Edit: Rùa
Buổi tối, Ứng Hoan tắm rửa xong liền đứng trước gương, hết nhe răng lại há miệng, cảm giác hai cái răng nanh đã được điều chình phần nào, nhưng còn phải đeo niềng trong bao lâu? Bác sĩ Đỗ cũng chưa nói cho cô thời gian cụ thể.
Cô bưng chậu rửa mặt ra ngoài, Chung Vi Vi mặc áo khoác mới đang đứng trước gương, thấy cô đi ra liền hỏi: "Đẹp không? Tớ mua trên mạng."
Ứng Hoan ngẩng đầu nhìn cô ấy, dáng người Chung Vi Vi cao gầy, khuôn mặt cũng xinh đẹp, nên cô ấy mặc cái gì cũng đều xinh đẹp, "Đẹp lắm." Cô nhớ tới chuyện đi xem thi đấu, lại nói, "Mấy ngày nữa cậu đi mua quần áo với tớ nhé."
Chung Vi Vi gật đầu, lại cảm thấy kỳ lạ: "Ngày thường kéo cậu đi dạo phố đều nhất quyết không đi, như thế nào đột nhiên lại muốn đi mua quần áo?"
Bởi vì kinh tế không cho phép, Ứng Hoan không hay đi mua đồ giống các cô, quần áo của Ứng Hoan cũng không nhiều lắm, nhưng đều rất đẹp, ít mà chất lượng.
Ứng Hoan cúi đầu, "Quần áo cũ rồi, muốn mua cái mới."
Muốn ăn mặc xinh đẹp một chút.
Cô nhớ tới lời Đỗ Nhã Hân nói, có chút chột dạ, không biết khi một cô gái bắt đầu chú ý đến ăn mặc, có phải đại biểu cho việc xuân tâm nở rộ hay không, hoặc là cô ấy đang thích một người?
Chung Vi Vi quen biết Ứng Hoan nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nghe cô cô nói thế này, nhịn không được tiến đến trước mặt cô, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, sau đó nâng cằm cô lên, tủm tỉm cười: "Ứng Tiểu Hoan, tớ cảm thấy gần đây cậu đột nhiên trở nên xinh đẹp."
Ứng Hoan ngẩng đầu, đáy mắt hơi tỏa sáng: "Thật sự?"
Chung Vi Vi: "Thật sự, không phải hôm nay cậu đi điều chỉnh niềng răng sao?"
"Ừ."
"Miệng không lớn như năm trước nữa."
Lâm Tư Vũ ngồi trước bàn nhìn hai người như đang xem kịch, quay đầu nhìn Ứng Hoan, tán đồng nói: "Tớ cũng cảm thấy vậy, đầu năm nhất cảm thấy cậu đeo niềng răng không quá đẹp, đáng tiếc cho làn da và đôi mắt kia, hiện tại nhìn thuận mắt hơn rồi." Cô ấy cảm thán, "Nếu cậu bỏ niềng răng, có lẽ còn được xuất hiện trên bảng được đề cử hoa hậu giảng đường đấy."
Ứng Hoan: "...."
Nào có khoa trương như vậy?
Khương Manh nhìn cô, không nóng không lạnh nói: "Bỏ niềng răng mà thôi, lại không phải phẫu thuật thẩm mỹ, có khoa trương như vậy sao?"
Lâm Tư Vũ hừ một tiếng: "Chỉnh răng tương đương với chỉnh dung, cậu không biết à?"
Ứng Hoan nhìn Khương Manh, nhàn nhàn nói: "Xác thật không khoa trương, nhưng mà có thể trở nên xinh đẹp là đủ rồi."
Nói xong liền đi ra ban công giặt quần áo.
Ở Tam Á, lãnh đạo đội quyền anh quốc gia còn đang giải quyết việc của Trần Sâm Nhiên, do dự không biết nên chọn ai làm chủ lực thi đấu ở hạng cân 75kg giữa hai người Trần Sâm Nhiên và Ứng Trì, nếu muốn làm quyền thủ chủ lực thì Trần Sâm Nhiên phải tiếp nhận điều tra.
