Edit: Qing Yun
Đem Ứng Trì về cùng đi.
Một câu, khiến người luôn kiên cường như Ứng Hoan quân lính tan rã, Ứng Giai Khê thậm chí không cần nói thêm một câu, mang Ứng Trì trở về có ý nghĩa gì, các cô đều rất rõ ràng. Ứng Hải Sinh sợ nhất không phải bệnh tình chuyển biến xấu, cũng không phải sợ chết, mà là sợ chính ông hủy hoại giấc mộng của Ứng Trì.
Chỉ là, ai cũng biết, đã tới bước này rồi thì không còn con đường nào để đi nữa.
Là thật sự đã không có biện pháp.
Người ở trước mặt sinh mệnh, nhỏ bé giống một con kiến.
Ứng Hoan không biết mình đã cúp điện thoại thế nào, tay cô không khống chế được mà run rẩy, mờ mịt vô thố nhìn phía trước, trong đầu có hai thanh âm ở kịch liệt mà giao chiến ——
Huấn luyện viên Ngô nói, Ứng Trì là đội viên nghe lời nhất, nó rất nỗ lực, tiến bộ rất lớn, hạng cân 75 kg nó là người có khả năng bắt được vé vào cửa nhất.
Ứng Giai Khê nói, bệnh của chú đã sớm chuyển biến xấu, bọn họ vẫn luôn cầu chị không nói cho các em, muốn chờ một chút, vẫn luôn chờ.
Tiểu Hoan, lần này thật sự không có cách nào có thể đợi được nữa, nếu lại bị biến chứng do bị cảm nữa, hậu quả không dám tưởng tượng, đến lúc đó muốn làm giải phẫu cũng đã muộn rồi, thật đến giai đoạn kia, thân thể ông ấy căn bản không thể làm giải phẫu được......
Ứng Hoan đờ đẫn mà đứng tại chỗ.
Một khắc kia, cô hoàn toàn tìm không thấy phương hướng.
Cô nhìn thân hình cao lớn đĩnh bạt cách đó không xa, anh hơi nghiêng đầu, rũ mắt nhìn phía trước, không biết đang suy nghĩ cái gì. Cô quá khó để có thể tiếp thu chuyện này, theo bản năng muốn đến gần anh, muốn cảm nhận nhiệt độ cơ thể của anh, muốn được anh ôm. Cô từng bước, từng bước đi đến gần anh, càng tới gần tầm mắt càng mơ hồ.
Mấy ngày nay trong lòng Từ Kính Dư dày vò không ít hơn Ứng Hoan, hiện tại tâm tư của anh chỉ đặt trên thi đấu và Ứng Hoan, chỉ có hai việc này, cho nên suy nghĩ của anh càng đơn giản trực tiếp hơn Ứng Hoan.
Trong chuyện tình cảm này, anh luôn ở vị trí chủ đạo, anh thích cô, rất thích, đặc biệt thích. Lần đầu tiên anh thích một người, đương nhiên anh muốn ở bên cô, tranh thủ càng nhiều thời gian ở bên nhau.
Anh nguyện ý cho cô bất cứ thứ gì anh có, nhưng Ứng Hoan không cần.
Mấy ngày nay, anh suy nghĩ thật lâu, Ứng Hoan chưa từng yêu cầu anh làm cái gì cho cô, ba cô bị bệnh, cô cũng chỉ nhắc đến một lần, chẳng sợ cô hỏi một câu "Từ Kính Dư, anh nói em nên làm cái gì bây giờ?" nhưng cô chưa từng muốn anh giúp cái gì.
Một mình cô tự quyết định việc đi du học, anh không biết thời điểm cô đưa ra quyết định này liệu có nghĩ đến mình hay không, có đưa anh vào kế hoạch của cô hay không? Nếu có, trước khi cô đưa ra quyết định thì phải nói với anh mới đúng.
Từ Kính Dư thừa nhận chính mình có chút cường ngạnh, nhưng Ứng Hoan mới là người không nói lý.
Cô sẽ nói năng nhỏ nhẹ với anh, sẽ dỗ anh.
Nhưng cô không cần anh.
