Sau khi tỉnh ngủ, còn dư lại chút tác dụng của rượu cồn ở trong người, lâng lâng, thật thoải mái, thừa dịp trạng thái không tệ, cũng không chào tạm biệt Cảnh Lưu Phái, lặng lẽ rời đi.
Vị trí quán rượu cách nhà họ Hồng ở một khoảng cách khá xa, thật sự không nỡ phải dùng 250 trong túi của mình, liền đứng ở đầu đường ngã tư, chờ đợi chiếc xe hàng chuyên đưa đồ ăn rau quả thịt cho nhà họ Hồng chạy qua, trốn vào trong buồng xe sau lần nữa.
Chờ xe đến nơi, mở cửa dỡ hàng xuống thì tôi tay trái xách theo thịt gà, tay phải khiêng thịt bò, trên đầu còn đội một khối sườn lớn, có chút khí thế mà từ trên xe nhảy xuống, thiếu chút nữa đem người dỡ hàng dọa cho cơ tim mém bị tắc nghẽn.
Không để ý ánh mắt kinh ngạc của các anh mì ăn liền, tôi phối hợp tự mình trở lại căn phòng của mình, đem các mớ thịt dự trữ nhét dưới gầm giường, lấy quần áo tắm rửa, liền vào phòng tắm tắm.
Mùi rượu, mùi thịt tanh, hỗn hợp ở chung một chỗ thật sự là hôi như cú.
Tắm xong, chuẩn bị đứng lên thì cửa phòng tắm chợt bị người từ bên ngoài mở ra.
Người tới chính là Hồng Thiếu Nhu.
Mặc dù ánh mắt của hắn quanh năm suốt tháng, bốn mùa như mặt đất híp lại, nhưng tôi dám khẳng định, nên nhìn, hắn một chút cũng không sai qua.
Ở nhà họ Lý chỉ có Lý Bồi Cổ cùng Lý Lý Cát đề phòng đối với tôi, trong ngày thường mỗi khi tắm, bọn họ luôn đem cửa phòng tắm khóa lại ba tầng ngoài ba tầng trong, chỉ sợ tôi sẽ đột nhiên tập kích.
Đặc biệt là Lý Bồi Cổ, cửa phòng tắm lại có hệ thống dấu vân tay cùng phân biệt giọng nói.
Trong ngày thường đều đem lực chú ý đặt ở việc mở khóa, bỏ quên lại cái vấn đề khóa này.
Không để ý, toàn thân trên dưới của tôi đều bị thấy hết.
Mất một phần đậu hủ thật lớn, thua thiệt thua thiệt, thua thiệt thảm.
Ở bên trong phòng có hới nóng bốc lên, tôi cảm thấy, trên người của Hồng Thiếu Nhu, lại âm thầm đang bị lữa thiêu đốt.
Đó nhất định là ngọn lửa dục vọng trong truyền thuyết.
Tôi nhắm mắt một chút, đem con ngươi điều chỉnh thành ánh sáng nhu hòa, một đôi tay hiện ra sữa tắm giống nữ chính sử dụng động tác kinh điển trong phim quảng cáo: tay trái xoa rồi tay phải xoa, tay phải xoa rồi tay trái xoa, xoa vui sướng, xoa cực kỳ vui mừng.
Cứ như vậy, ngọn lửa dục vọng của Hồng Thiếu Nhu rừng rực hơn rồi.
Thừa lúc cơ hội tốt này, tay trái tôi nắm lấy cục xà phong, bay về hướng mặt của hắn, tay phải nắm lên cây bàn chải chà bồn cầu hướng về phía thân dưới của hắn.(Bonei: hai chỗ quan trọng đều bị nhắm vào hỏi thử nếu bị trúng còn gì là anh Hồng nữa đây, haizzz!)
Chỉ là thằng nhãi này phản ứng khá nhanh, lúc này đóng cửa phòng lại, cục xà phòng cùng với bàn chải bồn cầu đều nằm trên cửa rồi.
Tận hưởng bọt xà phòng, xoa ngực, thổi khô tóc, từ phòng tắm đi ra ngoài, nhìn một cái thấy Hồng Thiếu Nhu vẫn ngồi ở trên giường tôi.
Hai ta ánh mắt giao nhau, một trận tiếng sét đánh nhau nổ vang, trong nháy mắt đạt thành ăn ý.
"Ah, anh tới lúc nào?" Tôi hỏi.
"Vừa đến không tới mấy giây." Hắn đáp.
Cứ như vậy, chuyện mới vừa rồi bị chúng tôi lựa chọn quên lãng.
Tôi bị xem sạch bách, hắn bị một bàn chải bồn cầu đuổi đến chạy trốn, đều không phải là chuyện có mặt mũi gì, quên thì tốt hơn.
Xã giao đã làm xong, bắt đầu nói chuyện chính.
"Nghe nói em trở về nhà họ Lý?" Hồng Thiếu Nhu hỏi.
"Vâng" tôi hào phóng thừa nhận.
Mới vừa tắm xong, cổ họng rất khô, tôi lấy nước ép hoa quả trên bàn uống.
"Em quên lời của tôi nói rồi sao?" đoán chừng là Hồng Thiếu Nhu muốn ở trên vấn đề này làm chuyện xé to ra.