Trước kia Ngô Khởi đã hỏi vài lần nhưng Trần Sâm Nhiên cũng không chịu nói, lần này liên quan đến tư cách thi đấu nên cậu ta không thể không nói, cậu ta cúi đầu, ngữ khí lạnh nhạt: "Nhà tôi ở một vùng nông thôn hẻo lánh tại Qúy Châu, nhà nghèo, là một huấn luyện viên đã mang tôi đi đánh quyền.TBạn cùng lớp với con gái của huấn luyện viên tên là Trình Hạo, Trình Hạo chính là người bị tôi chém tay, trong nhà có tiền có thế. Trình Hạo theo đuổi con gái của huấn luyện viên, đuổi không được liền sử dụng thủ đoạn bỉ ổi, vừa lúc tôi nhìn thấy, nhất thời xúc động liền chém hắn, khi đó tôi chưa đến 18 tuổi, lại vừa mới được tuyển vào đội quốc gia, huấn luyện viên nỗ lực đem chuyện này ép xuống, cuối cùng là giải quyết riêng."
"Nói là giải quyết riêng nhưng bọn chúng vẫn tìm tôi gây phiền toái."
"Chuyện sau này thì mọi người đều biết cả rồi."
Trần Sâm Nhiên mặt không biểu cảm nói xong, Ứng Trì liếc cậu ta một cái, "Không ngờ cậu vẫn là người tốt."
Trần Sâm Nhiên: "Tốt em gái cậu."
Ứng Trì: "Tôi chỉ có chị gái."
Trần Sâm Nhiên: "..."
Ngô Khởi: "Đừng cãi nhau."
Chỉ còn mấy ngày nữa là thi đấu chính thức rồi, hiện tại xử phạt thế nào còn chưa quyết định, Trần Sâm Nhiên đã thành thói quen, cười lạnh: "Đánh không được thì không đánh, khả năng chén cơm này tôi ăn không được, các người cứ để Ứng Trì lên thi đấu đi, tôi không sao cả."
Ứng Trì xù lông: "Mẹ nó ai muốn nhặt lại?"
Trần Sâm Nhiên hừ lạnh: "Khả năng cái này là mệnh của cậu."
Ứng Trì: "Mẹ nó mệnh của cậu mới là nhặt của hời!"
"Lại cãi nhau thì cút đi."
Từ Kính Dư bị hai người này làm phiền, anh nhìn về phía Chu Bách Hạo, không nói không lạnh nói: "Ngày thường không phải anh rất mạnh miệng sao? Lần này thế nào? Không biết đường uy hiếp vài câu sao? Không cho bọn họ đánh, chẳng lẽ mấy ông già đó tự chính mình đánh?"
Chu Bách Hạo: "...."
Anh ta chửi nhỏ một câu, "Không phải tôi vừa đến à? Cậu nói cái rắm! Chờ!"
Chu Bách Hạo nói xong, liền quay ra nhìn lãnh đạo, cười đùa: "Không bằng để tôi thi đấu, thế nào?"
Lãnh đạo: "..."
Chu Bách Hạo cười: "Cân nặng vừa thích hợp, thắng thua sao? Không quan trọng."
Lãnh đạo: "...."
Chu Bách Hạ cười nhẹ: "Là thi đấu quan trọng hay ân oán cá nhân quan trọng? Lại nói cũng không phải việc gì nghiêm trọng, thật muốn làm lớn, Chu Bách Hạo tôi cũng không sợ, nháo lên trên đi, xem bản lĩnh ai lớn hơn. Không cho Trần Sâm Nhiên thi đấu, được thôi, để ông già kia tự mình lên quyền đài, xem ông ta có thể chịu nổi một quyền hay không?"
Thời khắc quan trọng, Chu Bách Hạo vẫn khá được việc.
Thi đấu tiến hành đúng thời gian.
Năm nay có 16 quốc gia tham gia WSB, quy tắc thi đấu có thay đổi, tổng cộng có bốn giai đoạn, giai đoạn thứ nhất là rút thăm chọn đội, 16 quốc gia sẽ rút thăm chia làm hai tổ A,B, mỗi tổ có 8 đội, thi đấu vòng tròn, mỗi đội phải thi đấu 7 lần ở sân nhà và 7 lần ở sân khách, tổng cộng thi đấu 14 lần.