Cô nói cô thích anh, nguyện ý để anh chạm vào, nguyện ý lên giường với anh.
Nhưng cô không thích anh.
Từ Kính Dư tự xưng người mạnh mẽ tự tin, trước nay không nghĩ tới, chính mình có một ngày cũng sẽ lo được lo mất.
Anh hít một hơi thật sâu, liếm khóe miệng, nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Cái liếc mắt này, liền làm anh đứng tại chỗ.
Ứng Hoan cách anh mấy mét, bước chân lảo đảo, nước mắt ngập khóe mi, giống như chỉ một chút nữa thôi sẽ không nhịn được òa khóc.
Từ Kính Dư trước nay chưa thấy qua Ứng Hoan khóc.
"Từ Kính Dư......"
Tiếng nói nức nở lại bất lực kêu tên anh, nháy mắt, nước mắt không ngăn được chảy đầy mặt.
Từ Kính Dư nháy mắt liền hối hận, anh vội bước qua kéo cô ôm vào ngực, dùng sức ôm, hàm dưới banh đến gắt gao. Anh cúi đầu, khẽ hôn lên má cô, nước mắt cô chảy càng nhiều, anh đau lòng đến muốn chết, rũ mắt xuống, thấp giọng mà nói: "Thực xin lỗi, anh sai, không nên lạnh nhạt với em."
Quản cô nguyện ý hay không nguyện ý, quản cô đi Mỹ hay đi Đức, quản cô thích nhiều hay thích ít......
Từ Kính Dư hầu kết lăn lộn vài cái, hoàn toàn nhận thua, anh nói: "Ở nơi này của anh, em muốn làm gì cũng được, anh không ép em."
Ứng Hoan đầu óc lộn xộn, cô không biết phải làm sao bây giờ.
Cô nghe thấy Từ Kính Dư nói, rốt cuộc nhịn không được lên tiếng khóc.
"Từ Kính Dư, em nên làm cái gì bây giờ?" Ứng Hoan chôn ở trong lòng ngực anh, đứt quãng mà nức nở: "Từ một khắc khi Ứng Trì xứng hình thành công, em liền nỗ lực thuyết phục chính mình phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, phải đối xử tốt với Ứng Trì một chút. Nó thích đánh quyền, em liền để nó đi đánh, nó không muốn vào câu lạc bộ, em liền khiến nó tham gia, biết đâu sẽ chờ được thận. Bây giờ thì sao? Dù không chờ được thận, em cũng muốn nó nổ lực hết sức, ít nhất sau này nghĩ lại cũng sẽ không hối hận...... em cho rằng qua lâu như vậy, em đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng ngày này đến rồi, em phát hiện thật sự quá khó khăn. Chuyện này đối với Ứng Trì quá mức tàn nhẫn, so với bẻ cánh, chặt đứt tay của nó...... Có khác nhau sao? Chỉ là không làm như vậy, ba em phải làm sao bây giờ? Em vẫn luôn suy nghĩ, vì cái gì không phải em?"
Từ Kính Dư sửng sốt một giây, buông cô ra, hơi hơi khom lưng nhìn thẳng vào mắt cô, tiếng nói khô khốc: "Có phải chú đã xảy ra chuyện hay không?"
Ứng Hoan nước mắt ràn rụa, nghẹn ngào mà nói: "Em, em muốn mang Ứng Trì trở về làm phẫu thuật...... Ba em đợi không được...... Lại chờ đợi, ông sẽ không qua khỏi......"
Từ Kính Dư tâm trầm xuống dưới.
Lúc này trở về sao? Còn có hơn một tháng nữa là bắt đầu thi đấu rồi.
"Từ Kính Dư, có phải em đã làm sai rồi?"
Ứng Hoan khóc rất thương tâm, cô thậm chí bắt đầu hoài nghi, lúc trước cô không màng tất cả một hai phải làm Ứng Trì tiến vào câu lạc bộ rốt cuộc có phải đã sai rồi không?