"Phần lớn là bị quên mất." Tôi quả nhiên là đứa bé ngoan thành thực ấy.
Hồng Thiếu Nhu cũng không có bị chọc giận: "Tôi không ngại nhắc nhở em, trên thực tế, tôi đây cả đời cũng sẽ không ngừng nhắc nhở em —— em đã là phụ nữ của tôi."
Tôi không nói lời nào, tiếp tục uống nước trái cây, cơm của các loại quả tròn đầy đặn, rất gợi cảm , tôi thích.
"Dĩ nhiên, tôi cũng có lỗi, dù sao. . . . . ." Giọng nói của hắn chậm nửa nhịp, hơn nữa dính vào một mùi thơm khinh mị: "Tôi còn chưa có được cơ thể của em."
Tôi cảm thấy không đúng, không phải là bởi vì ý vị trong lời của hắn, mà là. . . . . . Tay chân của tôi, từ từ bắt đầu vô lực rồi.
Một cỗ ngọc hoa lệ chất hiện rõ hô hấp kèm theo lời nói của hắn phun ra một chút ướt át ở trên cổ tôi: "Mất dê mới lo sửa chuồng, tính ra thời gian cũng không sai lắm."
Hồng Thiếu Nhu xác nhận suy đoán của tôi: "Thuốc do tổ tiên truyền lại, từ xạ hương, hoa tím nhạt, cùng với hơn mười vị thảo dược chế thành, đặc biệt là dùng ở tại trên người chưa từng bộc phát hết thú tính ra bên ngoài như em, cũng không phải thuốc mê, chỉ là để cho người em trở nên vô lực, lại có thể nhớ tinh tường mỗi chi tiết mất hồn cả đêm. Quan trọng hơn là. . . . . . Thuốc này gây ra dục hỏa đốt người."
Tôi nhìn trời than khóc một tiếng, mẹ nó, tổ tiên thằng nhãi này rốt cuộc là làm nghề nghiệp gì đó a.
Đôi tay hoàn toàn vô lực, ly thủy tinh rơi xuống trên mặt đất, vỡ thành đóa hoa trong suốt .
Cơ thể tôi đã mềm như nước, bị ôm nằm ngang ở trên giường, giống như là một cái dụng cụ nhu thuận không hề có sức sống.
Giường rất mềm mại, chôn sâu làn da trắng như tuyết, ngọc làm xương cốt.
Vạc áo của ao choàng tắm tản ra như một đóa hoa, mà cành hoa, còn lại là cặp chân dài kia, mê người, trắng nõn, lóe lên sáng bóng nhu hòa.
Mới vừa tắm rửa xong, trừ áo choàng tắm, bên trong cũng không có mặc gì hết.
Tay của đàn ông, bàn tay ngọc, men theo cành hoa hướng lên vuốt ve.
Cánh hoa màu trắng tản ra từng mãnh, từ từ lộ ra chân thật, tảng tuyết lớn càng thêm xinh đẹp.
Ngón tay của đàn ông, bắt đầu tiến công hướng nhị hoa.
Nơi thần bí nhất, cực kỳ có tinh thần, chỗ vui chơi triệt để nhất.
Đang ở lúc đầu ngón tay muốn đụng chạm lấy thì bụng của tôi bình thản chợt bộc phát ra một hồi sấm sét cuồn cuộn.
Ừng ực ừng ực ừng ực ừng ực ừng ực ừng ực ừng ực ừng ực ừng ực ừng ực ừng ực ừng ực. . . . . .
Dạ dày trong phát ra tín hiệu không khó hiểu.
Hồng Thiếu Nhu dừng lại, nhìn về phía sắc mặt chợt tái nhợt, cái trán tôi đây rỉ ra mồ hôi hột, do dự liên tục, khó khăn hỏi một vấn đề mà cả đời cũng không muốn hỏi: "Em thật giống như, muốn bị tiêu chảy rồi."
"Trong thuốc của anh, có phải có chứa hạnh nhân hay không?" Tôi hơi thở mong mah hỏi.
Nhìn cái cằm Hồng Thiếu Nhu gặt một cái, tôi nhất thời bộc phát.
Hạnh nhân vạn ác! dạ dày của tôi, vừa gặp phải nó sẽ ngay lập tức, sẽ kéo đến thê thảm không nỡ nhìn.
"Em tự mình đi, hay là tôi đỡ em đây?" Hồng Thiếu Nhu hỏi vấn đề quan trọng nhất.( Bonei: cái này gọi là ‘tự mình tạo nghiệt không thể sống’)
"Tốt nhất là, anh ôm tôi đi." Tôi nhẹ giọng tế nhị nói: "Bởi vì, cơ vòng của tôi, không chịu nổi."(Bonei: cơ vòng còn gọi là cơ thắt giữ chức năng kiềm chế điều tiết lúc đi vệ sinh ý)
Chuyện xảy ra kế tiếp, tôi không muốn nhớ lại, bởi vì đối với tôi, cùng với đối với Hồng Thiếu Nhu, đều là một bị kinh kinh hoàng.
Tóm lại, tôi như nước sông cuồn cuộn Trường Giang chảy về hướng đông đem dập tắt toàn bộ một thân ngọn lửa dục vọng của Hồng Thiếu Nhu .
Chuyện này, chúng tôi ai cũng không nhắc lại.