Theo quy định, mỗi đội xếp hạng hai và hạng ba của hai tổ A, B sẽ tiến bào tứ kết, đội xếp hạng nhất sẽ trực tiếp tiến vào bán kết.
Trận thi đấu đầu tiên vào ngày 16 tháng 1 theo giờ Bắc Kinh, thi đấu ở nước Anh.
Câu lạc bộ Thiên Bác đại diện cho Trung Quốc đi thi đấu, ngày 14 sẽ xuất phát từ Tam Á đến Luân Đôn, ngày 15 tham gia họp báo và thực hiện nghi thức cân nặng.
Thi đấu sẽ chia làm hai đội, mỗi đội mười người, lại chia nhỏ ra thành hai đội, Từ Kính Dư, Trần Sâm Nhiên, Thạch Lỗi, Dương Cảnh Thành, Triệu Tĩnh Trung ở đội A1, Lưu Sưởng và những người còn lại ở đội A2.
Nghi thức cân nặng, vận động viên của câu lạc bộ đều thông qua.
19:30 tối ngày 16, thi đấu chính thức bắt đầu.
........
Ứng Hoan xem lại buổi họp báo ở trên mạng, đã thi xong mấy môn, chỉ ít ngày nữa thôi sẽ được nghỉ đông rồi.
Thi đấu không được phát sóng trực tiếp. Nước Anh và Trung Quốc lại chênh lệch 8 giờ, lúc Từ Kính Dư thi đấu đã là 3 giờ sáng theo giờ Trung Quốc, lúc đó Ứng Hoan còn trong giấc mộng.
Ứng Hoan luôn nhớ đến kết quả thi đấu, việc đầu tiên cô làm sau khi tỉnh lại chính là vào wechat.
[Bác sĩ nhỏ, chúng tôi thắng trận đầu, có phải cô nên khen từng người một không?]
[4:1, chỉ có Triệu Tĩnh Trung thua, có phải bọn tôi rất tuyệt không?]
[Trận tiếp theo sẽ thi đấu ở Tam Á, bác sĩ nhỏ nghỉ đông thì nhớ đến xem bọn tôi!]
[Chị, bọn em bị tịch thu di động.]
.......
Ứng Hoan gửi cho bọn họ một biểu tượng cảm xúc hình ngón tay cái, lại gửi một tin nhắn: "Mọi người vất vả. Trợ lý giám đốc đã đặt vé máy bay cho tôi, nhất định sẽ qua xem mọi người thi đấu."
Cô thoát khỏi nhóm chat, nhìn thấy tin nhắn của Từ Kính Dư gửi đến cho cô.
[Cá vàng nhỏ, tỉnh ngủ chưa?]
Khóe miệng Ứng Hoan hơi nâng lên, không ngại anh kêu cô là cá vàng nhỏ, còn gửi cho anh một ông mặt trời, tựa như tâm trạng vui vẻ của cô bây giờ.
Hôm nay vẫn phải thi, Ứng Hoan nhắn tin xong liền rời giường, mặc áo lông vũ vào rồi mới ra cửa.
Bốn người cùng đến phòng thi trước, Ứng Hoan kéo Chung Vi Vi lại gần để sưởi ấm, Chung Vi Vi nhỏ giọng hỏi: "Cậu mua vé máy bay đi Tam Á chưa? Tớ đi cùng cậu nhé, tớ cũng muốn đi xem."
Ứng Hoan quay đầu nhìn: "Lúc trước hỏi cậu, cậu nói không đi mà."
Chung Vi Vi cứ nghĩ Ứng Trì chỉ là người dự bj, dù có đi cũng sẽ không thấy cậu thi đấu, có khi cũng không thể nói chuyện được câu nào, nhưng tối hôm qua suy nghĩ thật lâu, vẫn rất muốn đi, cho dù không thể nói câu nào thì nhìn thấy cậu cũng đủ rồi.