Từ Kính Dư hít một hơi thật sâu, lau nước mắt cho cô, thấp giọng nói: "Em không sai, em làm rất tốt. Thật sự, em đã làm được tốt nhất, không cần hoài nghi và phủ định chính mình."
Ứng Hoan ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đỏ bừng, thoạt nhìn đáng thương vô cùng.
Từ Kính Dư cảm thấy ngực như là bị người gắt gao nắm lấy, đau đến khó có thể hô hấp. Anh vén sợi tóc dán trên má cô, kề bên tai cô nói nhỏ, "Anh đưa em về trước."
Anh ôm cô về khách sạn.
Trên đường khó tránh khỏi gặp được một hai đội viên, bọn họ thấy Ứng Hoan khóc đến sưng đỏ, lại nhìn Từ Kính Dư đầy mặt đau lòng, tưởng hai người đã cãi nhau.
Trở lại khách sạn, Từ Kính Dư đưa cô vào phòng mình rồi lấy khăn ấm lau mặt cho cô.
Ứng Hoan phát tiết xong, lại cảm thấy nặng nề vô lực, nhưng cả người đã bình tĩnh hồi lâu, má cô nhẹ nhàng cọ vào tay anh, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn." Lại nói, "Thực xin lỗi......"
Từ Kính Dư ngồi xổm xuống trước mặt cô, tay áp lên má cô, "Không cần nói xin lỗi với anh."
Anh xoa xoa đầu cô: "Anh đi gọi điện thoại."
Từ Kính Dư nhờ Từ Lộ Bình hỗ trợ tìm thận. Chuyện này anh không nói với Ứng Hoan.
Từ Kính Dư cầm di động ra cửa, đi đến cuối hành lang, nặng nề thở một hới rồi gọi cho Từ Lộ Bình.
Từ Lộ Bình nghe anh nói xong thì thở dài: "Thời gian quá ngắn, ba đã dùng mọi mối quan hệ nhưng đều vô ích, hiện tại không có." Ông dừng một chút, "Hiện tại rất cần sao? Không thể chờ một chút? Nhóm máu của ông ấy thương đối hiếm, không thể tìm được thận thích hợp trong thời gian ngắn như vậy được."
Từ Kính Dư ngực hơi ngạnh, anh rũ mắt, "Tiếp tục giúp con một chút, mặc kệ thế nào, con cũng không muốn từ bỏ cơ hội trước khi phẫu thuật." Anh chỉ có thể suy nghĩ như vậy.
Cúp điện thoại.
Vừa quay đầu lại, liền thấy Ứng Hoan đã ra khỏi phòng.
Cô đã rửa mặt sạch sẽ, đôi mắt cũng không còn đỏ như lúc nãy nữa, cả người đã lấy lại bình tĩnh và kiên cường. Từ Kính Dư bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng cô và Ứng Trì trộm đi đấu quyền anh, rõ ràng là một cô bé gầy yếu nhưng lại bị gánh nặng đè nặng trên vai.
Cô và Ứng Trì giống như luôn vui vẻ, hoặc là che dấu quá tốt, cũng có thể được Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ dạy dỗ quá tốt, mới luôn khiến người khác xem nhẹ những áp lực bọn họ phải chịu.
Anh nhớ tới Ứng Trì vì một vạn tiền thưởng mà muốn hỏng mất, nhớ tới Ứng Hoan mười bảy tuổi đã có thể thành thạo xử lý miệng vết thương cậu, anh bỗng nhiên có chút hiểu được, vì sao khi biết cô và Ứng Trì là chị em, khi biết hai người phải kiếm tiền cho ba nộp viện phí thì anh lại đối xử với cô không giống bình thường, anh luôn muốn cho cô những thứ tốt nhất.
Nguyên nhân vì sao, thật ra lúc đó cũng đã có đáp án, chỉ là anh không nhận ra.
Từ Kính Dư nhìn cô, tâm bỗng dưng đau lên.
Anh tiến về phía cô.
Ứng Hoan ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Em đi tìm huấn luyện viên Ngô."
Từ Kính Dư đặt tay lên đầu cô, hơi mím môi: "Anh sẽ đi nói với huấn luyện viên Ngô, Ứng Trì còn đang ở nhà ăn."
