừng một lúc, cố gắng lái câu chuyện vào đúng quỹ đạo “… Luyện cơ bụng chắc khó lắm nhỉ?”
Nhậm Cảnh cười cười “Cũng tạm, ăn uống hợp lí, phối hợp vận động là được, không khó.”
Không khó mới lạ! Dạ Sâm không tin một chút nào, tiếp tục dẫn dắt “Tôi không làm được…”
Trong não Nhậm Cảnh toàn là cái bụng bằng phẳng và đường cong thắt lưng xinh đẹp của Dạ Sâm. Anh tưởng tượng đến cảm xúc được dùng tay sờ vào, trầm thấp nói “Cậu như bây giờ rất tốt.” Thật sự là tốt lắm, tốt đến mức làm anh chỉ muốn sờ vào ngay lúc này.
Dạ Sâm nghĩ anh chỉ nói vậy vì khách khí, nhưng trong lòng lại không ngăn được mà có chút hưởng thụ.
Cậu cảm thấy nói chuyện với Nhậm Cảnh rất vui vẻ, thành ra gan cũng lớn hơn tí teo. Đảo mắt, Dạ Sâm đi thẳng vào vấn đề chính “Anh xem, tôi không có cơ bụng nên rất hiếu kì, cơ bụng này, nó, nó có cứng không?”
Cơ bụng không cứng, có chỗ cứng hơn!
Dạ Sâm chớp chớp mắt, đỏ mặt nói “Tôi, tôi có thể…”
Cậu còn chưa dứt lời, đã có người đi đến “Các cậu ở đây sao? Đi ăn cơm cùng đi.”
Dạ Sâm”…”
Nhậm Cảnh “…”
Nhà làm phim vô tình đi đến bỗng nhiên thấy sau lưng lạnh toát: Tình huống gì vậy? Sao mắt ai cũng đầy sát khí vậy? Mình làm gì sai ư???
Nhà làm phim đầy mặt dấu chấm hỏi, cười khan một tiếng “Tôi đi trước, các cậu cứ chậm rãi ha.”
Còn chậm rãi thế nào đây?
Suy nghĩ của Dạ Sâm và Nhậm Cảnh hiếm khi quy về chung một lối.
Dạ Sâm lúc này chẳng khác nào quả bóng bị rút hết hơi. Lại lấy lại dũng khí thì cũng cần phải có thời gian, mà lúc này, lấy đâu ra thời gian cho cậu gom tụ dũng khí đây?
Vì thế, cậu nói “Đi thôi, chúng ta cũng đi ăn cơm.” Nói xong đứng dậy.
Cậu không ngâm lâu lắm, nhiệt độ trong nước cũng không cao, nhưng có lẽ do lúc ngâm suy nghĩ quá nhiều, lúc này tâm trạng vẫn còn bần thần, nên vừa đứng lên, cậu đã thấy trước mắt tối sầm…
Phía sau truyền đến tiếng Nhậm Cảnh “Cẩn thận.”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Nhậm Cảnh nắm chặt hông cậu, kéo vào lòng.
Dạ Sâm ổn định thân thể, đang muốn nói cảm ơn thì cảm nhận thấy thứ cứng rắn gì đó làm cậu ngây ngẩn cả người.
Cái đồ chơi quái quỷ gì đang chọc vào đùi ông đấy!!!