"Tớ thay đổi chủ ý, bỗng nhiên muốn đi, thuận tiện đi du lịch."
"Để tớ xem." Ứng Hoan lấy di động ra, nói cho cô ấy biết chuyến bay mình sẽ đi, "Không biết bây giờ còn có thể mua vé được không."
"Đến trưa về tớ sẽ xem."
Buổi trưa thi xong, Chung Vi Vi xem lịch trình các chuyến bay, chuyến bay của Ứng Hoan đã không còn vé, nghỉ đông mọi người đều đi du lịch, rát khó mua vé máy bay, không đặt trước thì căn bản không mua được.
Chung Vi Vi tra từng ngày, ngày 24 tháng 1 còn vé, nhưng thi đấu vào ngày 23, ngày 30 còn một trận thi đấu.
Ứng Hoan nhìn cô ấy buồn bực, an ủi nói: "Bằng không cậu cứ đi vào ngày 24 đi, dù sao ngày 30 vẫn còn một trận đấu nữa...Nhưng mà khi đó cũng sắp tết rồi, ba mẹ cậu có cho đi không?"
Chung Vi Vi không chút do dự, trực tiếp mua vé đi ngày 24, ngẩng đầu cười: "Không sao."
Ngày 20 Ứng Hoan bắt đầu nghỉ đông, cô về đến nhà, Lục Mĩ đã nấu xong đồ ăn chờ cô, Ứng Hải Sinh đang ngồi trên sô pha xem TV, còn là kênh thể thao, Ứng Hoan cười cười, nhắc ông: "Ba, Ứng Trì là thành viên dự bị, chỉ khi đội viên chủ lực bị thương thì nó mới có thể thi đấu. Hơn nữa chỉ là thi đấu vòng loại, TV không chiếu, nhiều lắm cũng chỉ nói qua một chút, hình ảnh có lẽ chỉ được quay vài phút, quay không đến nó."
Ứng Hải Sinh hừ một tiếng: "Như thế nào mà vẫn chỉ là thành viên dự bị?"
Ứng Hoan: "..."
Cô nhỏ giọng bênh vực Ứng Trì: "Thời gian huấn luyện của nó tương đối ngắn."
Lục Mỹ cởi tạp dề ra, nhìn Ứng Hoan, "Con không cần quan tâm ông ấy, đi rửa ta ăn cơm."
Ứng Hoan mang hành lý vào phòng, rửa sạch tay.
Trên bàn cơm, Ứng Hải Sinh lại hỏi: "Thằng nhóc kia có phải không thể về nhà ăn tết đúng không?"
"Vâng."
Toàn đội đều đang thi đấu, không có cách nào về nhà được.
Lục Mỹ có chút lo lắng: "Bọn họ ăn uống thế nào?"
Ứng Hoan cười: "Mẹ yên tâm, mỗi ngày bọn họ đều ăn rất tốt, có một đội chuyên phụ trách dinh dưỡng, bằng không bọn họ làm sao có sức thi đấu?"
Ứng Hải Sinh nhìn cô, "Vé máy bay của con là câu lạc bộ mua?"
Ứng Hoan gật đầu: "Đúng vậy, làm sao ạ?"
"Như vậy, con liền đến ăn tết với Ứng Trì đi, miễn cho thằng nhóc đó ăn tết một mình ở bên ngoài..." Ứng Hải Sinh thở dài, "Nói cũng là lần đầu tiên xa nhà, có chút đáng thương, con ở cùng nó, ba mẹ ăn tết với nhau là được."
Ứng Hoan hơi sửng sốt, nói: "Không tốt đi? Ứng Trì không ở nhà, con cũng không ở....."
Lục Mỹ gắp cho cô một miếng cá, "Ngày thường các con không ở nhà, không phải ba mẹ vẫn ở cùng nhau như vậy sao?"
Ứng Hoan do dự: "Nhưng ngày nghỉ con muốn ở với hai người."
"Không cần con ở cùng."
"Không cần con ở cùng."
Hai vợ chồng đồng thời nói.
Ứng Hoan: "..."