Ứng Hoan do dự một chút.
Từ Kính Dư nhẹ giọng nói: "Đi thôi."
Ứng Hoan gật đầu một cái, quyết định xuống lầu tìm Ứng Trì, mới vừa quay người lại, liền thấy Ứng Trì cùng Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành đang hi hi ha ha đi ra khỏi thang máy, Ứng Trì đẩy Thạch Lỗi một cái: "Anh mới là đồ ngốc."
Vừa ngẩng đầu, liền thấy Ứng Hoan và Từ Kính Dư đứng ở giữa hành lang.
Cậu ngẩn người: "Hai người làm gì?"
Câu thấy đôi mắt Ứng Hoan hồng hồng, tức khắc liền xù lông, nhìn về phía Từ Kính Dư: "Có phải anh lại bắt nạt chị tôi không?!"
Từ Kính Dư không nói một lời.
Ứng Hoan nhìn cậu, đôi mắt liền đỏ.
Ứng Trì thật sự cho rằng Từ Kính Dư bắt nạt Ứng Hoan, tức giận đến mức vén tay áo muốn đánh lộn với Từ Kính Dư.
Cậu nổi giận đùng đùng tiến lên, Ứng Hoan lại giữ chặt cậu, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, đôi mắt so vừa rồi còn hồng hơn, nhưng không có nước mắt, cô nhẹ giọng nói: "Anh ấy không bắt nạt chị."
Cô đặt tay lên đầu cậu nhẹ nhàng xoa nhẹ một chút, đặc biệt chua xót.
"Ứng Trì, chúng ta về nhà."
Mặt Ứng Trì liền trắng bệch, cả người như bị định tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Mọi người sửng sốt.
Thạch Lỗi nhịn không được hỏi: "Về nhà? Vì cái gì phải về nhà?"
Dương Cảnh Thành cũng nói: "Đúng vậy, còn phải huấn luyện mà, hơn một tháng nữa sẽ thi đấu rồi."
Từ Kính Dư liếc bọn họ một cái, lúc này bọn họ mới phát hiện bầu không khí có chút không đúng, Thạch Lỗi đột nhiên nhớ tới bệnh của Ứng Hải Sinh, vội vàng câm miệng, giữ chặt Dương Cảnh Thành.
Ứng Hoan liều mạng nín khóc, cô hít một hơi thật sâu, giữ chặt tay Ứng Trì, hết sức trấn an cậu: "Chị.... chị đi giúp em thu dọn đồ đạc, sẽ nói huấn luyện viên sau, sáng mai chúng ta phải trở về."
Ứng Trì đầu ong ong ong rung động, cái gì cũng nghe không thấy.
Hơn nửa ngày, cậu cúi đầu, đôi mắt đỏ bừng, yết hầu không được mà lăn lộn, giọng nói nghẹn ngào, như là giây tiếp theo sẽ nhịn không được áp lực mà khóc thành tiếng tới: "Chị...... Không thể chờ em thi đấu xong sao?"
Còn có hơn một tháng sẽ thi đấu giải cá nhân, còn có nửa năm chính là Olympic.
Cậu đặc biệt muốn đánh xong thi đấu.
Ứng Hoan cảm thấy mình giống như đao phủ, cô cắn môi, nghẹn ngào gian nan mở miệng: "Ba...... Đang đợi."
Mắt cậu đỏ bừng, nắm chặt tay, toàn bộ cánh tay đều run run.
Một khắc kia, cậu rất muốn cự tuyệt Ứng Hoan, muốn chạy trốn, cậu không cam lòng, đặc biệt đặc biệt không cam lòng. Cậu vì ý nghĩ của mình mà cảm thấy hổ thẹn, bởi vì trước kia cậu không phải như thế, trước kia khi mới tới cậu lạc bộ, suy nghĩ của cậu rất đơn thuần đơn giản, có thể đánh bao lâu thì sẽ đánh bao lâu, cậu cảm thấy mình sớm đã chuẩn bị tâm lý, chỉ cần ba yêu cầu, cậu có thể quay về với ba.