Giữa trưa hôm sau, Ứng Hoa kéo valy ra sân bay, có cảm giác như bị đuổi ra khỏi nhà.
Đến Tam Á, là chú Lý, tài xế của Chu Bách Hạo đến đón cô, ông ấy nói: "Chu Tổng khá bận, đội viên còn chưa xuống máy bay đâu, chỉ có thể sắp xếp chú đến đón cháu."
Mấy người Từ Kính Dư ở Luân Đôn thi đấu xong liền trở về đây, đêm nay bọn họ mới đến nơi.
Ứng Hoan cảm kích nói: "Làm phiền chú rồi."
Lúc này nhiệt độ ở Tam Á vào khoảng hai mươi độ, chỉ cần không mưa thì đến chiều nhiệt độ sẽ cao hơn một chút, còn có thể xuống biển, Ứng Hoan rất thích thời tiết nơi này.
Cảnh trí nơi thi đấu rất đẹp, khách sạn dành cho vận động viên nghỉ lại được bố trí tương đối tốt, Ứng Hoan cũng hưởng thụ đãi ngộ giống vận động viên.
Ứng Hoan ngủ một giấc trong khách sạn, lúc tỉnh lại đã là 6 giờ, cô sờ sờ bụng đã lép kẹp, thay một chiếc váy dài, khoác bên ngoài một cái áo dệt hơi mỏng màu trắng liền đi ra ngoài.
Từ Kính Dư đến khách sạn lúc 8 giờ, việc đầu tiên làm chính là gọi điện cho Ứng Hoan, hỏi cô: "Ở đâu?"
"Các anh tới rồi?"
Ứng Hoan có chút vui mừng hỏi.
Từ Kính Dư thả hành lý xuống: "Ừ, em ở đâu?"
Ứng Hoan nhìn bốn phía, miêu tả đại khái vị trí đang đứng, "Hiện tại sắp đến khách sạn rồi."
Từ Kính Dư đi vào toilet, vặn nước rửa mặt, "Ở đó chờ tôi, tôi xuống tìm em."
Nói hết câu liền tắt máy.
Từ Kính Dư rửa mặt, lại cúi đầu xuống vòi nước, cảm thấy cả người sạch sẽ hơn không ít, anh ngẩng đầu, lấy khăn lông tùy tiện lau tóc.
Ứng Hoan cúi đầu nhìn chằm chằm di động, lại nhìn bốn phía, tự nhủ thầm: "Tới đón tôi....tôi đã nói rõ ràng tôi ở nơi nào sao?"
Cô sợ Từ Kính Dư không tìm thấy mình nên không dám đi loạn, ngây ngốc đứng chờ tại chỗ.
Bốn phía khách sạn đều là cây nên muối khá nhiều, thỉnh thoảng lại nhảy lên để tránh muỗi.
Ứng Hoan đặc biệt hút muỗi, nhảy cũng vô dụng, cô ngồi xổm xuống sờ soạng mắt cá chân, sờ đến hai nốt muỗi đốt, còn có chút ngứa. Cô cào cào vài cái, lúc đứng dậy liền đụng phải một khối cơ ngực rắn chắc.
Trong lòng cô nhảy dựng, quay đầu lại nhìn.
Từ Kính Dư mặc đồng phục của đội, ánh đèn chiếu lên đầu anh, dường như tóc còn mang vài giọt nước, tóc anh vừa ngắn vừa cứng, dù có ướt thì vẫn dựng đứng, ngũ quan rõ ràng, trước sau như một đều mang theo cảm giác thoải mái.
Từ Kính Dư nhìn cô, khóe miệng khẽ nâng: "Nhảy cái gì?"
Ứng Hoan nhấp môi: "Có muỗi."
"Không biết tìm nơi không có muỗi rồi chờ tôi à?"
"Tôi sợ anh không thấy tôi."
Từ Kính Dư nhìn cô, bỗng dưng cười nhẹ ra tiếng: "Sẽ không, em trốn chỗ nào tôi cũng có thể tìm được."
Tim Ứng Hoan đập nhanh hơn, ngẩng đầu nhìn anh rồi nhanh chóng cúi xuống.
Từ Kính Dư nhìn cô, xoa nhẹ ót của cô, tay dừng lại ở đấy, "Còn đau không?"
Tim Ứng Hoan đập càng nhanh, cô nhanh chóng bước sang bên một bước, né tránh anh đụng chạm.
"Không đau."
Từ Kính Dư liếc nhìn mắt cá chân trắng nõn của cô, thấy bên trên rõ ràng có mấy nốt màu đỏ, anh vừa định ngồi xổm xuống nhìn xem thì di động trong túi liền vang lên.
Anh lấy điện thoại ra, trực tiếp bắt máy.
"Mẹ."
Bác sĩ Đỗ?
Ứng Hoan quay đầu nhìn anh, Từ Kính Dư bỏ một tay vào túi quần, hướng cô nâng cằm, ý bảo cô tiếp tục đi về phía trước.
Ứng Hoan quay đầu lại, chậm rì rì mà đi ở phía trước, hai người đến bên hồ nhân tạo của khách sạn, cô nghe thấy anh nói: "Mới vừa trở lại Tam Á, ngày mai sẽ thi đấu."
"Vâng, mẹ không cần lo lắng, con không bị thương, trận thi đấu đánh rất tốt. Hiện tại con đang ở bên ngoài, tới đón bác sĩ nhỏ của đội."
"Vâng, hôm nay cô ấy đến."
Ứng Hoan: "..."
Cô quay đầu lại nhìn anh.
Đáy mắt Từ Kính Dư nhuốm nét cười, cả người lười biếng, anh giống như rất thả lòng, bóng đêm cũng không thể che dấu ánh sáng trong mắt anh. Đầu bên kia điện thoại, Đỗ Nhã Hân cười, hỏi: "Ứng Hoan sao? Lần trước cô bé tới kiểm tra niềng răng, mẹ hỏi có phải cô bé có người theo đuổi không, cô bé nói không có... Lần trước mẹ nghe tài xế nói con dặn chú ấy đưa người đến trước học, mẹ còn tưởng con theo đuổi người ta đấy."
Từ Kính Dư liếc nhìn Ứng Hoan, cười, "Cô ấy nói với mẹ, không ai theo đuổi cô ấy?"
Trong lòng Ứng Hoan nhảy dựng lên, cô có dự cảm Từ Kính Dư lại muốn làm việc gì đấy mà cô không tưởng tượng nổi, nhìn chằm chằm anh, liều mạng chớp mắt, vọt tới trước mặt anh, túm tay áo anh kéo nhẹ, vội vàng hạ giọng nói: "Anh...Anh đừng nói bậy!"
Từ Kính Dư cúi đầu, nhìn thoáng qua khoảng cách hai người đột nhiên được kéo ngắn, tiếng nói của Đỗ Nhã Hân vẫn còn truyền tới: "Đúng vậy, trước kia cũng không gặp cô gái nào khiến con để bụng như vậy, còn tưởng con theo đuổi cô bé, thật không theo đuổi sao?"
Ứng Hoan dựa rất gần, loáng thoáng nghe được một ít, cô ngẩng đầu nhìn anh, liều mạng lắc đầu.
Từ Kính Dư thấy cô gấp đến độ thở dốc, ý xấu dưới đáy lòng đều bị cô gợi lên, Ứng Hoan ngẩng mặt nhìn anh, đối diện với đôi mắt mang theo nét cười trêu ghẹo, tiếng tim đập thình thịch ngày càng rõ dưới lồng ngực, cảm thấy giây tiếp theo, có thể xảy ra tình huống không khống chế được.
Qủa nhiên, Từ Kính Dư nhìn cô, đuôi lông mày khẽ nhếch: "Cô ấy gạt người."
Ứng Hoan tuyệt đối không nghĩ tới, người mất không chế trước lại là cô.
Cô gái nhỏ đột nhiên dậm chân, đỡ vai anh, nhảy lên liền che miệng anh lại, gấp đến độ mặt đỏ bừng, liều mạng lắc đầu, thanh âm ép tới đặc biệt nhỏ: "Anh đừng nói bậy!"