Chỉ là, hiện tại cậu càng muốn nhiều hơn, cậu muốn chạy đến nơi xa hơn, chạm được nơi cao hơn...
Biểu tình trên gương mặt Ứng Trì thay đổi liên tục, bất biến chính là đôi mắt càng ngày càng hồng, má bị cắn đến sắp nát.
Cậu bỗng nhiên đẩy Ứng Hoan ra, xoay người bỏ chạy.
Ứng Hoan nhắm mắt lại, nước mắt ngăn không được mà chảy xuống, đặc biệt tuyệt vọng.
Cô dùng sức lau mặt, xoay người muốn đuổi theo.
Từ Kính Dư ôm lấy cô, đè nặng giọng: "Để nó an tĩnh trong chốc lát, cho nó tự suy nghĩ một chút."
Ứng Hoan giãy giụa vài cái, không tiếng động khóc rống.
Mấy người Thạch Lỗi ngơ ngác mà nhìn, một đám không biết làm sao.
Ứng Trì mới vừa chạy đến chỗ ngoặt thì đụng phải Trần Sâm Nhiên vừa ra khỏi thang máy, cậu đam rất mạnh đâm cho Trần Sâm Nhiên suýt nữa té ngã. Trần Sâm Nhiên không chút suy nghĩ, ngẩng đầu liền mắng: "Mẹ nó, cậu không biết nhìn đường......"
Giọng nói đột nhiên im bặt, có chút kinh ngạc mà nhìn đôi mắt đỏ bừng của Ứng Trì, nước mắt đã đảo quanh hốc mắt nhưng không cam lòng để nó chảy xuống.
Ứng Trì cúi đầu, dùng sức lau mắt một chút, cái gì cũng không nói, đi qua người cậu ta
Trần Sâm Nhiên ngốc.
Ứng Trì đi được hai bước, bỗng nhiên lại quay đầu, không nói hai lời, trực tiếp giữ chặt cổ áo của cậu ta rồi đấm một quyền lên mặt cậu ta, cậu dùng sức rất lớn, đánh đến mức Trần Sâm Nhiên cảm thấy đầu nhoáng lên, như là ở trên Quyền Đài bị người một cái trọng quyền đánh tới não chấn động.
Cậu ta còn chưa phản ứng, đã bị Ứng Trì ấn ở trên mặt đất, nắm tay liên tiếp đấm tới.
Trần Sâm Nhiên hoàn toàn bị chọc giận, cậu cũng mặc kệ gia hỏa này khóc vì cái gì, áp lực và không thoải mái mấy ngày gần đây toàn bộ bị kích phát ra, cậu ta đột nhiên xoay người, đẩy Ứng Trì ra rồi vùng nắm đấm.
Hai người đánh túi bụi.
Ứng Trì hồng mắt mắng: "Cậu mẹ nó suốt ngày trưng ra cái mặt người chết làm gì? Không muốn huấn luyện thì rút khỏi đội! Chết ăn vạ nơi này làm gì?!"
Trần Sâm Nhiên đấm một phát: "Liên quan cái rắm gì đến cậu, muốn rút thì cậu rút đi!"
Ứng Trì xoay người đè lên người cậu ta, đấm vào bụng cậu ta một cái, gân xanh nổi lên: "Cậu lãng phí một thân bản lĩnh có khác gì xác sống không?!"
......
Hai người đánh một quyền, mắng một câu.
Tình hình chiến đấu kịch liệt.
Không đến một phút đồng hồ, cả hai đều ăn đấm không ít.
Thạch Lỗi cùng Dương Cảnh Thành sửng sốt vài giây, mới nghĩ đi can ngăn, "Mau đi mau đi, kéo hai kẻ điên này ra!"
Ứng Hoan càng nóng vội, trực tiếp muốn chạy tới: "Đừng đánh!!"
Từ Kính Dư duỗi tay, kéo người vào trong lồng ngực, nhìn về phía Thạch Lỗi: "Không cần kéo."
Ứng Hoan sửng sốt.
Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành dừng bước chân, cũng ngơ ngác mà quay đầu lại.
Từ Kính Dư nhìn về phía hai người đang đánh nhau, hoàn toàn không có đường quyền gì đáng nói, chỉ đơn thuần phát tiết cảm xúc, "Để cho bọn họ đánh đi, hai người đều có cảm xúc, đánh một trận phát tiết ra, nói không chừng là chuyện tốt."
Một người không cam lòng, một người tự mình phóng túng, xác thật cần phải phát tiết.
Ứng Hoan nhìn nhìn, ngẩng đầu nhìn anh: "Thật vậy sao?"
Từ Kính Dư sờ sờ mắt cô, lau hết nước mắt trên mặt cô, thấp giọng nói: "Thật."
Động tĩnh này thật sự quá lớn, mọi người nghe thấy liền chạy hết ra hành lang, ở đây đa số đều là các vận động viên, ai cũng nhìn ngơ ngác.
Ngô Khởi vội vàng kéo cửa, thấy tình cảnh này thì trực tiếp tức giận mắng: "Các cậu làm cái gì thế hả?" Lại nhìn về phía Thạch Lỗi và Từ Kính Dư, "Các cậu còn không kéo bọn họ ra!"
Từ Kính Dư nhìn bọn họ đánh cũng đủ rồi, tiến lên kéo Trần Sâm Nhiên đang đè trên người Ứng Trì ra.
Hai người đã đánh đến mau mất đi lý trí, anh phải dùng sức mới tách hai người ra được.
Thạch Lỗi vội đi đến giữ lấy Trần Sâm Nhiên còn muốn nhào tới, Dương Cảnh Thành cũng chạy nhanh đến đè cậu ta lại.
Ứng Trì đẩy Từ Kính Dư ra, từng ngụm từng ngụm mà thở hổn hển, dùng sức lau mặt, không để ý đến vết thương trên mặt, xoay người rời đi.
Ứng Hoan luống cuống, vội đuổi theo.
Từ Kính Dư đè cô lại, rũ mắt nhìn cô: "Anh đi."
Ứng Hoan ngẩng đầu liếc anh một cái, vội vàng nói: "Em......"
"Tin anh."
Tiếng nói trầm thấp mang theo vô vàn trấn an.
Ứng Hoan nhìn anh, nguyên bản nôn nóng bất an bỗng nhiên hoãn xuống dưới, cô nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng."
Ứng Trì không đi thang máy bộ đi thang bộ, bóng người đã không thấy.
Từ Kính Dư xoa nhẹ lên đều Ứng Hoan một chút, đi nhanh đuổi theo.
Trần Sâm Nhiên ngồi im dưới đất, khóe mắt khóe miệng đều bị rách, đỏ đỏ sưng sưng, máu mũi chảy ra, cả người bị đánh thật sự thảm.
Vừa rồi Thạch Lỗi đã nói cho cậu ta chuyện kia, cậu ta liền ngồi ngốc trên sàn, nhìn lên Ứng Hoan.
Đôi mắt Ứng Hoan rất đỏ, tóc hơi loạn, hiển nhiên vừa mới khóc rất nhiều, không giống cô thường ngày, cậu ta nhìn cô như vậy, bỗng nhiên thực hoảng loạn, đau đớn trên người cũng không rảnh quan tâm.
Ứng Hoan nhìn về phía Trần Sâm Nhiên, cảm thấy có chút áy náy, Ứng Trì trút hết tức giận và không cam lòng lên người không liên quan.
Hàn Thấm ra khỏi phòng, nhìn về phía Trần Sâm Nhiên, thở dài nói: "Lại đây xử lý một chút."
Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành kéo người đến.
Ứng Hoan nghĩ nghĩ rồi cũng đi vào theo.
Trần Sâm Nhiên rũ đầu ngồi ở ghế trên, cả người thực chật vật, nhưng mới vừa đánh một trận kịch liệt như vậy nên trên người không u ám cho lắm.
Hàn Thấm đem hòm thuốc lại đây, Ứng Hoan liếc nhìn cô một cái, thấp giọng nói: "Để em làm cho."
Dù sao cũng là Ứng Trì đánh người.
Trần Sâm Nhiên có chút ngốc lăng mà ngẩng đầu, không dám nhìn vào mắt cô, cảm thấy dáng vẻ của cô hiện giờ rất đáng thương, cậu ta sợ mình không nhịn được sẽ nói cái gì đó, hoặc là sẽ làm cía gì.
Ứng Hoan không biết suy nghĩ của cậu ta, cô lấy nước muối sinh lý giúp cậu ta rửa sạch miệng vết thương, cô nhìn cậu ta, thấp giọng xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi cũng không nghĩ tới Ứng Trì sẽ đánh nhau với cậu, mặc kệ thế nào, nó đánh người là không đúng, tôi thay nó xin lỗi cậu."
Trần Sâm Nhiên có chút hoảng loạn mà hơi nghiêng mặt đi, khô khốc nói: "Không, không có việc gì......"
Ứng Hoan rũ xuống mắt, lo chính mình nói: "Cậu...... Không nên trách nó, nó là quá hâm mộ cậu, nó không có biện pháp để tiếp tục thi đấu, cũng không có biện pháp tiếp tục đánh quyền, nó không cam lòng, cho nên không nhìn được cậu lãng phí năng lực của bản thân."
"Mỗi lần nó thi đấu đều là nhặt lại của câu, bằng không nửa cơ hội lên thi đấu cũng không có."
"Nó không nhìn được cậu có năng lực, lại tự mình tinh thần sa sút."
......
Ứng Hoan nói mỗi một câu đều đem suy nghĩ trong lòng Ứng Trì nói ra toàn bộ, giống như lưỡi dao chọc thẳng vào tâm Trần Sâm Nhiên.
Bởi vì cô nói cái gì cũng không sai.
Thì ra cô đều biết cả?
Trần Sâm Nhiên bỗng nhiên cảm thấy hổ thẹn vô cùng, thậm chí cảm thấy không dám ngẩng đầu lên trước mặt cô.
Ứng Hoan giúp cậu ta xử lý miệng vết thương, cúi đầu nhìn cậu ta, nghĩ một chút rồi nói: "Thời điểm tôi vừa tới câu lạc bộ, thực lực của cậu mạnh hơn Ứng Trì rất nhiều, cậu lợi hại hơn nó, cũng may mắn hơn nó. Tôi không biết tại sao cậu bỗng nhiên lại sa sút tinh thần, nhưng nếu cậu vẫn muốn thi đấu, vẫn muốn lấy được vé vào cửa, vẫn muốn tiến xa hơn thì cậu phải điều chỉnh trạng thái thật tốt. Cậu mới mười chín tuổi, có vô hạn khả năng, không có chuyện gì là không qua được, cậu cố lên."
Lời cô nói thật sự quá trực tiếp, chọc trúng tâm cậu ta.
Trần Sâm Nhiên bỗng dưng ngẩng đầu nhìn cô, đáy lòng hổ thẹn khó làm, nhưng máu trong người cậu ta đều bị lời nói của cô kích đến len lỏi lên, giống như vừa rồi đánh nhau với Ứng Trì, chính là cảm giác không chịu thua kia.
Giống như một lần nữa về tới thân thể cậu ta.
Từ khi tinh thần cậu ta sa sút đến nay, chưa từng có người nói với cậu ta như vậy, không ai nói cho cậu ta, cậu chỉ có mười chín tuổi, cậu còn có vô hạn khả năng......
Cho dù là huấn luyện viên Ngô, hay người quan tâm cậu ta là Hàn Thấm, đều không có nói qua nói như vậy.
Ứng Hoan cúi đầu thu dọn hòm thuốc, hít một hơi thật sâu, trong đầu kỳ thật đặc biệt loạn.
Đội viên và huấn luyện viên đều đứng ở trong phòng, nghe lời cô nói, đôi mắt đều có chút đỏ, điều bất đăc dĩ nhất cuộc đời chính là không cách nào lựa chọn điều mình muốn.
Hàn Thấm nhìn về phía Ứng Hoan, cô cũng chỉ là cô bé mới hơn hai mươi tuổi thế nhưng lại hiểu chuyện đến mức khiến người khác đau lòng.